Đầu của Hạ Dĩ Đồng vừa ngâng lên một chút, thì tay của Lục Ẩm Băng đã đè đầu cô xuống: Im lặng, nhắm mắt lại, đi ngủ".

Hạ Dĩ Đồng bị nhấn đầu xuống, cũng không biết đã ngủ từ khi nào, trước khi chìm vào giấc ngủ, cô còn mơ mơ màng màng nghĩ: Vừa rồi mình định nói cái gì?
Ngày hôm sau là một ngày trời nhiều mây, từ khi vào đoàn phim tới nay, hiếm khi có được trời đầy mây như vậy, bầu trời u ám, dự báo sẽ có mưa.

Hạ Dĩ Đồng tỉnh dậy trước, cô ngây người khi nhìn thấy Lục Ẩm Băng đang nằm trong lòng ngực của mình, ký ức ngày đầu tiên ùa về trong đầu cô, còn có vài phần không chân thật.

Click mở Weibo, hot search trên bảng tìm kiếm vẫn như ngày hôm qua, trải qua một đêm, sự tình không những không dừng lại, mà ngày càng cao trào hơn, từ chuyện này nhảy ra chuyện vì sao Đổng Nhã Phi lại bịa đặt tin đồn? Trên đó vẫn không ngừng thảo luận sôi nổi để tài này, bất quá chuyện tin đồn đồng tính đã biến mất, cư dân mạng ai nấy đều lập luận, đều nói có lý cả.

Ma xui quỷ kiến thì nào mà ngón tay Hạ Dĩ Đồng ấn vào Weibo của Đổng Nhã Phi.

Tin Weibo đăng gần đây nhất là vào ngày sáng hôm qua, nhưng bình luận đã vượt quá mốc 10 vạn, vừa nhìn thấy cứ như là bãi chiến trường vậy.

Tay của Lục Ẩm Băng khẽ động một cái, Hạ Dĩ Đồng lập tức khóa màn hình điện thoại, quay sang nhìn cô ấy, không có tỉnh.

Hạ Dĩ Đồng lại lần nữa mở màn hình điện thoại, yên lặng nhìn, cũng không có nhấn vào mục bình luận.

Không biết qua bao lâu, đôi mắt cô khẽ động, trước tiên xóa đi fans của Đổng Nhã Phi, ấn hủy follow, trở về trang chủ của mình.


Bình luận trên Weibo của mình, không nhìn cũng biết đều là bình luận đau lòng vì cô phải chịu đựng sóng gió này, hết thảy mọi thứ đều trở nên vô vị.

Hạ Dĩ Đồng chỉ đơn giản cất điện thoại đi, nhắm mắt lại đợi chuông báo thức của Lục Ẩm Băng vang lên.

"Mưa tuyết giang sơn này, không địch lại khuôn mặt lạnh lùng của người...." Giọng của Lục Ẩm Băng khi hát và khi nói chuyện không giống nhau, phát âm tròn trịa, có chút hấp dẫn.

Hạ Dĩ Đồng cảm thấy mình có chút ngốc, cô cảm thấy cái gì Lục Ẩm Băng cũng tốt cả.

180s sau, hai người cùng nhau rời giường, cùng ăn ý nói câu "Buổi sáng tốt lành." Sau đó một người liền đi rửa mặt, người còn lại ở phòng thay quần áo, Tiểu Tây gõ cửa, tiến vào, vẻ mặt viết đầy tò mò.

"Hạ lão sư, Hạ lão sư." Hạ Dĩ Đồng không có nhầm lẫn về đối đãi với người khác, cô thấy Tiểu Tây còn cởi mở với cô hơn là Lục Ẩm Băng.

"Hửm?"
"Chị cùng Lục lão sư của bọn em...." Tiểu Tây làm mặt quỷ, "Em cảm giác không giống nhau."
"Phải không?" Hạ Dĩ Đồng cẩn thận suy nghĩ, tựa như sau chuyện tin đồn kia, quan hệ giữa cô và Lục Ẩm Băng đã tiến triển thêm một bước, Lục Ẩm Băng có ý tứ cho cô bước vào lãnh địa của mình, nhưng có vẻ giống như với bạn bè chứ không phải là người yêu, không biết điều này là tốt hay xấu nữa.

