Dịch: Voi Còi

Chỉnh sửa: Rùa┃Đọc kiểm: Bí Đao

«Chương 047»

«Thôi được rồi, để mình làm 1 của anh ấy vậy»

Quý Diễn nằm im không dám động đậy.

Đây là lần đầu tiên cậu nảy sinh loại du͙ƈ vọиɠ sinh lý này trước mặt Giang Tri Tụng.

Không cách nào che đậy được.

Giang Tri Tụng vẫn nằm đè lên người cậu, môi anh và môi cậu dán sát bên nhau, gần gần xa xa rất ái muội.

Ánh mắt Giang Tri Tụng rất nặng nề, anh đưa tay vuốt ve hầu kết của Quý Diễn, đè thấp giọng nói: "A Diễn, anh khóa cửa rồi."

Hầu kết liên tục chuyển động, Quý Diễn lạc giọng: "Đừng có sờ em nữa Giang Tri Tụng!"

"Không được sao?" Giang Tri Tụng hỏi.

Quý Diễn đỏ bừng như con tôm: "Hôm nay... Hôm nay không được."

"Tại sao?" Giang Tri Tụng lại hỏi.


Tay trái Quý Diễn nắm chặt chăn, không lên tiếng, vì cậu chưa chuẩn bị sẵn sàng để tiến tới với anh.

"Chúng ta đều trưởng thành rồi." Giang Tri Tụng cắn cắn cằm cậu, rồi hướng lên phía trên cắn cắn môi cậu, tiếp tục cởi từng nút áo trên người, giọng nói đè nén: "Nên làm những việc người trưởng thành hay làm."

Hứa An Gia nói 0 cũng chia làm nhiều loại, Quý Diễn cảm thấy Giang Tri Tụng thuộc loại vừa dâʍ vừa hung dữ.

Khoảnh khắc Giang Tri Tụng sờ tới eo cậu, đột nhiên dùng lực mạnh mẽ ôm chặt. Quý Diễn dùng sức nắm chặt góc chăn, giọng nói tội nghiệp: "Giang Tri Tụng, chân em đau."

Giang Tri Tụng dừng động tác lại, hôn nhẹ lên gương mặt cậu thấp giọng hỏi: "A Diễn, em đang sợ cái gì?"

Quý Diễn không trả lời câu hỏi mà chỉ nói: "Giang Tri Tụng, chân em đau mà, nó đau thật đấy."


"Lúc nãy anh đè phải chân em, đau lắm."

Giang Tri Tụng không thể phân biệt được cậu vì ngượng mà đỏ mặt hay vì đau chân mà đỏ mặt, vẫn là bị cậu dọa cho dừng lại, lập tức rời khỏi người cậu, túm lấy cổ chân Quý Diễn kiểm tra vết thương.

Ngoài vẫn sưng ra thì không có gì khác.

Giang Tri Tụng chống tay một bên gối, thấp giọng nói với cậu: "Nhóc gạt anh."

Quý Diễn rầm rì: "Giang Tri Tụng, em buồn ngủ."

Thấy Quý Diễn rối như vậy Giang Tri Tụng cũng không còn tâm tư đó, cũng đã gần 1 giờ sáng rồi, ngày mai còn phải dậy sớm.

Giang Tri Tụng tắt đèn, ôm Quý Diễn vào lòng nói: "Được rồi, nhóc lừa gạt, đi ngủ thôi."

Mấy ngày sau đó Giang Tri Tụng đều sang ngủ cùng Quý Diễn, nhưng nhiều nhất chỉ là hôn hôn ôm ôm, không vượt qua đường ranh giới kia.

Chờ khi chân Quý Diễn lành hẳn, Giang Tri Tụng sẽ dẫn cậu đi xem biệt thự, Quý Diễn không biết kế hoạch mua nhà tân hôn của anh nên rất nghiêm túc góp ý.


