Giang Tri Tụng chưa nói là được hay không.

Cô nam quả nam ở trong không gian âm u nắm tay, không biết là mồ hôi của ai, cứ ướt ướt dính dính.

Dính đến mức khiến lòng người bất an.

Lúc Giang Tri Tụng định cúi người bước sát lại, Quý Diễn lại lùi về phía sau tìm chốt mở.

Giang Tri Tụng không buông tay, Quý Diễn lùi một bước, Giang Tri Tụng theo đó tiến một bước, đèn phòng vừa sáng lên, Giang Tri Tụng không đầu không đuôi nói một câu: “Sau này anh không muốn có con.”

Quý Diễn ngẩng đầu nhìn anh, Giang Tri Tụng đối mặt với cậu, giọng nói rất chân thành, như là nói lời hứa hẹn: “A Diễn, nếu em không đồng ý, anh cũng sẽ không kết hôn.”

Câu nói này có hai tầng ý nghĩa, Quý Diễn nghe là hiểu nhưng không biết trả lời như thế nào.

Ngay sau đó lại nghe Giang Tri Tụng nói: “Anh sẽ sống như vậy với em đến lúc 100 tuổi.”

Dưới ánh mắt chân thành của Giang Tri Tụng, Quý Diễn chớp mắt liên tục, theo bản năng định làm dữ nhưng lại khô khan mở miệng nói: “Sao chúng ta có thể sống lâu như vậy được?”

Giang Tri Tụng chỉ cười một tiếng.

Cười chứng tỏ là hết giận rồi, Quý Diễn thở phào nhẹ nhõm.

Quý Diễn cho rằng Giang Tri Tụng không tức giận thì việc hôm nay có thể phiến phiến cho qua, ai mà biết Giang Tri Tụng không muốn cho qua.

Sáng sớm hôm sau, Quý Diễn mở to mắt nhìn thấy Giang Tri Tụng đang ngồi trên giường. Trong tay còn ôm một đó hoa hướng dương thật to, còn điểm xuyến một vài bông cát tường và lá bạch đàn, được gói bằng một lớp giấy xanh nhạt, trông rất rực rỡ.

Bó hoa che mất một nửa khuôn mặt anh khiến Giang Tri Tụng càng thêm hương sắc.

Vừa mới tỉnh ngủ nên phản ứng tương đối chậm, Quý Diễn mất mấy giây trầm mê vào nam sắc, sau khi hoàn hồi ngồi dậy dựa lưng vào tường, ánh mắt dừng ở bó hoa trên tay Giang Tri Tụng hỏi: “Anh làm cái gì vậy?”

“Anh theo đuổi em.”  Động tác vuốt tóc Giang Tri Tụng rất nhẹ nhàng.

Quý Diễn ngẩng đầu nhìn Giang Tri Tụng, định cứng miệng không nhận hàng. Giang Tri Tụng mở lời “Tối qua em đồng ý với anh rồi, không được đổi ý.”

Quý Diễn đem những lời vô lại định nói ra nuốt xuống, hừ hừ một câu: “Em không cần, em không phải là con gái.”

Giang Tri Tụng nói: “Hoa là để tặng người trong lòng, không liên quan gì đến giới tính.”

Quý Diễn vùi mặt vào gối, che mặt lại tức giận nói: “Anh đi ra đi, ông đây còn phải đánh răng.”

Cậu không nghe thấy tiếng trả lời, một lát sau, bỗng nhiên mu bàn tay có một cái gì đó ấm áp chạm đến, vài giây sau lướt qua.

Đến lúc Quý Diễn tưởng như mình căng thẳng đến ảo giác thì nghe thấy tiếng bước chân rồi tiếng cửa được đóng lại.

Quý Diễn đưa tay lên ngửi ngửi, là mùi nước miếng.

Giang Tri tụng đúng là bạo gan háo sắc.

Một lát sau. Quý Diễn bỏ dậy, nhìn một lượt khắp nơi thấy bó hoa đặt ở đầu giường, trên cánh hoa còn có một vài giọt nước như những giọt thủy tinh, ánh sáng chiếu rọi từ cửa sổ hắt lên khiến bó hoa thêm lấp lánh, đẹp không sao tả xiết.

