Tác giả: Tam Nguyệt Hồ Đào

Dịch: Voi Còi ┃ Chỉnh sửa: June

Hứa An Gia cũng không ngồi bên phòng Quý Diễn lâu, bởi vì học được một lúc thì mặt hắn đột nhiên đỏ lên.

Bình thường có cái gì mà Hứa An Gia chưa thấy qua cơ chứ, Quý Diễn chưa thấy hắn đỏ mặt bao giờ, cậu xông qua xem thử, chỉ kịp nhìn thấy trên màn hình là một hình động, sau đó Hứa An Gia liền nhanh chóng che điện thoại.

Mặc kệ cậu tra hỏi như thế nào Hứa An Gia cũng không nói, vừa nãy Thẩm Tiêu mới nhắn tin tới hỏi hắn đang ở đâu, Hứa An Gia nhận được liền xoay người bỏ về.

Quý Diễn giả bệnh cũng rất có tâm, nằm ở trong phòng đến tận trưa.

Giang Tri Tụng đưa cậu đi ăn sáng xong, về phòng lấy máy tính sang phòng cậu, Quý Diễn nằm trên giường chơi điện thoại, còn anh thì ngồi trên bàn làm việc.


Cô nam quả nam ở chung một phòng, Quý Diễn cảm thấy không khí thật ái muội, lâu lâu lại hướng mắt nhìn về phía Giang Tri Tụng, lúc nhìn không cảm thấy gì, nhìn một lúc mới giật mình phát hiện đã nhìn chằm chằm mấy phút liền.

Bất kể là lúc nào, ở góc độ nào Giang Tri Tụng đều rất đẹp trai, nhất là khi mặc đồ vest, dáng vẻ nhã nhặn câu dẫn người khác.

Quý Diễn nhìn Giang Tri Tụng ngồi thẳng lưng, đột nhiên nhớ ra từ rất lâu trước đó, từ hồi cậu mới biết cái gì là đẹp thì đã cảm thấy Giang Tri Tụng thật đẹp trai.

Hứa An Gia nói nếu là một trai thẳng, thấy một người đàn ông khác đẹp trai là chuyện bình thường, đại khái là vì tán thưởng cái đẹp, chứ không cảm giác người đó câu dẫn mình.

Quý Diễn nằm trong ô chăn nghịch nghịch ngón tay, cuối cùng cũng tiếp nhận bản thân mình thực sự là gay,


Cũng tiếp nhận sự thật bản thân mình thích Giang Tri Tụng.

Sau khi xác nhận được sự việc, Quý Diễn cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, cả đêm qua cậu không ngủ được, vừa thả lỏng tinh thần liền cảm thấy buồn ngủ, mí mắt xụp xuống từ từ chìm vào giấc ngủ.

Bữa trưa cũng chỉ có cậu ăn cùng Giang Tri Tụng, Hứa An Gia và Thầm Tiêu cũng không biết, nhắn tin cũng không thấy trả lời.

Buổi trưa có một trận mưa, sau đó trời lại trong xanh, không khí trở nên tươi mát, Quý Diễn ngủ đủ giấc nên tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.

Cậu chầm chậm ăn cơm, ăn được một nửa thì có điện thoại gọi tới, là bà của cậu.

Quý Diễn ấn nghe, trên màn hình điện thoại xuất hình một hình ảnh bà lão tóc bạc trắng, trang điểm nhẹ nhàng, còn đặc biết uốn tóc thành từng lọn nhỏ tinh xảo.

Bà cậu cười lên rất duyên dáng, chỉ cần nhìn cũng có thể đoán được lúc còn trẻ bà đã đẹp như thế nào.


Bà cười nói với cậu: "Nhóc, khi nào cháu về, ta có làm món gà nướng cháu thích ăn nhất."

Quý Diễn buông đũa, đáp: "Mai cháu về ạ."

Kế bên xuất hiện một bàn tay gắp đồ ăn vào chén Quý Diễn, bà nội thấy liền hỏi: "Tri Tụng cũng ở đó à?"