Cuối cùng mua một căn ở gần hồ, diện tích rất lớn, đã xây dựng và hoàn thiện trang thiết bị nội thất, phong cách đơn giản. Quý Diễn thấy rất đẹp nên Giang Tri Tụng quyết định mua.

Giang Tri Tụng vẫn chưa nói với Quý Túc Phong về việc mua biệt thự, định qua một thời gian nữa mới nói cho ông biết.

Bà nội vẫn đang ở nhà họ Quý, mỗi ngày không có việc gì làm thì dắt Quý Hủy đi trung tâm thương mại mua những chiếc váy xinh xắn, mua đồng hồ đeo tay cho Quý Diễn và Giang Tri Tụng, hoặc là cùng với các chị em bạn dì tụ tập.

Mấy lần này tụ tập bà nội không được vui lắm, trước kia không để ý gì, nhưng tại sao năm nay nhà nào cũng có cháu trai cháu gái đã đính hôn, kết hôn và sinh chắt vậy.

Bà nội tay trắng không góp vui vào câu chuyện được.

Tứ đại đồng đường thì có cái gì hay chứ.
Trong lòng bà nội thầm chửi thề một câu, mẹ nó chứ.

Vừa về đến nhà thì bà nội muốn nói chuyện với Quý Túc Phong ngay lập tức.

Quý Túc Phong ngồi trên sofa, rót cho mẹ mình một ly trà, khuyên nhủ: "Mẹ à, có gì đâu mà phải tức giận, mẹ bớt nóng, chút nữa con nói Trữ Ngọc đưa mẹ đi mua hoa ly nha."

"Mẹ không tức mà là đang sốt ruột." Bà nội nói: "Hai đứa nhà này còn chưa có người yêu chứ đừng nói đến cưới."

Quý Túc Phong đối với vấn đề này rất thoải mái: "Cái này không gấp, Quý Diễn và Giang Tri Tụng còn trẻ, kết hôn sớm quá cũng chưa chắc là chuyện tốt."

Bà nội hớp một ngụm trà, không nói gì.

Quý Túc Phong biết rõ tính cách mẹ mình, tiếp tục khuyên nhủ: "Không nhất thiết phải hối cưới quá sớm, kể cả coi mắt tạm thời con cũng thấy không cần, mọi chuyện cứ để tùy duyên."
"Nhưng con vẫn phải để mắt đến một tí, ở tầng lớp chúng ta những cô gái bằng tuổi hai đứa nó chỉ có mấy người, đều được gả đi hết rồi, không lẽ định để nhóc con và Giang Tri Tụng độc thân cô đơn hiu quạnh cùng nhau đến suốt cuộc đời này?"

Bà nội nói cũng hợp lý, Quý Túc Phong gật đầu nói: "Về việc này con sẽ để ý nhiều hơn ạ."

Nói chuyện với bà nội xong, Quý Túc Phong đi lên thư phòng.

Quý Túc Phong đóng cửa phòng đi đến đứng trước két bảo hiểm ở góc phòng.

Mất một lúc cẩn thận lấy những đồ vật trong két đặt ngay ngắn trên bàn. Tất cả đều là đồ cổ.

Bình thuốc hít, quạt, đồ sơn mài, ấm chén, lư hương, tranh, gốm sứ, trang sức, đá quý...

Quý Túc Phong không phải chưa thấy qua đồ quý hiếm, nhưng những món đồ này của Giang Hành Nam rất đáng giá, cảm giác như ông đang cầm hết của cải của nhà họ Giang.
Quý Túc Phong cũng tự biết lượng sức mình, của cải thì nhà mình cũng có, nhưng chắc chắn không thể cho Quý Diễn nhiều như vậy, vì ông còn một đứa con gái cưng.

Quý Túc Phong rất thích xem tranh, ông ngồi trên ghế thưởng thức một lúc, lại nhìn những món đồ sơn mài và bình thuốc hít.