Tóc tai Quý Diễn lộn xộn, mặt mũi ngơ ngác, đôi tai hơi phiếm hồng, cậu bước xuống giường, ôm lấy bó hoa tỉ mỉ quan sát một lần nữa.

Rồi lại ôm chặt bó hoa vào lòng, tay chạm nhẹ vào cánh hoa hướng dương, lại chạm nhẹ vào bông hoa cát tượng, trong ánh mắt đầy sự hiếu kì.

Từ trước đến giờ chưa ai tặng hoa cho cậu, bản thân cậu cũng không hiểu cái gì là lãng mạn, chỉ là cảm thấy đẹp.

Thôi bỏ đi, lần này tha cho Giang Tri Tụng.

Lúc ăn sáng, hai người bọn họ ngồi đối diện nhau, Giang Tri Tụng không làm gì cứ nhìn chằm chằm cậu, đôi lúc còn cười nhẹ.

Bữa sáng rất phong phú theo phương Tây, có bánh mì nướng, salad, sữa và các loại trái cây, bày đầy một bàn.

Bánh mì nướng vừa thơm lại vừa giòn, Quý Diễn rất thích ăn loại này nhưng nhìn dưới ánh mặt cứ nhìn chằm chằm về phía mình, Quý Diễn cảm thấy ăn không ngon một chút nào, cắn một miếng xong rồi bỏ lại, dưới sự bảo hộ của Quý Hủy, hung hăng trừng mắt nhìn Giang Tri Tụng

Anh cười cười, rất biết nghe lời mà thu lại ánh mắt, quay đầu nói chuyện với Quý Túc Phong về những thay đổi trong bộ máy nhà nước ở Tấn Thành, vì mới gần đây Tấn Thành mới tiếp nhận một vị Bí thư thành ủy, người mới nhậm chức nóng nảy làm sai một vài việc.

Vừa đúng lúc Giang Tri Tụng đang có một hàng mục hợp tác với chính phủ, vì chuyện này mà bị đình trệ. Làm ở vị trí này, có những mối quan hệ phức tạp chồng chéo, sai một ly đi một dặm rất dễ bứt dây động rừng nên Giang Tri Tụng muốn thảo luận về chiến lược với Quý Túc Phong.

Thấy bọn họ nói chuyện về công việc, Quý Diễn thở dài nhẹ nhõm, đứng dậy chuẩn bị đi làm.

Đi ngang qua chỗ Giang Tri Tụng, bị anh nắm tay kéo lại.

Giang Tri Tụng ngẩng đầu nhìn cậu, nói: “A Diễn, ăn thêm một chút đi.”

Giang Tri Tụng không nắm cổ tay mà chỉ nắm một ngón tay, còn gãi gãi lòng bàn tay cậu, da thịt chạm nhau trở nên nóng bỏng.

Quý Diễn cảm giác như mình đang bị nướng chín, mạnh mẽ đẩy anh ra nhưng không đẩy được, ngược lại còn trượt chân té vừa hay lại ngồi ngay lên đùi anh.

Quý Diễn theo quán tính té hướng về phía trước, Giang Tri Tụng nhanh tay đỡ được eo cậu, nhưng từ vị trí khác nhìn thấy chỉ là đỡ tay bình thường, sau đó cũng nhanh trong buông tay.

Quý Hủy trong lòng Thẩm Ninh Ngọn khóc lớn, ôm cổ mẹ, mở mắt to chớp chớp làm nũng: “Anh, anh lớn như vậy rồi, còn muốn người khác ôm?”

Thẩm Ninh Ngọc nhìn sàn nhà: “Tại con mà anh té đó, sau này không được làm đổ sữa ra nhà nữa nghe rõ chưa.”

Quý Hủy ngoan ngoãn gật đầu.

Quý Diễn thoắt người đứng lên, nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình, lạnh mặt với Giang Tri Tụng, anh hỏi cậu không thèm trả lời, ai bảo anh chọc cậu.

Chuyện lúc nãy cũng không đáng khiến Quý Diễn tức giận như vậy.

Quý Túc Phong cho rằng Quý Diễn thay đổi là vì đã suy nghĩ về buổi nói chuyện hôm qua với ông, đành nói đỡ mấy câu, dặn cậu đàng hoàng một chút, đừng có kiêu căng như vậy.

