10.

Đọc trí nhớ là một thí nghiệm phản nhân loại, điều này rõ ràng đã bị cấm và nhiều người cũng phản đối việc đọc ký ức của tôi.

Nhưng vì muốn chứng minh với cư dân mạng rằng Tô Tâm thuần khiết, tốt bụng và ngây thơ như thế nào, còn tôi thì xấu xa, độc ác ra sao, cho nên bọn họ cũng không màng đến việc vi phạm pháp luật gì nữa, anh cả vẫn muốn phát sóng trực tiếp.

Vào ngày phát sóng trực tiếp, hàng chục triệu người đã tràn vào phòng phát sóng thông qua chiến dịch của giới truyền thông.

[Tôi đến vì hâm mộ cô ấy, cũng muốn nhìn thấy cô họa sĩ này có phải ác độc như vậy không].

[Tôi tin Tô Đệ nhất định không phải người tốt, một người bị chính người thân ghét bỏ thì sao lại là người tốt được đây chứ].

[Không biết toàn bộ nội dung, miễn bình luận].

Có những người đặt nghi vấn, gièm pha chế giễu tôi, một số người tin tưởng tôi, còn một số người thì ở phía trung lập, cảnh tượng trông rất sôi nổi.

Mà linh hồn của tôi đã rất mỏng manh và gần như là trong suốt, chỉ có thể gắng gượng thấy được một chút quá khứ của tôi đang phát trên sóng truyền trực tiếp.

Những quá khứ kia đã bao đêm khiến tôi gặp ác mộng.

Trước khi tôi tám tuổi, tôi bị nhà họ Hứa ngược đãi chửi rủa, Hứa Gia Bảo lại càng được nước lấn tới, thậm chí hắn còn coi tôi như một con súc vật để hành hạ.

Hắn kém tôi một tuổi, nhưng hắn lại là người tôi sợ nhất, bởi vì chỉ cần hắn không vui, thì tôi chính là trò tiêu khiển của hắn, trò chơi sẽ được mở màn bằng những cú đấm vào người tôi, mãi cho đến khi tôi thoi thóp hoặc hắn cảm thấy chán mới dừng lại.

"Đánh ch.ết mày này cái thứ vô dụng, tao cho mày một mạng sống rẻ rúng này là để mày làm trâu làm ngựa cho tao thôi!".

"Khà khà... ", cơ thể béo phì của Hứa Gia Bảo giẫm loạn lên người tôi, "giống như một con ngựa...".

Tôi thường xuyên bị đánh đến thoi thóp, nhưng cơ thể gầy guộc của tôi luôn tỉnh dậy trong mê man giống như một bông hoa nhỏ ngoan cường vậy.

Trên cơ thể tôi đầy những vết cắt, vết bầm tím, và hầu như không có một miếng thịt lành lặn nào cả.

Dù vậy, mỗi ngày tôi vẫn phải dậy từ bốn giờ sáng để cho lợn và cừu ăn, rồi lại đi nấu ăn cho bọn họ, giặt giũ rồi lại phải chịu đựng cơn thịnh nộ bất thình lình của một nhà bọn họ.

Tuổi thơ bi thảm của tôi đều khiến cư dân mạng rơi nước mắt.

[Huhuhu... Tô Đệ khổ quá! Cô ấy đã gặp phải một gia đình bị bệnh tâm thần!].

[Thật đáng thương mà, nhìn thấy cô ấy đáng thương như vậy, dù sau này cô ấy có ác ý như thế nào thì tôi vẫn có thể hiểu được].

Cùng lúc đó, tại hiện trường phát sóng trực tiếp, phóng viên mạnh mẽ đưa micrô đến trước mặt anh cả.

"Anh Tô, xin hỏi anh có biết thời thơ ấu của Tô Đệ đã từng trải qua những chuyện khủng khiếp như thế này không?".

Hiển nhiên là không biết được rồi.

Anh cả kiêu ngạo, trầm mặc trong chốc lát, môi mỏng nhếch lên: "Chuyện của cô ta cũng không phải do chúng tôi gây ra, sau khi cô ta trở về thì chúng tôi đối xử với cô ta cũng không tệ, nhưng hết lần này tới lần khác cô ta đều giở thói ngoan độc của mình ra, đúng là thứ độc ác từ trong xương tủy".

Phóng viên: "Cụ thể hơn là như thế nào vậy?".

"Chính là đã bắt nạt Tâm Tâm, tim của Tâm Tâm vốn đã không tốt, cô ta từng lén đổi thuốc của Tâm Tâm, suýt chút nữa đã làm con bé ch.ết rồi".

