"... Sâm à, bây giờ cháu là trụ cột duy nhất của bang Hải Long..." Tạ Chí Hoa tận tình khuyên bảo, ông lão gần 80 tuổi lo lắng đến độ mồ hôi nhễ nhại.

Tầm mắt của Vu Sâm nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn không thay đổi, chỉ yếu ớt phất tay: “Chú Tạ, cho cháu thêm chút thời gian."

Anh ta đang đợi, đợi sự xuất hiện của cô, đã là ngày thứ ba rồi...

Tạ Chí Hoa thở dài, cuối cùng bất lực lắc đầu đứng dậy rời đi, khuôn mặt hồng hào bóng loáng lúc này tràn đầy thất vọng, thê lương.

Là một người bạn chí cốt của Long Vương, lúc anh em gặp hoạn nạn, tất nhiên Tạ Chí Hoa rất buồn cho cái chết của Hồ Thế Hữu. Nhưng với tư cách là đại trưởng lão của bang Hải Long, bang Hải Long chính là tâm huyết cả đời của ông ta. Lúc trước vất vả lắm mới có thể thoát khỏi Bang Tam Hợp ở Hồng Kông, rồi đến Trung Quốc tự lập môn phái. Làm sao ông có thể chịu được khi nhìn những năm tháng làm việc chăm chỉ của mình bị hủy hoại?

{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Thực ra, Tạ Chí Hoa có rất nhiều nghi ngờ đối với cái chết của người anh em của mình, và người đầu tiên ông ta nghi ngờ chính là Vu Sâm.

Người anh em tốt này của ông ta nhất thời tâm huyết dâng trào, đã nhận nuôi đứa trẻ này ở viện phúc lợi.

Tuy rằng ở ngoài mặt rất cung kính lễ độ, đối với ai cũng đều là khuôn mặt tươi cười. Nhưng ý cười này không kéo đến đáy mắt, mà ngược lại bị che lấp bởi sự u ám, nhìn qua rất quỷ dị và khó lường.

Ông đã nhiều lần nhắc nhở bạn mình rằng, không được giữ lại người này. Nhưng lần nào cũng bị ông bạn tốt lấy cớ gạt đi, thời gian dần trôi qua, ông cũng không còn nhắc đến chuyện đó nữa.

Lần này người bạn thân bị tập kích và giết chết, Hắc Xà là lãnh đạo thứ hai của băng nhóm, cũng chết trong tình trạng bi thảm. Ba mươi hai anh em của hội ở trong phòng bí mật trên tầng bốn của Lam Mị cũng không còn một ai sống sót, nhưng riêng chỉ có Vu Sâm còn sống.

Chỉ dựa vào điều này, sự nghi ngờ của ông cũng là dễ hiểu! Một khi thủ lĩnh băng đảng chết, Hắc Xà là người thừa kế danh chính ngôn thuận. Mà bây giờ Hắc Xà cũng đã chết, người được lợi lớn nhất, theo lẽ thường sẽ là… Vu Sâm!

Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Tạ Chí Hoa khéo léo mượn cớ giúp đỡ những người anh em trong bang, mà nói với bên ngoài rằng… ủng hộ Vu Sâm kế nhiệm chức bang chủ kế tiếp của Bang Hải Long.

Thứ nhất, là vì ổn định sự rục rịch của Bang Tam Hợp ở Hồng Kông, khiến cho họ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thứ hai, bang chủ đã chết, mấy thế lực ngầm trong bang vốn đã không thể ngồi yên, tham lam muốn dành lấy chiếc ghế kia mà không ngừng tranh đấu gay gắt, khiến cho lòng người hoảng loạn. Và đây là cách tốt nhất để ổn định lòng người. Điều cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, ông cần thử thăm dò Vu Sâm.

Nếu sau khi Vu Sâm tỉnh lại nghe thấy tin tức này dám lộ ra một chút loại biểu cảm vui sướng nào, mặc kệ có bằng chứng xác thực hay không thì Tạ Chí Hoa đều sẽ cho anh ta một phát súng! Thà rằng giết nhầm ba nghìn người, cũng tuyệt đối không buông tha một người! Ông tuyệt đối không thể đặt tương lai của bang Hải Long vào tay của một kẻ vong ơn bội nghĩa, một kẻ ích kỷ giết hại cha nuôi của mình.

