Khoan Khoan: “Lẽ nào cứ trơ mắt nhìn nữ thần bị chà đạp như vậy sao?! Một nam diễn viên phim người lớn, không xứng với nữ thần của nhà tôi!”

Vua nữ nhi quốc: “Đúng! Tiêu Mộ Lương nhất định là đã dùng quy tắc ngầm! Đả đảo tổ làm phim xấu xa, đã đảo tổ làm phim vô lương tâm! @Đạo diễn Vương Thạch.”

Tiểu Ngũ Ngũ: “Mạnh mẽ yêu cầu Tiêu Mộ Lương rút ra khỏi đoàn phim.”

“Yêu cầu Tiêu Mộ Lương rút khỏi ‘Bầu trời thành phố’!”

“Tên đàn ông hèn hạ cút ra khỏi giới giải trí đi!”

...

Vào lúc này, Vương Trực đang ngồi trước máy tính dương dương tự đắc đọc bình luận trên mạng, sắc mặt cậu đột nhiên thay đổi. Với tư cách là hội trưởng fan hâm hộ ‘Áo Tím’, chỉ cần tin tức phía bên Vương Thạch vừa xuất hiện, cậu đương nhiên nhanh chóng hưởng ứng.

Cho nên, sáng sớm hôm nay cậu mặc áo gile, nôn nóng đăng lên Weibo bức ảnh được chụp nhanh vào hôm qua.

Tất cả mọi người có bị vẻ đẹp này làm lóa cả mắt hay không!

Đương nhiên, trong này không thể thiếu việc chỉnh sửa chút ít của cao thủ máy tính như cậu ta. Ví như: giọt nước mắt nơi khóe mắt của ‘Áo Tím’, cơn mưa hoa đào như trút nước ngoài cửa sổ.

Câu nói kia cũng là sau khi cậu được Vương Thạch chỉ bảo mà gắn lên, bỏ ra bao nhiêu sức lực mới ra được một bài post hoàn hảo, thuận tiện cũng để lộ ra tin tức của nam diễn viên chính, Tiêu Mộ Lương.

Tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của cư dân mạng!

Thực ra, Vương Trực luôn cảm thấy rất khó hiểu với việc Dạ Cô Tinh coi trọng Tiêu Mộ Lương, rồi để anh ta đóng vai nam chính bộ phim này. Dựa vào độ chú ý của “Bầu trời thành phố” bây giờ, tin rằng trong giới này có rất nhiều người muốn lấy được vị trí nam chính của bộ phim. Nếu không thể mời được một nhân vật nổi tiếng cấp bậc ảnh đế như Quan Nghị Thành, thì cũng phải tiểu thịt tươi giống như Lương Tuấn Huy, nghệ sĩ như vậy chắc chắn vô cùng nhiều. Chẳng phải chọn ai cũng tốt hơn là chọn Tiêu Mộ Lương sao?

Một người đàn ông đóng phim người lớn, nói khó nghe một chút chính là nam diễn viên phim khiêu dâm, là hạng người có nhân cách không tốt. Không có đoàn làm phim đúng chuẩn nào lại tự tạo rắc rối cho mình, càng huống hồ là để cho anh ta diễn vai nam chính?

Sau khi Vương Thạch biết được tin tức này, lập tức tìm đến Dạ Cô Tinh, nói hết những lo lắng băn khoăn của mình ra.

Dù sao bây giờ cậu cũng được xem là một “tướng” tài giỏi dưới quyền của Dạ Cô Tinh. Nhận bổng lộc của ai thì phải trung thành với người đó, cậu cảm thấy bản thân có nghĩa vụ phải nhắc nhở cô.

Nhưng, cậu còn chưa nói được ba câu, Dạ Cô Tinh đã cười ngắt lời cậu.

Trong đôi mắt đen bóng lộ ra một màn sương mỏng, như sương mù lúc ẩn lúc hiện, như thật như ảo.

Cậu lập tức cảm thấy sau lưng phát lạnh, mắt cũng không tự chủ được mà bắt đầu né tránh ánh mắt của Dạ Cô Tinh.

Cô ấy, tức giận rồi.

Lúc này trong lòng Vương Trực lập tức run sợ, giọng nói của cô gái trong trẻo mềm mại như nước vang lên bên tai cậu, mang theo hơi lạnh của cơn gió cuối thu, khiến cho hai chân không ngăn được sự run rẩy.

“Mỗi một người có một suy nghĩ riêng, có trọng trách và cách giải quyết riêng, ở vị trí nào thì nên làm tròn trách nhiệm của vị trí đó.”

Trong lòng Vương Trực thoáng giật mình, cả người lập tức run rẩy, ngay cả mí mắt cũng chớp liên tục. Hình ảnh tám cái giá chữ thập máu chảy đầm đìa ở hình đường ngày đó lại lần nữa hiện lên trong trí óc. Hai chân cậu mềm nhũn, dường như sắp ngã ngồi xuống đất.

