Mãi cho đến ngày mừng thọ của Chúc lão gia, Quý Diễn vẫn sống trong sự kiểm soát của Giang Tri Tụng.

Sáng sớm hôm đó, Quý Diễn rửa mặt xong xuôi đi trước liền vào xe ngồi trước. Quý Túc Phong và Giang Tri Tụng theo sát sau đó cũng bước lên sau xe.

Xe hướng thẳng đến Trang Viên Minh Đức vừa đẹp vừa yên tĩnh. Chúc lão gia bây giờ cũng lớn tuổi nên không thích ở biệt thự trong phố, thích những nơi có núi có sông. Chúc Gia liền mua lại trang viên này để cho Chúc lão gia dưỡng già.

Cửa vừa mở, có một nhóm người giúp việc chuyên nghiệp đứng sẵn ở cửa chờ để phục vụ khách. Quản gia đứng ở hoa viên, bận rộn chăm sóc những khóm hoa trong đó.

Quý Túc Phong đem quà mừng thọ gửi cho người giúp việc cất đi, sau đó cùng Giang Tri Tụng và Quý Diễn đi ra sảnh chính.

Hiện tại khách mời cũng đến khá nhiều, trai gái tụ tập lại một chỗ, tất cả đều vây quanh Chúc lão gia cười nói vui vẻ.

Quý Diễn thấy phiền nhất là điều này nên chỉ bước lên chào hỏi qua loa rồi chuồn đi ra ngoài. Vốn dĩ Quý Diễn muốn kéo theo Giang Tri Tụng cùng đi nhưng có rất nhiều người nhận ra anh liền tới bắt chuyện. Giang Tri Tụng không thể cứ thế bỏ đi được, Quý Diễn đành chuồn ra ngoài một mình.

Đi đến một ban công lớn không bóng người, Quý Diễn thở phào nhẹ nhõm, dựa vào lan can, cậu đứng ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh của hoa viên.

Không được bao lâu, Thẩm Tiêu bước tới thấy Quý Diễn ở đây có chút kinh ngạc. Quý Diễn vẫy tay về phía hắn nói:“Ở trong đó chán quá, qua đây nói chuyện với tôi đi.”

Thẩm Tiêu đi đến trước mặt cậu thuận miệng hỏi: “Thời gian gần đây không thấy cậu ra khỏi nhà mấy đúng không?”

Quý Diễn ngại nói lí do vì ngày nào cậu cũng phải ở nhà dỗ ngon dỗ ngọt Giang Tri Tụng nên khoanh tay giả vờ bản thân đang rất phiền não: “Công ty ba tôi gặp chút vấn đề nên hơi bận.”

Thẩm Tiêu cũng thuận theo chủ đề này nói chuyện tiếp, Quý Diễn tùy tiện trả lời mấy câu, cảm giác sắp bị phát hiện rồi đành phải miễn cưỡng đổi qua đề tài khác.

“Tôi muốn đi lấy một vài món tráng miệng, cậu có cần gì không?”

Quý Diễn đang muốn rời đi thì có người lại bước tới, người đó có mái tóc xoăn nhẹ màu nâu nhạt, chân mày rậm, đôi mắt xanh làm nổi bật vẻ con lai rất đặc biệt.

Mở miệng phát ra giọng nói tiếng Trung rất thành thục “ Quý Diễn, qua đây cho ông.”

Thẩm Tiêu đứng kế bên  Quý Diễn, bị gương mặt của ngươi con lai này làm thất thần, một lúc sau mới nhớ ra bản thân mình cũng gặp tên nhóc tóc xoăn xinh đẹp này một lần.

Năm ngoái hắn đưa Quý Diễn say khướt về nhà, nửa đường đi ngang qua đường đua Hoàn Thành. Quý Diễn nổi loạn đòi vào đua xe, hét đến đau cả tai.

Thẩm Tiêu vào chào hỏi quản lý đường đua rồi tiến vào đường đua, chạy đường một vòng, Thẩm Tiêu vội dừng xe tắt lửa, muốn đi toilet nhưng lại có một cuộc điện thoại từ nhà.

Vừa quay lại xe thì thấy Quý Diễn lái xe của mình đụng chiếc Rolls-Royce phía trước còn Quý Diễn thì đang đánh nhau với người đó. Thẩm Tiêu đoán chừng do Quý Diễn uống say, không để ý đạp nhầm chân ga, nên mới có chuyện như thế này.

Thẩm Tiêu tiến đến giải hòa thì phát hiện tóc người này xoăn xoăn nâu nhẹ.

