Vừa đi đến cầu thang, Quý Diễn dừng chân, vẻ mặt rất bực bội.

Tâm tư của Giang Tri Tụng biểu hiện quá rõ ràng, cậu có muốn giả vờ không biết gì cũng quá khó.

Mẹ nó bây giờ phải làm sao, lần nào cũng trốn, chắc chắn Giang Tri Tụng sẽ được đằng chân lân đằng đầu, nhưng mà muốn cậu trở mặt với Giang Tri Tụng thì cậu lại không nỡ chút nào.

Quý Diễn dừng chân mãi ở chân cầu thang.

Đều tại tên khốn Giang Tri Tụng

Anh em tốt bao năm thì không muốn, cứ nhất định phải làm ba cái trò lộn xộn kia.

Quý Diễn đi đến phòng bếp để tìm đồ ăn, ăn xong muốn đi tham quan xung quanh, sống chết không muốn bước chân lên lầu.

Khu sân vườn tới lui chỉ có như vậy, Quý Diễn đã cảm thấy buồn chán rất nhanh sau đó, lại nhớ tới Hứa An Gia cũng ở Liêu Thành nên gọi điện thoại liên lạc với hắn.

Điện thoại vừa được kết nối đã nghe thấy giọng nói đầy tang thương truyền đến tai: “Tao bị bà ngoại của Thẩm Tiêu đuổi ra khỏi nhà, bây giờ đang ở khách sạn.”

Quý Diễn hóng hớt hỏi chuyện, khách sạn đó cũng không xa lắm, đằng nào cậu cũng không có gì để làm nên cũng định qua tìm Hứa An Gia.

Lúc Quý Diễn đến khách sạn, Hứa An Gia đang nghiêng trên ghê sô pha, mặt gác lên tay xem phim, trên bàn đầy đồ ăn nào là thịt xiên, tôm đất, rượu bia các loại.

Quý Diễn không hỏi xảy ra chuyện gì, chỉ hỏi một câu: “Thẩm Tiêu không bảo vệ mày hả?”

Hứa An Gia đem gối lót sau lưng, với tay lấy mấy hạt hướng dương: “Một người là bà ngoại, một người tính luôn bát tự cũng chỉ là người theo đuổi, mày nói coi người ta sẽ bênh ai?”

Quý Diềm ừm một tiếng.

Hiện tại cậu cũng cảm thấy rất phiền, đẩy Hứa An Gia dịch qua một bên chừa chỗ cho cậu, Cậu dựa vào ghế sô pha, cũng ngồi cắn hạt dưa giống bạn mình.

Tivi đang chiếu một bộ phim tình yêu mô tuýp cũ rích, hai người bọn họ cũng không tập trung xem mấy.

Được một lúc, Hứa An Gia đột nhiên bật dây, lấy điện thoại mở Wechat bận rộn ngồi suy nghĩ để up nội dung mới.

Quý Diễn nghiêng đầu nhìn nội dung hắn chuẩn bị post: “Có ai đang ở Liêu Thành không? Tối nay đi uống rượu không? Làm nũng.jpg”

Quý Diễn cảm thấy Hứa An Gia điên rồi. Vốn ở đây Hứa An Gia không quen biết một ai, muốn rủ mình thì cứ nói trực tiếp.

Quý Diễn gõ nhẹ lên màn hình điện thoại Hứa An Gia, vô tình từ chối: “Hôm nay tao không có thời gian.”

Sau đó liền thấy Hứa An Gia để chế độ xem của bài post đó chỉ mình Thẩm Tiêu có thể xem. Rồi lại tự mình bình luận như đang trả lời một ai đó: “Ok, ok, tối nay anh sẽ qua thẳng nhà em.”

Làm xong liền tắt điện thoại.

Một hành động hết sức thành thục, như nước chảy mây trôi.

Quý Diễn nhìn một hơi lại tấm tắc: “Mày quá sức tâm cơ.”

Hứa An Gia vừa cười nói: “Mày tin không, nhất định anh ấy sẽ tìm tao.”

Quý Diễn không trả lời câu hỏi đó, tiếp tục cắn hạt, đột nhiên hỏi: “Một người bình thường sao tự nhiên lại trở thành gay?”

“Cái gì mà gay với không gay, trước đó tao cũng không yêu đương ai, làm sao mày biết được tao thích con gái.” Hứa An gia nói có sách mách có chứng, nghiêm túc phân tích: “Hơn nữa là thần Cupid bắn lén tao, thêm Nguyệt lão nối dây tơ hồng cho tao, xu hướng giới tính của tao không phức tạp một tí sẽ làm cho hai người đó thất vọng.”

