Dạ Cô Tinh quả thực không hề lừa gạt anh ta. Hôm hay cô đến tìm Dạ Huy Nguyệt, một là muốn tìm ra nguyên nhân mấu chốt giữa hai người, cũng thuận tiện ‘bốc thuốc chữa bệnh’. Dạ Cô Tinh vốn rất sùng bái vật lý hạt nhân, nhưng ngoài ra thứ cô quan tâm nhất vẫn là đứa em mà cô coi như em trai này. Dù không có mối quan hệ huyết thống nào, nhưng hai người vẫn nương tựa nhau bao nhiêu năm qua. Còn việc tiện thể trừng trị Trần Phương Kỳ xem như là thu hoạch ngoài ý muốn! Đây là chuyện riêng tư.

Lúc trước khi đoàn làm phim “Bầu trời thành phố” chiêu mộ thành viên, Dạ Cô Tinh đặc biệt bảo Vương Thạch để trống vị trí điều phối viên. Lúc đó cô chỉ nói bản thân đã có người muốn tiến cử, nhưng không hề nói rõ người đó chính là Dạ Huy Nguyệt!

Sau đó, trước một đêm danh sách thành viên đoàn làm phim được công khai, Vương Thạch gọi điện thoại đến, muốn nói lại thôi. Cô gặng hỏi mãi mới biết, thì ra vị trí điều phối viên không biết để tên gì. Cô vung tay, trực tiếp viết ba chữ “Dạ Huy Nguyệt”.

Hôm nay, cô đến đây một chuyến cũng là định nói rõ chuyện này với Dạ Huy Nguyệt.

Đây là chuyện công.

Sở dĩ Dạ Cô Tinh làm như vậy, bản thân cô cũng có suy tính cả rồi. Thứ nhất, cơ hội hiếm có, việc gì phải làm lợi không công cho người khác? Phải biết rằng, thu hình ghi âm lại một loạt rất nhiều. Số tiền có thể đưa ra cho điều phối viên cũng không ít! Không phải là nước phù sa không chảy ruộng ngoài hay sao....

Thứ hai, đây cũng là một cơ hội rèn luyện hiếm có. Trong lòng Dạ Cô Tinh biết rõ, đứa em này của cô bề ngoài vẫn như vậy, nhưng suy cho cùng vẫn là tính xấu khó sửa, cũng như lời người đời nói “khuôn mặt thiên sứ, lòng dạ ác quỷ”.

Cũng không phải nói tính cách như vậy là không tốt, chỉ là góc cạnh của viên đá này lại sắc bén quá mức. Nếu thuận theo tự nhiên mà phát triển hơn nữa, e rằng có một ngày cậu ta sẽ gây ra họa lớn. Nên nhân cơ hội này, chuẩn bị mài dũa cậu một hồi.

Thứ ba, điều phối viên phụ trách các công việc điều phối. Ví dụ như bối cảnh đã sắp xếp xong chưa, diễn viên đến đúng thời gian đã định chưa, bộ phận sản xuất đã liên hệ xong với bên sân bãi chưa. Còn phải thống nhất kế hoạch quay phim mỗi ngày cùng đạo diễn và người quay phim v.v.... Toàn là những công việc vụn vặt nhưng lao tâm khổ trí rất nhiều. Nói trắng ra thì chính là một người quản lý, cũng sẽ không thể không đắc tội với người khác. Về phương diện đối nhân xử thế này rất đa dạng, vừa hay cho tên nhóc con này nếm mùi cực khổ!

Nói không chừng, tính cách không sợ trời không sợ đất, bất chấp đạo lý của Dạ Huy Nguyệt vừa hay có thể dùng được.

“Cái gì? Điều phối viên? Em sao?” Dạ Huy Nguyệt nghe xong bỗng chốc ngẩng đầu, trong miệng vẫn còn sợi mì, lờ mờ nhìn chị của mình, đôi mắt tối sầm lại mang theo vẻ ngây ngô non nớt.

