Liễu Tranh trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn chị dâu mới Hạ Dĩ Đồng: "Ớ... Ớ... Ớ... Ớ... Ớ..." (Chị dâu làm gì vậy?)

Anh họ và chị họ chưa kịp phản ứng.

Lục Ẩm Băng giật mình đứng yên tại chỗ.

Lương Thư Yểu trong điện thoại không hiểu tình hình, hỏi: "Sao vậy? Liễu Tranh?"

Mọi người lấy lại tinh thần, Lục Ẩm Băng dùng tốc độ nhanh nhất tắt loa ngoài, một tay đè phía microphone, hướng Hạ Dĩ Đồng nhẹ gật đầu một cái, Hạ Dĩ Đồng buông Liễu Tranh ra. Liễu Tranh ủy khuất không nói lên lời, hứ hứ hai tiếng, lấy khăn giấy lau miệng: "Chị dâu, chị có ý kiến gì với em à?"

Đã đến lúc Hạ Dĩ Đồng dùng tới kỹ thuật diễn xuất của mình, khẽ cười: "Chị chỉ muốn đùa với em xíu thôi mà."

Liễu Tranh nghi hoặc: "Thật?"

Hạ Dĩ Đồng tiếp tục cười: "Thật hơn cả vàng thật."

Liễu Tranh: "Cũng được." Nàng vắt óc suy nghĩ, mình cũng có kết thù kết oán gì với Hạ Dĩ Đồng đâu mà chị ấy lại bịt miệng mình, cuối cùng cũng tin là Hạ Dĩ Đồng chỉ đùa thôi. Nhưng trí nhớ nàng khá tốt, việc gián đoạn này không thể làm nàng quên mất ý định của mình, lúc nàng muốn nói tiếp, Lục Ẩm Băng đã cầm điện thoại đi sang một bên, còn tiện tay đánh nàng một cái.

Liễu Tranh bĩu môi: "Gì vậy trời, lại thì thầm gì với Lương biểu tỷ không biết, điện thoại là em gọi, này cũng ích kỷ quá đi."

Anh họ và chị họ nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy bầu không khí giữa Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng có phần kỳ bí. Nhưng không thể hỏi thêm, hai người cũng không đoán được ra chân tướng sự việc.

Chị họ véo má Liễu Tranh, cười nói: "Nói không chừng hai người họ muốn bàn chuyện chính sự thì sao, lát nữa lại tới lượt ấy mà."

Lục Ẩm Băng đi tới chỗ khuất tầm nhìn của bốn người kia, mới thả tay khỏi microphone, nói: "À."

Yên tĩnh rất khác ồn ào, Lương Thư Yểu cười một tiếng: "Lại tránh ra chỗ khác?"

Lục Ẩm Băng vô thức cười: "Cái gì mà tránh chứ, em đây là không muốn nghe Liễu Tranh lải nhải thôi, con bé ồn ào quá."

Lương Thư Yểu: "Lúc em còn bé em cũng nhao nhao như em ấy."

Lục Ẩm Băng bất bình thay cho bản thân: "Lương Thư Yểu, chị nói chuyện bằng lương tâm đi chứ, từ nhỏ em đã là mỹ nữ an tĩnh rồi, nói Liễu Tranh giống chị còn nghe được, cả ngày như chim hót líu lo, toàn so sánh với em, không vui."

Lương Thư Yểu: "Chị đây cũng là vì... Vì chị là người hướng ngoại mà."

Lục Ẩm Băng: "Để em ráng tin."

Lương Thư Yểu lại cười, tiếng cười lần này còn chứa đựng sự vui vẻ: "Ngày bé chơi với em rất vui, trong các anh chị em họ thì em là dễ chơi nhất. Em có nhớ có một mùa đông, anh họ dẫn chúng ta đi chọc tổ chim, em trèo lên nhanh nhất, tay còn nhanh thoăn thoắt, nhanh hơn cả anh họ..."

Vẻ mặt Lục Ẩm Băng rất yên tĩnh: "Đúng, em chọc chiều nhất, còn chị ăn nhiều nhất."

Lương Thư Yểu nói: "Có cái con khỉ! Rõ ràng là em ăn nhiều nhất."

Lục Ẩm Băng: "Mẹ nhà chị, rõ ràng là chị ăn nhiều nhất, không tin để em gọi anh họ tới xác nhất."

Lương Thư Yểu vui vẻ: "Em nha, đại minh tinh hay chửi thề."

Lục Ẩm Băng chống tay bên cửa sổ, còn vui vẻ hơn cả người kia: "Quan trọng là nhan sắc? Là chị nói trước đấy đại người mẫu ạ."

