Phương Hồi nhanh chóng vươn tay rút một tờ giấy từ gói khăn giấy của nàng, tự nhiên hướng tới những giọt nước mắt của Tiểu Tây, Tiểu Tây cũng tự giác nghiêng người lại gần, khăn giấy cách mắt Tiểu Tây không tới 1cm, sau đó Phương Hồi dừng lại, nhét khăn giấy vào tay Tiểu Tây.
Tiểu Tây: ".

.

."
Mấy kẻ thẳng nam các người đều không hiểu phong tình như vậy sao? Tự mình lau và giúp người ta lau đi những giọt nước mắt là khái niệm giống nhau à? Mấy kẻ thẳng nam chết bầm!
Phương Hồi thu tay về, vén tóc ra sau tai, tay lướt qua tai có thể cảm thấy tai hơi nóng.
Tiểu Tây thở hồng hộc, lau qua loa cho xong, thẳng lưng, cố gắng ngồi xa Phương Hồi nhất có thể.
Phương Hồi lén lút liếc nhìn nàng, ánh mắt rơi xuống mép màn hình.
Lục Ẩm Băng bị đánh hai lần liên tiếp mới chịu an phận nửa tiếng, tuy tay vẫn ôm eo Hạ Dĩ Đồng nhưng không dám làm càn, hết lần này tới lần khác xoa tấm lưng nhẵn mịn và xương sườn rõ ràng của cô, nhưng không dám nghĩ tới truyện vụиɠ ŧяộʍ cởi dây áo nữa.
Một bộ phim được tạo thành từ n phân đoạn, nhưng không có nghĩa n phân đoạn sẽ tạo thành một bộ phim hoàn chỉnh, đây chính là sức mạnh của biên tập.
Phim đã chiếu đực hơn nửa, Trần Khinh phản bội Sở quốc, Sở quốc thành phá người vong, Kinh Tú lưu vong vạn dặm, gặp lại Trần Khinh ở doanh trại giặc, Trần Khinh lúc này hoàn toàn đối lập với người con gái tình thâm ngày trước, không những tỏ ra không quen biết, mà còn sỉ nhục chàng bằng mọi cách, Kinh Tú dành nửa bộ phim để cho khán giả thấy hình tượng một bậc quân vương tình thâm nghĩa trọng, có trách nhiệm với bách tính, xích tử chi tâm.

Mà diễn xuất lần này của Trần Khinh khiến sự căm ghét của khán giả đối với nhân vật này đạt đến đỉnh điểm.

Sau khi nhục mạ Kinh Tú, nàng vào lều với tướng lĩnh quân địch, nói chuyện rất vui vẻ, rõ là cùng một giuộc với nhau.

Không khỏi khiến người ta nghi ngờ liệu có phải nàng đã sớm lên kế hoạch như vậy, mấy năm qua bày ra dáng vẻ rất tốt, tâm tư khó dò, chỉ để đợi thời cơ chín muối, phản kích vào ngày hôm nay.


Đồng thời để người xem thương cho Kinh Tú.

Ngoài ra Kinh Tú còn do Lục Ẩm Băng đóng, tình cảm chủ quan sẽ thiên vị chàng nhiều hơn.
[Xích tử chi tâm: Tấm lòng nhân hậu, trong sáng.]
Kinh Tú lên kế hoạch bỏ trốn.