Anh cả vừa lên tiếng, cư dân mạng lại lần nữa nhốn nháo.

[Thì ra là như vậy, lúc trước bị ôm nhầm nên bây giờ lại oán trách người bị ôm nhầm với mình, là ai cũng không muốn bị như vậy huống chi là Tô Tâm, Tô Tâm cũng là vô tội, tâm tính của Tô Đệ cũng đố kị quá mạnh rồi!].

[Khó trách Tô gia chán ghét Tô Đệ như vậy, cô ta cũng tính là sát nhân rồi!].

[Tôi thừa nhận cô ấy khi còn bé rất đáng thương, nhưng hại người khác là sai, Tô Đệ thực sự là ch.ết vẫn chưa hết tội].

Nhìn bình luận của cư dân mạng, anh hai híp mắt cười lạnh: "Đúng vậy, Tô Đệ chính là ch.ết chưa đền hết tội".

Không phải, không phải đâu.

Trước những lời chỉ trích này, tôi muốn giải thích nhưng lại thấy bất lực cực kì.

Tôi nhớ những gì anh cả đã nói.

Tô Tâm thường xuyên bị tim đập nhanh và được chẩn đoán là bị đau tim, nếu cô ta không uống thuốc khi phát bệnh thì sẽ xảy ra chuyện.

Đêm hôm đó, Tô Tâm lại phát bệnh, mẹ đau lòng ôm cô ta, anh ba vừa lấy thuốc từ trong ngăn kéo ra, vội vàng đổ vào lòng bàn tay, nhưng anh cả lại quá gấp gáp mà cầm lấy rồi lập tức bỏ vào miệng Tô Tâm.

“Tại sao Tâm Tâm của mẹ phải đau khổ như vậy chứ, nếu em gái con… ”, mẹ nghẹn ngào, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của tôi thì bà lại không nói tiếp, chỉ để lộ ra đôi mắt đỏ hoe.

Sau khi uống thuốc, bệnh của Tô Tâm cũng không thuyên giảm mà còn trở nên tồi tệ hơn, sắc mặt trắng bệch, rồi lại hôn mê bất tỉnh.

"Chuyện gì vậy? Tại sao thuốc này không có tác dụng nữa?".

Anh hai là sinh viên y khoa nên đã giật lấy lọ thuốc mở ra xem, chợt giận dữ nói: "Có ai lén đổi thuốc rồi!".

Một người giúp việc đột nhiên chỉ vào tôi: "Tôi từng thấy cô hai lẻn vào phòng của cô cả, là lén lút đổi thuốc muốn hại cô cả đấy ạ!".

Mọi người ngay lập tức dùng ánh mắt lạnh lẽo cùng giận dữ mà nhìn tôi!

Mặt tôi tái nhợt, quật cường lắc đầu: "Không phải con!".

Trước mắt có rất nhiều bóng người chuyển động, không biết là ai đã đá tôi trước, người tôi bị đập vào tường, đau đớn vô cùng.

Tôi cắn chặt răng: "Không phải con! Con không làm, con không có đổi thuốc của Tô Tâm, là Tô Tâm tự mình đổi!".

"Tuổi còn nhỏ lại thâm độc như vậy, sớm biết như vậy, tao tuyệt đối sẽ không đem mày trở về!".

"Còn muốn vu oan cho Tâm Tâm, đó là thuốc cứu mạng con bé, vì sao con bé phải lén đổi, không lẽ con bé không muốn sống sao?".

"Nhốt nó lại cho cha, khi nào nó chịu nhận sai thì cho nó ăn cơm!".

11.

Theo hồi ức của tôi, sự việc này được hiển thị đầy đủ trên màn hình trực tiếp, nhìn thấy sự hỗn loạn trong phòng, với sự xác nhận của người giúp việc cùng với sự bác bỏ bất lực của tôi.

[Tô Đệ tuổi còn nhỏ mà đã ác độc như vậy rồi sao?].

[Hiện tại tôi đã hiểu vì sao Tô gia chán ghét Tô Đệ rồi, đây hoàn toàn là phạm tội sát nhân đấy!].

Cư dân mạng bắt đầu chán ghét và chỉ trích tôi, khóe miệng của anh cả cong lên thành một nụ cười chế nhạo.

"Thấy chưa, mọi thứ đều là do cô ta gieo gió thì gặt bão thôi".

Anh cả vừa dứt lời, mọi người bắt đầu chỉ trích tôi, rồi thờ ơ tiếp tục nhìn phòng phát sóng trực tiếp, lúc đó tôi đang bị nhốt trong phòng, không một ai tới đưa cơm cho tôi và tôi phải dựa vào nước để gắng gượng tỉnh táo trong năm ngày.