Giang Tri Tụng khoác vai cậu lễ phép chào hỏi bà.

Bà nhìn Giang Tri Tụng, lại nhìn Quý Diễn nói: " Đợt trước ở quặng đá người ta mới khai thác được một khối đá thô, là loại ngọc bích cực phẩm, ta đã đưa cho nhà xưởng làm vài món trang sức, cả nhà con mỗi người đều có một món."

Nói xong liền giơ trước màn hình di động để cậu xem, Quý Diễn lướt mắt nhìn là biết không có phần của Giang Tri Tụng.

Tâm trạng vui vẻ của Quý Diễn chính thức chấm dứt, cậu sợ Giang Tri Tụng suy nghĩ, tùy tiện tìm một lí do muốn cúp máy.

Trước khi cúp máy, Quý Diễn còn kịp nghe giọng Quý Túc Phong nói: "Mẹ à... sao mẹ lại... rõ ràng mẹ biết con xem Tri Tụng như con ruột, Quý Diễn có thì nó cũng phải có chứ...."
Giọng nói rất nhỏ, nghe không được rõ ràng.

Giang Tri Tụng không nghe được mấy câu này, anh vẫn cúi đầu tập trung bóc thịt cua cho cậu.

Quý Diễn nghiêng mặt liếc mắt nhìn Giang Tri Tụng, anh bóc một chén thịt cua đầy ắp để trước mặt Quý Diễn, lấy khăn ướt lau tay rồi hỏi: "Em sao vậy A Diễn?"

"Không có gì." Quý Diễn nói.

Quý Diễn lo lắng sau khi về đến nhà bà nội lại khiến Giang Tri Tụng không vui, nhưng lại nghĩ, bà cậu chỉ mạnh miệng vậy thôi chứ rất dễ mềm lòng, lại nghĩ, những lúc như thế này ba mẹ cậu sẽ là người đầu tiên bảo vệ Giang Tri Tụng, như bảo vệ con trai ruột vậy, cơ bản không có gì phải lo.

Giang Tri Tụng lau tay xong nhìn Quý Diễn ngây người không ăn, thuận tiện rút một tờ khăn ướt lau miệng cho cậu, hành động thân mật không thể tả.

Quý Diễn nhìn Giang Tri Tụng, trong một khoảnh khắc trong đầu đột nhiên xuất hiện một câu hỏi chí mạng.
Ba mẹ cậu muốn nhận Giang Tri Tụng làm con nuôi không chỉ lần một lần hai, tuy là cậu không thừa nhận, nhưng trong lòng cậu luôn xem anh như anh ruột, bao nhiêu năm qua cũng xem như anh em ruột thịt máu mủ tình thâm.

Quý Diễn nhớ lại cảnh tượng hôm qua lúc Giang Tri Tụng xẹt qua môi cậu, trong lòng có một tia hoảng sợ kích động, mẹ nó cái này có bị gọi là lσạи ɭυâи không?

Trong đầu Quý Diễn như có mấy quả bom nổ bùm bùm bùm, Giang Tri Tụng thích cậu không phải là vì thích cảm giác cấm kỵ này đó chứ?

Ánh mắt Quý Diễn nhìn Giang Tri Tụng có gì đó không đúng.

Qsuy Diễn nhấp môi nói: "Giang Tri Tụng, anh biết ba em luôn xem anh như con ruột phải không?"

Giang Tri Tụng nhớ lại những việc trước đây, gật đầu, vẻ mặt và giọng nói rất chân thành: "Anh biết, ở trong lòng anh, chú ấy như ba ruột của anh."
Trong lòng Quý Diễn nghe lộp bộp.

Giang Tri Tụng nắm lấy tay cậu lại hỏi cậu bị làm sao vậy.

Quý Diễn trả lời cho có lệ, kéo Coca chạy nhanh ra khỏi nhà hàng.

Quý Diễn cảm thấy sầu não, ở trong phòng ôm chó, suy tư về cương thường luân lý, ánh mắt nhìn thấy bao thuốc trong đống đồ ăn vặt trên bàn nên lại đi tìm bật lửa.