Thời gian từ từ trôi, Quý Túc Phong đứng lên, nhìn một bàn đầy những món quý giá, không nhịn được lại cảm thán, cũng không biết ai lại có phước như vậy, có một người chồng ưu tú như Tri Tụng, lại có một bố chồng nhiều tiền giàu có nữa.

Lúc cất mấy thứ nào vào lại két bảo hiểm, cầm bức tranh quý giá trong tay, Quý Túc Phong cảm thấy hơi đau lòng. Nhưng ngay lập tức nói với chính mình, những thứ này ông không được đụng vào, thích thì ngắm nhiều một chút, chứ đợi đến lúc Tri Tụng kết hôn thì phải đưa hết những món đồ này cho vợ của nó, muốn nhìn cũng không nhìn được.
Lúc ăn cơm tối, ánh mắt Quý Túc Phong nhìn Quý Diễn gấp gáp hơn so với thường ngày. Giang Tri Tụng không để ý, anh đang hơi mất tập trung vì ngày mai phải đi công tác ở Châu Âu để đàm phán với đối tác về hạng mục kỹ thuật chế tạo robot, phải ở bên đó một thời gian dài.

Nhưng mấy ngày nữa là đến sinh nhật Quý Diễn, nếu bên đó quá nhiều công việc, có thể anh sẽ không về kịp.

Ăn cơm xong Giang Tri Tụng lại quay lại công ty, tối muộn mới về nhà. Quý Diễn cũng vừa từ công ty trở về, chân cậu vừa khỏi là lại phải đi từ sáng đến tối, bận đến tối mặt tối mũi.

Bọn họ chỉ có thể vào ban đêm không có ai, sau khi khóa cửa rồi trao cho nhau nụ hôn thật dài, khi thì đứng dựa vào tường, khi thì cùng nhau nằm trên giường.

Tranh thủ tận hưởng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi.
Giang Tri Tụng ấn Quý Diễn lên giường, chậm rì rì cắn môi cậu nói: "A Diễn, ngày mai anh phải đi công tác, một tuần sau mới về nhà."

"Đi lâu vậy?" Quý Diễn mơ hồ hỏi.

Giang Tri Tụng ừ một tiếng, tay mò xuống eo sờ soạng.

Bị sờ rất nhiều lần rồi mà Quý Diễn vẫn không bỏ được tật đỏ mặt, cứ cọ cọ mặt lên gối như chú mèo con.

Giang Tri Tụng mơ hồ nhận ra Quý Diễn có một chướng ngại về tâm lý, vẫn không chịu làm đến cuối.

Sự kiên nhẫn của anh dần dần tiêu tan sạch sẽ, nhất là mỗi lần hôn xong, Quý Diễn nhìn anh với ánh mắt ngấn nước, Giang Tri Tụng chắc chắn sẽ có phản ứng.

Lần này lửa là do động tác cọ gối của Quý Diễn châm lên, Giang Tri Tụng đè tay và chân Quý Diễn, lột quần áo cậu như lột một củ hành tây.

Quý Diễn lắp bắp: "Giang Tri Tụng... Anh định làm gì?"
"Làm chuyện nên làm." Giang Tri Tụng nói ít tự hiểu nhiều.

Giang Tri Tụng rất chủ động, Quý Diễn đỏ từ đầu đến chân khϊếp sợ nhìn anh. Sao lại có thể nghiêm túc nói ra những lời đó như thế chứ.

...

Lúc Giang Tri Tụng đang hành động, Quý Diễn giữ tay không cho anh tiếp tục.

Giang Tri Tụng thấp giọng hỏi: "Tại sao vậy?"

Trong lòng Quý Diễn đúng là có chướng ngại tâm lý, nhưng cậu không nói được, nhìn Giang Tri Tụng muốn nói rồi lại thôi.

Cuối cùng vẫn không làm được, một phần lý do vì Quý Diễn, một phần là vì Chu Cần gọi điện thoại tới như đòi mạng, hết lần này đến lần khác, thông báo vì lý do kiểm soát không lưu nên chuyến bay bị hủy.