Cuối cùng tôi đói đến hoa cả mắt, đập cửa: "Con... thật sự bị oan mà, con không có làm, không phải con, thật sự không phải con".

"Nói nhỏ chút, mày làm phiền tới giấc ngủ của tao rồi đó".

Đó là giọng nói của Tô Tâm, cô ta tràn đầy vui sướng mà nói chuyện với tôi cách một cánh cửa.

Tôi thoi thóp nói: “Tô Tâm, không phải em, thật sự không phải em đổi thuốc của chị”.

Tô Tâm cười khúc khích: "Tao biết không phải mày mà".

Tôi vui mừng khôn xiết: “Vậy chị đi giải thích với cha mẹ với các anh chuyện này được không...".

Trong mắt tôi tràn ngập sự mong chờ và vui vẻ, tôi không bao giờ nghĩ rằng lúc tất cả mọi người không tin tôi thì Tô Tâm sẽ tin tôi.

Lúc này, tôi xem cô ta như vị cứu tinh của mình, chỉ cần cô ta mở miệng giải thích thì tôi mới sống sót được.

Tô Tâm cười cười, vừa trào phúng lại vừa sắc bén: "Tao biết không phải mày, bởi vì là do chính tay tao đổi đó đấy, hừ, mày biết vì sao không? Đương nhiên là để vu khống cho mày đó con em gái ngu ngốc à".

"Tô Đệ à Tô Đệ, mày còn sống chính là để người nhà ghét bỏ thôi, mày nhanh nhanh chế.t đi, ai cùng đoạt đồ với tao đều đáng chế.t!".

Ngay lập tức, tôi mở to hai mắt khiếp sợ.

Khi những lời của Tô Tâm được phát ra, hàng chục triệu cư dân mạng cũng kinh hãi như tôi, và sau đó đột nhiên chấn động.

[Hóa ra không phải Tô Đệ làm, là Tô Tâm tự mình đổi thuốc, vu khống Tô Đệ!].

[Tô Đệ thật đáng thương!].

[Tô gia thật đúng là mắt mù mà, bọn họ không thấy Tô Đệ mặc dù sắp ch.ết đói cũng kiên quyết không nhận mình đổi thuốc của Tô Tâm hay sao? Từ đầu đến cuối cả đám người Tô gia đều bị điếc à!].

Mẹ nãy giờ đang xem phòng phát sóng trực tiếp cũng ngây ngẩn cả người, nghe Tô Tâm nói xong thì chỉ im lặng mà há hốc miệng.

Có lẽ bà ấy cũng không ngờ rằng Tô Tâm, người luôn dịu dàng và tốt bụng lại có thể nói ra những lời độc ác như vậy.

“Thì ra lần đó Tô Đệ không đổi thuốc…”, một lúc lâu sau, bà mới run giọng nói.

Anh ba cũng giống như bị sét đánh: "Tâm Tâm... sao có thể là Tâm Tâm làm...".

Anh hai cố gắng giải thích: "Khi Tô Đệ về nhà, Tâm Tâm không có cảm giác an toàn, mới bất đắc dĩ làm ra những chuyện này, Tâm Tâm cũng không phải cố ý".

"Nếu không... nếu như cô ta không trở về, Tâm Tâm cũng sẽ không vì tranh dành tình cảm mà làm ra chuyện như vậy".

Nhìn xem, cho dù tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng sẽ tìm lý do biện hộ cho Tô Tâm đấy thôi.

Đó là Tô Tâm yêu dấu của bọn họ, xinh đẹp, tốt bụng lại còn đơn thuần, làm sao cô ta có thể sai được chứ.

Nếu có sai thì cũng đều là lỗi của tôi thôi!

Tôi dửng dưng nhìn bọn họ vắt hết óc tranh luận cho Tô Tâm, còn tôi chỉ cảm thấy nực cười.

Sau một hồi lâu mẹ vẫn không nói nên lời, rồi bà mới hoảng hốt mở miệng: "Nhưng đúng là chúng ta đã đánh nó, không cho nó ăn, khiến cho nó phải nhập viện...".

Anh ba có hơi thay đổi sắc mặt: "Ai biết người giúp việc lại thật sự không mang cơm cho cô ta, việc này cũng không trách chúng ta được".

Bà ta sửng sốt rồi lại tự an ủi mình, đúng vậy, chỉ là do giúp việc qua quýt, không mang đồ ăn cho nó, sao có thể trách mắng bọn họ được.

Nhưng mà bà ta phải thừa nhận rằng chính bà ta đã ra lệnh cho giúp việc không đưa cơm cho cô.