Không khí giữa hai người trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng để trở lại hoàn toàn như trước thì cần một thời gian dài. Lương Thư Yểu dừng lại, liên tục thở dài: "Ầy."

Trong lòng Lục Ẩm Băng giật mình, như có một cây cung nhanh chóng kéo căng dây.

Lương Thư Yểu lại nói: "Em họ này, có phải bây giờ em rất căng thẳng không?"

Lục Ẩm Băng nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, cười khổ: "Đúng vậy."

Không chỉ căng thẳng, mà còn day dứt.

Lương Thư Yểu ở đầu dây bên kia cười một hồi lâu.

Lục Ẩm Băng ngẩn người, mới phản ứng được ý đùa trong lời cô, giận không kiềm chế được: "Cm nhà chị."

Lương Thư Yểu: "Hahahaha."

Lục Ẩm Băng: "Em còn có việc, tắt máy đây."

Lương Thư Yểu: "Tắt cái gì mà tắt, chị còn có đôi lời muốn nói với mọi người."

Lục Ẩm Băng hung ác nói: "Có cái rắm."

Lương Thư Yểu không buồn, lại có phần bất đắc dĩ cười trên nỗi đau của người khác: "Cái con bé này, em đưa điện thoại cho bọn họ, chị không nói chuyện với em nữa, chẳng có tế bào hài hước gì cả."

Lục Ẩm Băng giữ mic trở vào, giọng điệu không mấy thân thiện dặn dò Liễu Tranh: "Đừng nói việc gặp chị dâu em cho Lương Thư Yểu biết."

Liễu Tranh: "Tại sao? Em muốn nói."

Hạ Dĩ Đồng vỗ vai Liễu Tranh: "Lục Ẩm Băng là muốn đích thân nói cho Lương... biểu tỷ một kinh hỉ."

Liễu Tranh: "À à à, sao không nói sớm, hại em nãy giờ nổi lên tâm lý phản nghịch."

Lục Ẩm Băng liếc Hạ Dĩ Đồng một cái, người đang cong miệng cười.

Lương Thư Yểu một lần nữa trở lại với "hoài bão" của mọi người, tiếp nhận mọi câu chuyện trên trời dưới đất, trông có vẻ không quá đỗi bận rộn, Liễu Tranh cũng không hé miệng chuyện kia nữa, để Hạ Dĩ Đồng thong thả ra ngoài.

Tóm lại người lớn ở bên kia nói chuyện rôm rả, thanh niên bên này vui vẻ hòa thuận.

Lương Thư Yểu bỗng nhiên nói: "Tôi đang bận chút việc, lát nữa nói sau."

Liễu Tranh: "Vậy biểu tỷ cứ tiếp tục, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp."

Lương Thư Yểu: "Không phải nói với mọi người."

Một đợt âm thanh hỗn tạp vang lên, giọng cô có vẻ đang đè xuố.ng lửa giận và kiên nhẫn nói: "Chờ tôi một chút, rất nhanh thôi."

Tai mọi người như ăng-ten dựng đứng, dùng ánh mắt trao đổi với nhau, đều lóe lên một câu: Có biến!

Tính cách Lương Thư Yểu rất tốt, tuy hay đối nghịch với Lục Ẩm Băng nhưng mọi người đều biết trước giờ cô đối xử với người ngoài luôn khiêm nhường, không có giận ra mặt, quan hệ xung quanh rất tốt. Hiện tại sao lại cáu rồi? Không biết ai có năng lực đặc biệt này, mọi người cười xấu xa.

"Tôi nói không là không."

"Phải thì sao? Liên quan gì đến cô?"

"Đừng có quá đáng."

"Tôi không hiểu sao cô lại khăng khăng như này, mọi người đều về nước vào dịp Tết, cô cũng nên về đi."

Bởi vì điện thoại nằm trong tay Lương Thư Yểu nên nghe rất rõ giọng cô, tiếng người kia thì nghe không rõ, chỉ nghe phong thanh "Có phải là cô ấy" "Lại là cô ấy đúng không", là giọng nữ, cuối cùng nghe như khóc, sau đó là tiếng đóng sầm cửa.

Lương Thư Yểu tiếp tục nghe điện thoại, giọng có phần mệt mỏi: "Được rồi, chúng ta nói tiếp."

Đám người tính hóng hớt một chút, nhưng nghe giọng thì có vẻ thái độ cô không được tốt, nên đành nuốt cái chủ đề kia ngược vào trong bụng, tản mạn về mấy chuyện trong nhà, hàn huyên được hai phút, Lương Thư Yểu mất bình tĩnh cắt lời Liễu Tranh đang lải nhải: "Con bận chút chuyện nên cúp máy trước đây, tối nói sau."

