Người cậu thích là ai?

Trịnh Diệc Vi cũng không có hỏi tiếp bởi vì từ trong ánh mắt của Tiềm Vũ hắn đã biết được đáp án.

Tim hắn đập như điên, cảm giác như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào, bàn tay đang siết chặt vô lăng cũng ướt đẫm mồ hôi. Không dám quay đầu lại nhìn Tiềm Vũ, ánh mắt của hắn nhìn thẳng về phía trước, tiếp tục giả ngu. “Haha vậy sao? Mà cái nhà hàng món Tây lần trước cậu nói nằm ở đâu vậy?”

Cách hắn chuyển đề tài cũng quá mức gượng gạo.

Nhìn thái độ của hắn, Tiềm Vũ cũng không muốn miễn cưỡng, sự thật thế nào trong lòng cả hai đều đã hiểu quá rõ.

Trịnh Diệc Vi cần có thời gian để thích ứng.

Đến nhà Tiềm Vũ, chờ cậu bước xuống xe Trịnh Diệc Vi mới lên tiếng chúc ngủ ngon rồi vội vàng quay xe rời đi như trốn chạy.

Đêm nay hắn đặc biệt khổ sở, đầu tiên là lăn lộn khó ngủ, trong đầu luôn nhớ đến ánh mắt của Tiềm Vũ nhìn hắn cùng với câu nói kia.

Tôi đã có người mình thích…

Tôi đã có người mình thích…

Vất vả lắm mới mệt mỏi mà thiếp đi, lại mơ thấy giấc mộng hương diễm kia, sau khi tỉnh lại hắn phát hiện trong quần lót một mảng dinh dính màu trắng đục.

Chết tiệt! Hắn chán nản ôm mặt.

Hắn cũng không biết phải làm sao với bản thân mình bây giờ, năm mười mấy tuổi lần đầu biết rung động trước con gái hắn cũng chưa từng phiền muộn như thế này.

Bởi vì Trịnh Diệc Vi cố tình né tránh cho nên mãi đến lễ Giáng Sinh hắn và Tiềm Vũ cũng không có gặp lại, Tiềm Vũ đi Pháp thăm mẹ cậu, hắn lại bận rộn với những lễ trao giải âm nhạc cuối năm.

Cuối năm, Trịnh Diệc Vi được đạo diễn Phong Khải Nam mời tham gia vào một bộ phim tài liệu ngắn để kêu gọi mọi người ủng hộ cho những người già neo đơn và trẻ em mồ côi cơ nhỡ.

Tiềm Vũ cũng nhận được lời mời, ngoại trừ bọn họ còn có hơn mười nghệ sĩ khác nhưng hai vị Thiên vương mới là nhân vật tiêu điểm.

Đoàn phim chọn một cô nhi viện nổi tiếng ở thành phố N để lấy cảnh quay, mọi người cùng nhau đáp máy bay đến đó, Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ lại được sắp xếp ngồi cạnh nhau.

Trịnh Diệc Vi muốn tránh cũng tránh không được đành phải miễn cưỡng bày ra vẻ mặt tươi cười chào hỏi. “Hi, trùng hợp vậy, lại được làm việc cùng nhau.”

“Đúng vậy, thật trùng hợp.” Tiềm Vũ biểu tình lãnh đạm, kỳ thật công việc này cậu vốn không muốn nhận. Ba mươi tháng mười hai này là sinh nhật mẹ cậu, cậu dự tính sẽ ở lại Pháp ăn mừng sinh nhật bà, đầu năm sau mới trở về, sở dĩ thay đổi ý định quay về nước sớm là vì trong lúc vô tình cậu đã nghe được Eric nói Trịnh Diệc Vi cũng có tham gia.

Gần một tháng không gặp, cậu thực sự rất nhớ hắn.

Lần này gặp lại Trịnh Diệc Vi đã thay đổi thái độ, hắn không trốn tránh cậu nữa mà coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, cái gì cũng không biết, bộ dáng giống hệt như trong quá khứ hay làm trò trêu chọc cậu.