Quá trình rất gian nan, mỗi bước đi đều bị địch truy sát, người bên cạnh chàng dần ngã xuống, sẹo trên người chàng đếm nửa ngày cũng không hết, ngay cả gương mặt tuấn tú như nữ nhi cũng bị một vệt đao chém từ giữa chân mày đến mang tai, da thịt ngấm màu máu, lệch chút nữa là mắt cũng trở thành tàn phế.
Có người phi hàng ngàn dặm tới cứu chàng, là thuộc hạ ngày trước, lúc đó hắn định lấy thân tuẫn táng theo thành trì, nhưng không muốn Sở quốc cứ vậy diệt vong, để thuộc hạ cũ mang theo hoàng huynh đi về phía nam, trấn thủ kinh thành, lên kế hoạch đợi thời điểm thích hợp.
Những người kia tới ứng cứu trùng hợp như vậy, chàng lấy tay che nửa bên mặt không ngừng cháy máu, cảm thấy chuyện này giống như thần binh từ trên trời rơi xuống, kinh ngạc không tin được, chàng được cứu? Chàng ngồi dựa xuống một gốc cây, xung quanh là thi thể quân địch, một người mặc y phục lính tốt đang thủ bên cạnh chàng, thanh trường kiếm bay lượn không chút kẽ hở, đao phong bao quanh chàng, kẻ nào dám tới đòi mạng chàng đều gục ngã dưới lưỡi kiếm.
Kinh Tú thổ huyết, đôi mắt hằn tơ máu mơ mơ màng màng quan sát xung quanh, thần khí lập tức sững sờ, không, người này không phải binh lính bình thường, hắn là nhân sĩ giang hồ.

Nhìn ra phía xa xa, cục diện đang lệch về một bên, Sở quốc các chàng tuy binh lực mạnh nhưng quân địch là những kẻ lớn lên trên lưng ngựa, nhanh nhẹn dũng mãnh, năng lực tác chiến không thua kém Sở quốc, vì cái gì bây giờ lại nhanh chóng binh bại như núi đổ?
Lại nhìn xung quanh mình, số lượng thương vong khá ít, rất nhiều người tay chân nhẹ nhàng linh hoạt, chiêu thức không giống quân binh, mà cực kỳ giống võ công giang hồ Trần Khinh từng biểu diễn cho hắn.

Nhân sĩ giang hồ có lẽ không lộ diện nhiều trong trận chiến giữa hai quân đội, nhưng trong những trận chiến quy mô nhỏ, họ gần như không gϊếŧ thường dân.
Thời gian không tới ba nén hương, quân địch đều bị bọn hắn gϊếŧ sạch.

Tướng quân dẫn binh tới đỡ chàng dậy, gấp giọng kêu: "Bệ hạ! Bệ hạ! Vi thần tới đón người về nhà."
Về...!nhà? Chàng còn nhà sao?
Kinh Tú nhìn những thuộc hạ thân thuộc trước mắt, sau lưng là bầu trời bao la, sơn cốc trùng trùng, đây vốn là tuyệt sắc sơn hà của Sở quốc, trăm họ an cư, nhưng hôm nay...!Thập thất cửu không, xác rải khắp đồng, bách tính treo ngược.
[Thập thất cửu không: Mười phòng thì chín phòng trống.

Thành ngữ chỉ cảnh ảm đạm, hoang tàn khi con người lâm vào cảnh bần cùng, người chết như ngả rạ hoặc tha hương cầu thực.]
Từng giọt nước mắt lăn xuống.

Là chàng tin nhầm người, là chàng hại Sở quốc thảm bại như này, chàng lấy đâu ra mặt mũi gặp lại bách tính của chàng.

Là chàng----- nhưng là Trần Khinh hại chàng đến tột cùng như này đây, vậy mà chàng còn ôm chút vọng tưởng những nhân sĩ giang hồ kia là nàng phái tới cứu chàng, nàng không muốn nàng chết...
Nắm tay Kinh Tú siết chặt, nước mắt trong veo biến thành màu máu, hàm răng vì nghiến chặt mà lại rỉ máu, chàng gạt thủ vệ đang dìu tay mình ra, run rẩy từ từ đứng lên.
Mắt hướng về phương bắc, ánh mắt lạnh như đao, gằn từng chữ: "Sẽ có một ngày, ta dẫn các ngươi về nhà chân chính."
Chàng quay sang đối diện với chư vị tướng sĩ, giọng nói sau khi bị trọng thương có hơi yếu đi, nhưng vô cùng cương nghị, ai cũng nghe rõ, chàng giơ cao cánh tay: "Đánh đuổi tướng giặc, giành lại non sông!"
Chư tướng sĩ nghe theo hô vang: "Đánh đuổi tướng giặc, giành lại non sông!"
"Vạn thắng! Vạn thắng! Vạn thắng!"
Kinh Tú: "Mang cho ta một con ngựa."
Lão tướng quân dừng lại nói: "Bệ hạ, người đang bị thương, không nên..."
"Người không chết được, mang ngựa lại đây cho trẫm."
"Bệ hạ..."
"Ngươi muốn kháng chỉ?" Kinh Tú quả quyết quát.
"Đúng."
Nửa tháng sau, Kinh Tú đến doanh trại phía nam, sốt cao ba ngày, sau khi tỉnh dậy hai mắt tạm thời bị mù, đại phu nói tĩnh dưỡng vài ngày kết hợp với thoa thảo dược ngoài da là có thể khỏi hẳn.

