Editor: Yuri Ilukh

Huệ thành là một thành phố ở giữa đại lục của giới tu tiên, vì vị trí địa lý thuận lợi nên nó trở thành thành phố phồn hoa nhất của đại lục. Chủ thành của thành phố này là người đứng đầu nhà họ Hàn, nhà họ Hàn có thể nắm giữ vị trí chủ thành này là vì cứ 3000 năm là nhà họ Hàn lại có người phi thăng thượng giới.

Đứng đầu nhà họ Hàn hiện tại là Hàn Dương, mất 1236 năm để tu đến Hoá Thần sơ kỳ, tuy tu vi không đứng đầu nhưng bên ngoài cũng không có quá nhiều thiên tài hơn ông, ngoại trừ anh trai và chồng Nhất Diệp ra. Huống chi các trưởng lão đứng sau nhà họ Hàn tu vi sâu không lường được.

Nhất Diệp nắm tay Vũ Quân đi dạo trên đường phố náo nhiệt, hai bên là những quán bán hàng rong, dù cho cô không thiếu thứ gì nhưng cũng thích đi nhìn bên này một chút bên kia một chút.

"Chồng ơi, anh thấy cái này đẹp không?" Nhất Diệp cầm một chiếc trâm cài lên hỏi.

"Cô gái có mắt nhìn thật tốt, cây trâm này là tôi tìm được từ một chỗ di tích, ngoại trừ vẻ về ngoài xinh đẹp thì bên trong nó còn chứa một cái trận pháp bảo vệ, có thể ngăn cản một kích toàn lực của tu sĩ Nguyên Anh kỳ" Tu sĩ bán hàng chào hàng, "Giá chỉ có 3 linh thạch thiên phẩm thôi"

"Vợ muốn mua không?" Vũ Quân nhìn lướt qua trâm cài, ngoại trừ ngoại hình tạm được ra thì trận pháp trong đó vô cùng thô sơ.

"Em..."

[Không được mua, không được mua] Nhất Diệp còn chưa kịp nói chuyện thì Tiểu đằng yêu đã truyền âm tới, [Nếu chị mà mua thì em phải làm sao bây giờ, em không phải là cái trâm cài duy nhất của chị sao?]

[Hình dáng của em quá đơn điệu, không có chút thẩm mỹ nào, chị muốn bỏ em] Nhất Diệp truyền âm về.

[Em không chỉ có mỗi hình dáng này, không chỉ mỗi cái này, em cũng có thể hoá thành hình dạng giống cây trâm kia, hơn nữa trận pháp thì có gì lợi hại, em có thể dùng linh lực chiến đấu bảo vệ chị] Tiểu đằng yêu sợ bị Nhất Diệp bỏ vào túi Càn Khôn nên liều mạng nêu ra ưu điểm của mình.

[Vậy thì.... cho em thêm một cơ hội vậy] Nhất Diệp cười cười.

"Vợ ơi, còn muốn mua không?" Vũ Quân thấy Nhất Diệp đứng yên bất động, nhưng xung quanh lại có một tia linh lực dao động nên anh đoán Nhất Điệp đang truyền âm cùng ai đó, vì vậy kiên nhẫn chờ Nhất Diệp truyền âm xong mới hỏi lại lần nữa.

"Không mua nữa, chúng ta lại đi xem xung quanh đi" Nhất Diệp thả cây trâm về chỗ cũ, sau đó hai người tiếp tục đi về phía trước.

"Cây trâm kia tuy đẹp nhưng trận pháp trong đó quá thô sơ" Vũ Quân cười nói, "Hồi trẻ anh có nhặt được một khúc long cốt (xương của rồng), khi nào rảnh anh sẽ khắc một cái trâm cài tặng em được không?"

"Anh... Chồng.... Anh định tự mình khắc trâm cài cho em sao?" Hạnh phúc tới quá đột ngột làm Nhất Diệp có chút không dám tin tưởng.

"Ừm" Vũ Quân gật đầu, "Long cốt có thể chứa được một kích toàn lực của anh, nếu vợ gặp nguy hiểm thì nó có thể che chở cho vợ"

Vũ Quân nói xong thì nghĩ tới mình luôn ở bên cạnh Nhất Diệp thì nói thêm, "Nhưng mà có anh ở đây thì chắc là vợ không cần dùng tới nó".

"Dùng được, dùng được" Nhất Diệp cho rằng Vũ Quân đổi ý không muốn làm cho cô nữa thì vội vàng nói.

"Vợ yên tâm, cho dù là không dùng thì anh cũng sẽ làm trâm tặng cho em" Tâm tư của Nhất Diệp dễ dàng bị nhìn thấu, Vũ Quân có chút cưng chiều đáp ứng.

Ở giới tu tiên đầy gian dối này chỉ có Nhất Diệp là đơn thuần như những đứa trẻ. Nhưng không trải qua mưa gió thì không thể trưởng thành, chẳng lẽ do vậy nên vợ mới dừng ở Kim Đan kỳ sao? Không biết trước khi phi thăng Cửu Liên chân quân có hối hận vì đã bảo vệ em gái quá mức không.