“Nghe nói cậu vừa mới từ Pháp trở về?”

“Phải, hàng năm vào mùa đông mẹ tôi đều ở đó, tôi bay qua thăm bà.”

“Haha,ở tới qua giao thừa luôn sao?”

“Không, phải về thành phố S ăn tết cùng ông ngoại.”

Trịnh Diệc Vi cũng không biết phải nói gì tiếp theo, hắn đang do dự suy nghĩ đề tài thì Tiềm Vũ lại lên tiếng. “Gần đây anh thế nào?”

“Cũng bình thường, phim vừa mới quay xong nên chưa vội nhận thêm dự án mới, công việc tương đối rảnh rỗi, có nhiều thời gian nghỉ ngơi, nếu không có gì làm thì đi tập thể hình hay tụ tập bạn bè, rất nhàn hạ.” Trịnh Diệc Vi cười nói.

“Hay là hôm nào chúng ta cùng đi tập thể hình?” Tiềm Vũ gợi ý.

Trịnh Diệc Vi nhớ lại cuộc trò chuyện của hai người vào cái lần Hồ Tông mời ăn cơm trước khi bộ phim ‘Vương’ khởi quay, hài hước hỏi. “Không phải cậu nói chỉ quen tập cùng với huấn luyện viên thôi sao?”

Tiềm Vũ sắc mặt không đổi nói. “Gần đây anh ta mới mở một phòng tập cao cấp, công việc hơi bận rộn sợ không có thời gian theo chúng ta.”

“Huh? Vậy hóa ra tôi là kẻ thay thế?” Trịnh Diệc Vi thốt lên.

Tiềm Vũ hơi sửng sốt một chút rồi lập tức lộ ra dáng vẻ tươi cười thích thú, nhìn thẳng vào mắt Trịnh Diệc Vi nhẹ nhàng nói. “Tất nhiên không phải.”

Trịnh Diệc Vi bị ánh mắt của cậu làm cho lông tơ trên người đều muốn dựng đứng, hắn ho khan một tiếng, vội vã chuyển đề tài, nói về bộ phim tài liệu lần này.

Ban đêm, sau khi máy bay hạ cánh an toàn xuống thành phố N, đoàn người kéo nhau về khách sạn nghỉ ngơi để chuẩn bị cho ngày hôm sau tiến hành quay phim.

Vì là phim tài liệu nên để mang lại hiệu quả tuyên truyền tốt, đoàn phim chỉ thuê một khách sạn ba sao tầm trung, bất luận là nghệ sĩ hay nhân viên công tác đều được bố trí hai người ở chung một phòng, không có đãi ngộ gì đặc biệt.

Cái này chỉ khổ cho Trịnh Diệc Vi, hắn với Tiềm Vũ được mặc định là cùng một thân phận đẳng cấp nên vị trí trên máy bay cũng ngồi cạnh nhau, đến lúc sắp xếp phòng ngủ cũng là chung một phòng.

Người trợ lý đạo diễn phụ trách công việc bố trí phòng ngủ cũng quen thân với Trịnh Diệc Vi, thấy vẻ mặt hắn không vui, nhân lúc Tiềm Vũ đi vệ sinh y mới hỏi nhỏ Trịnh Diệc Vi. “Diệc Vi, có phải anh không muốn ở chung phòng với Tiềm thiếu hay không?”

Trịnh Diệc Vi cũng không biết phải trả lời thế nào.

“Hay để tôi thương lượng với Tiềm thiếu một chút, sắp xếp cho anh ấy ở cùng phòng với Alex?”

Alex là chuyên viên trang điểm của đạo diễn Phong Khải Nam, diện mạo tuy bình thường nhưng dáng người đặc biệt chuẩn, y đã nhiều lần làm diễn viên đóng thế trong phim của Phong Khải Nam, người trong ngành đều biết y là Gay, sinh hoạt cá nhân vô cùng phức tạp.

Trịnh Diệc Vi không nói hai lời liền cự tuyệt. “Không được!”

