"À." Hạ Dĩ Đồng nhìn Kiều Đồng một chút, dừng động tác và quay trở lại chỗ ngồi của mình, mặc dù không nghe rõ Tần Mộ nói cái gì, nhưng nhìn hành động có thể đoán được đang xảy ra chuyện gì, Lục Ẩm Băng nhấn tay sau lưng cô, lực đạo vừa phải, lại gần hạ giọng nói: "Em tới đó tham gia cuộc vui, chị đàm luận tiếp."

Hiển nhiên rất không hài lòng với thái độ hờ hững dành cho Hạ Dĩ Đồng.

Tên là Kiều cái gì ý nhỉ? Hôm qua cô có hỏi qua Tiết Dao, ba cô ấy tên Kiều Hành, một người giàu có tiếng tăm lừng lẫy, con gái du học mười năm trở về, tốt nghiệp trường nổi tiếng, vừa mới về nước, nguyên nhân cũng là vì ba, lặn lội trong giới thanh danh vang dội.

Không phải là có tiền thôi sao? So với ai không có, chứ cô chẳng qua cũng chỉ kém cô ấy một chút? Không đến nỗi khi làm việc phải nhìn sắc mặt đối phương.

Lục Ẩm Băng nhìn về phía Kiều Đồng với vẻ mặt không mấy thiện cảm, ánh mắt Kiều Đồng lúc này vừa hay di chuyển, nhìn về phía con người đang chăm chú nhìn Lục Ẩm Băng, thoáng lên tia tức giận.

Thiên đạo luân hồi, cô thần tượng Thương Ấu Tuyền mười năm, Thương Ấu Tuyền lại thần tượng Lục Ẩm Băng mười năm. Nếu không phải cô vẫn còn ở đây, còn chịu giữ chừng mực, chứ nếu không người kia đã nhào bổ trực tiếp tới Lục Ẩm Băng rồi.

Tần Mộ vội vàng ổn định chỗ cho mọi người, lúc đầu dự định Tần Mộ ngồi ở giữa, từ trái qua phải lần lượt là Thương Ấu Tuyền, rồi tới bên Lục Ẩm Băng. Ai ngờ Thương Ấu Tuyền vừa tới đã chiếm chỗ của Tần Mộ, ngồi kế bên Lục Ẩm Băng, Kiều Đồng theo ngay bên cạnh, ngược lại Tần Mộ bị đẩy ra rìa ngoài, cũng may bàn hình tròn, Hạ Dĩ Đồng kéo ghế một chút, kéo gần khoảng cách giữa cô và Tần Mộ.

Tần Mộ nhìn cô với ánh mắt cảm kích, may Hạ Dĩ Đồng vẫn còn thương người. Bạn thân cái khỉ gió gì, thấy thần tượng là mắt sáng như đèn pha ô tô, không rời nửa bước.

Thương Ấu Tuyền liên tục nhìn trộm Lục Ẩm Băng. Đối với ánh mắt fan hâm mộ sáng long lanh kia, Lục Ẩm Băng cũng chẳng lạ gì, nhưng mà Hạ Dĩ Đồng vẫn đang ở đây nên cô không hoan nghênh ánh mắt này cho lắm. Trực giác nói cho cô biết cái người họ Kiều kia có thể kiểm soát người này, nên cô nhìn về hướng Kiều Đồng nhíu mày một cái, lại nhìn về phía Thương Ấu Tuyền, ra hiệu cô trông chừng đối phương đi.

Ai ngờ đâu Kiều Đồng tiếp nhận tín hiệu từ cô, rồi lại phản ứng hoàn toàn đối lập: "Ấu Tuyền là fan hâm mộ của Lục ảnh hậu ngài, nhìn thấy thần tượng nên có chút thất thố, hy vọng cô bỏ qua cho."

Lục Ẩm Băng bất động thanh sắc, nở nụ cười: "... Thật ngại quá, da mặt tôi mỏng."

Ôi, miệng còn hôi sữa, mấy câu tiếng Trung thở ra cũng bốc mùi không sạch sẽ, lại còn bao che khuyết điểm.

Hạ Dĩ Đồng cúi đầu không nói lời nào, nhanh chóng uống nước.

