Dần quen với cuộc sống trong bệnh viện, dù giữa đêm hay nghe thấy giọng ca yêu nước của anh trai tầng trên, dù bệnh ảo tưởng hay tình trạng chống đối uống thuốc, trong hành lang thỉnh thoảng lại có cảnh bệnh nhân đuổi đánh bác sĩ, sau đó bị bảo vệ cưỡng chế đưa về phòng bệnh, đủ thứ chuyện xảy ra ở cái khu bệnh viện này.

Nhưng trong phòng bệnh lại có một thiên thần lui tới, bé gái theo Lục Ẩm Băng học vẽ tranh, vẽ hai đôi cánh thiên thần màu trắng. Những lúc ra ngoài kiểm tra tâm lý định kỳ, Lục Ẩm Băng hay bịa chuyện thành chắc chắn là do bản thân xinh đẹp nên mới thu hút bé gái đó lại gần, đương nhiên ngoài miệng Hạ Dĩ Đồng đều là đúng đúng đúng, bạn gái mình nói cái gì cũng đúng.

Có một thứ khiến cho Lục Ẩm Băng cảm thấy tuyệt vọng, chính là bệnh nhân giường số ba Lục Linh Quân, một chút dấu hiệu chuyển biến tốt cũng không có, nghe bác sĩ nói, Tết mẹ nàng đón nàng về nhà, ngày đầu năm mới đã trả lại, tay còn phải băng bó, mắt sưng lên vì khóc.

Không phải chuyện gì mong muốn cũng sẽ tốt đẹp theo thời gian, một cái ôm ấm áp đến đâu cũng không thể sưởi ấm được trái tim người bệnh, nhiều khi chúng ta chỉ có thể bất lực đứng nhìn mọi thứ phát triển theo chiều hướng không mong muốn.

Hạ Dĩ Đồng ở đoàn làm phim, mọi thứ đều thuận lợi, trước khi tới đây cô như miếng bọt biển quắt queo, giờ mang theo nhiệt huyết bừng bừng, điên cuồng tiếp thu kinh nghiệm từ tiền bối, một diễn viên lâu năm càng được tôn trọng, cô càng biết cách thưởng thức không khí đoàn làm phim và sẵn sàng giúp đỡ người mới, không giống như các đối thủ cùng tuổi khác, hở chút lại che cái này, giấu cái kia, sợ đối phương bỏ rơi mình.

Cả ngày ở phim trường, mang theo một cuốn sổ nhỏ, ghi lại những cảm hứng lóe lên và những kỹ thuật mà tiền bối chỉ dạy, ban đêm về phòng nghiên cứu diễn xuất, tiếp thu kiến thức ban ngày.

Hình ảnh thân quen nhất trên phim trường chính là Hạ Dĩ Đồng luôn đội một cái mũ bông che tai kiểu Đông Bắc, mặc một chiếc áo khoác màu xanh quân đội, không có chuyện gì lại ra chỗ Tần Hàn Lâm, khom người đứng trước máy quan sát những người nông dân. Mỗi khi quay xong cô lại bưng vài tách trà tới và cầm theo cuốn sổ nhỏ, hai người sẽ sang một bên để thảo luận về kịch bản.

Là một người nhan khống, Tần Hàn Lâm nhìn thấy cô hành hạ nhan sắc của mình như vậy, không khỏi cau mày, mặc một chiếc áo khoác, kiểu cách cũng được, không muốn thì khoác ngoài. Hạ Dĩ Đồng vẫn còn lý do: "Cái áo này ấm, lại còn tiện nữa. Tiết kiệm là quốc sách, chú đố kỵ à?"

Tần Hàn Lâm nhìn chiếc áo khoác mang thương hiệu quốc tế của mình, nói: "Chồng tui thương tui, em ghen tị à."

Hạ Dĩ Đồng cặm cụi viết lên cuốn sổ nhỏ, không ngẩng đầu, cứ thế nói: "Nói không chừng đêm nào Chiêm tổng cũng đưa một vị soái ca khác đi ăn đấy."

