Lúc Quý Diễn tỉnh lại một lần nữa thì trời vừa chập tối, ánh sáng trong phòng rất mập mờ, mang theo cảm giác hỗn loạn lúc giao thoa giữa ngày và đêm.

Quý Diễn ngủ đến ngu cả người, xoa xoa mặt của mình, ngồi ở trên giường hoàn hồn một lúc rồi tìm điện thoại xem bây giờ là mấy giờ, sau đó mới đứng dậy thay quần áo xuống lầu ăn cơm.

Vết thương trên người Quý Diễn không giấu được, nhất chiếc băng cá nhân sáng lấp lánh đang dán ở khóe mắt kia, cho nên lúc ăn tối Quý Túc Phong không nhịn được phải hỏi một lúc lâu.

Những việc mất mặt này không thích hợp để đi bêu rếu khắp nơi, vì thế Quý Diễn tùy tiện tìm lấy một lí do: “Trên đường về con không cẩn thận nên đụng vào đuôi xe người khác.”

Quý Túc Phong hỏi thêm về tình hình vết thương. Tuy biết là không có gì nhưng tự dưng biểu cảm của ông trở nên nghiêm túc “Quý Diễn, có phải con coi đường giao thông như đường đua không? Hai mươi tuổi đầu rồi, không biết phân biệt nặng nhẹ như thế nào sao?”

Quý Diễn rất thích đua xe, đôi lúc sẽ xảy ra sự cố. Quý Túc Phong sợ con mình chơi không biết điểm dừng nên vừa tốt nghiệp đại học xong liền nhét vào công ty gia đình làm việc, nhằm mục đích khống chế sự điên cuồng của con trai mình.

Nhưng tiếc là vẫn không khống chế được, khi Quý Diễn muốn chơi thì vẫn sẽ đi chơi.

Vì nói dối Quý Diễn nên cũng không dám biện minh gì, ù ù cạc cạc ậm ừ cho qua chuyện.

Quý Túc Phong không chiều theo cậu nữa, thẳng thắn phê bình: “Cả ngày chỉ biết ăn chơi, nói con đi làm thì 30 ngày làm biếng, sáng sớm mười giờ lên công ty năm giờ chiều đã đi về, con xem con ra cái kiểu gì?”

Giang Tri Tụng muốn nói đỡ cho cậu nhưng chưa kịp mở miệng thì bị Quý Diễn đạp cho một đạp ở dưới bàn ý muốn anh ngậm miệng lại.

Quý Túc Phong nhìn Giang Tri Tụng một cái lại quay ra nhìn Quý Diễn, so sánh hai đứa còn cảm thấy sốt ruột hơn, mặt không biểu cảm gì nói tiếp: “Bắt đầu từ ngày mai, con không được phép đi đâu. Người khác làm việc lúc mấy giờ thì con cũng làm việc như vậy, ăn cơm thì ăn luôn ở công ty, không được về nhà.”

“Chú, ngày mai ở Tấn Thành có một hội nghị thương nghiệp do Chính phủ tổ chức, ngoài chúng ta ra họ còn gửi lời mời đến Quý Diễn nữa.” Giang Tri Tụng liền cắt ngang.

Quý Túc Phong dừng lại, vẫn là khuôn mặt không biểu cảm: “Vậy bắt đầu từ ngày mốt, Quý Diễn con không được đi bất cứ đâu.”

Thẩm Ninh Ngọc nói nhỏ:  “Gia đình mình có hẹn trưa ngày mốt đi ăn ở nhà hàng Li Jia Cai.”

Nhà hàng đó là một nhà hàng lâu năm, bốn người nhà họ Quý đều rất thích ăn. Vốn dĩ lúc Giang Tri Tụng trở về, Quý Túc Phong muốn đưa anh tới thưởng thức một bữa nhưng vì anh quá bận mà bản thân ông cũng rất bận nên kéo dài thời gian mãi. Đến bây giờ Thẩm Ninh Ngọc mới hẹn được.

Quý Túc Phong: “Vậy ăn xong bữa đó thì bắt đầu.”

Quý Diễn không hiểu nổi ngày hôm nay ba mình bị cái gì, tự nhiên sao lại nghiêm khắc một cách khó hiểu.

Thì hỏi thẳng thôi.

Quý Túc Phong nói: “Con có nhớ chú Lưu không? Người mà cao cao to to, từ tay trắng gầy nên sự nghiệp sản xuất thực phẩm?”