Kiều Đồng nhìn thoáng qua Lục Ẩm Băng, ánh mắt lộ ra một loại cảm xúc không mấy vui vẻ.

Thương Ấu Tuyền vỗ tay nói: "Xin lỗi, tôi thất lễ."

Cực phẩm nữ thần da mặt mỏng, này cần note vào một cuốn sổ nhỏ rồi nhớ thật kỹ.

Đầu tần Mộ đổ đầy mồ hôi, đôi tay xoa xoa dưới bàn, đứng dậy nói: "Mọi người đều đã có mặt đủ, chúng ta bắt đầu gọi món ha?" Cô đưa menu cho bốn người, sau đó quan sát biểu hiện của họ. Kiều Đồng không xem, Thương Ấu Tuyền đang xem, người khác không biết chứ Tần Mộ biết hai người đó là một đôi, rất bình thường. Một bên khác, Hạ Dĩ Đồng đang xem, Lục Ẩm Băng không xem, chuyện này...

Tần Mộ có chút khó hiểu, tình cảm chị em thân thiết kiểu này, nhưng lý thuyết Lục Ẩm Băng là sếp, đáng lý Lục Ẩm Băng là người xem menu mới đúng chứ, đằng này...

Đang suy nghĩ mô.ng lung, Hạ Dĩ Đồng đẩy menu về phía Lục Ẩm Băng, ngón tay thon dài chỉ lên các hình ảnh, giống như đang hỏi ý kiến cô.

Tần Mộ trong lòng âm thầm gật đầu: Này mới đúng.

Bốn người gọi món xong, Tần Mộ lại thêm hai món nữa, người phục vụ xác nhận lại món ăn sau đó lui xuống.

Tần Mộ nói vài câu muốn khuấy động bầu không khí, thế mà Kiều tổng và Lục tổng lại không nể tình, hai người lại không thể cùng nói chuyện, trời sinh khác biệt. Thương Ấu Tuyền và Hạ Dĩ Đồng vốn dĩ có quen biết, cũng không có gì để nói, Tần Mộ nhìn một chút liền theo hai người, dù sao Kiều tổng là theo Thương Ấu Tuyền, tình cảm chị em của Hạ Dĩ Đồng cũng không giống là giả, cùng lắm thì đi đường vòng cứu nước.

[Đi đường vòng cứu nước: Không thể giải quyết vấn đề bằng phương pháp trực tiếp nên đành áp dụng phương pháp gián tiếp, huy động mọi người và lực lượng xung quanh, tiếp cận từ từ, chậm rãi.]

Thế là Kiều Đồng và Lục Ẩm Băng thỉnh thoảng đáp đôi ba câu, đa số thời gian đều là ba người còn lại nói chuyện, một lúc sau thì đồ ăn đưa tới, Tần Mộ phát hiện sắc mặt hai người Kiều Lục tốt hơn vài phần.

Trong lòng như mở cờ, xem ra đi đường vòng cứu nước này đúng là có hiệu quả, nên mới chuyên tâm tới hai người Thương Hạ.

Thương Ấu Tuyền gắp một đũa măng vào bát của Kiều Đồng nói: "Cuốn tiểu thuyết tên 《Mai thất》, là một tiểu thuyết võ hiệp em bắt đầu đăng lên từ năm ngoái, tháng ba năm nay toàn văn hoàn. Bán cho XX làm nhà xuất bản, Tần Mộ đang muốn bản quyền truyền hình điện ảnh. Nội dung chính là câu chuyện thời thế thay đổi, mới cũ giao tranh, nữ chính họ Mai, là nhân vật đại diện thế lực của tân giang hồ, tuổi còn trẻ. Tr3n mạng có, nếu chị thấy hứng thú thì có thể xem qua trước, này là truyện em tương đối hài lòng suốt mấy năm qua."

Hạ Dĩ Đồng không đáp, giống như oán trách nói "Em đã nghe cái tên Tinh Tinh đốt đèn này vài năm rồi, cũng không biết người đó lại là chị."