Nhưng trong tình thế hỗn loạn lúc đó, xử lý xong việc Thẩm Tiêu liền đưa Quý Diễn về nhà, sau đó cũng không để ý đến nữa.

Thẩm Tiêu nhìn Quý Diễn, cậu khoanh tay đứng đó không động đậy chỉ nói với nhóc tóc xoăn: “Hôm nay mày đừng chọc tao, không có hứng thú ôn lại chuyện xưa với mày”

Thẩm Tiêu hỏi: “Ai đây?”

“ Hứa An Gia” Quý Diễn trả lời.

Thẩm Tiêu nhớ cái tên này, định hỏi thêm một vài câu nữa thì có mấy người bạn làm ăn đến tìm, đành đi trước.

Quý Diễn để tay lên lan can liếc nhìn Hứa An Gia.

Hứa An Gia – một cái tên 100% Trung Quốc, nhưng người lại là con lai.

Hắn lớn lên ở Trung Quốc, học cùng cấp 2 với Quý Diễn. Mối quan hệ của hai người này nói tốt không tốt nói xấu không xấu nói chung rất phức tạp.

Tính tình của hai người đều nóng nảy, từ nhỏ đã hay đánh nhau. Lớn hơn một tí, bởi vì cả hai đều học hành rất kém nên đồng cảm với đối phương.

Lúc xếp lớp cấp 2 dựa trên thành tích học của học sinh nên trường phân làm 3 lớp: lớp tăng tốc, lớp chuyên sâu, lớp cơ bản.

Hai người bọn họ không những không thể vào được lớp tốt nhất là lớp tăng tốc mà còn ở chót lớp chuyên sâu, tranh vị trí cuối cùng.

Ngoài mấy thứ này ra, hai bọn họ còn có sở thích về xe nên có rất nhiều chủ đề nói chuyện chung. Tiếc là không lâu sau đó thì bắt đầu có mâu thuẫn.

Hứa An Gia nhìn thấy Giang Tri Tụng đang dạy kèm Quý Diễn, cũng muốn học ké nhưng bị Quý Diễn từ chối, còn đắc ý ra vẻ ta đây: “Đây là anh tao, chỉ của một mình tao độc quyền. Không chia sẻ cho ai.”

Hứa An Gia không có trúc mã học giỏi nên chỉ có thể tự mình tức giận.

Tức giận xong rồi liền tìm Quý Diễn cười nhạo cậu có người dạy kèm mà học cũng không tốt.

Quý Diễn không cam lòng yếu thế, cười nhạo tiếng Anh rác rưởi của Hứa An Gia, ném ra bên kia đại dương chỉ làm mất mặt tổ tông.

Hứa An Gia bị tổn thương lòng tự trọng, tức giận phấn đấu, trình độ tiếng Anh cũng từ từ đi lên.

Có một lần kết thúc kì thi, Hứa An Gia rất đắc ý đập lên bàn Quý Diễn một tờ bài làm đạt 120 điểm.

Quý Diễm nói là bị biến đổi cấu trúc sinh học.

Vì câu nói đó mà hai người bọn họ dánh nhau một trận

Hứa An Gia đánh không lại cậu.

Quý Diễn cũng không nghĩ là như vậy.

Hứa An Gia thất thủ trên sàn đấu quyền nhưng lại được phù hộ khi đi thi, giống như được mở mang nhân mạnh về học vấn. Thành tích tất cả các môn càng ngày càng cao và ổn định, cho nên Quý Diễn trở thành học sinh bét lớp của lớp chuyên sâu.

Từ đó về sau, Quý Diễn có điểm yếu đó. Mãi đến tận lên đại học, cứ mỗi lần nghỉ hè mà lỡ gặp mặt nhau, Hứa An Gia lại lôi Quý Diễn ra ôn lại kỉ niệm hồi học cấp 2, đến đi đua xe cũng không tha cho cậu.

Tóm lại, cả hai gặp mặt nhau là phải kình nhau một trận.

Tình cảm của cả hai đều được bồi dường từ những trận đánh nhau hoặc chửi nhau.

Nhưng có một thời gian vừa rồi Quý Diễn cũng không gặp Hứa An Gia. Nghe nói năm ngoái cậu ta xin được học bổng đi nước ngoài học nghiên cứu sinh, rất bận rộn.

Quý Diễn còn nhớ ngày Hứa An Gia xuất ngoại còn nhắn tin cho cậu nói cái gì mà: “Đợi tao về nước sẽ kiếm mày tính sổ.”