[Diệp Tử, chị mới đồng ý với em rồi mà] Tiểu đằng yêu đau lòng, không ngừng kêu to từ trên đầu Nhất Diệp.

[Chị đồng ý không mua cây trâm kia, nhưng cây trâm do chồng đưa thì em làm sao so với nó được] Nhất Diệp hừ hừ nói.

[Em ở bên cạnh chị đã 300 năm, chẳng lẽ còn kém người chồng mới ở cùng chị 3 ngày sao?]

[Đương nhiên kém hơn rồi!] Nhất Diệp tự nhiên trả lời.

[....] Tiểu đằng yêu khóc ra tiếng, [Em không muốn bị ném trong túi Càn Khôn]

[Thực vật đều sẽ ngu ngốc giống em vậy à, em có thể đổi thành hoa tay, vòng tay, đồ vật linh tinh được mà, sao cứ nằng nặc đòi làm cây trâm không bỏ vậy hả?] Nhất Diệp ghét bỏ nói.

Tiếng khóc trên đầu lập tức dừng hẳn, Tiểu đằng yêu tức thì hiểu rõ nói [Ờ ha, sao em không nghĩ ra nhỉ]

"Phụt..." Nhất Diệp bị sự đáng yêu của Tiểu đằng yêu chọc cười.

"Vợ cười gì vậy?" Vũ Quân nhẹ nhàng hỏi.

"A..." Nhất Diệp đỏ mặt nói, "Em nghĩ tới chồng muốn cho em cây trâm nên vui vẻ không nhịn được cười"

[Đồ lừa đảo!] Tiểu đằng yêu khinh bỉ nói.

[Chị lừa trêu chọc chồng chị thì sao, em im lặng đi]

"Nếu vợ thích thì sau này anh sẽ làm nhiều một chút cho vợ" Vũ Quân trả lời.

"Được được được, chồng có muốn em tặng quà cho chồng không?" Nhất Diệp nói.

Trong mắt Vũ Quân thì Nhất Diệp đang ở Kim Đan kỳ thì làm gì có thể đưa cho anh thứ gì có tác dụng đâu, nhưng vẫn nói, "Chỉ cần là đồ vợ đưa anh đều sẽ trân trọng"

Nhất Diệp đỏ mặt, gõ gõ Tiểu đằng yêu trên đầu [Chồng chị còn giỏi trêu chọc hơn cả chị]

[Người ta là khách sáo] Tiểu đằng yêu khinh bỉ nói, [Đừng dát vàng lên mặt mình nữa, ai muốn trêu chọc chị, cả người toàn là ý dâm]

[Tự nhiên trêu chọc mới là cao thủ, em không hiểu gì cả] Nhất Diệp tức giận [Em là cái đồ lưỡng tính không cần yêu đương cũng có thể tự mình sinh sôi nảy nở, chị không thèm nói chuyện này với em]

[Em mới không cần mấy chuyện đó, rất nhiều tu sĩ thua tại tình kiếp, yêu đương quả thực không tốt đẹp gì với tu giả cả] Tiểu đằng yêu nói năng đầy lý lẽ.

"Vợ ơi, chúng ta ăn cơm trưa ở đây được không?" Lúc Nhất Diệp và Tiểu đằng yêu giận dỗi lẫn nhau thì hai người đã bất tri bất giác đi tới một quán ăn.

"Dạ, nghe theo chồng" Nhất Diệp biết Vũ Quân căn bản không cần ăn gì, dẫn cô tới quán ăn này đều là vì nghĩ cho cô.

Hai người dắt tay nhau đi vào quán ăn, một tiểu nhị ở Kim Đan sơ kỳ lập tức đi tới, dẫn hai người tới một bàn trống, tiểu nhị trực tiếp bỏ qua Nhất Diệp, cung kính hỏi Vũ Quân, "Tiền bối muốn ăn gì ạ?"

"Để vợ tôi gọi đi" Vũ Quân nhìn về phía Nhất Diệp.

Tiểu nhị lúc này mới mặt đầy kinh ngạc nhìn về phía Nhất Diệp, nữ tu này tu vi chỉ tương đương với chính mình, hiển nhiên là sắp gặp đại nạn vậy mà lại có một người chồng lợi hại như vậy.

"Trong quán có những món gì?" Nhất Diệp hỏi.

Trong quán chúng tôi có rượu ủ từ linh quả, uống vào có thể thư hoãn kinh mạch, có món ăn được nấu từ linh thú, ăn vào có thể tăng tu vi" Tiểu nhị giới thiệu.

"Vậy...." Nhất Diệp nói, "Cho một bình rượu và bốn món ăn đặc sắc của quán đi"

"Được rồi, cần thêm linh cốc không?" Tiểu nhị lại hỏi thêm.

"Hai chén" Linh cốc chính là cơm, trước đây Nhất Diệp gần như mỗi ngày đều phải ăn cơm, nếu không ăn liền cảm thấy khó chịu.