Quý Diễn hận không thể nói cho ba cậu biết, sáng nay Giang Tri Tụng vừa hôn lên tay con trai ông, lúc nãy còn gãi lòng bàn tay. Con trai của ông không còn thuần khiết nữa rồi mà ông còn muốn con mình đối xử tốt với tên khốn này.

Quý Túc Phong hỏi: “Con trừng mắt nhìn ai?”

Trừng ba đó, con trai ba nhuốm bụi trần rồi, ba chính là tên đầu xỏ.

Quý Diễn có nỗi khổ không thể nói ra, đành nhịn xuống nói: “Không có gì ạ.”

Quý Diễn buồn rầu uống một ly sữa, Giang Tri Tụng nhìn qua nói: “A Diễn, chút nữa em chờ anh đi làm cùng, mình đi một xe thôi.”

Quý Túc Phong hỏi: “Tri Tụng, xe cháu hư hả? Lấy một chiếc ở gara mà đi, để chú nói Quý Diễn đưa chìa khóa cho cháu.”

“Không phải ạ.” Giang Tri Tụng cười nói: “Cháu muốn xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Quý Diễn.”

Quý Diễn biết Giang Tri Tụng không phải ý này mà là muốn theo đuổi cậu nên mạnh mẽ từ chối, không thèm nhìn Giang Tri Tụng, một bước thẳng ra ngoài đi làm.

Hứa An Gia đến công ty muộn hơn Quý Diễn, đi ngang qua văn phòng của Quý Diễn gõ gõ cửa nghe thấy âm thanh liền đẩy cửa bước vào.

Hắn vẫn dắt theo con Golden lên công ty như dắt theo con trai, một bước không rời.

Hứa An Gia nói vài câu chuyện phiếm: “Trước khi khai trương trường đua, gọi vài người qua ăn mừng trước đi đi, gọi mấy người bạn tới, náo nhiệt mới vui.”

Quý Diễn không ý kiến gì nói: “Vậy để mấy bữa nữa tao nhắn cho bọn Chúc Duy Quân một câu, nhưng phải chờ nghiệm thu công trình xong đã.”

Hứa An Gia giơ ngón cái like một cái, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, hắn vẫy tay tạm biệt rồi bước ra ngoài.

Quý Diễn dùng ngón chân suy nghĩ cũng có thể đoán được là Thẩm Tiêu gọi tới, bởi vì đến con trai mà Hứa An Gia cũng quên dắt theo.

Lúc này con Golden chỉ cách Quý Diễn một cái bàn làm việc.

Quý Diễn vốn dĩ không thích động vật, hơn nữa con chó này lại còn mất không chế cắn Giang Tri Tụng, sự ghét bỏ của cậu lại tăng thêm một bậc.

Quý Diễn đập bàn nói: “Đi ra ngoài.”

Golden lắc người hùng hổ nhảy dựng lên. Quý Diễn cất bước bỏ chạy, quen thói gọi tên Giang Tri Tụng, vừa gọi xong mới ý thức được là anh đâu có ở đây.

Cậu chạy nhanh tới cửa, Golden lại một lần nữa mạnh mẽ vồ về phía cậu, ác mộng như lại diễn ra một lần nữa, Quý Diễn vô cùng hoảng sợ, liều mạng đẩy chó ra chỗ khác.

Golden sủa mấy tiếng, vùi thân chó vào người cậu, Quý Diễn nhìn thẳng vào mắt nó, chợt phát hiện hôm nay nó trở nên hiền hòa hơn, không muốn tấn công người như lần trước.

Quý Diễn thả lỏng hơn, vươn tay sờ sờ chó, lông chó vừa mềm mại, vừa dầy, tay vừa chạm vào như chạm vào mây.

Quý Diễn muốn thử nói chuyện với chó: “Mày đừng có dúi người vào tao nữa.”

Tất nhiên chó không thể hiểu tiếng người, chỉ coi Quý Diễn như đồ chơi của nó, cứ vậy mà chơi đùa một lúc.

Quý Diễn cũng không còn sợ nữa: “Tao cảnh cáo mày nha, đừng có liếm tao nữa.”