Thương Ấu Tuyền nói: "Chị lúc đầu không muốn lộ diện, tiểu thuyết là tiểu thuyết, chị là chị. Nhưng Kiều Đồng nhất định muốn đầu tư, Tần Mộ nói lôi chị ra ánh sáng thì khả năng em nhận lời sẽ cao hơn chút, nếu không giờ chị vẫn ẩn mình làm Tinh Tinh đốt đèn rồi."

Động tác nhai của Kiều Đồng dừng lại một chút, cô gắp cho Thương Ấu Tuyền ba sợi gà, Thương Ấu Tuyền đang nói chuyện, không để ý cứ thế há miệng, ăn xong quay lại trừng mắt cô một cái. Lông mày Kiều Đồng hơi nhếch lên, lại hạ xuống, là chút đắc ý nhỏ, tự mãn cười.

Chị em?

Hạ Dĩ Đồng: "Chị Ấu Tuyền."

Thương Ấu Tuyền: "Hử?"

Hạ Dĩ Đồng nhớ cuộc điện thoại trước, hình như cô ấy nói cô ấy đã có bạn gái, là người trước mặt? So sánh nhà đầu tư lạnh lùng và bạn gái của bạn tốt mình, lập tức cảm thấy khác biệt, cô rót rượu đỏ vào trong ly, chân thành nâng ly chúc phúc: "Chúc mừng."

Thương Ấu Tuyền nghe vậy tr3n mặt bất giác nổi một tầng ửng đỏ mờ nhạt, quay đầu oán trách liếc Kiều Đồng. Cô còn chưa lên tiếng, Kiều Đồng đã rót rượu trước, thay đổi dáng vẻ xa cách ngàn dặm, mỉm cười, cách cái bàn, nâng ly, tao nhã nói với Hạ Dĩ Đồng: "Cảm ơn."

Ba người uống rượu, Lục Ẩm Băng một mình cụng ly với Hạ Dĩ Đồng.

Vẻ đắc ý nho nhỏ của Kiều Đồng càng ngày càng lộ rõ, máy hát cũng mở ra: "Tôi rất thích tiểu thuyết của Ấu Tuyền, nên rất mong có thể đem tác phẩm lên màn ảnh, tài chính hay chế tác, tôi có thể lo toàn bộ, chỉ cần Hạ tiểu thư tình nguyện nhận vai, đoàn làm phim có thể thành lập ngay bây giờ."

Khi cô ấy nói ra lời này, Hạ Dĩ Đồng cảm thấy có thể nhìn thấy Lục lão sư đang vẫy cái đuôi nhỏ sau lưng cô, mừng ra mặt. Cả quá trình Lục Ẩm Băng không nói lời nào, không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu cho Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng nhìn thấy, mới bình tĩnh lại một chút..

Kiều Đồng hỏi: "Tôi nghe Tần tổng nói, Lục tổng và Hạ tiểu thư tình như chị em?"

Hạ Dĩ Đồng: "..."

Cô thực sự không biết, từ khi nào lại thành "chị em"?

Lục Ẩm Băng gật đầu, nói: "Còn tốt hơn so với chị em thông thường."

"Không giấu gì Lục tổng, người yêu tôi --- là Thương Ấu Tuyền..." Kiều Đồng ánh mắt điềm tĩnh, nói.

Thương Ấu Tuyền muốn úp mặt vào bát.

Lục Ẩm Băng hơi nhướng lông mày, kinh ngạc: Chà, này không phải do mắt mình cong nên thấy người ta cong, mà là bản thân người ta cong rồi... Đều cong như nhang muỗi, mình có nên tỏ thái độ tốt hơn chút?

Cô một lần nữa điều chỉnh biểu cảm tr3n khuôn mặt, có thể nói là ôn hòa hơn.

Kiều Đồng: "Em ấy là fan ruột của cô, mỗi lần có phim mới đều bao rạp mời mọi người đi xem. 《Phá tuyết》mới công chiếu gần đây, đã kéo tôi đi xem tổng thảy mười lần, mỗi lần về đều mặt lấm lem khóc bù lu bù loa."

Lục Ẩm Băng nghĩ rằng cô đang muốn nói về công việc, ai ngờ Kiều Đồng nói tiếp: "Em ấy rất thích cô, có thể chụp với em ấy một tấm ảnh được không?"