Quân y nói với tướng quân, bệ hạ trong ba ngày qua không ngừng gọi một cái tên.

Nguyên bản Kinh Tú hôn mê bất tỉnh, giờ vén rèm ra, nhàn nhạt buông một câu: "Trẫm và lũ giặc này quyết không đội trời chung."
Sắc mặt tướng quân có chút thay đổi, đợi khi Kinh Tú rời đi, tướng quân lặng lẽ về doanh, trong lều của hắn có một người đang ngồi ngay ngắn, khoác áo lông trắng, thanh tư thắng tuyết, ngồi bên cạnh đống lửa sưởi ấm, vẻ mặt hiện lên sự dịu dàng, thấy hắn quay lại nhân tiện hỏi: "Bệ hạ tỉnh rồi?"
Tướng quân: "Tỉnh rồi." Hắn đốt lửa to hơn, Trần Khinh có vẻ đặc biệt sợ lạnh.
Trần Khinh gật đầu: "Cảm ơn."
"Có lẽ." tướng quân nói tiếp, "Bệ hạ triệt để hận ngươi."
Trần Khinh cười nhạt: "Là vậy sao? Vậy thì thật tốt."
Tướng quân cẩn thận quan sát nét mặt của nàng, phát hiện nàng thực sự vui vẻ, không giống đang giả vờ, khó hiểu nói: "Ngài ấy muốn gϊếŧ ngươi."
Hai tay Trần Khinh trắng ngần đang hơ trên đống lửa, ánh lửa phản chiếu trong mắt nàng, một lát sau mới nói: "Trên đời này, yêu và hận đều giống nhau, đều có thể khiến người ta tìm đường sống trong chỗ chết."
Kinh Tú yêu nàng, tình yêu này khiến chàng trấn thủ vương vị mà chàng đã có, Kinh Tú hận nàng, nỗi hận này khiến chàng trở thành vị quân vương có thể cầm binh đánh giặc.

Một mình nàng, chiếm hết tình cảm nồng cháy của Kinh Tú, có chết cũng không tiếc.
Tướng quân: "Ta không hiểu, ngươi làm những thứ này là vì điều gì?"
Trần Khinh đứng dậy, chỉnh lại cổ áo lông chồn: "Nếu không nên hỏi, thì đừng hỏi.

Nếu như không phải sự tình khẩn cấp, ta cũng sẽ không liên lạc với ngươi.

Ước hẹn giữa trưởng bối nhà ngươi và nhà ta, ta hy vọng ngươi tuân thủ đúng hẹn, từ ngày hôm nay, cất mọi chuyện liên quan đến ta vào trong quan tài, nếu ngươi bội tín, hãy cẩn thận tính mạng của cha mẹ ngươi, vợ con ngươi."
Nàng vén lều bước ra, gió tuyết ập đến, tranh thủ chạng vạng lẳng lặng rời khỏi đại doanh, đến rồi đi không một dấu vết.
Nghe thấy tiếng bước chân bên tai, tướng quân còn tưởng đối phương đi rồi lại quay lại, nhưng lại truyền đến tiếng của binh lính: "Bệ hạ gọi tướng quân tới yết kiến."
Tướng quân khoác thêm áo khoác, vội vã ra khỏi lều.
Mắt Kinh Tú che một mảnh lụa trắng, thân mặc một bộ trường sam màu xanh, ngồi sau chiếc bàn, trước mặt là một sa bàn to lớn được sử dụng để bày trận hành quân.