“Chú ấy có một thằng con trai, bị nuông chiều đến mức làm trời làm đất. Cái thằng nhóc đó ngày ngày không có gì làm, buồn chán quá nên tìm đến thuốc phiện.” Quý Túc Phong thở dài: “Mấy ngày trước mới bị bắt, chú Lưu gần như suy sụp hoàn toàn.”

Quý Diễn cạn lời: “Con chú Lưu bị bắt thì liên quan gì đến con?”

Thẩm Ninh Ngọc: “Cả ngày con cũng không có gì làm đó.”

Quý Túc Phong đột nhiên trầm giọng hỏi: “Con trai, con đã bao giờ từng nghĩ sau này con muốn làm gì chưa?”

Thật sự Quý Diễn cũng đã nghĩ qua về vấn đề này, cậu im lặng một lúc không trả lời, gác đũa nói không muốn ăn nữa.

Giang Tri Tụng cũng không ăn, anh nói dì Trương nấu một tô hoành thánh, mang lên phòng cho cậu.

Quý Diễn ngồi trên ghế, vừa mở group chat công việc định xem tin nhắn về công việc, vừa nhìn Giang Tri Tục bước vào thì tắt mắt úp điện thoại lên bàn nói: “Em không ăn.”

Giang Tri Tục đặt tô hoành thánh trước mặt Quý Diễn, tay nghề nấu ăn của dì Trương rất tốt. Cái hoành thánh nào cũng vỏ mỏng nhân nhiều, nước dùng thì vừa thơm vừa lấp lánh lớp mỡ béo trên mặt, còn rải một ít hành lá, hương vị trọn vẹn đầy đủ.

Quý Diễn lắc đầu: “Đã nói là không ăn.”

Giang Tri Tụng múc một cái hoành thánh đưa đến bên miệng cậu, vốn dĩ Quý Diễn định trực tiếp há miệng ăn luôn nhưng do dự vài giây lại lấy cái muỗng từ tay Giang Tri Tụng.

Anh dỗ dành cậu: “Em đừng tức giận, A Diễn.”

“Em không tức giận.” Quý Diễn nuốt cục hoành thánh trong miệng, cầm muỗng cứ khuấy nhẹ trong tô: “Cũng không phải anh không biết, em không có hứng thú đối với trang sức, mà cũng không hiểu gì về kinh doanh.”

Tất nhiên Giang Tri Tụng biết Quý Diễn hứng thú với cái gì: “Em thì chỉ thích đua xe, lúc trước em còn bảo em sẽ thành vận động viên đua xe, còn nuôi anh nữa.”

Quý Diễn tất nhiên đã quên: “Nuôi cái rắm á, số dư tài khoản của anh chắc gấp em mấy lần.”

“Anh nuôi em cũng được.” Giang Tri Tụng vừa nói vừa bước người qua, vén tóc mái của cậu về phía sau, ánh mắt thâm sâu: “Kiếm tiền cho em mua xe nhé.”

Quý Diễn và Giang Tri Tụng đối mắt nhìn nhau, cậu bị mất tự nhiên nghiêng đầu tránh qua chỗ khác, nhỏ giọng như nói thầm: “Đã nói bao lần đừng có đụng vào tóc em.”

Giang Tri Tụng cười một tiếng, rất nghe lời mà buông tay, nhìn cậu ăn hết tô hoành thánh.

Giang Tri Tụng mang tô xuống lầu, Quý Diễn nằm sải lên bài để tiêu hóa bớt thức ăn, điện thoại cậu đột nhiên rung lên.

Quý Diễn mở xem thì thấy Chúc Duy Quân gửi mấy chục cái tin nhắn liên tục trong nhóm ba người, rất hào hứng hẹn mọi người ra ngoài trải nghiệm nghi thức cầu hôn của hắn.

Bạn gái Chúc Duy Quân là nghiên cứu sinh của Viện Nghiên Cứu Y Sinh đứng đầu trong nước, tuổi trẻ tài cao, đạt được rất nhiều giải thưởng nghiên cứu quốc tế.

Nhưng gia cảnh lại không được tốt, từ đầu cứ tưởng Chúc Duy Quân sẽ dùng chiêu trò bá đạo tổng tài ép người cưỡng đoạt, ai ngờ lại bị chửi cho tỉnh người.

Từ lúc đó Chúc Duy Quân thay đổi biến thành một con người hết sức thật thà, chỉ dám chăm chỉ theo đuổi người ta.

Hai người mới ở bên nhau không được bao lâu mà Chúc Duy Quân đã trông mong lên kế hoạch cưới người đem về nhà.