Thương Ấu Tuyền đột nhiên ngẩng đầu.

"..." Lục Ẩm Băng chớp mắt hai lần.

Cái kiểu tính cách sủng ái người yêu ra mặt này... Bây giờ nghĩ, ha tiểu cô nương này được đấy!

"Có thể chứ." Cô chủ động đến gần Thương Ấu Tuyền, Thương Ấu Tuyền phấn khích mặt đỏ bừng, suýt ngất xỉu tại chỗ, điện thoại ấn vân tay ba lần mới mở khóa được, Kiều Đồng điều chỉnh camera điện thoại rồi đưa cho cô, Thương Ấu Tuyền không dám nhìn cô, hoảng hốt vội nói câu "Cám ơn" rồi cùng chụp ảnh với nữ thần.

"Nhị thế, Tần Mộ."

Thương Ấu tuyền gọi trước mặt, Tần Mộ a một tiếng.

Tay Thương Ấu Tuyền ngập ngừng ôm vai Lục Ẩm Băng, hai người đều cao, vẻ ngoài ưa nhìn, cảnh đẹp ý vui, cô nói: "Mau lại đây chụp hộ tấm ảnh."

Tần Mộ: "..."

Ổn"t mà, hóa ra cô không chỉ mang vẻ đáng thương tội nghiệp, hiện tại còn kiêm luôn em gái chụp ảnh.

Tần Mộ chụp cho cô hai tấm, trả điện thoại.

Kiều Đồng cũng đi tới bên cạnh Hạ Dĩ Đồng, lịch sự nói: "Hạ tiểu thư, chúng ta có thể chụp ảnh chung không?"

"Được," Hạ Dĩ Đồng thoải mái đồng ý, cô nhỏ giọng nói, "Em có thể hỏi nguyên nhân không?"

"Nói thật và nói dối, em muốn nghe cái nào?"

"Nghe hết, nói dối trước đi."

"Dối, là ra rạp xem phim xong trở thành fan của em."

"Còn thật thì sao?"

"Thương Ấu Tuyền chụp xong tấm ảnh này chắc chắn sẽ hóa điên dại một trận, tôi muốn dùng một tấm ảnh để cho em ấy ăn chút giấm, nếu không như vậy thì em ấy quên mất rằng em ấy còn có người yêu này." Kiều Đồng cười cười, hàn ý hai đuôi lông mày lập tức tiêu tán, "Dùng điện thoại của em chụp đi, add friend, rồi em gửi tấm ảnh đó qua cho tôi."

Hạ Dĩ Đồng phát hiện ra Kiều tổng không chỉ giàu có mà còn rất thú vị.

Bốn người chia vị trí chụp ảnh chung.

Rượu vào nóng người, Hạ Dĩ Đồng đứng dậy nói: "Em đi vệ sinh."

Tần Mộ: "Đi đi."

Hạ Dĩ Đồng không nhúc nhích.

Lục Ẩm Băng: "Đi đi."

Hạ Dĩ Đồng rời đi.

Trong lòng Tần Mộ nổi một trận thê lương: Đây chính là sự khác biệt giữa sếp mới và sếp cũ sao? Trước kia không biết cảm giác con gái lấy chồng rồi quên mẹ là như thế nào, bây giờ cuối cùng cũng hiểu.

Một lúc sau, Lục Ẩm Băng đứng dậy: "Tôi cũng đi vệ sinh."

Tr3n bàn ăn chỉ còn lại ba người, Kiều Đồng đặt đũa lên chỗ gác đũa bằng sứ, phát ra tiếng va chạm nhỏ.

Kiều Đồng nhàn nhạt nói: "Lục tổng cũng giống tôi, vợ quản nghiêm, nên chỉ cần Hạ tiểu thư đồng ý là được."

Hai người Thương Tần: "..."

Kiều Đồng cúi người múc canh, nhấc mí mắt, vẫn bình tĩnh nói tiếp: "Hai người bọn họ là một đôi, không nhìn ra sao?"

"Không có." Tần Mộ mặt đầy kinh ngạc, đặt đũa xuống, cả người nghiêng về phía trước, "Mắt tôi mù rồi, chị lặp lại một lần nữa được không?"