Cô cười với Tiểu Tây, nói đầy ẩn ý: "Mượn em cát ngôn."
Tiểu Tây: "......"
Em giống như là chưa nói cái gì a, cái gì mà liền mượn em cát ngôn, hiện tại Hạ lão sư sao lại giống như nghệ sĩ nhà mình vậy, nói chuyện cái gì mà cứ ở đằng này đằng kia, cô nghe đều không hiểu.

Xong rồi xong rồi, Hạ lão sư bị nhiễm hư rồi, như vậy sao cô còn làm fan CP a!
Sau khi vệ sinh xong, hai người Lục Hạ cùng nhau đi đến phim trường, mặc dù sự tình đã kết thúc, nhưng vẫn phải thu liễm lại một chút, không thể trắng trợn mà cười nói.

Đến phim trường, mỗi người tự vào phòng hóa trang của mình, không có nói chuyện gì, buổi sáng 8g, hai người hóa trang xong, ngồi trên xe để quay ngoại cảnh, Tần Hàn Lâm đã chờ sẵn ở đó.

Vốn dĩ kế hoạch không phải như thế này, nhưng hôm nay trùng hợp là trời đầy mây, khả năng có mưa.

Hiện tại là cuối tháng 7, kế hoạch quay là dự kiến sáu tháng, quay phim chủ yếu đầu kỳ phải chặt chẽ, đề phòng cuối kỳ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì vậy giai đoạn đầu kỳ chỉ có thể là tối đa trong vòng 2 tháng, nếu gặp thời tiết ngoài ý muốn, kế hoạch và đạo diễn cần phải thảo luận, chỉ đơn giản là đem kịch bản tiếp theo quay vào ngày hôm nay.

Vùng núi ngoại ô phía Bắc, gió thổi vi vu, cây cối rậm rạp, những ngôi đền ở trên cao khói xanh bay lượn lờ, đất dưới chân không quá thô cứng, quả thật rất yên tĩnh.

Hạ Dĩ Đồng đã từng quay nhiều cảnh, cô không biết rằng ở gần đây lại có một nơi như vậy.

Máy móc đã sớm dựng sẵn, cảnh quay - nhà trúc, rừng cây, đền thờ đều đã chuẩn bị, Hạ Dĩ Đồng nghe Lục Ẩm Băng nói, kịch bản tiếp theo là dựa theo trực tiếp nơi này mà viết ra.

Tần Hàn Lâm đã ngồi vào máy theo dõi, hai diễn viên rất tuấn tú đã mặc cổ trang, vừa quay xong.

Trần Khinh khi còn trẻ, tuy rằng mới tám tuổi, nhưng đã ra dáng như một người lớn, một thân váy xanh, mi thanh mày tú, Kinh Tú khi còn trẻ, lúc 4 tuổi, mặc bộ cẩm y xanh đen, diễn viên chọn rất khéo, đương nhiên là một ngôi sao nhí đang nổi hiện nay, người đẹp như ngọc, điều thú vị là cả hai đều là nữ nhi.


Lục Hạ hai người nhìn nhau, phái hiện hai diễn viên này quả thật có điểm tương đồng với hai người bọn họ.

Tần Hàn Lâm dừng lại, khom lưng xuống, nói đùa cùng bọn nhỏ: "Lát nữa, tiểu điện hạ, con từ đường núi này chạy xuống, tiểu Trần Khinh, con ngậm một cành rơm ngồi ở trên cây chờ, đừng sợ, có thúc thúc sẽ ôm con đi lên."
Diễn viên đóng vai tiểu Trần Khinh cười cười: "Con không sợ đâu, con thường xuyên phải ở trên cây, còn có thể quay cảnh võ nữa."
Tần Hàn Lâm trong túi lấy ra kẹo đường cho cô: "Một hồi sẽ có cảnh võ của con, chờ xíu nữa."
tiểu điện hạ và Tần Hàn Lâm phối hợp với nhau rất ăn ý, thậm chí hai người bọn họ còn nói đùa với nhau bằng giọng ẻo ẻo: "Đạo diễn, thúc muốn con chạy ngang dọc, thẳng đứng hay là vặn vẹo chạy?"
"Chạy bình thường." Tần Hàn Lâm điểm nhẹ lên cái mũi của diễn viên nhí rồi đưa cho cô một viên kẹo.

