Editor: Yuri Ilukh

Buổi sáng lúc thảo luận ở trong phòng, bất kể Vũ Quân nói chuyến đi này nguy hiểm thế nào, hay nói Bảo Bảo vẫn còn nhỏ cần có mẹ ở bên cạnh làm bạn thì Nhất Diệp trước sau vẫn không chịu thoả hiệp.

Cuối cùng không lay chuyển được Nhất Diệp nên Vũ Quân đành dẫn Nhất Diệp đi tới chào tạm biệt cha vợ, mẹ vợ.

"Con muốn mang Nhất Diệp về Tê Ngộ Đảo sao?" Hồng Nhạn chân nhân cũng không bất ngờ gì, vì đêm qua ông cũng biết Vũ Không Minh tới tìm Vũ Thiên Huyền, huống chi sau đó Diêm Thần còn kể cho ông rất nhiều chuyện về Tê Ngộ Đảo. Hồng Nhạn chân nhân biết sớm muộn gì Vũ Thiên Huyền cũng phải về Tê Ngộ Đảo, chỉ không ngờ anh sẽ mang Nhất Diệp đi cùng mà thôi.

"Cha và mẹ muốn đi đâu vậy? Bảo Bảo cũng muốn đi" Bảo Bảo đang chơi bên cạnh nghe thấy cha mẹ phải rời đi thì lập lức chạy lộc cộc tới nắm lấy vạt áo Nhất Diệp.


Vân Hoạ thấy thế thì cũng lập tức đi theo tới, Bảo Bảo đi đâu thì cô bé sẽ đi đó.

"Bảo Bảo ngoan, con ở cùng ông ngoại và bà ngoại có được không?" Nhất Diệp nói.

Bảo Bảo quay đầu nhìn ông ngoại bà ngoại, vành mắt cậu bé đỏ lên, có chút tủi thân nói, "Con vừa mới được gặp cha, cũng mới gặp ông ngoại, bà ngoại, không thể ở bên cạnh tất cả cùng lúc sao?"

"Hmmm..." Nhất Diệp không biết nên trả lời thế nào, cô chợt hiểu tại sao lúc trước Vũ Quân không muốn cô đi hư không, bây giờ cô cũng không muốn Bảo Bảo đi.

Vũ Quân thấy Nhất Diệp bị con trai hỏi khó thì khẽ cười cúi người ngồi xổm xuống, giơ tay xoa xoa đầu Bảo Bảo nói, "Cha và mẹ cần đến một nơi tương đối nguy hiểm, bây giờ Bảo Bảo còn nhỏ, tu vi chưa đủ nên không thể đi".

"Cha lừa con!" Bảo Bảo phồng má thở phì phì nói, "Rõ ràng tu vi của con cao hơn mẹ".


"..." Vũ Quân không biết phản bác thế nào.

"..." Nhất Diệp lúc nãy còn đau lòng cho con trai bây giờ đã hận không thể xách lên đánh cho một trận.

Bảo Bảo thấy cả cha và mẹ đều không nói lời nào thì nóng nảy quay đầu ra ngoài xin bà ngoại, ông ngoại giúp đỡ, "Ông ngoại, bà ngoại, hai người nói xem có phải tu vi của Bảo Bảo cao hơn tu vi của mẹ không?"

"Đúng vậy" Hai vợ chồng nhà họ Hoa đều là người thành thật nên lập tức gật đầu liên tục.

"Cha xem, lúc trước cậu cũng từng nói" Bảo Bảo tiếp tục đưa ra chứng cứ, "Lúc chưa phi thăng cũng là con bảo vệ mẹ, hơn nữa con phi thăng sớm hơn mẹ, cậu còn nói tu vi của con cao hơn của mẹ, còn có..."

"Im lặng" Nhất Diệp không thể nhịn được nữa.

Bảo Bảo tủi thân im lặng, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng quật cường nhìn về cha và mẹ mình.


Mẹ Hoa không nhìn nổi nữa nên đành đánh một chưởng vào trán Nhất Diệp, chờ Nhất Diệp kêu đau một tiếng rồi mới mắng, "Bản thân không chịu tu luyện cho tốt, còn trách Bảo Bảo vượt qua con?"

Nhất Diệp chột dạ cúi đầu.

Vũ Quân thấy Nhất Diệp bị mẹ vợ giáo huấn thì có chút đau lòng nhưng cũng không dám phản bác lại mẹ vợ, đành phải tiếp tục giảng đạo lý với con trai, "Đó là do tu vi của cha còn quá yếu".

Bảo Bảo khó hiểu ngẩng đầu, tu vi của cha cậu rất lợi hại mà, hôm đó cậu còn thấy một mình cha đánh bại bao nhiêu là yêu tộc.

"Vì tu vi của cha còn quá yếu nên không thể đồng thời bảo vệ Bảo Bảo và mẹ" Vũ Quân nói.