Hôm nay, anh ta có thể giết chết người đã có lòng tốt nuôi dưỡng hơn chục năm vì lòng ích kỷ. Tương lai, anh ta cũng có thể vì lợi ích của bản thân mà hy sinh mạng sống của mọi người!

Kết quả thăm dò nằm ngoài dự đoán của Tạ Chí Hoa. Từ khi thức dậy vào nửa đêm 2 hôm trước, Vu Sâm vẫn chưa từng mở miệng lần nào,vẻ mặt như chết lặng, giống như là đau lòng đến tận cùng. Mặc dù chưa từng chảy một giọt nước mắt nào, nhưng cái kiểu cực kỳ bi ai đến khắc cốt ghi tâm lại khiến người ta thấy cảm động.

Tạ Chí Hoa thở phào nhẹ nhõm, sự nghi ngờ của ông ta đối với Vu Sâm đã hoàn toàn biến mất. Không chỉ có vậy, ông ta còn nhìn người thanh niên này với cặp mắt khác xưa, mơ hồ lộ ra ý muốn giúp đỡ. Chỉ có một người đứng đầu có tình người như vậy, mới có thể dẫn dắt Bang Hải Long đi lên đỉnh cao huy hoàng!

Nhưng mà, phản ứng của Vu Sâm quá mức bình thản, giống như vị trí bang chủ của Bang Hải Long không thể khiến cho anh có chút hứng thú nào. Từ ban đầu bóng gió bày to ý định giúp đỡ, cho đến bây giờ ở bên ngoài tận tình khuyên bảo, Tạ Chí Hoa chưa từng thấy một thanh niên nào cố chấp như vậy. Mặc cho người khác nói đến miệng lưỡi khô khốc, phân tích tất cả điều kiện lợi hại một lần. Người nọ lại giống như một khúc gỗ, không có phản ứng gì, khiến cho ông tức giận đến mặt mày xanh xám, nhưng anh ta vẫn cứ nhìn chằm chằm ra cửa sổ.

Giống như, đã để một cái bánh thơm phức trước mặt ai đó, nhưng người kia vẫn không chịu mở miệng! Ngược lại, người này lại vò nát chiếc bánh ấy!

Tạ Chí Hoa mấy ngày gần đây vẫn than thở một câu ba lần. Nhưng ông cũng phải tán thưởng trước dáng vẻ bất vi sở động của Vu Sâm! Có cá tính! Thế mới ra dáng là một người đàn ông! Có thể đảm nhiệm việc lớn!

Nhưng ông đâu biết rằng, sự thờ ơ của Vu Sâm hoàn toàn là bởi vì anh ta đã không còn thiết sống nữa. Sau khi Long Vương chết, mối thù của anh ta đã được báo xong, chấp niệm trong lòng khiến anh ta kiên cường sống đã sụp đổ ầm ầm.

Trong dòng sinh mệnh ngắn ngủi 28 năm qua, 13 năm trước anh ta lớn lên trong sự che chở của cha mẹ, 15 năm sau, anh ta đắm mình trong sự thù hận. Anh ta lặng lẽ không một tiếng động làm cho mình trở nên mạnh mẽ, sau đó chờ đợi thời cơ hành động, một lần đoạt mạng.

Nếu không có sự hận thù chống đỡ, thì anh ta chỉ là một cái xác không hồn. Sinh mạng của anh ta đáng lẽ phải kết thúc, thế nhưng anh lại tỉnh dậy!

Không phải đã nói là sẽ buông bỏ sao? Mình ở đây luyến tiếc cái gì? Vu Sâm tự hỏi chính mình, nhưng từ đầu đến cuối đều không thể tìm ra câu trả lời.

Cốc—cốc—

Sau hai tiếng gõ nhịp nhàng vang lên, cánh cửa bị người đẩy ra từ bên ngoài. Cô y tá có dáng người cao gầy bưng khay đựng thuốc bước vào, đi tới bên giường. Cô khẽ rủ mi, cầm lấy kim tiêm, bơm thuốc, động tác nhanh nhẹn thuần thục. Từ đầu đến cuối, ánh mắt Vu Sâm đều đặt ở ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm, không một gợn sóng, mang theo vẻ yên lặng chết người.

Dạ Cô Tinh lần đầu tiên cẩn thận quan sát người đàn ông trước mặt. Đêm đó, cô chỉ chú ý đến kĩ thuật bắn súng xuất thần kia, không hề để ý đến vẻ ngoài của người này.