Người trợ lý cũng nghĩ tính Tiềm Vũ khó chịu như vậy, ngộ nhỡ Alex nhìn thấy cậu đẹp mà nổi tà tâm, động tay động chân chọc cho cậu tức điên thì phiền phức lớn. Y suy nghĩ một hồi, lại nói. “Hay để anh ấy ở chung phòng với Tiểu Tú?”

Tiểu Tú là nhân viên đạo cụ, tính tình thật thà, sống nội tâm, là loại người nếu đối phương không chủ động bắt chuyện thì cậu ta cũng sẽ không lên tiếng.

Theo lý mà nói để cậu ta ở chung với Tiềm Vũ là an toàn nhất, hai người sẽ không ai làm phiền đến ai.

Nhưng Trịnh Diệc Vi vẫn không đồng ý lời đề nghị này. Vừa nghĩ đến Tiềm Vũ và một người đàn ông khác cùng qua đêm trong một gian phòng là hắn lại cảm thấy khó chịu. Cái ý nghĩ này làm cho hắn vô cùng kinh hoảng, sao hắn lại đối với Tiềm Vũ có tính chiếm hữu mạnh như vậy?

Tiềm Vũ đi tới, nhìn thấy vẻ mặt của hắn liền lấy làm lạ hỏi. “Sao vậy?”

Trịnh Diệc Vi lắc đầu. “Không có gì, không có gì…”

Tiềm Vũ nhìn hắn rồi đột nhiên cười rộ lên. “Hai câu hỏi đáp này nghe rất quen tai, trước đây anh luôn hỏi tôi ‘Sao vậy’, tôi sẽ nói ‘Không có gì’, hiện tại sao lại hoán đổi?”

Trịnh Diệc Vi cười gượng. “Hahaha… tôi cũng không để ý nữa…”

“Diệc Vi…” Người trợ lý lén kéo tay áo của hắn, dùng ánh mắt dò xét hỏi hắn xem phải làm thế nào.

Trịnh Diệc Vi thở dài. “Thôi cứ theo sự sắp xếp ban đầu đi!”

Đoàn người sau khi dùng cơm tối xong đều cảm thấy mệt mỏi, sáng sớm ngày mai còn phải tới cô nhi viện để quay phim nên không ai có nhã hứng ra ngoài dạo chơi, tất cả đều trở về phòng.

Phòng của mọi người đều ở tầng bảy, riêngTrịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ ở tầng mười ba. Sau khi mọi người chúc nhau ngủ ngon, lục đục rời khỏi thang máy thì chỉ còn lại hai người đứng nhìn chằm chằm vào số tầng được hiển thị.

Thang máy lên một tầng chỉ mất vài giây, sáu tầng cũng không đầy nửa phút nhưng Trịnh Diệc Vi lại có cảm giác một giây dài bằng một năm.

Để đánh tan bầu không khí quỷ dị, hắn tìm đề tài nói chuyện. “Sao chúng ta lại ở tầng mười ba? Con số này chẳng may mắn chút nào…”

Tiềm Vũ quay đầu nhìn hắn. “Nếu thực sự xảy ra chuyện gì xui xẻo thì cũng chẳng sao, ít nhất có anh ở cùng với tôi, không cần lo lắng đường xuống địa ngục không có người làm bạn.”

“…”

Cậu nói đùa nhưng biểu tình lại vô cùng nghiêm túc.

Trịnh Diệc Vi không khỏi đỏ mặt đứng thẳng người lên, may mắn tầng mười ba đã đến,hắn vội bước nhanh ra ngoài quay lưng lại với Tiềm Vũ, cố hồi phục lại vẻ mặt bối rối.

Hai người một đường không nói gì cho đến khi về tới phòng,Trịnh Diệc Vi lúc nãy không chú ý, bây giờ mới phát hiện số phòng cũng quá mức ái muội, 1314, một đời một kiếp, đồng sinh cộng tử.