"Phá Tuyết" lần thứ nhất.....!
Kinh Tú chỉ mới bốn tuổi, không hiểu sao lại không ở trong cung, mà bị mấy thị vệ hộ tống đến vùng đất hẻo lánh này, giao cho một vị râu tóc trắng bạc phơ chăm sóc, trong núi cơm canh đạm bạc, hoàn toàn không còn khung cảnh cẩm y ngọc thực như trong cung, đâu đâu cũng đều là cây cối.

Tiểu hoàng tử không được sủng ái nhưng cũng là sống trong nhung lụa, liền ba ngày không chịu nổi, cân nhắc muốn chạy trốn.

(cẩm y ngọc thực: ý chỉ cuộc sống giàu sang.)
Sáng hôm đó, nàng thừa dịp ông lão ra ngoài hái thuốc, lén lún dọn dẹp hành lý của mình, tính toán xuống núi.

Trong nhà trúc có máy quay, ống kinh quay từ phía trên giường trúc, một thân ảnh nhỏ bé ngay sau đó xuất hiện trên ống kính, ống kính dần di chuyển theo, tiểu Kinh Tú đang cố gắng di chuyển chiếc ghế tre hình tam giác, hai chiếc ghế gộp lại với nhau so với nàng còn cao hơn.

Tiểu Kinh Tú nằm sấp trên ghế thở hổn hển, sau đó dùng sức leo lên, lao đảo đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía góc tủ, đôi mắt đen của nàng sáng lên vì vui mừng, bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy một thứ gì đó, nhưng chân lại không đứng vững, chiếc ghế bắt đầu lung lay, sau đó nàng trực tiếp ngã xuống đất.

Theo bản năng, nàng bĩu môi một cái, lau lau mắt, không khóc, chính mình tự đứng dậy, biểu tình rất quật cường giống như chưa bao giờ biết nước mắt là gì vậy.

"Cắt---" Tần Hàn Lâm kêu lên, "Qua!"
Người phụ trách là một chị gái cầm kẹo đường, xoa xoa mông bị đau của diễn viên nhí.

Lục Ẩm Băng nhìn, nói: "Em đoán xem trong tay nàng có cái gì?"
Hạ Dĩ Đồng đã xem qua kịch bản, đương nhiên là biết: "Châu chấu cỏ" (châu chấu làm bằng cỏ)
"Tại sao ngươi lại không hề bện cho ta?" Lục Ẩm Băng bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài.

Hạ Dĩ Đồng hơi hơi kinh ngạc, vừa định nói "Em cũng chưa từng bện, nhưng em cũng không bện cái này", trong chớp nhoáng liền hiểu ra, Lục Ẩm Băng hiện tại không phải là Lục Ẩm Băng, cô ấy là Kinh Tú.

Hạ Dĩ Đồng rũ mắt xuống, chậm rãi đem mình hòa nhập với nhân vật, cũng thật lạ, cô chưa từng nhập vai nhanh như vậy.

Ngước mắt lên, sự kinh ngạc biến mất, đôi mắt sâu không đáy, giống như là tuyệt vọng, rồi lại có chút đau thương: "Có những chuyện, chỉ có thể chọn một, Trần Khinh ta lựa chọn gách vác việc thiên hạ, không có cách nào có thể trở về như năm đó, có thể bện châu chấu cho ngươi."
Lục Ẩm Băng nhìn cô, lại không giống như đang nhìn cô, chỉ là xuyên thấu qua cô, là một đoạn ký ức xa xôi, thần sắc dần nhạt nhòa đi: "Lúc ngươi phản bội ta, có hay không nghĩ đến có khả năng ta sẽ chết."
"Có nghĩ tới."
Lục Ẩm Băng nhìn vào thực tế, người trong ký ức của cô và người ở trước mắt hợp lại, cô lẳng lặng hỏi: "Nếu ta chết thì sao? Ngươi sẽ làm gì?"