Bình thường Quý Diễn không mấy hút thuốc, chỉ là lúc học cấp 3 tò mò thấy hút rất ngầu nên muốn thử vài lần, sau này bị Giang Tri Tụng bắt được. Có thể vì ông nội Giang Tri Tụng vì hút thuốc mà bị ung thư qua đời, Giang Tri Tụng rất ghét thuốc lá, cho dù mối quan hệ của anh với Giang Hành Nam không được tốt, nhưng đôi lúc anh cũng sẽ nhắc ông nhở không được đụng đến thuốc lá.

Sau lần Giang Tri Tụng phát hiện cậu hút thuốc cũng không nói gì, lạnh mắt bẻ đôi điếu thuốc của cậu. Ngầu thì cậu cũng muốn đó, nhưng sợ là một chuyện khác, nên từ đó không đụng vào thuốc lá nữa.
Nhưng bây giờ cậu cảm thấy có chút phiền, chỉ muốn hút vài điếu giải sầu.

Quý Diễn nhìn chằm chằm bao thuốc nửa ngày, Coca cọ cọ vào người cậu, nằm dưới chân cậu kêu lên vài tiếng, sau đó đi ra cửa, ý muốn cậu dắt nó ra ngoài dạo.

Đi chơi hai ngày nay, Coca cũng chỉ được loanh quanh ở trang viên, Quý Diễn không có tâm trạng để ý, Hứa An Gia càng không có tâm trạng, vừ lúc Quý Diễn muốn đi dạo giải tỏa tâm trạng, liền lấy dây dắt chó, chuẩn bị đi chơi.

Vừa ra khỏi trang viên, coca cực kì hưng phấn, ở cạnh bờ ruộng chạy nhảy điêng cuồng thiếu chút nữa lôi té Quý Diễn, cậu liền tháo dây ra, Coca lập tức chạy về phía trước, Quý Diễn hét to: "Coca!"

Mấy người gần đó nghe thấy quay đầu nhìn, Quý Diễn cảm thấy hơi mất mặt, không hét nữa, không còn ai kiểm soát, Coca vui vẻ như điên chạy mất dạng.
Quý Diễn thầm nghĩ, thôi kệ đi, tí nữa đi tìm sau.

Sau cơn mưa trời lại sáng, góc trời còn xuất hiện cầu vồng, Quý Diễn đứng ở bờ ruộng hít một hơi thật sâu.

Phong cảnh nơi đây thực sự rất đẹp, có tiếng chim vỗ cánh trên những tán cây cổ thụ xanh tốt, dòng suối trong vắt chảy qua những phiến đá nâu sẫm, có thể nhìn thấy lờ mờ một vài chú cá nhỏ, dưới chân Quý Diễn còn có một vài bông hoa dại.

Điện thoại đột nhiên rung lên, Quý Diễn vừa lấy ra xem thì thấy một loạt tin nhắn của Giang Tri Tụng hỏi cậu đi đâu.

Do dự vài giây cậu liền trả lời tin nhắn "Đi chơi" rồi tắt máy.

Trong lòng Quý Diễn đang nhiều tâm sự, đi dạo cả một buổi chiều, đến chạng vạng tối mới đi tìm con chó chơi đến điên cuồng kia.

Quý Diễn tìm mất nửa ngày cuối cùng cũng tìm thấy Coca trên sân thượng của một căn nhà kiểu Tây.
Nhà kiểu Tây này chắc là nhà tự xây, bụi bặm khắp nơi, không thấy ai ở. Căn nhà có 6 tầng, có cầu thang phía ngoài sân đi thẳng lên sân thượng, trên lầu xây một cái kho cao khoảng ba mét, Coca nằm trên nóc nhà kho thè lưỡi thở phì phò.

Quý Diễn đứng ở sân thường ngước mặt nhìn Coca, nghĩ nát óc vẫn không hiểu, nó mập như vậy làm sao mà trèo được lên đó.