Ngay lúc cậu cách mặt đất ngày càng gần thì Vương Trực cảm thấy có một cánh tay nhấc cậu lên, khiến cho cậu từ từ đứng vững lại. Cậu vô thức ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy vẻ lạnh lùng trong mắt Dạ Cô Tinh lại trở về sự bình thản vốn có.

“Cậu, có lòng rồi.” Như than thở mà không phải than thở, như trách mà lại không phải trách.

Vương Trực dường như đã hiểu ra, lập tức cúi gập người chín mươi độ, giọng điệu cung kính nghiêm túc: “Xin lỗi, tôi… nhiều chuyện rồi.”

Dạ Cô Tinh mỉm cười: “Cậu là một người thông minh, sau này có rất nhiều chỗ đều phải dựa vào sự cố gắng của cậu.”

Nói xong, cô đẩy cửa đi vào phòng bệnh.

Bên trong phòng lúc này, trong mắt Tiêu Mộ Lương ngoài sự phòng bị ra còn xen lẫn cả sự điên cuồng.

Vương Trực cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, toàn thân bủn rủn tê liệt ngã lên trên ghế dài đặt giữa hành lang bệnh viện, cậu đưa tay lau mồ hôi lạnh đang chảy trên trán.

Nguy hiểm thật! Ở vị trí nào thì nên biết và làm tốt trách nhiệm của mình! Cô ấy đang nhắc nhở cậu, đồng thời cũng đang cảnh cáo cậu!

Hành động ngày hôm nay của cậu đã vượt quá giới hạn rồi!

Dạ Cô Tinh là chủ, quyết định của cô, không cần bất cứ kẻ nào xen vào phản bác, cô chỉ cần người nghe lời làm việc.

Sau khi ngồi lên vị trí cao, lại nắm trong tay cả một “vùng trời rộng lớn”, cô gái này tuổi còn trẻ nhưng lại khiến cho người khác vừa phải kính nể, vừa thán phục.

Chẳng trách ngay cả anh Vu cũng phải cúi đầu xưng thần. Cậu thậm chí một chút cũng không nhìn thấu được cô gái này. Không, hoặc phải nói cô gái này, từ sự việc Bạch Sương Sương bị chỉ trích, cho đến Dương Giang vào tù. Rồi dùng giá thấp mua lại cổ phiếu, Thuần Ngu thời thượng đổi chủ. Lại nói không lâu trước đó bang Hải Long bị lật đổ, bang Ám Dạ trỗi dậy. Người đứng sau tất cả mọi việc, đều là cô gái này đang dùng bàn tay trắng nõn của mình xoay chuyển càn khôn.

Cô thông minh cơ trí, dũng cảm dứt khoát, suy nghĩ kỹ càng tỉ mỉ, thủ đoạn tàn nhẫn. Nhưng thân phận thật sự lại chỉ là một sinh viên đại học Bắc Kinh bình thường.

Có ai ngờ được, một sinh viên đại học lại dạo chơi ở hai giới hắc bạch. Ẩn mình trong bóng tối, chờ thời cơ hành động, dời mây che mưa, thu trọn tất cả trong tay!

Nếu hôm nay cậu không thức tỉnh kịp thời, vậy thì kết quả…

Trong lòng Vương Trực không hiểu từ đâu dâng lên một cơn ớn lạnh…

Nhìn một màn mắng chửi ở khu bình luận bên dưới weibo của mình, Vương Trực buồn bực ray ray huyệt thái dương. Cậu đã dự đoán trước được vị trí nam chính này của Tiêu Mộ Lương, cũng không thể yên ổn mà “ngồi vào” được. Nhưng cũng không ngờ tới lại kích thích sự phản đối gay gắt từ cư dân mạng như vậy.

Đang lúc mặt ủ mày chau, suy nghĩ tìm biện pháp đối phó, điện thoại bỗng reo lên.

Vừa nhìn màn hình hiển thị, hai mắt Vương Trực lập tức phát sáng, nhanh chóng nhận cuộc gọi, giọng điệu vô cùng kính cẩn…

“Cô chủ…”

“Không cần nói nhiều, tôi đã biết rồi, tất cả đều nằm trong dự tính. Giúp tôi chuẩn bị phòng thu, tìm thêm một kỹ sư âm thanh, khoảng… bốn mươi phút sau tôi sẽ đến.”

“Vâng.” Cho dù trong lòng có nghi ngờ, Vương Trực cũng nhẫn nhịn lại, không hỏi nguyên nhân.

Ở vị trí này, có những việc không nên biết, cần phải học cách im lặng, ít hỏi “tại sao”, cẩn thận tỉ mỉ làm theo là được!