Tiềm Vũ lại rất vui vẻ, cảm thấy ông trời dường như cũng muốn giúp mình. Sau khi cửa mở, nhìn thấy cách bày trí trong phòng cậu quả thực không nhịn được chỉ muốn cười to, Thượng đế thân mến, ngài ở ngay trên đầu vai của con sao?

Trịnh Diệc Vi mở to mắt nhìn chiếc giường kingsize kiểu tình nhân hết vài giây sau đó lấy di động ra gọi cho người trợ lý kia, bởi vì quá tức giận nên hắn cũng không nghĩ đến giao tình giữa hai người, điện thoại vừa được bắt hắn đã quát lên. “Cậu làm việc thế nào vậy, mau lên đây cho tôi!”

Người trợ lý thấp thỏm đi lên, sau đó ngạc nhiên nói. “Tôi rõ ràng chỉ đặt phòng thường thôi mà…”

Hắn gọi cho quản lý khách sạn, người quản lý đi xuống quầy tiếp tân kiểm tra nhân viên phụ trách đặt phòng, nguyên nhân là do cô không cẩn thận đã nhầm phòng của bọn họ với phòng của một cặp tình nhân khác.

“Thật xin lỗi, là do chúng tôi quản lý nhân viên không tốt nên mới xảy ra sơ suất như vậy, tôi…” Người quản lý vội vàng xin lỗi.

Trịnh Diệc Vi không kiên nhẫn khoát tay cắt ngang hắn. “Được rồi, làm ơn đổi cho chúng tôi một phòng khác!”

Vẻ mặt của người quản lý có chút khó xử. “Tất cả các phòng đều đã có người, hiện chỉ còn mỗi phòng 1314 này thôi…”

Mẹ kiếp! Không phải cẩu huyết như vậy chứ? Trịnh Diệc Vi trợn tròn mắt.

Quản lý khách sạn và trợ lý đạo diễn bốn mắt nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ, chiếc giường lớn như vậy bốn người ngủ cũng còn dư, quả nhiên là Thiên vương, khó khăn như vậy…

Tiềm Vũ nãy giờ vẫn không mở miệng, trong lòng không thoải mái đứng dậy từ ghế sô pha nói với Trịnh Diệc Vi. “Anh cứ ngủ ở đây đi, tôi sẽ đến khách sạn Khải Lâm.”

Trịnh Diệc Vi nhìn đến vẻ mặt của Tiềm Vũ mới ngây ngốc phát hiện mình đã vô tình tổn thương cậu.

“Thôi cứ ở lại đây đi, cậu đến khách sạn Khải Lâm e là không tiện cho lắm…” Hắn nói.

Sau khi quản lý khách sạn và trợ lý rời đi thì hắn lại hối hận vì đã mềm lòng.

Căn phòng tình nhân này từng chi tiết nhỏ đều được thiết kế rất độc đáo, không chỉ có chiếc giường lớn làm người ta suy nghĩ vẩn vơ mà tường, trần nhà, thảm đều là một màu hồng nhạt, trên tường có treo rất nhiều tranh ảnh vô cùng mang tính ám muội, đầu giường đặt một lọ hoa hồng đỏ thắm, còn có đủ loại bao cao su và dung dịch bôi trơn…

Bầu không khí tựa như đông lại, Trịnh Diệc Vi cảm thấy trong lòng buồn bực, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập.

Tiềm Vũ có chút mất tự nhiên, cậu đem quần áo vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Cũng không biết người thiết kế suy nghĩ làm sao, nhà vệ sinh thế nhưng lại không có cửa, chỉ có một tấm màn mỏng tanh. Phòng tắm hẹp dài hình chữ nhật, bất kể là đứng tắm vòi sen hay nằm trong bồn, người ở bên ngoài đều có thể nhìn thấy, hình ảnh mặc dù có điểm mơ hồ nhưng đường nét cơ thể lại vô cùng rõ ràng.

Loại hình ảnh nửa ẩn nửa hiện kia làm cho người bên ngoài càng thêm ngứa ngáy khó chịu. Khó trách trong phòng tắm cũng có để sẵn bao cao su, thiết kế như vậy, người ở bên ngoài nhìn thấy không nhào vô mới là chuyện lạ.