Quý Diễn không có tâm tình gì nhưng cũng muốn xem Chúc Duy Quân vui vẻ đến ngốc nghếch nên chuẩn bị một chút rồi ra đường.

Chúc Duy Quân chọn địa điểm cầu hôn là ở một sân golf phía Thành Nam. Lúc Quý Diễn có mặt đã thấy Hứa An Gia xuất hiện.

Quý Diễn nhìn sân golf tối đen như mực liền hỏi: “ Chúc Duy Quân đâu? Sao không dặn người ta mở đèn lên.”

Vừa dứt lời, mặt cỏ ở một vùng vang lên âm thành xì xì, ngay liền sau đó là vô số chùm pháo hoa đua nhau khoe sắc.

Ánh sáng rực rỡ chiếu xuống khiến mặt cỏ càng thêm xanh biếc.

Chúc Duy Quân cưỡi một con ngựa trắng, trên người là áo bành tô, trên đầu mũ chóp, lộc cộc thúc ngựa đi vào.

Quý Diễn không muốn nhìn tiếp nữa: “Quê mùa hết sức.”

Hứa An Gia cũng khịa tiếp: “Cái thằng ngốc Chúc Duy Quân này, không biết Tấn Thành cấm đốt pháo bông hả?”

Chúc Duy Quân đã tính toán khoảng cách, từ trên ngựa nhảy xuống, tháo mũ quỳ một chân dưới đất, trong tay cầm chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, ngẩng đầu hỏi: “Nhan Nhan, em có đồng ý lấy anh không?”

Chúc Duy Quân nói xong câu này thì lập tức đứng dậy hưng phấn nói: “Sao sao, thấy cảnh cầu hôn này có được không?”

Quý Diễn: “Cũng tạm.”

Hứa An Gia: “Cũng không tệ.”

Chúc Duy Quân nhìn là biết hai người này khen cho có lệ, có chút muộn phiền nói: “Thật sự là không nghĩ ra phải làm sao nữa.”

Hứa An Gia xung phong lên ý tưởng cho Chúc Duy Quân, hai người nói nhỏ qua lại một lúc, Quý Diễn không giúp gì được đành đứng phát ngốc ở một bên.

Đột nhiên nghe được Hứa An Gia nói: “Tao chuẩn bị theo đuổi Thẩm Tiêu, cũng không có kinh nghiệm gì nhưng gần đây tao bắt đầu nghiên cứu từ điển yêu đương kinh điển.”

Quý Diễn bị chậm một lúc mới kịp phản ứng lại, vô cùng khiếp sợ la lên: “Má, mày thành gay khi nào vậy?”

“Mày ăn bánh anh ấy nướng bao giờ chưa?” Hứa An Gia hỏi với ánh mắt vô cùng đắc ý: “Lúc ăn miếng đầu tiên là tao quyết định cong luôn, ăn món sườn chua ngọt của anh ấy là tao quyết định yêu đến chết đi sống lại.”

Quý Diễn tin.

Bởi vì Hứa An Gia thật sự có thể làm ra được những chuyện như vậy.

Hứa An Gia coi chuyện ăn như sinh mạng. Có hôm nửa đêm nửa hôm, Hứa An Gia coi phải một cái clip ăn đêm xong liền đặt vé máy bay đi đến tỉnh đó, chỉ vì muốn ăn thịt xiên nướng của nơi đó.

Đến nước hoa cũng dùng mùi dưa hấu.

Hứa An Gia nhân cơ hội này nói lại về thiết lập tính cách của mình trước mặt Thẩm Tiêu một lần nữa, dặn dò cả Quý Diễn lẫn Chúc Duy Quân phải giấu chuyện mình lớn lên ở Trung Quốc.

“Mày lừa gạt tình cảm của người khác sẽ bị quả báo đấy.” Quý Diễn nhắc nhở.

Hứa An Gia không để bụng: “Đến lúc đó anh ấy thật sự thích tao thì tao cũng thích anh ấy, dù sao cũng phù hợp với thẩm mỹ của tao, mà tao cũng đẹp trai như vậy, anh ấy cũng đâu thiệt thòi gì đâu.”

Chúc Duy Quân nói: “Quý Diễn sợ đồng tính, cái loại con lai đồng tính như mày tránh xa nó một chút.”

“Bây giờ không sợ nữa.” Quý Diễn giải thích.

Xung quanh đều là gay, còn sợ nữa chắc không còn bạn mà chơi luôn mất.

Chúc Duy Quân rất tò mò muốn hỏi Quý Diễn lí do tại sao nhưng bị Hứa An Gia cướp lời: “Nó sợ cái rắm ấy, tao cũng đâu có theo đuổi nó.”