Để không ảnh hưởng đến công việc, Giang Tri Tụng yêu cầu Chu Cần đổi vé máy bay thành 1h30 sáng.

Đổi giờ bay sớm lên, nên bây giờ anh phải chuẩn bị ra sân bay, Giang Tri Tụng rời khỏi người Quý Diễn đi sang phòng kế bên thay đồ và chuẩn bị hành lý.
Giang Tri Tụng đã chuẩn bị sẵn quà sinh nhật cho Quý Diễn, là một tấm thẻ ngân hàng, Quý Diễn biết, đó là tiền cưới vợ của Giang Tri Tụng, nhưng lần này Quý Diễn nhận món quà này.

Trước khi đi, Giang Tri Tụng đè Quý Diễn hung hăng hôn thêm một lúc nữa.

"A Diễn, anh chỉ dung túng cho em lần này." Giang Tri Tụng nhéo cằm cậu, thấp giọng uy hϊếp: "Em chờ anh trở về."

Quý Diễn chờ anh, mà lần chờ này kéo dài đến tận sinh nhật mình vẫn chưa thấy Giang Tri Tụng về.

Trước sinh nhật một ngày, Giang Tri Tụng gọi video với cậu, người còn đang ở tận trời Tây, lúc nói chuyện với cậu vẫn ngồi xem tài liệu.

Giang Tri Tụng không về, nói Quý Diễn không thất thần là giả, nhưng chiều này cậu tham gia một giải đua xe, cũng không có thời gian nghĩ ngợi lung tung, nói chuyện với Giang Tri Tụng xong, cậu liền đi đến trường đua để chuẩn bị.
Đợi người đến đủ, Quý Diễn bắt đầu vào đường đua, chạy chiếc Merc của nhà tài trợ, nhấn mạnh chân ga, tiếng gầm xe vang lên, như một con ngựa chiến liều mạng phóng về đích.

Chơi vui đến điên cuồng.

Sinh nhật Quý Diễn năm nay cũng không tổ chức gì lớn, nói một cách chính xác, lúc lớn rồi cậu không còn hứng thú với sinh nhật.

Bởi vì sinh nhật của cậu ngay ngày Quốc Tế Thiếu Nhi, có một chút hơi sai sai .

Nhưng Hứa An Gia biết Giang Tri Tụng mới mua một căn biệt thự, nhất định muốn đến đó tổ chức sinh nhật cho cậu, hẹn hội Chúc Duy Quân hùa vào đòi cho bằng được, Quý Diễn báo với Giang Tri Tụng một tiếng rồi đồng ý.

Trong khoảng thời gian này, Quý Diễn luôn tránh né về nhà ăn cơm tối, vì ngày nào bà nội cũng bắt cậu uống canh bổ, một ngày ba bữa, cho dù ban ngày cậu không có ở nhà thì buổi tối về đều bắt cậu uống bù.
Nhưng hôm nay là sinh nhật cậu, không thể trốn bữa cơm nhà này. Cố gắng nuốt hết chén canh gà hầm hồng sâm, Quý Diễn nói có một bữa tiệc với bạn, lại lái chiếc xe Mclaren P1 màu đỏ lẳиɠ ɭơ của cậu ra cửa.

Căn biệt thự của Giang Tri Tụng rất lớn, tổng cộng có 5 phòng, ba phòng trệt và hai phòng dưới hầm, Quý Diễn đã cho người bày biện xong trước đó.

Quý Diễn không chạy xe vào gara, đậu xe ngay cạnh biệt thự sải bước vào nhà.

Quản gia và người giúp việc chờ sẵn ở vườn, nhìn thấy Quý Diễn, trên mặt nở nụ cười nói: "Cậu Quý, đã có một vài khách tới, đều ở trong phòng khách."

Cậu không mời nhiều khách, chỉ có Hứa An Gia và hội Chúc Duy Quân, tổng cộng chỉ khoảng mười người.