Hứa An Gia hiểu sai ý của Quý Diễn rồi. Cậu cũng không buồn tranh cãi bởi vì chỉ cần nói đến là sẽ nhắc đến Giang Tri Tụng, cậu cũng không muốn người khác biết về chuyện này.

Cho nên Quý Diễn đổi qua đề tài khác nói tiếp: “Mày đối xử tốt với Thẩm Tiêu một chút, tao giúp mày lừa đồng bào mình, cảm giác như bản thân là đồ phản quốc.”

Hứa An Gia đổ vỏ hạt bỏ vào thùng rác, phản bác lại: “Mắt mày to vậy mà bị mù hả? Trong tay tao cầm cái căn cước này, ai gặp tao cũng phải gọi tao là người Trung Quốc biết chưa hả?”

Nói xong lại lẩm bẩm nhỏ giọng: “Tao đối với anh ấy rất tốt, cậu ấy có muốn sờ mặt tao tao cũng cho sờ.”

Quý Diễn không nghe rõ, hỏi lại tên kia vừa nói gì.

Hứa An Gia gác chân lên tay vịn của ghế, trả lời: “Tao nói mày sao tự nhiên rảnh rang vậy, Giang Tri Tụng không đi cùng mày hả?”

Quý Diễn tùy tiện trả lời qua loa vài câu, không biết bản thân nghĩ gì, cuối cùng lại kể chuyện Giang Tri Tụng đánh người.

Hứa An Gia nhìn vẻ mặt có điều khó nói của Quý Diễn, với người lấy cuốn tạp chí cuộn lại thành một cái mic đưa ra trước mặt cậu: “Xin hỏi, quý ông đây là kiểu ngây thơ như thế nào?”

Quý Diễn giơ tay đánh rớt cuốn tạp chí: “Ông mày đây không hề ngây thơ.”

Hứa An Gia dùng ánh mắt nhìn một tên ngốc nhìn Quý Diễn: “Người như Giang Tri Tụng, ở Tấn Thành không phải kiêng nể một ai, không phải mày thực sự cho rằng ngày nào anh ấy cũng cười cười nói nói là không biết tức giận chứ?”

“Nói chuyện gần đây nhất đi, chuyện của Chu Mậu chắc mày biết hả, Phó Tổng tập đoàn Thần Phong.” Hứa An Gia ngồi thẳng lưng lại tiếp tục cắn hạt nói tiếp: “Lúc mới đầu còn tặng người cho Giang Tri Tụng, nam nữ gì có hết, đều là sinh viên, đơn thuần muốn chết…”

Quý Diễn sửng sốt, cắt ngang nói: “Giang Tri Tụng đều nhận hết hả?”

Hứa An Gia cười cười: “Cái này ai mà dám nhận? Đến tao mà còn đi hóng hớt được chuyện này, anh ấy mà nhận người thật đến lúc đó chắc cả thế giới ai cũng biết.”

Nói xong Hứa An Gia cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn thẳng vào mắt Quý Diễn: “Ê nhưng mà, mày hỏi cái này để làm gì?”

Lúc học cấp 3 Hứa An Gia đã phát hiện Giang Tri Tụng thích Quý Diễn, nhưng xem ra chỉ là tình đơn phương từ một phía nên cũng không nói vào thêm gì nhiều.

Loại chuyện này không phải là chuyện Hứa An Gia có thể chen vào, mắc công lại khiến cho mọi người ai cũng không được tự nhiên.

Nhưng bây giờ lại nghe Quý Diễn lạnh lùng hỏi một câu có hơi chua chua, còn tưởng là Quý Diễn đã biết được tâm tư của Giang Tri Tụng.

Quý Diễn “Ừ” một tiếng, tỏ vẻ không có việc gì: “Tao chỉ tò mò thôi.”

Hứa An Gia quan sát vẻ mặt của Quý Diễn, cố ý ngắt lời Quý Diễn tiếp tục nói tiếp: “Sau này Chu Mậu định tính kế Giang Tri Tụng, muốn uy hiếp anh ấy. Không ngờ gậy ông đập lưng ông còn phải quỳ xuống cầu xin, cuốn gói rời khỏi tập đoàn Thần Phong, về quê trốn đến bây giờ.”

“Nói xa hơn một chút từ hồi học cấp 3 đi.” Hứa An Gia dùng khuỷu tay huých nhẹ Quý Diễn: “Lớp 11, học kì hai, lớp mình có một cuộc thi với lớp 11/1 mày nhớ không?”