"Được rồi, một lát nữa đồ ăn sẽ ra ngay"

"Không thể tin được quán cơm này rất được các tu giả hoàn nghênh" Vũ Quân nhìn quán ăn đầy người thì có chút cảm thán.

"Đương nhiên" Nhất Diệp cười nói, "Tu giả thì cũng là người, người thì phải nghỉ ngơi, giao lưu với mọi người, mà nơi giao lưu tốt nhất là ở đâu, tất nhiên là trên bàn cơm rồi"

"Không phải nên tìm một nơi yên tĩnh cùng nhau bàn chuyện tu luyện sao?" Vũ Quân khó hiểu hỏi, "Quán cơm này ồn ào vậy mà"

"Chồng à" Nhất Diệp chớp mắt hỏi, "Không phải hiện tại chúng ta đang nói chuyện tu đạo sao?"

Vũ Quân lắc lắc đầu.

"Vậy anh cảm thấy chúng ta đang làm gì?" Nhất Diệp hỏi lại.

"Bồi dưỡng... tình cảm vợ chồng?" Vũ Quân suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

Chồng cô quả nhiên là tự nhiên trêu chọc, Nhất Diệp đột nhiên không phòng ngừa bị người ta trêu chọc vui vẻ cười không khép miệng được.

"Vậy nên bọn họ là bồi dưỡng tình cảm bạn bè sao?" Vũ Quân suy một ra ba.

"Vâng vâng" Nhất Diệp liên tục gật đầu.

"Không phải tu đạo là chuyện cô độc sao?" Vũ Quân lại hỏi.

"Ai nói vậy?" Nhất Diệp không đồng ý.

"Sư phụ anh"

"... sư phó....." Nhất Diệp nuốt lời sắp nói vào, tìm từ ngữ thích hợp, "Sư phó nói cũng có chỗ đúng"

"Nhưng anh không cảm thấy thời gian tu luyện rất dài, có thêm vài người bạn chẳng phải tốt hơn sao?" Nhất Diệp hỏi.

Vũ Quân nói, "Nhưng... nếu lo lắng thì sẽ có ma chướng, con đường tu đạo sẽ có biến cố"

"Anh nhìn anh trai em đi, anh ấy lo lắng cho em cả ngàn năm nhưng cũng không có ma chướng" Nhất Diệp lấy anh trai nhà mình ra làm ví dụ.

"Cửu Liên chân quân sao?" Vũ Quân cảm thán, "Chân quân là nhân tài kiệt xuất"

"Chồng cũng là thiên tài" Nhất Diệp lập tức nịnh nọt.

"Anh còn kém xa chân quân" Vũ Quân lắc đầu nói.

"Không đâu" Nhất Diệp nói, "Anh trai không có cách nào đối phó được với em nên phải nghe em, nhưng em lại nghe lời chồng nên chồng mới là lợi hại nhất"

Vũ Quân ngước mắt nhìn, trong mắt Hoa Nhất Diệp tràn đầy chân thành.

"Vỏ quýt dày có móng tay nhịn cho nên rất nhiều chuyện không cần dùng vũ lực để giải quyết" Vũ Quân cười nói, "Đáng tiếc chân quân đã phi thăng, không thì anh có thể dựa vào vợ để thắng chân quân một lần"

"Chồng muốn thắng anh trai em sao?" Nhất Diệp hỏi.

"Nghe nói trong tay chân quân có cửu thiên huyền thiết, anh muốn lấy để đúc thành vũ khí" Vũ Quân nói.

"Trước khi anh trai phi thăng có cho em một cái túi Càn Khôn, để sau này em đưa cho chồng nhìn xem bên trong có huyền thiết gì kia không" Nhất Diệp nhỏ giọng nói.

Vũ Quân ngẩn người, giơ tay tạo một kết giới cách âm rồi thở dài, "Chân quân không dặn vợ là không được nói chuyện này với người ngoài sao? Di vật do chân quân phi thăng để lại có giá trị rất lớn, có thể mang tới hoạ sát thân đó"

"Em biết mà" Nhất Diệp cười nói, "Nhưng chồng không phải người ngoài"

Vũ Thiên Huyền tu luyện hơn 3000 năm, đây là lần đầu tiên không biết trả lời người khác thế nào.

"Đồ ăn tới đây" Lúc tiểu nhị bưng đồ ăn đến thì Vũ Quân lập tức thu kết giới lại.

"Hai vị từ từ dùng" Tiểu nhị đổ cho hai người hai chén rượu rồi mới xoay người đi ra ngoài.

"Vợ ơi, ăn cơm đi" Vũ Quân cầm đôi đũa lên.

"Chồng cũng ăn đi" Nhất Diệp gắp một đũa đồ ăn để vào chén Vũ Quân.

Vũ Quân nhìn rau xanh trong chén, bỗng nhiên một cảm xúc lưu luyến xa lạ tràn ra từ trong lòng, chua xót, ấm áp trước đây chưa bao giờ có.

Đầu bếp, đó là gì vậy?