Tàn Hàn Lâm ngớ người: "Em đúng là càng ngày càng giống Lục Ẩm Băng."

Không những lời nói giống, cách ăn mặc cũng giống, ngũ quan cũng dần phát triển theo tướng thê-thê.

Hạ Dĩ Đồng càng vui vẻ, nói Phương Hồi mua cho Tần Hàn Lâm cây kem, cắn một cái, thở ra khói, đúng là vừa buốt vừa sướng.

Weibo đoàn phim 《Mai Thất》tung một bộ ảnh của Hạ Dĩ Đồng, quấn như một cái bánh chưng, trông như đang cầm một ly trà nóng sưởi ấm, giờ nghỉ ngơi còn nằm trên một chiếc ghế há miệng ngủ ngon lành, như một người nông dân nhìn vào máy ảnh cười toe toét, mặt ửng đỏ vì lạnh, vẻ mặt tập trung cùng với các diễn viên thảo luận kịch bản, đương nhiên còn mặc những bộ quần áo thô sơ, băng đeo tay bằng da trâu, lưng đeo đại đao.

Dưới Weibo đều là những phản hồi tích cực:

【Áo sơ mi trắng của Hạ Dĩ Đồng: Vì Đồng mà ngoảnh lại, vì Đồng mà thắp đèn, vì Đồng mà tá call bất kể ngày đêm. Chờ mong bộ phim mới #HạDĩĐồngMaiThất# #MaiThất#】

【Ám ảnh Socola: Nhìn những bức ảnh hậu trường, trông Hạ Dĩ Đồng rất thuần khiết, không làm bộ làm tịch như những kẻ lẳng lơ ngoài kia 2333 (lmao)】

【Phong Thần đại nhân: Phục sức (Trang phục + trang sức) tuyệt mỹ, đúng, tui đang nói đến chiếc áo bông và mũ lông kia [vừa cười vừa khóc]】

【Sao trời và gió đêm: Hai má đỏ chót, cười chết tui 2333】

【Sống chỉ để ăn và uống: Thả ảnh hậu trường, nhìn khá nghiêm túc, khá ha ha ha ha ha nghiêm túc ha, mùa đông phương Nam lạnh vãi chó mèo, nhìn cục bông biết đi kia @Ngày Hạ một chữ Đồng】

【Không phải Khang sư phó mà là Khang sư bá: Chỉ có mỗi tui cảm thấy cách ăn mặc này của Hạ Dĩ Đồng rất giống một người thôi sao?】

Rất nhanh có hàng dài bình luận phản hồi bên dưới:【Thím không cô đơn đâu, ban đầu lướt qua thấy cảm giác quen quen, sau đó cố ý làm mờ khuôn mặt đi, lại cảm thấy cực kỳ giống Lục thần.】

【Giống Lục Ẩm Băng +1】

【Giống Lục Ẩm Băng +2】

【Giống Lục Ẩm Băng + Số giấy phép lái xe】

【Không nói gì trước mà đã ôm Lục thần đi.】

Lão đại trận doanh Băng ngày Hạ khẳng định Băng Hạ không rời lập tức tung một hàng so sánh:【Cùng phong cách với vợ, tướng thê-thê có khác hihi haha [tình hữu nghị cqq, cái này là tình yêu cmnr.jpg] [hình ảnh]】

Fan CP bên dưới chất thành núi, sau đó only fan xuất hiện công kích, sau đó còn có một số fan không phải fan CP nói thớt cmt không có căn cứ, CP đáng yêu hay là trận doanh tương đối tốt, Khẳng định Băng Hạ không rời sóng to gió lớn đi tới, chiến luôn sợ gì gãy xương, trực tiếp nói:【Chỗ này là khu bình luận tự do, mày là cảnh sát Thái Bình Dương à mà đòi quản lắm như vậy, trước tiên thì đậy nắp giếng Thái Bình Dương lại rồi nói tiếp.】

Bên cạnh đó có người thả tấm ánh Lục Ẩm Băng ở đoàn làm phim hai năm trước toàn mặc áo bông, bình luận: 【Tui nghi ngờ Studio kinh doanh bộ trang phục này [chống cằm]】

Bên dưới là một tràng hahahahaha, không hổ là Studio Lục thần.