Quý Diễn gật đầu, hướng về phía bên kia nói: "Đi đến tủ rượu lấy một vài chai rượu ngon tới đây."
Cậu tới không bao lâu thì bạn bè cũng tới đủ, Quý Diễn nhận được một đống quà, tượng trưng làm một chút nghi lễ cắt bánh kem rồi cả bọn cùng đi về phía hồ bơi.

Tiệc ở bể bơi rất sôi động. Nhóm thì xuống nước, nhóm thì tụ tập uống rượu, người giúp việc đẩy xe rượu và đồ ngọt đi ngang qua nhóm người, đèn gần hồ bơi đều được bật, sáng bừng khắp mọi nơi.

Quý Diễn không có tâm trạng, nằm dài trên ghế uống rượu, bọt nước đột nhiên bắn lên người, Quý Diễn dùng tay che ly rượu gào về phía Chúc Duy Quân: "Mày thuộc họ cánh bướm hả? Bắn hết nước lên người tao rồi."

Hứa An Gia cầm theo hai cái lồng chim, đến bên cạnh cậu trêu ghẹo: "Yo, có vẻ cậu Quý của chúng ta hôm nay không có tâm tình gì cho lắm nhỉ?"

Quý Diễn nhìn lồng chim trên tay Hứa An Gia hỏi: "Mày mang hai con chim anh vũ này tới đây làm gì?"
"Quà sinh nhật" Hứa An Gia nghiêm túc nói: "Tao lấy ở chỗ Thẩm Tiêu, rất thú vị, để tao biểu diễn cho mày xem."

Hứa An Gia nhấc lồng chim ở bên trái, huýt sáo nói: "Tiểu Hoàng, cho ta thấy bản lĩnh của con đi."

Chim anh vũ lập tức cất tiếng chói tai: "Là một người đàn ông, có hai thứ không thể nhượng bộ chính là thắng lợi và sự nhõng nhẽo."

Thấy chim anh vũ chơi nhiều trò chơi với Hứa An Gia, Quý Diễn thấy khá thú vị.

Lại nghe thấy Hứa An Gia nói: "Nói tiếp đi."

Anh vũ: "Bệnh ngu sẽ bị truyền nhiễm, ngươi tránh xa ta ra."

"Khi người tức giận người có bự ra không?"

...

Quý Diễn đưa tay cầm lấy lồng chim nói: "Tao lấy."

Hứa An Gia lấy lồng chim bên phải đưa cho cậu nói: "Tao chỉ muốn khoe Tiểu Hoàng thôi, còn tặng mày thì là Tiểu Lục."

Hứa An Gia cho cậu một con chim anh vũ lông xanh mướt, là một con chim anh vũ da hổ rất đẹp. Quý Diễn hỏi: "Con này biết nói không?"
"Hiện tại thì không."

Quý Diễn: "Ủa tự nhiên tặng tao con chim tàn phế này là ý gì?"

"Cho mày trải nghiệm niềm vui dưỡng thành." Hứa An Gia nói: "Tao thấy mày thích Coca như vậy nhưng không thể tặng mày con tao, nên tặng mày một chú chim anh vũ để mày nuôi."

Quý Diễn nhận lấy Tiểu Lục, đặt lồng chim lên ghế nằm kế bên, nói chuyện với Hứa An Gia.

Cả người Hứa An Gia đau nhức, xoa nhẹ bả vai, vén quần áo lên cho Quý Diễn xem, nghiến răng nghiến lợi méc Quý Diễn: "Mày mấy ngày nay tốt nhất tránh xa Hồ Chỉ Lộ ra, không biết nó bị ai kích động, một hai bắt tao phải đi học vài thế phòng thân, nói hai người đàn ông bên nhau, một lời không hợp thì hay đụng tay đụng chân, tao nghi là dạy xong tao là tìm tới mày đó."