Nghe tiếng nước chảy, Trịnh Diệc Vi mạnh mẽ khắc chế bản thân không được nhìn về hướng bên đó nhưng ánh mắt lại không nghe theo sự sai khiến. Nhìn Tiềm Vũ đứng ngẩng đầu dưới vòi hoa sen, hai bàn tay kỳ cọ từ trên cổ xuống ngực rồi di chuyển đến mông, eo cùng với mỗi khi cậu xoay người vô tình để lộ ra bộ phận nào đó, Trịnh Diệc Vi cảm thấy cả người như muốn bốc hỏa.

Vén chăn nhìn xuống mấy hình ảnh tình thú in trên ga trải giường, hắn suýt chút nữa ngất đi.

Tiềm Vũ mặc áo choàng tắm đi ra, trông thấy hắn đỏ mặt nhìn chằm chằm vào ga trải giường thì cũng tò mò bước lại gần quan sát, mặt cậu phút chốc cũng đỏ ửng cả lên. Ánh mắt hai người giao nhau, trong lòng có chút xấu hổ.

“Tôi đi tắm…” Trịnh Diệc Vi vội vàng cầm lấy quần áo bước vào nhà vệ sinh.

Trước đây hắn có thói quen tắm vòi sen, nhưng thời điểm cởi đồ thì hắn chợt quay lại nhìn tấm màn, nghĩ đến Tiềm Vũ có khả năng cũng đang quan sát nhất cử nhất động của mình hắn liền cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Nhanh chóng cởi bỏ quần áo, Trịnh Diệc Vi ngâm toàn bộ cơ thể vào bồn tắm chỉ còn chừa lại đầu. Nhưng ngay cả như vậy hắn vẫn cảm giác được ánh mắt của Tiềm Vũ xuyên qua bức màn mỏng manh dừng lại trên người hắn.

Trịnh Diệc Vi chưa từng tắm một cách gian nan như vậy, hơn hai mươi phút sau, hắn lau khô thân thể bước ra ngoài thì thấy Tiềm Vũ đang ngồi trên giường, vành tai hồng hồng, đôi mắt long lanh nhìn hắn.

Không cần đoán, nhất định là bị xem sạch bách.

Trịnh Diệc Vi khẽ cắn răng, đi đến bên giường vén chăn chui vào rồi nói với cậu. “ Mau ngủ đi, ngày mai còn phải quay phim!”

“Mới có tám giờ, còn rất sớm.” Tiềm Vũ nhìn vào chiếc đồng hồ mà trước khi Trịnh Diệc Vi đi tắm đã tháo ra đặt trên đầu giường.

“Vậy… xem TV đi!”

“Được.”

Hai người ngồi trên giường cách nhau tầm nửa mét, đồng loạt nhìn vào màn hình TV, trong lòng đều rất khẩn trương, cũng không ai lên tiếng nói chuyện.

Tiềm Vũ dừng lại ở một kênh đang chiếu bộ phim thần tượng “Nắng ấm” do Thư Trầm và Lam Khả Lâm thủ diễn, gần đây đang được quảng bá rất rầm rộ.

Nhân vật nữ chính tên Tiểu Noãn, nhân vật nam chính là Tiểu Dương, cha mẹ hai bên trước khi đến với nhau đều đã trải qua một cuộc hôn nhân đổ vỡ, hai đứa bé từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, Tiểu Noãn vẫn luôn thích Tiểu Dương nhưng Tiểu Dương chỉ xem cô như em gái, cho đến khi cậu nhận ra được tâm ý của Tiểu Noãn đồng thời phát hiện mình cũng thích cô thì bởi vì mối quan hệ anh em trên danh nghĩa mà cậu đành phải nén đau thương cự tuyệt Tiểu Noãn.

(“noãn”: ấm áp, “dương”: mặt trời, tựa phim “Nắng ấm” là được ghép lại từ ý nghĩa tên của hai nhân vật chính.)