"Cha chỉ có thể bảo vệ một người cho nên chỉ chọn mẹ sao?" Bảo Bảo có chút không hiểu hỏi.

"Đúng vậy" Vũ Quân cổ vũ, "Cho nên Bảo Bảo phải tu luyện cho tốt, chờ tu vi cao hơn thì tới tìm cha và mẹ".
Bảo Bảo nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu thật mạnh, "Con sẽ nỗ lực tu luyện, sau đó cùng cha bảo vệ mẹ".

"Thật ngoan" Vũ Quân khen ngợi.

Nhất Diệp cũng vô cùng cảm động, cô vươn tay kéo Bảo Bảo vào lồng ngực mình dùng sức hôn vài cái.

Vũ Không Minh bây giờ đang áp chế tu vi của bản thân để không phi thăng, do đó không biết đến khi nào thì sẽ không áp chế được nữa. Mà tình huống trong hư không thì Vũ Quân lại không rõ ràng lắm, anh cũng không biết mình có thể thay thế Vũ Hạc trấn thủ hư không hay không, mà thời gian thì không chờ đợi ai, sau khi hai người từ biệt xong thì rời khỏi Phong Sào bằng vết xé hư không do Vũ Không Minh tạo ra.

Nhất Diệp bay trong hư không theo chồng mình một thời gian thì nhìn thấy có một cửa ra, sau khi ra ngoài, hai người dừng trên một hòn đảo.

Khi hai người vừa đắt chân xuống hòn đảo thì một đội quân áo giáp vàng đi tới hành lễ nói, "Xin chào thiếu chủ".
"Đứng lên đi" Vũ Quân dẫn Nhất Diệp đang có vẻ mặt kinh ngạc đi tới gần Vũ Không Minh đang mặc áo bào màu tím gọi, "Ông nội".

"Ông nội" Nhất Diệp cũng lên tiếng gọi theo.

Tầm mắt Vũ Không Minh dừng trên người Nhất Diệp, một cô gái có tư chất bình thường, diện mạo cũng bình thường vậy mà lại là cháu dâu của ông ta, thật là... may mà còn tự nguyện đi theo ở bên cạnh chồng nên cũng tạm chấp nhận được.

"Ừm" Vũ Không Minh lãnh đạm ừ một tiếng rồi nhìn về phía Vũ Quân nói, "Đây là phương án do con đưa ra, ta cho con 10 năm, nếu trong vòng 10 năm con không thể tìm thấy phương pháp thay thế Vũ Hạc trấn thủ hư không thì nhất định phải làm theo phương pháp của ta".

Tuy rằng Nhất Diệp không biết hai người họ nói gì nhưng trực giác cho cô biết phương pháp này có liên quan đến Bảo Bảo.
"Trực tiếp tới hư không đi" Vũ Quân không thể đảm bảo mình nhất định có thể trấn thủ hư không nhưng cũng không muốn để Bảo Bảo chịu khổ chia lìa yêu lực nên chỉ có thể đi hư không đã rồi hẵng tính.

Vũ Không Minh cũng không nói gì nhiều, chỉ giơ tay xé mở một vết nứt trên hư không, "Ta đã phái một mớ hộ vệ qua đó bảo vệ bọn con".

Vũ Quân và Nhất Diệp hành lễ với Vũ Không Minh rồi nắm tay nhau bay vào hư không, các hộ vệ phía sau lập tức đuổi kịp, sau khi mọi người rời khỏi thì vết nứt hư không cũng từ từ khép kín.

Nhất Diệp phát hiện hư không này có chút không giống hư không lúc nãy cô đi qua, tuy hư không lúc nãy cũng đen thui nhưng lại có cảm giác vô cùng an toàn, còn hư không này thì linh khí mỏng manh và dao động vô cùng mạnh, bốn phía thỉnh thoảng còn có tia chớp đánh xuống.
"Rầm!"

Một tia chớp bỗng đánh xuống làm Nhất Diệp nhích lại gần Vũ Quân hơn, Vũ Quân giơ tay tạo ra một kết giới tiêu trừ sức mạnh sấm sét rồi vỗ vỗ vai Nhất Diệp trấn an: "Đừng sợ".

"Cẩn thận" Bỗng nhiên có người la lớn, hộ vệ xung quanh đều lôi binh khí ra. Nhất Diệp thấy mười mấy bóng người màu đen xông tới tập kích động hộ vệ, hình dáng bọn chúng giống con người nhưng lại không có ngũ quan, tay chân vô cùng dài, thân thể màu xanh biển và hình như hoàn toàn không sợ lôi điện.

Vũ Quân bảo vệ Nhất Diệp sau lưng, cuộc chiến hư không kết thúc chỉ trong chốc lát, những bóng dáng kia bị đánh lui, mọi người lại tiếp tục bay về phía trước.