Thời gian gần đây Hồ Chỉ Lộ không đến tìm Quý Diễn. Bởi vì sau ba lần cô bị bà nội cậu mời đến nhà chơi, cuối cùng mất kiên nhẫn gửi cho cậu hai dòng tin nhắn.
"Từ giờ về sau tao không bao giờ đến nhà mày nữa."

"Suốt ngày tao cứ phải đóng kịch mệt muốn chết, còn sợ nữa, sợ bà mày có ý đồ gì đó với tao."

Quý Diễn nghĩ, bà nội cậu hình như dạo gần đây cũng khá thân thiết với Hồ Chỉ Lộ.

Có thể Hồ Chỉ Lộ đóng vai một cô gái hiền lành thục đức hợp ý bà nội.

Hai người nói chuyện một lúc, Chúc Duy Quân từ dưới hồ trồi lên, chống tay lên cạnh hồ bơi, vuốt mặt hỏi: "Hai chú bé bia đia bọn mày ngồi làm gì đó?"

Chúc Duy Quân đang chuẩn bị kết hôn, khó khăn lắm mới trốn ra ngoài chơi một hôm.

Bạn bè hắn tuy nhiều nhưng bạn thân chỉ có mấy người, một người là Hứa An Gia, một người là Quý Diễn.

Lúc biết hai bọn họ đều cong, trong lòng hắn cảm thấy phức tạp, cảm thấy bản thân chọc phải ổ gay.

Chúc Duy Quân hỏi Quý Diễn: "Giang Tri Tụng không về chúc mừng sinh nhật mày sao?"
"Anh ấy đi công tác rồi." Quý Diễn ngừng nhấp rượu: "Không có thời gian."

Chúc Duy Quân thấy cậu không được vui, gọi cậu xuống nước chơi, Quý Diễn lười vận động, không muốn xuống.

Hứa An Gia nhân lúc cậu không chú ý, đẩy cậu xuống nước, nghe bùm một tiếng thật lớn, trong nháy mắt Quý Diễn thành gà rớt vào nồi canh.

Quý Diễn bò lên từ hồ bơi, lau nước trên mặt, tháo đồng hồ ném vào người Hứa An Gia: "Mẹ nó, mày chán sống rồi phải không?"

Giây kế tiếp Quý Diễn chạy theo đuổi gϊếŧ Hứa An Gia.

Đã qua 12 giờ, mọi người tùy tiện gọi đồ ăn đêm, chơi thêm một lúc nữa thì mọi người cũng đi về.

Có người ở lại dọn dẹp vệ sinh, Quý Diễn cũng không chờ đợi gì, lên xe đi thẳng về nhà.

Đi được nửa đường, Hứa An Gia dùng điện thoại của Thẩm Tiêu gọi cho cậu, nói điện thoại và ví tiền của cậu ta bị rớt lại ở biệt thự Giang Tri Tụng, năn nỉ cậu quay lại tìm dùm.
Quý Diễn vừa quay lại vừa chửi một trận, đến biệt thự tìm ở hồ bơi mấy lần mà vẫn không thấy.

Ngoài hồ bơi ra Hứa An Gia còn lên phòng khách ở lầu hai, Quý Diễn lười biếng lên lầu tìm tiếp.

Đi đến cầu thang, Hứa An Gia lại gọi điện thoại tới nói đã tìm được bóp tiền và điện thoại rồi, ở ghế sau xe.

Quý Diễn đùng một phát bốc hỏa, định chửi một trận, thì ánh mắt lướt qua phía cuối cầu thang có ánh sáng, cửa phòng khách không đóng, ánh sáng từ trong phòng hắt ra ngoài qua khe cửa, chiếu dài trên hành lang.

Ngay sau đó, Quý Diễn nghe được tiếng violon, Quý Diễn dừng một chút, tim đập mạnh, sau đó chạy nhanh đến mở cửa phòng khách.

Là Giang Tri Tụng đã lâu chưa được gặp.