Trên TV hiện đang chiếu tới đoạn Tiểu Noãn phát hiện ra Tiểu Dương cũng có tình cảm với mình nên vội vàng chạy đi tìm cậu.

“Em đừng suy nghĩ nhiều quá, anh nói lại lần nữa, anh đối với em không có cảm giác, không hề có. Em đừng như vậy nữa được không?” Tiểu Dương bị tính cố chấp của cô làm cho tức giận mà quát to.

Tiểu Noãn chưa từng thấy qua bộ dáng hung dữ như vậy của hắn, vừa uất ức lại vừa đau lòng, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô ngồi phụp xuống đất khóc lớn. “Anh rõ ràng cũng thích em, tại sao không chịu thừa nhận, anh là một kẻ nhu nhược…”

Tiểu Dương cũng ngồi xuống, cậu cố dằn nén sự xúc động, dịu dàng xoa đầu cô. “Tiểu Noãn ngoan, về nhà đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa được không, ngủ một giấc tỉnh dậy mọi chuyện rồi sẽ qua hết, chúng ta mãi mãi vẫn là anh em tốt…”

“Không, em không muốn làm em gái của anh!” Tiểu Noãn ngẩng đầu, kéo cổ Tiểu Dương xuống, liều lĩnh hôn lên môi hắn.

Tiểu Dương cả người ngây dại…

Trịnh Diệc Vi cũng ngây dại. Chết tiệt, có cần chiếu ngay đoạn kịch tính như vậy không?

“Thật là cẩu huyết a… có thể chuyển qua đài khác không?” Hắn chê cười hỏi Tiềm Vũ.

Tiềm Vũ liếc hắn một cái, ngữ khí nhẹ nhàng nói. “Thật lãng mạn!”

Tiểu Dương đắm chìm trong cảm giác hôn môi ngọt ngào cùng Tiểu Noãn, trong lòng ngổn ngang trăm mối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đau thương của cô, cậu lại không cách nào khắc chế được tình cảm của bản thân, cậu ôm chặt Tiểu Noãn vào lòng, nhắm mắt lại, từ bị động chuyển sang chủ động, gắt gao hôn cô… Hai người càng hôn càng kịch liệt, thân thể từ từ ngã xuống chiếc giường lớn phía sau, Tiểu Dương nằm đè lên người Tiểu Noãn…

Tập phim đến đây là kết thúc, nhạc nền chậm rãi vang lên.

Trịnh Diệc Vi thở phào, bưng ly nước ở đầu giường uống xuống một ngụm. Vậy cũng còn được, phim thần tượng trong nước tuy rằng tình tiết hơi cẩu huyết nhưng đối với cảnh giường chiếu cũng rất thận trọng, chỉ quay thoáng qua, còn lại đều để người xem tự tưởng tượng…

Tiềm Vũ có chút tiếc nuối chuyển kênh sau đó dừng lại ở một đài đang chiếu bộ phim cổ trang của Trịnh Diệc Vi nhiều năm trước_“Thiên tử”. Hắn vào vai một vị vua vẻ ngoài phong lưu ngốc nghếch nhưng kỳ thật lại rất có tâm cơ. Vì để che mắt kẻ gian, hắn ở trong cung hàng đêm cùng với ba ngàn phi tử say sưa hưởng lạc, chìm đắm trong vòng tay mỹ nhân không muốn tảo triều.

Tiềm Vũ vừa chuyển sang kênh này thì trùng hợp xuất hiện cảnh Trịnh Diệc Vi trong vai Hoàng đế và Lục Gia Hãn trong vai phi tử đang quấn lấy nhau trên giường. Hắn mỉm cười dùng dây lụa trói chặt hai tay Lục Gia Hãn, một tay cởi hài của nàng, từ ngón chân vuốt ve dọc lên, tay còn lại mân mê bộ ngực nàng, gương mặt ở trên cổ nàng nhẹ nhàng dùng răng xé mở xiêm y…

Trịnh Diệc Vi đang uống nước đột nhiên nhìn thấy một màn như vậy không khỏi phun ra.