Quý Diễn đang không vui nên cũng lười chửi nhau với Hứa An Gia. Chúc Duy Quân nhìn ra tâm tình cậu không tốt liền thuận miệng hỏi.

Quý Diễn ngồi xuống tùy tiện bứt vài cọng cỏ, nói: “Hôm nay tao mới bị ba tao chửi cho một trận.”

“Bọn mày có nghĩ sau này sẽ làm cái gì không?” Quý Diễn hỏi.

Chúc Duy Quân nghiêm mặt nói: “Năm ngoái tao mua được một miếng đất ở vùng ngoại thành, đang định đầu tư làm khu sinh thái, hiện tại cũng hoàn thành được một nửa rồi. Cũng đầu từ một vài cái hạng mục vớ vẩn, kiểu điện ảnh và bảo hiểm.”

“Tại lúc trước tao mua xe nhiều quá nên bây giờ cũng không còn nhiều tiền.” Chúc Duy Quân nói tiếp: “Tao còn chuẩn bị kết hôn nữa, cũng phải có khả năng quán xuyến việc trong nhà.”

Hứa An Gia thì nói: “Tao chỉ muốn làm về xe, nhưng mà mới đây tao có mở một nhà hàng, làm ăn cũng không đến nổi, về sau tao cũng đang chuẩn bị đầu tư một khoản lớn để làm thành chuỗi cửa hàng ở toàn quốc.”

Bình thường mọi người chỉ đi chơi với nhau nên không bao giờ nói chuyện chính sự, đều chỉ là gặp nhau ăn chơi nhậu nhẹt, Quý Diễn còn tưởng bọn họ ăn không ngồi rồi giống mình.

Lúc này Quý Diễn có chút khó chịu, giống như kiểu lúc mình đi thi, bản thân tưởng đám bạn mình cũng nộp giấy trắng giống mình, ai ngờ tụi nó không những viết nhiều mà còn trả lời một cách xuất sắc.

Mà người nộp giấy trắng chỉ có bản thân mình.

Cảm giác mất mát cùng cảm giác bị vứt bỏ lập tức bùng phát.

Sân golf vừa to lại vừa trống, Quý Diễn co chân ngồi dưới cỏ có chút mơ màng.

Chúc Duy Quân nghi ngờ hỏi: “Sao tự dưng mày lại hỏi cái này?”

“Không có gì.” Quý Diễn đứng dậy: “Thôi tao về trước.”

Quý Diễn đi từ sân golf về nhà, phát hiện nhà không có một ai, chỉ để một ánh đèn trong phòng khách.

Không cần hỏi Quý Diễn cũng đoán được, ba cậu chắc đi nói chuyện làm ăn, mẹ cậu đi mua sắm cùng Quý Hủy, Giang Tri Tụng thì lên công ty tăng ca.

Cũng còn khá sớm, lúc chiều Quý Diễn ngủ một giấc nên bây giờ cũng không buồn ngủ, cậu liền nằm trên ghế mây ở ban công sân thượng ngắm sao.

Ngắm sao một lúc lại nhớ tới những lời Chúc Duy Quân và Hứa An Gia nói.

Sống hơn hai mươi năm, Quý Diễn chưa bao giờ hoang mang như vậy. Cậu không phải kiểu người đa sầu đa cảm, chỉ là tự nhiên cảm thấy mọi người có cuộc sống rất rõ ràng.

Trước giờ Quý Diễn chỉ là sống ngày này lại qua ngày khác, không có khao khát gì to lớn. Hoặc cũng có thể nói cuộc sống của cậu quá thuận lợi cho nên chưa bao giờ câu suy nghĩ về những vấn đề cao xa như mục tiêu của cuộc sống.

Buổi tối ngày hôm nay, hiếm khi mà Quý Diễn bị mất ngủ.

Hôm sau Quý Diễn đi theo ba mình và Giang Tri tụng tham gia hoạt động thương nghiệp.

Hoạt động Thương Nghiệp được tổ chức ở tòa nhà Thời Đại, là một luận đàm tổng hợp các ngành nghề. Các ông chủ lớn của các ngành nghề ở Tấn Giang đều có mặt ở đây nhưng cũng có một vài người đến là góp vui cho đủ số lượng, ví dụ như là Quý Diễn.

Một đường đi lên tầng cao nhất, từ hành lang tiến vào phòng hội nghị, Quý Diễn phát hiện rất nhiều người nhìn thấy Giang Tri Tụng đều chủ động chào một tiếng, hoặc là gật đầu mỉm cười, hoặc là gọi một tiếng Giang Tổng.