Điện thoại cứ thế tắt đi.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt rực cháy ngọn lửa đàm tiếu.

Liễu Tranh "A..." một tiếng: "Theo như nội dung trong phim và tiểu thuyết thì hẳn là có người đang theo đuổi Lương biểu tỷ."

Mọi người đều tán thành.

Liễu Tranh: "Lương biểu tỷ không có hứng thú yêu đương."

Không ai lên tiếng, Lục Ẩm Băng rũ mắt. Ở đây thì Lục Ẩm Băng là người hi vọng nhiều nhất rằng Lương Thư Yểu có thể bắt đầu một mối quan hệ, Lương Thư Yểu thích người khác thì cô sẽ không áy náy như này, đồng thời cô lại cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ này của mình, nhất thời thấy ngũ vị tạp trần.

Trong lòng bàn tay ấm áp, cô nghiêng đầu nhìn qua, là tay Hạ Dĩ Đồng nắm lấy tay cô.

Hạ Dĩ Đồng hạ giọng: "Đều là chuyện cũ rồi."

Lục Ẩm Băng thở dài một hơi.

Đúng vậy, là quá khứ rồi.

Nhanh chút đi.

"Chị Ẩm Băng."

Lục Ẩm Băng ngẩng đầu nhìn về người nói, là Liễu Tranh.

Liễu Tranh đặt tay lên vai cô, dáng vẻ nghiêm túc: "Nhiệm vụ khó khăn này đành giao cho chị Ẩm Băng vậy."

"Nhiệm vụ gì?" Lục Ẩm Băng nhìn về phía Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng lắc đầu, vừa rồi cô chỉ chú ý nhìn Lục Ẩm Băng, không nghe mọi người nói gì.

Liễu Tranh: "Hỏi rõ có phải chị Lương Thư Yểu đang hẹn hò hay không?"

Lục Ẩm Băng: "Tại sao lại là chị?"

Liễu Tranh: "Bởi vì chị thân với chị ấy nhất."

Lục Ẩm Băng dứt khoát từ chối: "Chị không nhận."

Liễu Tranh cảm thấy lạ: "Tại sao chứ?"

Lục Ẩm Băng tránh móng vuốt của nàng: "Chị nói không là không, chẳng tại sao cả, chị bộn bề công việc."

Liễu Tranh không vui nói: "Hỏi thăm một chút chuyện vặt chết chị à."

Lục Ẩm Băng lạnh nhạt: "Đúng vậy, chết chị đó, kiệt sức đến nỗi mở miệng một cái là chết đó."

"Yếu đuối." Liễu Tranh nói, "Nhàm chán." Nàng lắc lư tới gần sofa, híp mắt lại tựa như đang suy nghĩ chuyện quan trọng, đột nhiên búng tay một cái, vuốt cằm ra vẻ đăm chiêu của mấy ông thầy coi bói tử vi, thâm trầm nói: "Xem ra con phải ra tay rồi --- Cẩm y vệ thứ 480 Liễu Tranh Tranh ra sân, chờ con thay Phi ngư phục, mang theo Tú xuân đao, các vị---"

[Phi ngư phục và Tú xuân đao: Hình tượng tiêu chuẩn của Cẩm y vệ gắn liền với y phục phi ngư và eo đeo Tú xuân đao.]

Nàng ôm quyền: "Làm ơn đi!"

Hạ Dĩ Đồng suýt bật cười thành tiếng.

Ai không biết còn tưởng em ấy sắp đi diễn, một người là Doraemon, một người là Cẩm y vệ, xem ra bản năng diễn xuất đã được di truyền từ đời này sang đời khác trong họ nhà Liễu Hân Mẫn. Cơ mà kiểu đùa giỡn nửa vời của Liễu Tranh, kém tự nhiên và sinh động hơn so với Lục Ẩm Băng.

Ân, hôm nay cũng là một ngày gió phả hơi băng.

Cơ mà hỏi rõ mọi chuyện cũng tốt, nếu như chuyện của Lương Thư Yểu bên kia đúng là như vậy thì Lục Ẩm Băng sẽ bớt phiền muộn. Tim cô không rộng rãi như vậy, chỉ lo được một mình Lục Ẩm Băng thôi, chỉ muốn Lục Ẩm Băng vui vẻ, những người khác ra sao đều không quan trọng.

Nghĩ đến đây, cô không nhịn được nắm tay Lục Ẩm Băng chặt hơn.