Tiềm Vũ đen mặt gằn giọng nói. “Lúc quay cảnh này có phải đặc biệt hưởng thụ?”

Giọng điệu mang theo vị chua nồng đậm, Trịnh Diệc Vi giả vờ như không nghe thấy.

Tiềm Vũ mất hứng, bụp một tiếng tắt TV, đồng thời cũng tắt hết đèn trong phòng. “Ngủ đi!”

“Ừm, ngủ ngon!”

Hai người nằm cách nhau một khoảng khá rộng, trong căn phòng im ắng chỉ còn nghe thấy tiếng máy lạnh và hơi thở nhè nhẹ mà hai người cố gắng đè nén.

Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu…

Trịnh Diệc Vi cố gắng bỏ qua sự tồn tại của Tiềm Vũ, hai tay đặt xuôi theo cơ thể, nhắm mắt lại tiếp tục đếm cừu hòng muốn đem bản thân mình thôi miên. Tiềm Vũ bỗng nhiên trở mình làm hắn giật mình quên mất vừa đếm tới đâu, cố gắng nhớ một hồi làm đầu óc càng thêm thanh tỉnh, hắn đành phải buồn bực đếm lại từ đầu.

Đếm tới ba mươi ba con cừu thì Tiềm Vũ lại đột nhiên lên tiếng. “”Diệc Vi, anh ngủ rồi sao?”

Trịnh Diệc Vi trong lòng hơi ngạc nhiên, từ khi bọn họ quen biết nhau đến nay đây là lần đầu tiên Tiềm Vũ gọi hắn như vậy, thời điểm quan hệ còn gay gắt cậu luôn gọi hắn bằng tên đầy đủ, sau này thân thiết hơn thì cậu không gọi tên mà chỉ dùng đại từ thay thế để tóm gọn cách xưng hô.

Giọng nói của cậu thanh lãnh nhưng khi gọi hai tiếng Diệc Vi lại nghe có một hương vị rất đặc biệt.

“Diệc Vi?” Không thấy hắn trả lời, Tiềm Vũ lại gọi thêm một tiếng.

Trịnh Diệc Vi trở mình, quay lưng lại với cậu, đánh ngáp tỏ vẻ như rất mệt mỏi lên tiếng. “Ngủ đi, đừng nói chuyện…”

“Được…” Tiềm Vũ đành im lặng.

Đếm đến vô số con cừu, Trịnh Diệc Vi cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm hắn vì nóng mà tỉnh giấc, lại ngạc nhiên phát hiện ra Tiềm Vũ không biết từ lúc nào đã nằm gọn trong lòng hắn, hai người ôm nhau mặt đối mặt, hai tay của Tiềm Vũ đặt trước ngực hắn, còn tay hắn thì vòng qua hông và bả vai cậu, chân trái kẹp giữa hai chân cậu, còn chân phải thì đang gác lên mông cậu…

Sao có thể như vậy?!

Trịnh Diệc Vi đẩy mạnh Tiềm Vũ ra, Tiềm Vũ dụi mắt mơ màng ư a một tiếng. “Sao vậy?”

Trịnh Diệc Vi một câu cũng không thể nói, hắn không biết rốt cục là Tiềm Vũ chủ động rúc vào lòng hắn hay sau khi hắn ngủ đã vô thức ôm lấy cậu. Tâm trạng hắn rối bời, nhưng làm cho hắn hoảng sợ nhất chính là chỗ đó có phản ứng…

Tiềm Vũ nằm quá gần, hắn cũng cảm giác được cậu có phản ứng.

Trịnh Diệc Vi quẫn bách vén chăn muốn chạy vào nhà tắm giải quyết nhưng Tiềm Vũ đã kéo hắn lại, đến gần bên tai hắn nhỏ giọng nói. “Tôi giúp anh.”

“Không…” Trịnh Diệc Vi hoảng hốt cự tuyệt.

Tiềm Vũ động tác nhanh hơn, Trịnh Diệc Vi còn chưa kịp dứt lời thì bàn tay của cậu đã vươn đến.