Cái khác có thể Quý Diễn không nhớ, nhưng chuyện này thì cậu nhớ rất rõ ràng

Khi đó hiệp hội bóng rổ của trường tổ chức một cuộc thi đấu, đối thủ của lớp cậu là lớp 11/1, lớp thể dục nên mạnh hơn một bậc.

Lúc thi đấu, điểm số hai bên đuổi nhau sát nút, Quý Diễn lúc chơi bóng rổ rất hung hãn, sống chết gỡ lại không ít điểm cho lớp. Đến cuối cùng có một thành viên của đối thủ phạm quy khiến hai bên lớn tiếng với nhau, cãi qua cãi lại một lúc ra tay đánh nhau, một lúc sau trọng tài can ra mọi người nuốt giận để tiếp tục thi đấu.

Cái tuổi đó đang là độ tuổi háo thắng, có một học sinh nam đầu đinh cố ý va chạm gãy mất nửa cái móng tay của Quý Diễn, máu chảy khá nhiều. Đó cũng chưa là gì, sau đó còn ra tay thâm độc hơn khiến cẳng chân Quý Diễn bị gãy, phải đi bệnh viện bó bột.

Bây giờ Quý Diễn nhớ lại cũng vẫn cảm giác được cái sự đau đớn vào thời điểm đó.

Tự nhiên Hứa An Gia nói về chuyện này khiến Quý Diễn cảm thấy khó hiểu: “Chuyện này liên quan gì đến Giang Tri Tụng, lúc đó anh ấy đang tham gia cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh mà.”

Hứa An Gia ra vẻ thần bí lắc đầu.

“Thi đấu xong mày đi bệnh viên, Giang Tri tụng chạy qua tìm tao, tao kể hết chuyện tại sao mày bị thương, tiện thể thêm mắm dặm muối chửi thằng kia một trận.” Hứa An Gia nhấc chân lên: “Không lâu sau đó, tao đi đến phòng thiết bị trả bóng, đến cầu thang đụng phải anh ấy với thằng đầu đinh kia…”

Hứa An Gia lúc đó đứng phía trên nhìn xuống, nhìn bao quát toàn cảnh  hình ảnh phía dưới.

Giang Tri Tụng cười với tên đầu đinh kia rồi nói một câu gì đó, đột nhiên kéo dây kéo lột áo đồng phục của tên đó, còn xếp đồng phục lại đàng hoàng để qua một bên.

Hứa An Gia nhìn thì không hiểu, sau đó nhìn thấy Giang Tri Tụng mạnh mẽ đạp một cái vào bụng tên đầu đinh kia, hắn không kịp tránh nên bị văng vào tường, lại bị Giang Trị Tụng chụp đầu đấm vào mặt. Lúc đó tên đầu đinh kia mới phản ứng lại kịp, dùng hết sức để đánh tay đôi với Giang Tri Tụng.

Giang Tri Tụng nhìn thấy tên đó phản kháng lại mình thì xuống tay còn mạnh hơn.

Hứa An Gia nhìn thấy Giang Tri Tụng đánh hết sức tàn nhẫn, sợ xảy ra chuyện, liền vội xuống can ra, thế nào lại bị ăn phải mấy cái đạp của tên đầu đinh kia, lập tức gia nhập đội ngũ đánh lộn.

Hai đánh một, không bao lâu cũng kết thúc.

Trong quá trình thì Giang Tri Tụng cũng bị thương, trên má bị đấm ra một đường khá sâu. Sau khi trả lại đồng phục cho tên kia thì cũng không xử lý vết thương mà rũ mắt đứng trước mặt tên đầu đinh, vặn nắp chai nước khoáng để rửa tay.

Nước bắn lên mặt tên đầu đinh của cũng không ít.

Hứa An Gia nhớ mãi cái khoảng khắc đó.

Ấn tượng rất sâu sắc nhất là khi Giang Tri Tụng phát hiện ra có người, mặt không biểu cảm liếc nhìn, cái ánh mắt đó đúng là khiến người khác có cảm giác không lạnh mà run.

Quý Diễn nghiêm túc lắng nghe, miếng bánh đậu xanh trong tay đã bị bóp mất đi hình dạng ban đầu, mảnh vụn rơi đầy dưới đất.

Lúc này cậu mới nhớ ra, lúc Giang Tri Tụng đến bệnh viện tìm cậu, trên mặt anh cũng có vết thương. Lúc đó cậu còn tưởng Giang Tri Tụng bị ai bắt nạt, vô cùng lo lắng gặng hỏi nhưng anh không trả lời.

“Sao lúc đó mày không kể cho tao nghe?” Quý Diễn hỏi.