Đứng ở một bên dưới ánh mặt trời, Dạ Cô Tinh có thể nhìn rõ đường nét khuôn mặt của anh ta. Sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, anh cứ lẳng lặng nằm như vậy. Cho dù có đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, cũng khiến cho người ta cảm giác được hơi giống tảng băng. Đây là một con sói tuyết cao ngạo!

“Vén chăn bông lên, cởi quần ra.” Dạ Cô Tinh giơ ống tiêm lên, chậm rãi mở lời.

Vu Sâm đột nhiên hoàn hồn, khẽ nhếch mày, nhưng không quay đầu lại, môi mỏng khẽ mở, thanh âm lạnh băng: “Cút.”

“Vẫn còn có thể nổi giận, xem ra phục hồi cũng được lắm.” Dạ Cô Tinh cười nhẹ.

Vu Sâm đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một bóng dáng trắng như tuyết đứng bên giường, ánh mắt trêu tức, nhìn mình từ trên cao. Mặc dù khẩu trang y tế màu trắng che hơn phân nửa khuôn mặt cô, nhưng mà anh chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra cô!

Có lẽ, đây là câu trả lời...

“Mời anh phối hợp với công việc của tôi.” Dạ Cô Tinh quơ quơ ống tiêm trong tay.

"Tôi..." Thế mà anh ta lại đỏ mặt, lúng ta lúng túng không biết nên đáp lại như thế nào.

"Tôi có cần phải tự mình làm không?”

“Không... không cần..." Đầu óc có chút lơ mơ, đầu lưỡi cũng bắt đầu líu lại.

Dạ Cô Tinh nhíu mày: “Hiện tại anh là bệnh nhân, tôi là y tá.”

Nhìn cô không giống như bộ dạng đùa giỡn, Vu Sâm hơi không biết làm thế nào, nhưng cuối cùng vẫn từ từ vén chăn lên trước ánh mắt kiên nhẫn của cô ấy.

Cây kim mỏng được rút ra khỏi da thịt trên hông bên phải của người đàn ông, động tác của Dạ Cô Tinh rất lưu loát. Vu Sâm chỉ cảm thấy nhoi nhói một chút, cảm giác làn da mềm mại di chuyển mang đến xúc cảm ấm áp, anh lại thất thần trong chốc lát.

“Cai thuốc, tránh rượu, tránh đồ cay, nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều hơn và ít đi lại.” Vừa dứt lời, cô đã thu dọn xong mũi tiêm.

“Cô… là y tá?”

Dạ Cô Tinh lấy khăn trắng tẩm cồn ra, ưu nhã lau lau tay: “Không, tôi chỉ sắm vai một y tá.”

“Vậy… cô là diễn viên?”

“Nếu như cuộc đời là một vở kịch.”

“Rốt cuộc cô là ai?”

“Phụ nữ.”

{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Một người phụ nữ khó mà phân biệt, trong đầu Vu Sâm chỉ còn một cái suy nghĩ này.

“Quyết định của anh, tôi muốn anh chính miệng nói đồng ý trong khi tỉnh táo.”

Vu Sâm bỗng dưng cười khổ, mi mắt nhíu lại: ‘Tôi tưởng là... quyền lựa chọn ở trên tay cô."

Dạ Cô Tinh phát hiện hóa ra lông mi của người đàn ông này không chỉ dày và dài, mà còn hơi hơi cong. Giờ đây đôi lông mi đó nhẹ nhàng rung động, mang đến vẻ cô đơn thê lương.

Trong nháy mắt, Dạ Cô Tinh dường như nhìn thấy chính mình ở kiếp trước - cũng cô đơn và khổ tâm. Nhưng chung quy lại, cũng không thể thoát khỏi cảnh hoàng hôn chạng vạng này.

“Tôi đến vì anh.” Dạ Cô Tinh nói năng mạnh mẽ: “Anh có tin không?”

Vu Sâm bỗng nhiên ngước mắt lên, đôi mắt đen láy sáng ngời.

“Tôi tin.” Anh nói.

Ngoài niềm tin ra, anh cũng không còn đường nào để đi, đường lui cũng không có.

Người phụ nữ bí ẩn này có lẽ là cứu cánh duy nhất trong cuộc đời mình, một khi còn hy vọng, dù cho mỏng manh đến mấy, anh cũng không thể buông tay…