Dạ Cô Tinh rút tờ giấy ăn ra, lau miệng giúp cậu, gật đầu: “Có vấn đề gì sao?”

Cậu ta xấu hổ gãi đầu, đã lớn từng này rồi mà vẫn cần người khác lau miệng cho, không khác gì đứa con nít, thật sự vô cùng xấu hổ. Có điều, nếu như đây không phải là chị của cậu, e hèm... Vậy là chuyện khác rồi...

“Chị, chị có chắc là không nói đùa đấy chứ?”

Dạ Cô Tinh xoa cằm, dáng vẻ nhàn nhã thong dong, trước mặt là một bát mì nóng hổi, dường như có thể thấy cô không hề động đũa: "Không nha."

Sau đó, cô kể lại đại khái sự việc với Dạ Huy Nguyệt. Đương nhiên. Không nhắc đến mấy chuyện liên quan đến Ám Dạ. Chỉ kể cô quen biết Vương Thạch làm sao, rồi thử vai thành công như nào, cuối cùng nắm vai nữ chính của “Bầu trời thành phố”.

Đợi lúc cô nhắc đến “Bầu trời thành phố”, Dạ Huy Nguyệt mở to mắt kinh ngạc: “Chị... không, không phải là đang nói bộ phim ‘Bầu trời thành phố’ đang rần rần đó chứ....”

Là một sinh viên đại học, mặc dù cậu chẳng có hứng thú gì với mấy chuyện lộn xộn ở giới giải trí. Nhưng mấy gã con trai suốt ngày ở ký túc xá thường xuyên bàn tán những chuyện ấy. Cùng ở chung một mái nhà, mấy chuyện vặt vãnh thì cậu cũng ít nhiều biết được. Khoảng thời gian này, tiêu điểm bàn tán của bọn họ là một nữ thần tên Bạch gì đó, rồi lại chuyển đến một ngôi sao gọi là ‘Áo Tím’. Còn thường xuyên nhắc đến đoàn làm phim “Bầu trời thành phố”, chủ đề gì mà “nam thần nữ thần mới nổi”.

Dạ Cô Tinh buồn cười nhướng mày, hỏi ngược lại: “Còn có mấy cái ‘Bầu trời thành phố’ nữa hả?”

“Vậy, vậy, vậy chị chính là ‘Áo Tím’?!”

“Ừm.”

Dạ Huy Nguyệt sợ hãi, tính cách của chị cậu hay xấu hổ, nhát gan như vậy. Đi trên đường cũng quen kéo người khác theo cùng, đột nhiên đi quay phim? Hình như đã có chút tiếng tăm nữa... Vả lại, lần này gặp, thấy cô thay đổi nhiều. Trước đây ánh mắt của cô có bao nhiêu bao dung, thương hại, lại thêm phần cam chịu, sợ hãi. Cậu vẫn biết tính cách của cô xưa nay vẫn vậy.

Giờ đây, ánh mắt bao dung, ôn hòa vẫn còn, nhưng thêm phần kiên định và lạnh lùng, quả quyết, còn phảng phất một loại khí thế mạnh mẽ không thể cưỡng nổi, khiến người ta phải kính nể. Nhưng cho dù cô có thay đổi như nào đi chăng nữa, cô vẫn là chị của cậu, là người thân của cậu, là người mà cậu muốn dùng cả cuộc đời để chờ đợi và bảo vệ!

Hai người vừa ăn trưa xong, Dạ Cô Tinh kéo cậu đến tiệm cắt tóc.

Tại tiệm cắt tóc, sau một loạt tiếng “xoẹt xoẹt”, những sợi tóc nhỏ vụn rơi xuống, để lộ ra vầng trán rộng và một đôi mắt đen trắng rõ ràng. Nhưng lại khiến thợ cắt tóc nữ đó nhất thời ngây người ra một lúc, lập tức cắn chặt hàm răng, sớm đã ngại ngùng tới đỏ mặt.