Lúc Dạ Cô Tinh vừa kết thúc cuộc gọi, lập tức nghe thấy tiếng cười giễu cợt, vừa lạnh lùng lại mang chút châm chọc.

“Vô dụng thôi, từ bỏ đi.”

Tiêu Mộ Lương dựa người lên giường bệnh, mặt mũi trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt phượng cũng hiện lên vẻ u tối, tràn đầy sự phòng bị và lạnh nhạt.

Vào lúc này, anh nhếch miệng cười, mang theo đó sự chế giễu không nói thành lời. Người như anh, cả đời đã định sẽ sống trong bóng tối âm u, chôn dưới bùn đất, mãi cho đến khi cả người mốc lên rồi thối rữa.

Trong giới giải trí, quần áo đã cởi ra vĩnh viễn không thể nào mặc lại được!

Ban đầu, khi nhận quay bộ phim “Thanh xuân chán nản”, anh đã biết được, thứ đợi mình ở phía trước sẽ là một tương lai không dễ dàng gì.

Nhưng, anh chưa bao giờ hối hận. Bởi vì, anh đã gặp cô ấy. Diệp Tử à, tôi rất nhớ em…

Cô nhìn thấy sự phòng bị đầy trong mắt Tiêu Mộ Lương dần trở thành bi thương nồng đậm, bầu không khí hiu quạnh đang vây lấy bao phủ xung quanh anh. Lúc này, anh giống như một con nhạn rời khỏi đàn, đang gào thét, đang hoảng sợ, không ngừng chao đảo.

Dạ Cô Tinh khẽ nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia không đành lòng xen lẫn vào đó là cảm động. Giọng nói vẫn chậm rãi mang theo mấy phần nghiêm khắc: “Không ai có thể mãi ngồi trên đám mây cao nhất, cũng không ai nhất định phải ngã xuống bùn lầy. Tiêu Mộ Lương, nếu anh thật sự đã chấp nhận số phận, vậy, tôi sẽ xem thường anh…”

Tiêu Mộ Lương, tôi xem thường anh…

Tôi xem thường anh…

Xem thường anh…

Câu này dường như xuyên qua không gian và thời gian vang vọng bên tai anh, trong ký ức của anh, cô ấy cũng đã từng nói…

Tiêu Mộ Lương, đừng để cho tôi xem thường anh…

“Cô, rốt cuộc cô là ai?!”

“Dạ Cô Tinh.”

“Không đúng! Cô là Tử! Cô là Diệp Tử!” Tiêu Mộ Lương đột nhiên đứng dậy, bởi vì động tác của anh quá mạnh, máu cũng bắt đầu chảy ngược vào trong ống truyền dịch. Nhưng anh lại giống như không có cảm giác gì, nhìn Dạ Cô Tinh không chớp mắt, như muốn nhìn xuyên qua người cô.

Trong mắt xẹt qua một tia sáng, cảm xúc cuồn cuộn… ngạc nhiên, khao khát, vui mừng, bi thương, sợ hãi…

Không giống với người có dáng vẻ như con rối tái nhợt trước đó, vào lúc này Tiêu Mộ Lương mới giống như thật sự đang sống.

“Tôi không phải.”

“Cô biết lời thoại trong ‘Thanh xuân chán nản’, lời thoại mà cô ấy đã từng nói với tôi, cô chính là cô ấy! Cô chính là Diệp Tử!” Anh ta gào lên, hai gò má tái nhợt cũng hiện lên vệt đỏ bừng, trong mắt anh hiện lên một sự cố chấp gần như là điên cuồng.

Anh ta cho rằng cảnh tượng trước lúc hôn mê chỉ là ảo giác, do thuốc bắt đầu khống chế tư duy của anh ta nên anh ta mới nhìn thấy Diệp Tử! Giống như trở về khoảng thời gian hai người quay bộ phim “Thanh xuân chán nản”.

Anh ta là thiếu soái đốc quân Trình Kỳ Duệ - một thiếu niên đắc chí, hăng hái. Còn cô là Vương Lam Chi, hoàng hậu Hoa Quốc, trong vòng mười dặm đô thị nhiều người qua lại, cô nổi tiếng là người làm thơ viết văn hay.

Bọn họ cũng đã từng làm chuyện thân mật với nhau, nến đỏ màn trướng tân hôn ấm áp, bày tỏ nỗi lòng với nhau.

Cũng đã từng trải qua gian khổ, bên cạnh anh luôn có mỹ nhân bầu bạn.

Anh cho rằng chỉ là mộng ảo, nhưng giờ đây lại không tránh được cảm thấy quá mức chân thực.

Chân thực đến mức anh lại nhìn thấy bóng dáng Diệp Tử từ trên người cô gái có tên Dạ Cô Tinh này.

Hay là nói… Cô ấy chính là Diệp Tử!