Nguyên cặp giò của Golden đè lên đùi Quý Diễn, còn làm nũng mà liếm mặt cậu.

Quý Diễn bị nhột, nhịn không được vẫn cười thành tiếng.

Hứa An Gia nói chuyện điện thoại xong quay lại phòng làm việc của Quý Diễn, thấy cậu ngồi trên ghế còn chó của hắn thì cọ qua cọ lại người đùi cậu.

Quý Diễn hỏi: “Chó của mày tên gì?”

“Coca.” Hứa An Gia hơi tò mò: “Không phải mày ghét động vật hả, hỏi làm gì?”

Quý Diễn xoay xoay bút trên tay nói: “Để chửi cho đúng chó.”

Ăn cơm trưa xong, Quý Diễn lại lượn qua phòng làm việc của Hứa An Gia, hai người lại ngồi nói chuyện một lúc, Quý Diễn nhìn con Golden hỏi: “Tao thấy trên mạng mấy người nuôi chó đều phải dắt nó đi dạo, sao mày không dắt Coca đi dạo?”

Hứa An Gia nói: “Tao không có thời gian, lúc này vừa hẹn với một nhà cung cấp, chút nữa người ta sẽ qua đây nói chuyện.”

Quý Diễn ồ một tiếng rồi nói tiếp: “Tao định xuống lầu đi dạo, có thể dắt chó đi dạo giúp mày.”

Hứa An Gia nhìn ra ngoài cửa sổ, buổi trưa nắng to như vậy mà đi dạo?

Thế nhưng mà cũng lười vạch trần Quý Diễn, tạm thời giao quyền sở hữu Coca lại cho cậu.

Quý Diễn thích Coca nhưng không dám để người khác biết. Vì Giang Tri Tụng cứu cậu mà bị nó cắn, còn phải chích mấy mũi vacxin phòng bệnh chó dại, đến bây giờ vẫn chưa xong. Mỗi lần muốn chơi đùa với Coca, cậu đều có cảm giác đang phản bội Giang Tri Tụng.

Trong quá trình gặp gỡ lén lút, tình cảm một người một chó càng ngày càng sâu đậm.

Có hôm Giang Tri Tụng đến tìm cậu, Quý Diễn vừa hay đang ngồi chải lông cho Coca.

Cậu ngồi ở ghế sô pha trong văn phòng, Coca ngồi xổm bên cạnh thân mật cọ cọ lên tay cậu.

“Hứa An Gia là ba của mày, còn tao là ông nội mày.” Quý Diễn rất bất mãn nói: “Đều là người thân của mày, sao đồ ăn tao mua cho mày, mày lại không ăn?”

Giang Tri Tụng gõ cửa.

Quý Diễn liền nhanh tay nhét lược xuống ghế.

Hôm nay là ngày đi chích mũi vacxin cuối cùng, để bù đắp vì cảm giác tội lỗi, Quý Diễn chủ động đề nghị đi cùng với Giang Tri Tụng, không ngờ anh lại đến sớm như vậy.

Giang Tri Tụng đi đến trước mặt Quý Diễn, phủi phủi lông chó rớt trên áo cậu, nói: “A Diễn, nếu em thích, sau này chúng ta cũng nuôi một con.”

Từ sau đêm hôm đó, Giang Tri Tụng không còn để ý khoảng cách an toàn giữa người và người nữa, bất kể nói hay làm gì đều ghé sát vào người Quý Diễn giống như bây giờ. Quý Diễn cảm giác chỉ cần thêm một chút nữa là môi cậu sẽ chạm vào má Giang Tri Tụng.

Quý Diễn lùi lại một bước nói: “Em không thèm.”

Giang Tri Tụng cười cười sờ má Quý Diễn, cậu liền né tránh, giọng nói nghiêm túc: “Anh mà còn động tay động chân là em trở mặt đó.”

“Không động tay động chân.” Giang Tri Tụng nghiêm túc nói: “Tại mặt em có dính lông chó.”

Nói xong còn không cho cậu nhúc nhích, một tay ấn nhẹ lên trán cậu, ngón tay chạm lên tóc, muốn cậu ngẩng mặt lên.