Anh mặc một thân tây trang màu đen cao quý, phối với cà vạt cùng màu, tóc tai có chút rối loạn, lại có chút mệt mỏi phong trần, chắc chắn vừa chạy từ sân bay về.
Lúc này đứng ngày giữa phòng khách, dưới cằm kẹp đàn, tay phải cầm cây kéo, thong thả kéo đàn.

Động tác cực kì chuẩn xác, nhưng âm thanh lại cực kỳ khó nghe.

Ai lại ở sinh nhật người khác chơi một bài nhạc thiếu nhi, lại còn không tiếng nào đúng điệu.

Quý Diễn muốn cười nhưng không cười nổi.

Lúc đó cậu chỉ thuận miệng nói vậy, không ngờ Giang Tri Tụng lại để ý.

Quý Diễn dựa vào cửa nhìn Giang Tri Tụng không chớp mắt, yên lặng nghe anh kéo hết một bài nhạc thiếu nhi.

Giang Tri Tụng làm một việc anh không giỏi nhưng vẫn rất nghiêm túc, giống như đang đắm chìm trong âm nhạc, cho đến khi kết thúc nốt cuối cùng trong bản nhạc.

Nhưng Quý Diễn biết, từ nhỏ Giang Tri Tụng rất ghét những thứ này.

Là kiểu tâm lý chán ghét.

Nhưng một Giang Tri Tụng cực kì ghét âm nhạc, bây giờ lại đang đàn cho cậu nghe.
Giang Tri Tụng hạ đàn cất sang một bên, nhìn Quý Diễn cười.

Anh nói: "A Diễn, anh về rồi."

Quý Diễn như một con ngựa non, nhanh như chớp phi vào lồng ngực Giang Tri Tụng, anh nhất thời không đứng vững, bị té lên ghế sô pha.

Quý Diễn kéo anh đứng lên, lại bị Giang Tri Tụng nắm lấy tay, kéo lại đè xuống ghế.

Giang Tri Tụng cọ mũi cậu, ánh mắt chăm chú nhìn cậu: "Nhóc con."

"Anh vẫn không học được, cho nên em nên thay đổi mẫu người em thích đi, đừng dùng quá nhiều tính từ." Giang Tri Tụng dùng chóp mũi anh cọ lên mũi cậu, giọng nói trầm thấp: "Đổi thành danh từ – Giang Tri Tụng."

Ánh mắt Quý Diễn sáng rực "Dạ" một tiếng, vòng tay kéo cổ Giang Tri Tụng, hôn lên môi anh.

...

Giang Tri Tụng hôn rất hung dữ, giống như con thú dữ muốn cắn xé con mồi của mình nuốt vào bụng.

Có hơi đau, nhưng là đau đến kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Quý Diễn có chút mơ hồ, đẩy Giang Tri Tụng ra, anh cảm nhận được sự kháng cự của cậu, động tác dừng lại.

Quý Diễn đẩy anh ra, không cẩn thận đẩy anh vào ổ bánh kem gần đó, bơ kem dính hết lên người anh.

Lần này Giang Tri Tụng không định nhịn nữa, cởϊ áσ khoác ngoài ra, quỳ một chân trên ghế, nhéo cằm Quý Diễn ép cậu nhìn anh: "A Diễn, tại sao không cho anh?"

Quý Diễn thở hổn hển, lông mi run không ngừng, cũng không nói lời nào.

"Em muốn giọng nói anh, muốn cơ bắp của anh, muốn gương mặt anh." Giang Tri Tụng nhìn thẳng mắt cậu, dùng giọng nói mê hoặc hỏi: "Vậy tại sao em không muốn anh?"

Anh lại tiến đến gần, Quý Diễn không thể tránh được, giãy giụa nhìn anh, lắp bắp cất giọng: "Bố em coi anh như con ruột, em coi anh như... anh ruột. Chúng ta như vậy, có phải là lσạи ɭυâи không?"
Mạch não Quý Diễn có đôi khi cũng không giống người bình thường, đôi lúc Giang Tri Tụng cũng không theo kịp được suy nghĩ của cậu, nhưng lần này cũng quá sức vô lý.