Sự xuất hiện của câu nói này trong lịch sự đối thoại hai bọn họ cũng rất nhiều, Quý Diễn cũng không thèm quan tâm.

Trời đột nhiên nổi gió, Hứa An Gia giữ nếp tóc để không bị gió thổi loạn, bước từng bước lớn đến nói: “Quý Diễn, mày điếc hả?”

Quý Diễn nhìn Hứa An Gia vẻ mặt bừng bừng tự dưng cảm thấy buồn bực: “ Hôm nay mày ăn pháo hả?”

Hứa An Gia vừa nghe xong thì còn tức giận hơn nữa.

Năm ngoái trước khi xuất ngoại, hắn vui vẻ đến tiệm lấy chiếc Lamborghini đến đường đua, kết quả là bị Quý Diễn đụng phải.

Nếu không phải là do sắp đi học, thời gian khác gấp gáp thì chắc cậu cũng lôi Quý Diễn ra đánh nhau một trận.

Cậu học nghiên cứu sinh thời gian chỉ có 1 năm rưỡi, thời khóa biểu kín mít, vì nửa năm cuối không còn quá nhiều môn nên giao sư cho phép cậu về nước chuẩn bị luận văn.

Hứa An Gia về nước, cảm thấy việc đầu tiên cần làm là kiếm Quý Diễn tính sổ.

Hứa An Gia còn định trực tiếp chất vất Quý Diễn nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ cậu không một chút quan tâm, hắn thấy vẫn là ăn miếng trả miếng vui hơn.

“ Lâu rồi không đi đua xe.” Hứa An Gia nháy mắt nói: “Tối nay 10h30, gặp ở chỗ cũ.”

Quý Diễn bị sự thay đổi thái độ liên tục của Hứa An Gia làm cho chóng mặt, hỏi: “Mày đi nước ngoài học kĩ thuật biến mặt của kịch Tứ Xuyên hả?”

“Tao đi du học thi đứng bét lớp nè.” Hứa An Gia nói

Quý Diễn bén tay áo, hùng hổ đi qua định đấm Hứa An Gia một trận.

Đúng lúc hai người định dùng bạo lực ôn lại chuyện cũ thì giúp việc mở của ban công, vội vàng mời họ vào nhập tiệc, làm tan đi bầu không khí giương cung bạt kiếm.

Hứa An Gia khoanh tay, nhìn Quý Diễn nói: “Tối nay mày nhất định phải tới đó, coi như là đến chào mừng tao trở về.”

“Được.” Quý Diễn nói: “Cho mày mở mang tầm mắt một chút về kĩ thuật của tao.”

Quý Diễn đi thẳng vào tiệc, chỗ ngồi của cậu ở bên cạnh Giang Tri Tụng. Vừa ngồi xuống cậu liền nói: “Anh gặp Hứa An Gia chưa?”

“Anh vừa gặp, có nói được mấy câu.” Giang Tri Tụng vừa gắp đồ ăn cho cậu vừa nói: “Sao vậy?”

“Tối nay nó hẹn em đi chơi.” Quý Diễn hỏi: “Anh đi cùng không?”

Hứa An Gia mà hẹn Quý Diễn đi chơi, 10 lần thì hết 9 lần là đi đua xe.

Thời gian gần đây Quý Diễn cũng không ra đường mấy, Giang Tri Tụng nghĩ cậu ở nhà chắc là chán sắp chết rồi, liền nói: “Tối nay anh có một cuộc họp không thể đi được, em đi chơi nhớ chú ý an toàn.”

Quý Diễn đồng ý ngay.

Giang Tri Tụng nghĩ một lúc lại nói: “Đúng rồi, không được chơi quá khuya. Ngày mai chúng ta còn phải đưa Quý Hủy đi chơi công viên trò chơi đó.”

“Okla.” Quý Diễn vui vẻ nói.

10h30 tối, Quý Diễn vui vẻ lái chiếc xe Giang Tri Tụng tặng ra đường.

Đến đường đua Hoàn Thành, ngoài cửa lớn đứng một hàng bảo vệ, Quý Diễn kéo cửa xuống đọc thông báo treo ngay cửa, hỏi quản lý đường đua: “Lão Trần, Hứa An Gia đến chưa?”

“Vẫn chưa” Quản lý vừa trả lời vừa ra lệnh cho một bảo về dọn mấy trụ tam giác chặn đường qua một bên, để đường cho Quý Diễn chạy xe vào.