Quý Diễn bị ép ngẩng đầu lên, mặc kệ để Giang Tri Tụng sờ tới sờ lui, một lúc sau cảm thấy mỏi cổ mới mất kiên nhẫn nói: “Thôi đừng làm nữa, chút nữa em đi rửa mặt.”

Quý Diễn rửa mặt sạch sẽ không còn vết bẩn rồi cùng Giang Tri Tụng đi bệnh viện.

Giờ này ở bệnh viện không đông người, đến phòng tiêm, Quý Diễn muốn ra khu chờ ngồi, Giang Tri Tụng gọi theo: “A Diễn, em đừng đi.”

“Làm gì.” Quý Diễn quay người hỏi

Giang Tri Tụng một bên vừa xắn tay áo vừa nhìn cậu nói: “Anh sợ kim tiêm.”

Giọng nói Giang Tri Tụng cực kỳ chân thành, vẻ mặt cũng rất tội nghiệp, mới nhìn cũng giống thật lắm.

Quý Diễn đối mặt nhìn anh mấy giây.

Giang Tri Tụng tưởng cậu là đồ ngốc hả?

Bị chó cắn cũng không sợ bây giờ tự nhiên lại sợ bị tiêm, mấy lần trước không thấy sợ, bây giờ tự dưng lại sợ. Quý Diễn không tin lắm, cảm thấy Giang Tri Tụng đang giả vờ.

Em gái cậu bốn tuổi đi chích ngừa cũng không cần người dỗ dành, hét vài tiếng rồi cũng xong, Giang Tri Tụng lớn như vậy rồi mà còn làm nũng người khác sao.

Mọi người xung quanh không ít người đang nhìn qua bên này, Quý Diễn vòng tay trước ngực nói: “Đừng căng thẳng, anh đừng có nhõng nhẽo nữa, đàn ông con trai có cái gì mà sợ.”

Nói xong lại nhìn thấy ánh mắt khổ sở mất mát của Giang Tri Tụng, Quý Diễn lại nhường bước: “Nếu sợ quá thì anh nhắm mắt lại.”

Y tá vừa cầm ống thuốc, cả người Giang Tri Tụng muốn kháng cự, quay đầu nhìn Quý Diễn lại rũ mắt nhìn xuống đất.

Quý Diễn cảm thấy hình như là Giang Tri Tụng sợ thật, cũng không quan tâm là thật hay giả nữa, bước lên giữ anh nhìn thẳng vào mắt cậu.

Y tá như là đang xem kịch, ánh mắt càng lúc càng sáng lên cứ nhìn qua nhìn lại hai người bọn họ.

Quý Diễn vỗ vỗ lưng trấn an Giang Tri Tụng, sau đó che mắt anh lại, nói với y tá: “Chị tiêm được rồi ạ.”

Y tá gật đầu, chuẩn bị sẵn ống tiêm. Y tá nhìn có vẻ trẻ tuổi, Quý Diễn sợ không đủ kinh nghiệm tiêm không đúng vị trí sẽ làm Giang Tri Tụng bị thương.

Quý Diễn muốn nhắc nhở y tá cẩn thận lại sợ Giang Tri Tụng nghe được sẽ đắc ý, về sau dùng chiêu này mà đối phó với cậu.

Kim càng lúc càng gần bắp tay Giang Tri Tụng, anh dựa đầu ôm chặt cậu, tuy là qua một lớp áo nhưng cậu vẫn cảm nhận được hô hấp nóng rực của Giang Tri tụng càng lúc càng dồn dập.

Dường như rất là sợ hãi.

Quý Diễn do dự một lát quay mặt Giang Tri Tụng qua một bên để má anh áp sát bụng cậu, lấy hai tay bịt tai anh lại, nhỏ giọng nói với y tá: “Lúc tiêm chị cẩn thận một chút nhé.”

Âm thanh của Quý Diễn như âm thanh côn trùng nhỏ xíu, y tá đang nhắm đúng mạch máu để tiêm, không nghe rõ cậu nói gì, ngẩng mặt lên nhìn cậu: “Hả?”

Tay bị run, kim chệch sang một bên, Giang Tri Tụng “shhh” lên một tiếng.

Quý Diễn và y tá mắt to trừng mắt nhỏ.