"Ta không thể làm gì cả."
"Sẽ đến bồi ta sao?"
"......."
Lục Ẩm Băng cười, trong mắt hình như có hơi nước mờ ảo, cô nhẹ nhàng hít một hơi, hốc mắt bởi vì một loại cảm xúc ẩn nhẫn nào đó mà đỏ lên, chợt xoay người, đứng yên hướng về ngọn núi xa, thật lâu sau, bất đắc dĩ nhẹ nhàng, lắc đầu cười khổ: "Thì ra, chúng ta đều là thân bất do kỷ."
Hạ Dĩ Đồng thở dài một hơi, cảm giác cổ họng có chút nghẹn, trong lòng cũng khó chịu đến lợi hại, Lục Ẩm Băng xoay người lại, thấy đôi mắt cô cũng đỏ, trong lòng biết là đã động chân tình, ở bên tai cô nói một câu: "Này, cây xấu hổ!"
Hạ Dĩ Đồng lập tức xuất hiện! Nhân tiện còn xấu hổ, tự thu mình lại như quả bóng nhỏ.

"Chị nói thử xem sao biên kịch lại thiết kế ra loại kịch bản này?" Hạ Dĩ Đồng hỏi, hai nhân vật chính từ nhỏ đã quen biết nhau, lưỡng tình tương duyệt (có tình cảm với nhau), nhưng vận mệnh ngay từ đầu đã đẩy bọn họ theo hướng ngược nhau.

Tiểu Kinh Tú đã ra khỏi phòng, từ đường hẹp quanh co dưới chân núi mà chạy, hành lý cái gì cũng không mang, trong tay liền nắm chặt châu chấu nhỏ, đó là hai ngày trước, khi nàng ra ngoài chơi, nhặt được trong bụi cỏ, nàng có gọi vài tiếng, nhưng không thấy ai đáp lời, liền tự mình mang về nhà.

Trong núi thật ra còn có người khác, là nàng không biết.

Tiểu Trần Khinh nằm ở nhẹ nhàng nằm trên một cành cây, bên dưới là con đường vắng vẻ, đầy hoa ở ven đường, trên đầu là bầu trời trong sáng --- đương nhiên là bầu trời hôm nay không sáng, nàng bắt chéo chân, trong miệng thì ngậm một cành rơm mới lấy từ ruộng ra, tần suất đong đưa cành rơm ngày càng chậm, cuối cùng thì lặng yên, bất động, nàng ấy ngủ rồi.

Camera lướt qua đôi mắt của diễn viên nhí, quay rất rõ ràng khuôn mặt đó ở cự ly gần
Ở phía xa ống kính, một hạt bụi nhỏ bay tứ tóe, từ trong tầm mắt hiện ra một thân ảnh nhỏ, nàng ngủ thiếp đi, chân khuỵu xuống, lơ lửng trên không trung, mộc bài ở trước ngực lộ ra một nửa, có vẻ như là một món đồ lâu đời, chất liệu cũng không phải hàng hiếm, hơn nữa nét chữ giống như là trẻ con khắc lên vậy.

Chữ viết: Phá Tuyết.

Nàng đem mộc bài có khắc hai chữ Phá Tuyết nhét vào ngực áo trở lại, nhìn tiểu hài tử từ xa lảo đảo chạy tới, lựa đúng thời cơ, thổi một hơi, cành rơm nhẹ nhàng rơi đúng ngay trên đầu tiểu Kinh Tú.

"Tiểu hài nhi."
Tiểu Kinh Tú sợ đến mức ngồi bệt dưới đất, nhìn xung quanh.

Tiểu Trần Khinh từ trên cây nhảy xuống, như thể một vị thần từ trên trời giáng xuống.

"Ngươi tự mình rời đi, có hỏi qua sự đồng ý của ta chưa?"
"Ngươi, ngươi là ai? Bổn điện hạ dựa vào cái gì mà phải hỏi qua sự đồng ý của ngươi." Tiểu Kinh Tú thấy rõ đó là một vị tỷ tỷ rất xinh đẹp, thấy vậy liền không sợ nàng nữa, liền nói với vẻ kiêu ngạo của thái tử.

"Ta tên là Hồng Vũ." Tiểu Trần Khinh làm bộ dáng giống như người lớn, nghiêng người dựa vào thân cây, tiêu sái nói, "Núi này là ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn đi qua đây thì phải bỏ châu chấu lại."