Quý Diễn dừng xe ở lối ra, tìm điện thoại gọi cho Hứa An Gia

“Mày bị làm sao vậy?” Quý Diễn xoay xoay chìa khóa xe trên tay “ Chờ mày 30 phút rồi đó, kiễn nhẫn của tao chỉ còn 10 phút thôi.”

Đầu bên Hứa An Gia khá ồn ào, nghe có chút bực bội: “Giực cái gì mà giục, mẹ nó tao đi sai đường. Bên này có một trung tâm vừa khai trương, kẹt đường cứng ngắc. Chắc phải 20 phút nữa tao mới tới được.”

Quý Diễn không có kiên nhẫn, ghét nhất là ngồi chờ người. Nhưng hôm nay tâm trạng cậu rất tốt nên cũng không tính toán với Hứa An Gia, tắt điện thoại xong thì liền tháo dây an toàn, xuống xe.

Quản lý đoán chừng Hứa An Gia không tới ngay được, liền đưa Quý Diễn vào phòng nghỉ để chờ, bọn họ đi chầm chậm nói chuyện câu được câu không.

Nói một lúc lại nói tới việc xây dựng đường đua. Quản lý nói: “Công ty định nối dài đường đua, tăng diện tích đường đua, kế hoạch xây dựng mở rộng về phía đông khoảng 250 ha, đường đua kéo dài 2km, phát triển và xây dựng thêm những tiện ích đi kèm…”

“Đúng là đến lúc cần mở rộng.” Quý Diễn nói

“Để tăng thêm sự kích thích khi đua xe, đến lúc đó cũng có thể tổ chức những cuộc đua xe cấp cao.”

Quý Diễn 7 tuổi đã bắt đầu học đua xe kart. Lúc bắt đầu chỉ là chạy ở những cuộc đua xe công thức cấp độ thấp, dần dần nâng cấp lên các cuộc đua cấp độ cao hơn, còn thi cả giấy phép lái xe đua.

Mấy năm gần đây cậu cũng có tham gia vài đường đua. Bình thường không có chuyện gì cũng hẹn bạn đi đua xe, đối với trường đua này cũng có thể nói có tình cảm khá gần gũi.

Đến khu vực nghỉ ngơi, có người mang đến hai ly cà phê, Quý Diễn thuận tay đón lấy, nói cảm ơn rồi quay sang hỏi quản lý: “Khi nào bắt đầu khởi công?”

“Cái này tôi cũng không rõ.” Quản lý trả lời.

Hai người bọn họ lại tiếp tục nói về những chủ đề khác, Quý Diễn xem đồng hồ đoán chừng Hứa An Gia cũng sắp đến rồi, đứng lên bước ra ngoài.

Vừa đi ra khúc cua, Quý Diễn nghe được tiếng âm thanh của động cơ vang dội, gầm lên từng đợt, đến mức Quý Diễn không kiềm được lòng, bước chân trở nên nhanh hơn. Còn vừa đi vừa nói với quản lý “Hứa An Gia cái con người này á…..”

Chưa kịp nói dứt câu thì phía ngoài truyền đến một âm thanh “Rầm”, nghe giống tiếng đụng xe.

Quý Diễn lo lắng, cứ tưởng xe của Hứa An Gia đụng phải người rồi, chạy nhanh đến cổng lớn của trường đua.

Sau đó thì thấy thì thấy chiếc Lamborghini tím ngắt chói cả mắt húc nát đuôi xe Ferrari của mình. Nguyên một đám bảo về xung quanh chỉ biết đứng nhìn nhau, cũng không có động thái gì khác.

Hứa An Gia mở cửa xe, cúi người bước ra khỏi xe, tháo mắt kính khiêu khích nhìn về phí Quý Diễn.

Quý Diễn bùng phát cơn thịnh nộ, phi nhanh về phía hắn: “Ngày hôm nay tao không đấm mày nằm đất thì tao gọi mày là cha.”

Quý Diễn đi từng bước lớn, nắm cổ áo Hứa An Gia, đè mạnh hắn nằm lên nắp xe ngay đó. “ Con mẹ mày bị điên hả?”

Hứa An Gia vừa giơ tay đỡ nắm đấm sắp đấm vào mặt mình, né qua một bên nói: “Mày còn có mặt mũi nói, lần trước mày đụng tao…”

Bảo vệ liền lao vào kéo hai bọn họ ra.

“Ông nội mày đụng vào mày lúc nào!” Quý Diễn bị kéo ra cũng không quên đạp cho Hứa An Gia một phát, lớn tiếng hét.