Hạ Dĩ Đồng lướt Weibo đoàn làm phim, tự nhiên đọc được những bình luận này, cô soi gương cả nửa ngày, muốn tìm xem ý mọi người nói tướng phu thê là như thế nào, nhưng khổ nỗi không có nguyên bản Lục ở đây, đành phải cầm tấm ảnh lên xem. Nếp hai mí mắt Lục Ẩm Băng uốn rất sâu, ánh mắt thâm thúy, ngay cả khi không nhìn người khác cũng lộ ra khí tức xưa. Mắt cô thì rất linh động, nhìn nhiều sẽ không giấu được tâm sự, nhưng bây giờ Hạ Dĩ Đồng nhìn, cô phát hiện hình như mắt mình hơi khác so với trước kia, nhớ tới trước Tết Lục Ẩm Băng có nói cô dần thay đổi khác xưa, chẳng lẽ chuyện thay đổi này là thật?

Càng nghĩ càng thấy hình như đúng là vậy, vì được mọi người nói có tiếng phu thê mà Hạ Dĩ Đồng cười một mình nửa ngày còn lại. Còn cố ý tìm vài tấm ảnh Lục Ẩm Băng, căn chỉnh góc độ, chụp mình một tấm như vậy, tự mình giải trí, cuộc sống đơn điệu luôn có những thú vui đơn giản như vậy, cho dù Lục Ẩm Băng không có bên cạnh, nhưng những dấu vết của cô ấy đã khảm sâu trên người cô rồi, không thể xóa bỏ.

Cơn giá rét kéo dài, chân Hạ Dĩ Đồng tái phát bệnh, sau khi đến đoàn làm phim, cô luôn đeo "băng đầu gối tình yêu" mà Lục Ẩm Băng đưa, không biết là do tác dụng tâm lý hay gì, luôn cảm thấy ấm áp hơn nhiều, dịu đi cảm giác đau buốt, càng chăm chỉ ở phim trường, biết thì là do cô đeo băng đầu gối, ai không biết lại tưởng cô mới mượn được Phong hỏa luân của Na Tra cơ.

Buổi sáng cô có một cảnh quay, đóng với một lão diễn viên, ông ấy xuất thân là diễn viên truyền hình, là diễn viên hạng nhất, phải gọi là nghệ nhân có kỹ thuật khiến khán giả choáng ngợp, ở những năm 80 thế kỷ trước, ông đã tạo nên một nhân vật kinh điển, nổi tiếng, sau đó lại quay về với sân khấu, đóng phim truyền hình cho tới khi nghỉ hưu.

Trước lúc diễn Hạ Dĩ Đồng rất căng thẳng, ông ấy tuổi tác đã cao, sợ bản thân biểu hiện không tốt lại gây cản trở, NG liên tục, ngược lại lão diễn viên rất ôn hòa, nhiệt huyết động viên cô: "Con làm được mà, cố lên nào!"

"Cố lên." Giọng Hạ Dĩ Đồng không còn chút sức lực.

Lão gia tử cười cười, không nghiêm túc, mặt mũi bánh bao, lặp lại đoạn lời thoại thuộc làu làu.

Nhân lúc đang chuẩn bị, Hạ Dĩ Đồng nói: "Lão gia tử, chúng ta thử diễn một chút đi?"

Lão gia tử vui vẻ đồng ý, trao đổi từng thoại phim với Hạ Dĩ Đồng. Ngoại trừ việc phải di chuyển thì còn lại lời thoại, nét mặt cũng giống như lúc họ diễn thật, biểu cảm không được qua loa, hơn nữa là đang tập diễn với lão tiền bối.