Dạ Cô Tinh đeo chiếc kính đen, nhìn như người canh cửa đứng ở bên ngoài. Không phải cô tình nguyện đứng ở đây giữa ngày nắng nóng để tắm hơi. Thực ra là mùi dầu gội đầu và thuốc nhuộm ở trong đó nồng nặc đến nỗi cô vừa ngửi đã muốn nôn. Vương Thạch đáng thương lại bị oán trách một hồi, thật là một bữa sáng tai họa!

“Hắt xì... hắt xì...” Vương Thạch lúc này đang đứng trước máy quay, bỗng dưng hắt xì hơi hai cái.

“Đạo diễn Vương, không sao chứ?”

“Không sao, chắc là ai đó đang nhớ tôi thôi!”

Một loạt tiếng cười vang lên.

“Được rồi, mỗi người đều vào vị trí của mình đi.”

Vừa bước ra khỏi tiệm cắt tóc, cậu thanh niên lạnh lùng ban nãy bỗng chốc biến thành chàng trai tỏa nắng. Dạ Cô Tinh xoa cằm, khẽ gật đầu tỏ ý hài lòng.

Cả người Dạ Huy Nguyệt cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, lẩm bẩm: “Xấu chết đi được! Xấu chết đi được!....”

Dáng vẻ kiêu ngạo đó chọc cho Dạ Cô Tinh bật cười. Thoáng chốc khuôn mặt chàng thiếu niên đang nhướng mày, lại khoan khoái giãn ra, tựa như bức tranh gỗ cuộn được xốc lên, mở ra một cảnh đẹp. Toàn bộ đều đẹp hết chỗ nói. Dưới một mái nhà, chị em họ đã chung sống hòa thuận vui vẻ, đã có thể cùng nhau chung sống dưới bầu trời. Một góc khác của thành phố, ở bên trong kiến trúc màu trắng trang nghiêm, giờ phút này không khí bỗng nhiên ngừng lại, sự tôn nghiêm phả vào mặt bọn họ!

Lâm Diệp cúi đầu, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống sàn nhà, phát ra âm thanh lách tách. Mà xung quang anh ta, một sàn nhà toàn là giấy trắng rơi tứ tung. Gió luồn vào cửa, thổi lên một góc trang giấy bị che lấp, tên của Ada hiện rõ trên trang giấy.

“Lữ tòa, tôi đã không làm tròn nhiệm vụ, cam nguyện chịu phạt.”

Sau chiếc bàn làm việc to lớn màu đen, một người đàn ông trung niên mặc quân phục với vóc dáng lực lưỡng nghe vậy, nhấc khóe mắt lên. Hướng ngược ánh sáng nên khó mà thấy rõ khuôn mặt ấy. Nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ sự uy quyền khiến người khác sợ hãi khom người. Giọng nói hùng hậu vang lên, mang theo ý chí sát phạt quả quyết. Khí thế chỉ thuộc về người có vị trí cao, nhìn một cái không thể quên: "Tạm thời gác lại chuyện tìm kiếm danh sách. Một người đã chết mà thôi, cứ cho là cô ta thật sự biết chuyện gì đi chăng nữa, thì cũng mãi mãi không thể mở miệng được.”

Phóng tầm nhìn ra xa xa ngoài cửa, đáy mắt bỗng nhiên xẹt qua một quyết định tàn nhẫn. Bây giờ, chuyện nan giải nhất chính là chuyện mười sáu người Dạ Tổ ẩn nấp ở nơi bí mật gần đó. Bọn họ cũng giống như một trái bom nổ chậm, nếu không trừ tận gốc, ông ta không thể ăn ngon ngủ yên! Bất luận bọn họ là ai, ông ta cũng sẽ không bỏ qua. Mà Dạ Tổ, ông ta cũng sẽ nhổ cỏ tận gốc.