"Lúc nãy là gì vậy?" Nhất Diệp nhỏ giọng hỏi.

"Yêu ma hư không" Vũ Quân giải thích, "Cũng chính là thứ luôn tập kích hàng rào không gian, có ý đồ xâm phạm Phù Sinh Giới".
"Tại sao mấy thứ đó lại tới?" Nhất Diệp hỏi, "Sao em thấy có chút giống con người".

"Không biết nữa" Vũ Quân nói, "Ông nội nói những yêu ma này khi chết đi sẽ lập tức tan biến, không còn lưu lại gì hết".

"Không thể bắt sống sao?" Nhất Diệp hỏi.

"Không bắt được, bọn chúng không có hình thái, không có thứ gì có thể giam giữ bọn chúng" Vũ Quân nói, "Đã từng có một con yêu ma lọt vào Tê Ngộ Đảo, nó đã gϊếŧ rất nhiều người, ông nội phải mất rất nhiều sức lực mới đánh chết được nó".

Nhất Diệp có chút hiểu chút không gật đầu, đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, không biết bay bao lâu, cuối cùng Nhất Diệp cũng nhìn thấy một nhánh dây leo dài vô hạn ngoại trừ bóng đen hắc ám, đá không gian và yêu ma.

"Đây là dây leo hư không?" Nhất Diệp ngạc nhiên, "To thật".

Vũ Quân cũng có chút kinh ngạc, thần thức của anh không thể tìm được chiều dài thực của dây leo này, nếu như ở Phù Sinh Giới thì chiều dài của cái dây này có thể chiếm cả nửa Phù Sinh Giới.
"Thiếu chủ, đã đến nơi rồi" Hộ vệ báo cáo.

"Biết rồi" Vũ Quân xoay người nói, "Mọi người về đi".

"Vâng" Hộ vệ quay người trở về Tê Ngộ Đảo còn Vũ Quân dẫn Nhất Diệp dừng ở trên dây leo thô to.

"Ba ngàn năm qua cha vẫn luôn trấn thủ ở nơi này sao?" Nhất Diệp hỏi.

"Đúng vậy" Vũ Quân nghĩ tới người cha đã trấn thủ ở đây 3000 năm thì nhăn hết cả mày, dây leo to thế này, anh thật sự có thể thay thế cha sao?

Lúc hai người đang dọ dự nên đi đâu để tìm Vũ Hạc thì một tiếng chim hót bỗng vang lên. Hai người giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một con Lôi Viêm Thần Điểu loé chớp toàn thân bay đến từ nơi xa. Cánh chim thật dài duỗi ra với khí thế che trời lấp đất, đây là con Lôi Viêm Thần Điểu mạnh nhất mà Nhất Diệp từng gặp.

Lôi Viêm Thần Điểu bay quanh đỉnh đầu hai người một vòng rồi đáp xuống, khi chạm vào thân cây thì lập tức hoá ra hình người.
Một người phụ nữ mặc váy đen hoa lệ, tóc dài chấm đất đứng đưa lưng về phía hai người.

"Ch...." Nhất Diệp có một suy đoán nên quay đầu nhìn Vũ Quân.

Đôi tay Vũ Quân nắm lấy tay Nhất Diệp run run, một cảm giác thân thiết tràn ngập trong sâu nội tâm anh, miêu tả vô cùng sinh động thân phận của người này.

Bóng dáng yên lặng đứng đó chợt run run, làn váy nở rộ như một đoá sen đen, một gương mặt lạnh băng xinh đẹp hiện ra trước mặt hai người, "Thiên Huyền?"

Giọng nói lạnh lùng của phụ nữ mang theo một sự dịu dàng không khống chế được, "Con đã lớn rồi".

Người phụ nữ lại nhìn về phía Nhất Diệp đang nhìn chằm chằm mình, "Đến vợ cũng có rồi".

Nhất Diệp vốn không có nhiều lý trí lắm, người phụ nữ kia lại cười vô cùng dịu dàng làm cô mê mệt, chồng cô lớn lên đẹp như vậy mà vẫn không bằng hai phần của người phụ nữ trước mặt.
"Nhất Diệp, Nhất Diệp".

Nhất Diệp bị chồng mình lay tỉnh.

"Sao.... sao thế?" Nhất Diệp nghi ngờ hỏi.

"Mẹ gọi em đó" Vũ Quân nhỏ giọng nhắc nhở.

Nhất Diệp lúc này mới bừng tỉnh, đỏ mặt cười với người phụ nữ dịu dàng trước mặt, "Chào dì... con là con dâu của dì, con tên Nhất Diệp".

"Ha ha..." Người phụ nữ bị sự ngu ngơ của Nhất Diệp chọc cười, "Đi thôi, mẹ dẫn các con vào, Vũ Hạc chờ bọn con cả buổi rồi".