Bức màn mỏng ở cửa lều được vén lên, gió lớn thổi vào, chàng ngẩng đầu lên, yên lặng "vọng" về phía trước, môi mỏng khẽ mở: "Ái khanh."

.

.
Hạ Dĩ Đồng đang ở trong sảnh IMAX, bởi vì thấy Lục Ẩm Băng trên màn hình che mắt, lộ ra vẻ khẩn trương, cả người run một cái, tay nắm chặt tay vịn, tim đập thình thịch đến mức đau nhói.
[IMAX: Chuẩn sản xuất và trình chiếu phim, có thể cho hình ảnh với độ phân giải 18K (gấp 3 truyền thống), tốc độ khung hình 48 hình/giây, diện tích màn hình lớn, tỉ lệ màn hình rộng.]
Bàn tay Lục Ẩm Băng vẫn luôn đặt trên lưng cô đột nhiên cảm nhận được, lấp tức thấp giọng lo lắng: "Em sao vậy?"
Mắt Hạ Dĩ Đồng vẫn dán trên màn hình, không nghe thấy Lục Ẩm Băng bên cạnh nói gì, trong mắt chỉ có Lục Ẩm Băng trên màn hình, làn da mịn màng tinh xảo, đến cả một lỗ chân lông cũng không thể nhìn thấy, sống mũi cao thẳng, chóp mũi mượt mà, đẹp hơn người bình thường, xuống chút nữa là bờ môi tái nhợt, mím chặt môi châu như ẩn như hiện.

Cằm dưới đường cong hoàn mỹ, cổ lại vô cùng đẹp mắt, một đườn kéo dài tiến vào trong quần áo.
Lúc cười đã đẹp như vậy, lúc không cười còn đẹp hơn gấp bội, lộ ra mắt đã đẹp, che mắt lại lại càng đẹp hơn.

Trên đời này sao lại có người nhan sắc xuất chúng vậy trời ơi.
Một mực chờ hết phân cảnh này, chuyển sang cảnh của cô, cô mới thở phào một hơi, nuốt nước miếng, hoàn hồn trước vẻ đẹp đến nghẹt thở của Lục Ẩm Băng, thả lỏng tay vịn, vỗ vỗ trái tim mất khống chế của mình.
Sau một hồi, hình như có gì đó không ổn, cái tay khi nãy ôm eo cô nay đâu rồi? Cô tự hỏi liệu đó có phải là ảo giác mà cô đã quen hay không, lây tay vòng ra sau lưng sờ một cái, chỉ có vòng eo của chính cô, không thấy bàn tay của Lục Ẩm Băng đâu cả.

Cô quay mặt sang, Lục Ẩm Băng ngồi nghiêm chỉnh nhìn màn hình.
"Lục lão sư?"
".

.

."
"Lục lão sư?"
".

.

."
Lục Ẩm Băng nghe thấy, nhưng không muốn trả lời.

Vừa nãy cô gọi Hạ Dĩ Đồng ít nhất ba lần, em ấy một câu cũng không nghe thấy, vậy nên Hạ Dĩ Đồng cũng phải gọi cô ít nhất ba lần thì cô mới miễn cưỡng trả lời một tiếng.
"Lục lão sư?"
".

.

."
Lần thứ ba, Lục Ẩm Băng thầm nghĩ: Bây giờ mình không được trả lời, em ấy chí ít phải gọi thêm một lần nữa, là ẻm chọc mình quạo trước, nhất định phải gọi thêm một lần nữa, vậy mình mới không tức giận.
Hạ Dĩ Đồng thấy cô chậm chạp không trả lời, ánh mắt lại tiếp tục hướng về phía màn hình, cười cười, không quấy rầy cô xem phim nữa.
Cô vươn tay với ly Coca Cola, muốn uống một ngụm, chuẩn bị ngậm lấy ống hút thì có một cánh tay đưa tới cướp luôn ly Coca đi.
Lục Ẩm Băng: "Uống cái gì mà uống? Béo không chết em."
Nói xong cô liền cắn ống hút, nhìn chằm chằm Hạ Dĩ Đồng, một hơi uống hết ly Coca.
Hạ Dĩ Đồng: ".

.

.".