Quý Diễn đứng nói chuyện với coca một lúc muốn gọi nó xuống nhưng không có kết quả, đành lấy điện thoại gọi cho Hứa An Gia tới hỗ trợ nhưng điện thoại hết pin.

Quý Diễn thở dài mở rộng vòng tay nói với Coca: "Nào, nhảy xuống đây, tao đỡ mày."

Coca nghe không hiểu, lắc lắc người, vẫn nằm yên trên nóc nhà kho. Quý Diễn làm mẫu động tác nhảy xuống, sau đó đầy hy vọng mở rộng vòng tay chờ đón.

Coca có vẻ hiểu được ý Quý Diễn, đứng lên nhảy vồ lên người cậu.
Coca quá nặng, nhảy một phát đè cậu té xuống đất, mắt cậu tối sầm lại phải mất một lúc mới hoàn hồn, tệ hại hơn nữa là: trẹo chân rồi.

Quý Diễn chống tay ngồi dậy, Coca vui vẻ chạy quanh cậu vài vòng rồi lại chạy về cầu thang bộ, mắt mù tai điếc không thèm để ý Quý Diễn đang gọi, rất nhanh đã chạy mất dạng.

Mắt cá chân cậu bị sưng lên, mới có một lúc đã sưng to như cái bánh bao, Quý Diễn vừa cử động nhẹ chân đã đau đến mức muốn chửi thề.

Khuỷu tay cũng bị trầy một chút, xước da chảy máu, Quý Diễn nhìn vết thương ở chân, trong lòng nghĩ, đúng là cậu không có duyên với động vật, ở cạnh nhau là có chuyện.

Cậu chăm sóc Coca được một thời gian vậy mà nó không thèm quay đầu nhìn cậu chạy mất dạng.

Cầu vòng càng lúc càng mờ, chỉ còn một dấu vết mờ.Ánh sáng hoàng hôn rất đẹp, phối hợp nhiều màu sáng trải đều trên bầu trời.
Ở sân thường có thể nhìn thấy một góc khu trang viên, Quý Diễn nhấc nửa chân nhìn về phía trang viên, trời tối mà cậu chưa về, chắc Giang Tri Tụng sẽ đi tìm cậu.

Mỗi lần gặp phải hoàn cảnh này, Giang Tri Tụng sẽ lập tức xuất hiện.

Quý Diễn ngồi ngơ ngác một lúc, mò thấy bao thuốc trong túi áo, lấy một điếu ra hút, nhìn khói thuốc mập mờ, Quý Diễn lại nghĩ về huynh đệ tình thâm, lại nghĩ đến chuyện hôm qua Giang Tri Tụng hôn cậu, lại nghĩ câu nói của Hứa An Gia "Hôn xong, sẽ làm gì"

Khuôn mặt Quý Diễn từ từ nhuốm màu vàng của ánh hoàng hôn, lan đến tận mang tai, lòng cậu rối bời không nói nên lời. Đúng là cậu thích Giang Tri Tụng, nhưng cậu vẫn chưa quyết định có nên làm 1 của Giang Tri Tụng không?

Nghĩ đến bước đó, hình như trong lòng cậu có một chút rối bời.

Thuốc cháy được một nửa, Quý Diễn phiền muộn hít một hơi thuốc dài, đột nhiên nhìn dưới mặt đất có bóng người, Quý Diễn mạnh mẽ quay người nhìn.
Quả nhiên là Giang Tri Tụng, còn có Coca đi phía sau anh.

Giang Tri Tụng nghĩ Quý Diễn ăn trưa xong về phòng đi ngủ, lúc hai giờ chiều qua phòng cậu nhưng lại không thấy ai, nhắn tin hỏi thì thấy cậu trả lời là đi chơi, sau đó không thấy nói gì nữa.

Anh tìm cậu cả một buổi chiều, nếu không phải nhờ Coca dẫn anh ra đây, Giang Tri Tụng không cách nào tìm được Quý Diễn.