“Một năm trước, ngay tại chỗ này.” Hứa An Gia chỉ vào xe của mình nói.

“Lúc đó tao vừa mới lấy chiếc Rolls-Royce về, chưa kịp cầm nóng cái vô lăng đã bị mày đụng nát.”

Quan lý vội vàng chạy ra giảng hòa, đứng ở giữa hai người đẩy một cái: “Việc này qua lâu như vậy rồi, ngày hôm đó Quý thiếu gia uống say rồi, không cố ý đụng….”

Quý Diễn càng nghe càng mơ hồ, giựt tay ra khỏi tay bảo vệ, không nhịn được hỏi Hứa An Gia: “Mày nói ngày hôm nào?”

Hứa An Gia cười lạnh: “Mày đừng có ở đó giả ngu, trước hôm tao đi nước ngoài 2 ngày, lúc đi còn nhắn tin cho mày còn gì.”

Quản lý cũng nói thêm vào mấy câu: “Đúng vậy, ngày hôm đó náo loạn đến hơn 3 giờ sáng…”

Hứa An Gia lại nói tiếp: “Đêm hôm đó mẹ mày cũng tới, còn chuyển cho tao một số tiền lớn để sửa xe.”

Quý Diễn lại càng mơ hồ. Thời gian Hứa An Gia ra nước ngoài cũng vào khoảng thời gian Giang Tri Tụng chuyển đi Liêu Thành, Thời gian đó cậu cũng chỉ uống say có một lần, lúc tỉnh dậy là trưa ngày hôm sau, chuyện gì xảy ra cũng không nhớ, mẹ cậu cũng không nói gì cậu cả.

Hơn nửa đêm hôm đó Giang Tri Tụng đến tìm cậu, không có lý nào hơn 3h sáng cậu vẫn ở trường đua.

Nhưng Hứa An Gia nói những lời này rất mạnh mẽ, quản lý có vẻ cũng biết chuyện này.

Quý Diễn liền gọi điện thoại cho mẹ cậu. Gọi lần đầu tiên không ai nghe máy, Quý Diễn không chịu nổi liền gọi thêm lần nữa.

Lần này thì có người nghe, Quý Diễn đem chuyện lúc đó hỏi lại một lần nữa

“Sao con lại hỏi chuyện này nữa, Tri Tụng có đến tìm con một lần, còn mang theo hộp thùng đồ to nói là trả cho con, chắc là mấy thứ con tặng nó.” Thẩm Trữ Ngọc nói: “Nhưng lúc đó con không có ở nhà, nên Tri Tụng chờ một lúc cũng đi về.”

Thẩm Trữ Ngọc chắc đang bận chuyện gì đó, nói xong liền cúp máy.

Quý Diễn nắm lấy điện thoại, cả người cảm thấy khiếp sợ, hoàn toàn không dám tin.

Giống như nghe tiếng sét đánh giữa trời giông tố, đánh đến mức cậu nghe đến choáng váng.

Giang Tri Tụng lại lừa cậu, Giang Tri Tụng làm sao lại có thể lừa cậu.

Tuyệt đối không thể.

Nhưng chứng cứ rõ ràng như thế, cũng không đến lượt Quý Diễn không tin. Giang Tri Tụng trước đây không phải như vậy, hơn một năm không gặp mà bị quỷ nhập sao?

Bàng hoàng qua đi, trong lòng Quý Diễn nổi lên cơn tức giận như lửa.

Giang Tri Tụng trời đánh dám lừa cậu.

Mà cậu còn đi xin lỗi Giang Tri Tụng, còn nấu mì cho ăn.

Vẻ mặt Quý Diễn càng lúc càng khó coi, Hứa An Gia khoanh tay, có chút kinh ngạc nói: “Mày mất trí hả?”

Quý Diễn rất ghét cảm giác này.

Bản thân có nỗi khổ riêng, tức giận chửi bới. Bây giờ lại phát hiện cái nổi khổ đó chỉ là giả, đối phương còn cố tình chụp mũ tội lỗi lên đầu mình.

Trong nháy mắt thế cục thay đổi, địa vị cũng được hoán đổi.

Nhưng Quý Diễn lúc này không có tâm trạng tính toán mấy thứ này, trong lòng cậu bây giờ phảng phất một cánh đồng thảo nguyên lớn, nhìn về hướng ngào cũng chỉ là cỏ.

Bây giờ cậu chỉ muốn đốt cháy chiếc Ferrari này.