Hai người không được xếp ngồi cùng một khu, Quý Diễn nhìn nhìn một lúc phát hiện khu vực bên Giang Tri Tụng ngồi toàn là những vị thâm niên làm việc trong ngành rất nhiều năm, toàn cỡ tuổi ba cậu.

Giang Tri Tụng ngồi lẫn trong đấy với mọi người nói nói cười cười. Vốn dĩ bản thân anh đã toàn vẹn từ khí chất đến diện mạo, nay ngồi chung với nhưng người xung quanh như vậy lại càng nổi bật lên vài phần.

Quý Túc Phong cũng không ngồi lâu, liền đi qua chỗ Quý Diễn vỗ vai nói: “Nhóc, từ nhỏ đến lớn có phải ba chưa bao giờ so sánh con với người khác?”

Cái này đúng thật, Quý Diễn gật gật đầu.

“Con xem Tri Tụng, rồi lại xem bản thân mình đi.” Quý Túc Phong thở dài.

Quý Diễn liếc mắt nhìn Giang Tri Tụng, có chút bất đắc dĩ: “Ba, không phải ba nói ba không so sánh hả?”

Quý Túc Phong: “Ba không coi Tri Tụng là người khác.”

“Về sau đừng lười biếng như vậy nữa.” Quý Túc Phong dặn dò: “Ba hy vọng con có thể phát sáng như Giang Tri Tụng vậy.”

“Con biết rồi ba, từ ngày mai con quyết tâm phấn đấu, làm tốt sự nghiệp trang sức của nhà mình, khiến công ty lớn mạnh hơn.” Quý Diễn hạ quyết tâm, gật Đầu trả lời.

Quý Túc Phong vui vẻ bước đi.

Hội nghị còn chưa chính thức bắt đầu, Quý Diễn ngồi được một lúc đột nhiên thoáng nhìn thấy vẻ mặtt sống không còn gì luyến tiếc của Hứa An Gia ở góc phòng, nghĩ là mình có bạn rồi liền dời chỗ đi đến đó ngồi.

Hứa An Gia có chút kinh ngạc: “Thằng mắt mù nào mời mày đến cái chỗ này vậy?”

Quý Diễn: “Cút.”

Hứa An Gia nhìn thấy Thẩm Tiêu ngồi trên mình vài ghế, không muốn cãi nhau với Quý Diễn, liền nói: “Mày giúp tao gọi Thẩm Tiêu lại đây đi.”

Một lát sau, Thẩm Tiêu đến, Quý Diễn ngồi giữa hai người. Hứa An Gia dùng tay chống cằm, dùng đôi mắt xanh nhìn chằm chằm Thẩm Tiêu.

Thẩm Tiêu cũng lúc có lúc không liếc nhìn Hứa An Gia.

Quý Diễn cảm thấy bản thân mình hiện tại bắt đầu “phát sáng”.

Tất cả đèn trong phòng hội nghị cũng không sáng bằng cậu, Quý Diễn ngồi không yên túm lấy Hứa An Gia kéo qua chỗ ngồi của mình: “Hai người từ từ nói chuyện, tao đi trước.”

Quý Diễn trở lại vị trí của mình, cảm thấy hết sức nhàm chán nên quay đầu nhìn về phía Giang Tri Tụng.

Bọn họ cách nhau một đoạn, trong sảnh lại có người đi tới đi lui nhưng Quý Diễn vẫn ở trong hàng người đan xen đó mà nhanh chóng tìm thấy hình bóng của Giang Tri Tụng.

Giang Tri Tụng thẳng lưng nói chuyện, khuôn mặt luôn nở nụ cười, trong tay cầm ly champagne, đang uống rượu cùng vài người ở đó, tất cả những cử chỉ đó đều tràn ngập mê lực của người đàn ông trưởng thành.

Dường như Giang Tri Tụng nhận ra có người nhìn trộm mình nên đột nhiên quay người nhìn qua, ngay sau đó nụ cười lại tươi hơn, dùng khẩu hình miệng kêu tên Quý Diễn.

Quý Diễn theo bản năng đáp lại, trả lời xong mới nhận ra Giang Tri Tụng không nghe thấy.

Qua một lúc, Giang Tri Tụng bị mời lên sân khấu phát biểu. Quý Diễn chống cằm chăm chú dõi theo toàn bộ quá trình, nghĩ thầm, Giang Tri Tụng được khen như vậy cũng không phải là không có lý.

Cậu cũng muốn giống như Giang Tri Tụng vậy.