Giang Tri Tụng bước tới phía trước cậu, trên mặt không có biểu cảm gì, vươn tay dựt điếu thuốc dập tắt rồi vứt vào thùng rác gần đó, sau đó ngồi xổm trước mặt Quý Diễn, nhìn mắt cá chân cậu.

"Sao mà lại bị trẹo chân?" Giang Tri Tụng chau mày.

Anh vừa xuất hiện, nỗi u uất trong lòng cậu đột nhiên tan biến, chỉ vào Coca, lên giọng mách: "Bị con chó này đụng nè, nó nhảy từ trên nóc nhà kho xuống, em muốn đỡ nó ai dè bị nó đụng té."
Giang Tri Tụng quay đầu liếc mắt nhìn Coca, chó nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại, còn vẫy vẫy đuôi, mỗi lần làm nũng nó đều như vậy.

Giang Tri Tụng nhìn thẳng vào mắt cậu nghiêm túc nói: "Sao em lại liều lĩnh như vậy, Coca nặng bao nhiêu em nặng bao nhiêu, em không sợ nó kéo e té xuống lầu sao? Nó đi lên được là sẽ xuống được, cho dù không xuống được em cũng không biết gọi cho anh sao?"

Quý Diễn phát hiện Giang Tri Tụng không được vui, cúi đầu thấp giọng nói: "Điện thoại em hết pin."

"Hết pin không biết đi tìm anh sao?" Giang Tri Tụng nhéo nhéo cằm muốn cậu nhìn anh: "Em lại bắt đầu trốn anh đúng không?"

Quý Diễn nhấp nhấp môi, không trả lời.

Giang Tri Tụng dời ánh mắt đến vết thương ở cổ chân Quý Diễn, nói giọng như ra lệnh: "Từ giờ về sau không được trốn anh nữa."

Ở trước mặt Giang Tri Tụng, Quý Diễn thuộc kiểu người mà đối phương càng dữ cậu sẽ càng nghe lời, Giang Tri Tụng cũng biết nhưng bình thường cũng vui vẻ chiều cậu.
Bây giờ Giang Tri Tụng đang rất nghiêm túc, Quý Diễn không dám không nghe lời, chỉ lắp bắp nói: "Dạ." rồi lại nói: "Em biết rồi."

"Biết cái gì." Giang Tri Tụng hỏi.

Quý Diễn nhấc chân, hừ hừ một câu: "Không được trốn anh."

Giang Tri Tụng chạm nhẹ vào mắt cá chân cậu, Quý Diễn muốn rớt nước mắt, nói mẹ nó đau chết em.

Giang Tri Tụng ôm chặt eo cậu, dìu cậu đứng lên, Quý Diễn co một chân không thể tự đi, nhưng nếu ẵm xuống sẽ bị cản tầm mắt tương đối nguy hiểm. Giang Tri Tụng định cõng cậu xuống.

Quý Diễn không muốn để anh cõng xuống bởi vì cậu cho rằng đây là một loại nhượng bộ, lúc nãy cậu đã nhường một bước rồi, bây giờ mà nhường nữa Giang Tri Tụng sẽ nghĩ rằng bây giờ muốn gì cậu cũng sẽ không từ chối.

Giang Tri Tụng sẽ lại hôn trộm cậu giống hôm qua, nói không chừng còn được nước lấn tới, muốn làm cậu.
Nhưng cậu vẫn chưa....

Giang Tri Tụng không hề hay biết sự thay đổi nội tâm mãnh liệt của Quý Diễn, thấy gương mặt cậu ửng hồng thì tưởng cậu bị đau, ngồi xổm trước mặt Quý Diễn nói cậu leo lên lưng anh.

Quý Diễn đứng im bất động, Giang Tri Tụng mặt không biểu cảm nhìn cậu.

Quý Diễn đành leo lên.

Quý Diễn thật thà bò lên lưng anh, ôm cổ anh, căng thẳng nói: "Giang Tri Tụng, em ôm chặt rồi."

Tác giả có lời muốn nói

Giang Tri Tụng: vợ mình thật lắm trò.