Lão gia tử nói trước, ngữ khí trầm bổng, chưa nhìn nét mặt, chỉ cần nghe giọng thôi cũng có thể cảm nhận được cảm xúc thăng trầm.

Đúng là diễn viên lâu năm, là một nghệ nhân! Trong lòng Hạ Dĩ Đồng trải một hàng dài dấu chấm than, hai mắt lộ vẻ sùng bái, áp lực to lớn, nhưng vẫn nghiêm túc điều tiết cảm xúc, cơ mà vẫn cùng lão gia tử cách biệt một trời một vực.

Biểu hiện của lão gia tử thay đổi theo kịch bản, tiếp tục về sau, mỗi người một câu, cứ thế xong hết kịch bản.

Lão gia tử thở phào một cái, sảng khoái nói: "Thật thoải mái."

Cơ bản là ông đã giải nghệ ở ẩn rồi, không biết lần này lão phật gia to đầu nào đào ông từ trong hang ra đây, diễn cái vai phụ không mấy cảnh quay này, tuy đất diễn không nhiều nhưng nhân vật này cũng được, xuyên suốt quá trình, rất giàu tình cảm, hầu hết mọi người không thể kiểm soát nó.

Sau buổi tập thoại cô càng hiểu rõ hơn việc mình và đối phương chênh lệch như thế nào, ngược lại Hạ Dĩ Đồng không căng thẳng đến vậy, khẩn trương cũng chẳng có ích gì, cũng không thể cắn một miếng liền trở thành người mập mạp được.

Sau khi bình tĩnh lại, chính thức quay phim cô cũng không nhắc tới chuyện này nữa, thế mà phát huy vượt xa thường ngày, sau khi quay xong lão gia tử còn tới vỗ vai cô, giọng nói trầm ổn động viên: "Được lắm, diễn tốt."

Hạ Dĩ Đồng thụ sủng nhược kinh, xua tay nói: "Không dám không dám, không cản trở ngài là tốt lắm rồi."

Lão gia tử bắt tay sau lưng, vui vẻ, gật đầu: "Quyển sổ nhỏ kia của con đâu?"

Sổ nhỏ? Sổ nhỏ nào?

Hạ Dĩ Đồng hoàn hồn, chạy tới chỗ Phương Hồi, móc bút với giấy từ trong túi áo khoác, đồng thời nói: "Phương Hồi, rót cho lão gia tử một tách trà."

Lão gia tử: "Ta nói với con vài câu."

Đây là muốn chỉ điểm cô, Hạ Dĩ Đồng lập tức đứng thẳng.

Lão gia tử nói: "Về cơ bản thì cảm xúc của con đúng rồi, mấy ngày nay ở phim trường ta cũng đã xem không ít phim của con, bây giờ so với giai đoạn trước đây đúng là có tiến bộ rõ rệt. Nhưng có một cái là kỹ thuật vẫn hơi yếu, đặc biệt là khi đóng chung với một diễn viên gạo cội, khó kiểm soát được tình hình."

Ông nhấn vào trọng điểm, Hạ Dĩ Đồng gật đầu, thở dài: "Haiz tiền bối nói đúng, con cũng phát hiện ra điều này."

Lão gia tử: "Tối về khách sạn, hãy cố gắng nói to lên, ở đây ta có ít bài báo, lát nữa ta sẽ để cháu gái ta kiểm tra cho con, cô ấy cũng là trợ lý của ta. Còn nữa, nếu con không gấp, lúc nhàn rỗi hãy tập diễn kịch bản, sau rồi chắc chắn sẽ có thay đổi."

Hạ Dĩ Đồng: "Cảm ơn tiền bối dạy bảo."

Lão gia tử nhận lấy tách trà Phương Hồi đưa cho ông, thổi một hơi vào tách trà, cười híp mắt xoay người đi.