“Giang Tri Tụng dặn tao không được kể, tao cũng lười chen vào chuyện của bọn mày.” Hứa An Gia trả lời: “Nhưng mà sao mày lại có thể không biết được? Anh ấy là trúc mã của mày hay của trúc mã của tao?”

Quý Diễn thực sự không biết, vì trong mắt cậu Giang Tri Tụng rất dịu dàng. Anh biết lừa người cũng là gần đây mới bị lây nhiễm tật xấu, tính tình sắc bén cũng là gần đây mới lộ ra.

Thì ra là ẩn giấu nhiều năm như vậy.

Quý Diễn sửng sốt thất thần.

Hứa An Gia nhìn Quý Diễn không phản ứng gì, đổi lại dáng nằm, tự hỏi tự trả lời: “Cũng phải, anh ấy trước mặt mày thấp thoáng bóng dáng người cha hiền từ, mày không phát hiện cũng đúng.”

Hứa An Gia nói đến mức cảm thấy khát nước, vỗ vai Quý Diễn: “Mày coi như tao giải đáp nghi vấn của mày, đi đến phòng ngủ lấy dùm tao chai rượu gạo để ở tủ đầu giường, tao lười đi ghê.”

Hứa An Gia ở phòng tổng thống, diện tích phòng khá lớn, hiếm khi thấy Quý Diễn không đấu khẩu với Hứa An Gia, đứng lên đi vào phòng ngủ.

Đi được mấy bước thì nghe thấy tiếng gọi cửa, ở ngoài truyền đến âm thanh của Thẩm Tiêu: “An Gia, em có trong phòng không?”

Quý Diễn và Hứa An Gia nhìn nhau.

Hứa An Gia nhanh trong đứng dậy gom lấy một cái túi, trút bỏ hết đống đồ lung tung trên bàn vào: “Bởi tao nói hình như tao quên mất cái gì.”

Quý Diễn đi qua phụ dọn đẹp, hai người tùy tiện dọn một lúc, nhìn qua cũng sạch sẽ hơn được một chút.

Hứa An Gia ấn Quý Diễn ngồi yên trên ghế, tự mình bước ra mở cửa.

Hứa An Gia đứng ở cửa nói vài lời với Thẩm Tiêu, sau đó cả hai cùng bước vào.

Thẩm Tiêu nhìn thấy Quý Diễn ở đây thì hơi kinh ngạc, Quý Diễn đơn giản giải thích vài câu.

Quý Diễn còn đang suy nghĩ về chuyện của Giang Tri Tụng, bị hai cái người này làm gián đoạn thì đoạn tâm tư đó lập tức tan biến.

Ba người họ cùng ngồi trên ghê sô pha, Quý Diễn ngồi ở ngay giữa cũng tự biết mình biết ta mà đứng lên nói: “Hai người nói chuyện đi, tao về đây.”

Hứa An Gia nói với theo: “Đi cái gì mà đi, tao với mày hẹn nhau tí nữa đi gặp Herman uống rượu mà? Nó với bạn trai nó mới chia tay mà mình cho nó leo cây như vậy không được hay lắm.”

Quý Diễn thấy Hứa An Gia nhập vai diễn kịch cũng không thể vạch trần, đành ngồi xuống đối diện hai người bọn họ.

Nghe được Hứa An gia nói, sắc mặt Thẩm Tiêu lập tức thay đổi, liền quay sang Hứa An Gia nói: “Em đừng uống quá nhiều rượu, không tốt cho sức khỏe.”

Quý Diễn suy nghĩ, trước kia Thẩm Tiêu là hoàng tử nhỏ của những buổi xuyên đêm, thế mà lại nói ra những lời nói kiểu không tốt cho sức khỏe. Cậu cảm thấy vở kịch này rất đáng xem nên tự rót cho mình một ly trà, vừa uống vừa xem.

Thẩm Tiêu nhìn Hứa An Gia nói tiếp: “Anh thay mặt bà ngoại xin lỗi em.”

Hứa An Gia cười vẻ mặt ngoan ngoãn nói: “Anh đừng như vậy, em không giận mà.”

Hứa An Gia lại giả vờ đáng yêu, chính là được ưu ái cho một cặp mắt xanh cười cong cong cả khóe mắt, rất dễ khiến cho người khác nảy sinh tình cảm.

Quý Diễn đoán Thẩm Tiêu chắc đã nảy sinh tình cảm rồi, bởi vì anh ta vừa lấy ra một hộp Nougat, âm thanh đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, dỗ dành Hứa An Gia như dỗ dành con nít: “Lúc nãy anh ở nhà vừa mới làm xong, còn là vị em thích nhất, em ăn thử xem.”