Giang Tri Tụng bất động mất nửa ngày.

Quý Diễn cho rằng anh nghe không hiểu, nhỏ giọng hỏi: "Anh hiểu ý em không?"

"Anh hiểu." Giang Tri Tụng nói.

"Anh trai phải không?" Giang Tri Tụng nhìn Quý Diễn một cái liền ẵm cậu đưa thẳng vào phòng tắm.

Quý Diễn giãy giụa: "Giang Tri Tụng anh buông em ra."

Nhưng sức anh mạnh, Quý Diễn không cách nào tránh được, rất nhanh bị anh ẵm vào phòng tắm.

Giang Tri Tụng đặt cậu vào bồn tắm, một bên xịt nước một bên cởi cà vạt.

Quý Diễn hoảng sợ: "Giang Tri Tụng, anh làm gì vậy."

"Em làm anh bị dơ, anh phải đi tắm." Giang Tri Tụng nói.

Cà vạt cũng bị dính bánh kem, Giang Tri Tụng mặc kệ, trói tay Quý Diễn vào tay vịn bên cạnh bồn tắm.
Giang Tri Tụng nghiêm túc nói: "Nếu anh là anh trai ruột của em, thì chúng ta tắm chung cũng không vấn đề gì phải không?"

Kiểm tra Quý Diễn không thể chạy, Giang Tri Tụng bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Quý Diễn không ngờ tới Giang Tri Tụng hoang dã như vậy, mặt đỏ muốn bốc khói như đang bị nướng dưới lửa.

Nhưng cậu lại nhìn anh không chớp mắt.

...

Hình như là to hơn của mình một chút, sao lại như vậy chứ?

Quý Diễn nhìn chằm chằm Giang Tri Tụng, trong lòng không muốn tin.

Giang Tri Tụng xối nước, cầm lấy tay trái của cậu, ép lên cơ bụng của anh, Giang Tri Tụng dừng lực mạnh, Quý Diễn cố hết sức giãy dụa nhưng không rút tay ra được, chỉ có thể bị ấn lên cơ bụng.

Sau khi bị ấn lên, Quý Diễn như bị ma nhập, không nhịn được mà bóp bóp, cơ bụng Giang Tri Tụng sờ thật cứng nhưng Quý Diễn biết, mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đây.
Khuôn mặt lạnh lùng của anh dính một vài giọt nước, lăn dài trên mặt ngừng lại ở cằm, cơ hồ muốn rớt xuống.

Tí tách một tiếng, rớt lên đường cơ trên cơ bụng.

Trái tim Quý Diễn cũng theo đó mà tí tách một tiếng.

Giang Tri Tụng cố ý nói bên tai cậu, hôn hôn vành tai còn dùng giọng nói trầm thấp: "Nhóc con."

Quý Diễn không chịu nổi Giang Tri Tụng như vậy, chỗ đó cũng không nhịn được mà to lên.

Cậu đổ mồ hôi trán: "Đệch, Giang Tri Tụng từ khi nào mà anh thành yêu tinh quyến rũ loài người vậy?"

Quý Diễn cảm giác trên mặt mình có cái gì đó, dùng tay sờ, là máu.

Quý Diễn ngơ ngác nhìn Giang Tri Tụng, anh đang bóp mũi cậu để cầm máu.

"Em dám nhìn anh trai ruột của em đến chảy máu mũi." Giang Tri Tụng cười rộ lên, ép giọng nói thấp hơn: "Quý Diễn, đầu óc em thật là đen tối nha."
Quý Diễn chảy máu mũi không thể ngừng được.

Quý Diễn vừa chảy máu mũi vừa nghĩ, thôi được rồi, để mình làm 1 của anh ấy vậy.

Ông trời tạo nghiệp cậu phải chấp nhận thôi.