Lúc Thẩm Tiêu vươn tay đưa hộp kẹo ra, trong khoảnh khắc lộ ra hình xăm ở tay trái, từ cổ tay đến bắp tay, nhìn diện tích hình xăm cũng khá là lớn.

Hứa An Gia cũng không nói gì, Quý Diễn không biết Thẩm Tiêu nấu ăn rất ngon, cho dù là có biết, cậu cũng không thể tưởng tượng nổi hình ảnh Thẩm Tiêu đứng bếp.

Một người có hình xăm với nồi niêu xoong chảo.

Quý Diễn nhìn Hứa Ăn Gia  ăn hết hộp kẹo, lại nghĩ lúc nãy Hứa An Gia vừa ăn một lượng đồ ăn không ít. Rõ ràng là không ăn nổi nữa nhưng vẫn cố nén ngồi ăn hết hộp kẹo, cảm thấy hai còn người này một người chịu đánh một người cũng chịu đòn.

Hứa An Gia ợ một tiếng, lấy khăn giấy lau tay, nói với Thẩm Tiêu: “Em không giận thật, nhưng bạn em nói sẽ qua đón, bây giờ chắc đang trên đường rồi, em phải đi chuẩn bị một chút.”

Nói xong đứng lên đi vào phòng ngủ.

Thẩm Tiêu chau mày, kéo tay Hứa An Gia nói: “Về nhà anh đi.”

Hứa An Gia không nói thêm gì, lập tức gom đồ, đi thẳng về nhà cùng Thẩm Tiêu. Hai cái con người đó vội vàng bỏ đi, Quý Diễn phải ở lại làm thủ tục trả phòng.

Phòng vừa trả xong, Quý Diễn không có nơi nào để đi. Nhìn nhìn thời gian cũng sắp đến giờ cơm tối, sợ Giang Hành Nam tìm nên cậu nhanh chóng trở về nhà họ Giang.

Về đến nơi vừa đúng lúc, ở trong phòng bếp chuẩn bị lên món ăn, Quý Túc Phong còn ở phòng khách tán gẫu dăm ba câu chuyện phiếm.

Quý Diễn nhìn Giang Tri Tụng ngồi trên ghế sô pha, nhớ lại những lời Hứa An Gia kể lúc nãy tâm trạng lại trở nên phức tạp, vô cùng phức tạp.

Cậu đứng đó một lúc, ánh mắt nhìn qua một ít mảnh vụn đậu xanh dính trên áo mình, nghĩ đến trong lúc chờ nhà bếp lên đồ ăn thì vẫn còn thời gian lên lầu thay quần áo.

Ở trong phòng, hành lý của Quý Diễn bị ai đụng vào. Quý Diễn chau mày, lật tới lật lui mấy bộ quần áo, lúc định khóa valy lại, đột nhiên phát hiện cái túi trống không bên trái valy.

Lúc trước Giang Tri Tụng có nói cậu phải cẩn thận, không được làm mất cái hộp đó mà bây giờ không còn thấy hình bóng của nó nữa.

Quý Diễn kinh hãi, mang hành lý ra kiếm lại một lần nữa, vẫn không tìm thấy.

Đang lúc sốt ruột thì nhìn thấy một cái hộp tương tự như vậy trên bàn sách, Quý Diễn đi đến cách bàn sách khoảng một mét nhìn về phía chiếc hộp.

Bởi vì cái hộp được mở ra một nửa, loáng thoáng lộ ra đồ vật bên trong.

Nhìn có vẻ rất quen mắt.

Là cái gì nhỉ?

Quý Diễn rõ ràng biết Giang Tri Tụng cố ý, cố ý dụ dỗ để cậu thấy.

Dụ dỗ cậu lấy món đồ trong hộp ra.

Quý Diễn theo bản năng nắm chặt tay, chần chừ một chút lại bước về phía trước.

Chiếc hộp để ở ngay mép bàn, hơn một nửa nằm phía ngoài bàn, tạo cảm giác sắp rớt xuống tới nơi.

Không biết là nghĩ cái gì, Quý Diễn đứng im không động đậy một lúc, chửi thề mấy câu rồi quay người ra ngoài đóng cửa.

Cửa đóng lại nghe một tiếng “Cạch”.

Giây tiếp theo lại nghe một tiếng “Pa” cửa bị mở ra một cách mạnh mẽ.

Quý Diễn hùng hùng hổ hổ xông tới.

Con mẹ nó, cho dù có là sổ sinh tử ông đây cũng phải xé nát nó.

Giang Tri Tụng, anh là thằng khốn!