Nhìn ngôi sao đằng xa dần dần mất hút trong khoảng không vô tận, chỉ chốc lát sau, lại thấy được ánh bình minh rực rỡ từ từ ló đầu ra khỏi những ngọn núi cao mơ màng, thiếu nữ mới mệt mỏi khép mắt.

Cả một đêm... không ngủ.

Mặc dù vòng tay người ấy vẫn thủy chung ôm lấy nàng, nhưng cuối cùng... vẫn là tâm ý hai bên không tương thông. Vì thế, hàng rào phòng bị trong lòng thiếu nữ lại bất giác dâng lên, nàng như thấy được hình ảnh của bản thân trước đây.

Tâm sinh phòng bị, chính là bất an.

Nằm trong lòng hắn mà nàng còn bất an như vậy? Trần Hy Hy ơi, rốt cuộc thế gian này, ngươi còn có thể tin tưởng được ai nữa đây?

Đột nhiên sau gáy truyền đến cảm giác ấm áp. Không biết từ lúc nào, đôi môi của Triệu Minh đã chạm lên cái gáy trắng nõn của thiếu nữ. Trần Hy Hy chắc hẳn cũng không ngờ rằng, cả đêm qua, người không ngủ, không chỉ có mình nàng.

Thiếu nữ nhắm mắt, cố gắng để hô hấp thật bình ổn, làm như nụ hôn vừa rồi chưa từng xảy đến. Nếu nàng tính không nhầm, thời gian hẳn cũng gần tới rồi.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau truyền đến thanh âm hắn nhẹ nhàng giở chăn rời giường. Triệu Minh khoác ngoại bào xong mới quay đầu nhìn thiếu nữ. Tuy rằng nàng đưa lưng về phía nam tử, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cái nhìn đăm đăm như muốn xuyên thấu cả người nàng ấy của hắn.

Trong lòng Trần Hy Hy rung động, thật may là ngay sau đó, Triệu Minh đã nâng bước thong thả rời đi. Hương thơm đặc biệt chỉ thuộc về hắn cũng dần nhạt phai trong phòng.

Bên ngoài có tiếng hạ nhân cung kính hành lễ, bình thường sẽ có người hầu vào trong giúp Triệu Minh thay y phục, nhưng hôm nay, không có mệnh lệnh của hắn, tất nhiên không ai dám tiến vào.

“Không cần đánh thức Thái tử phi.”

Đó là mấy chữ cuối cùng nàng nghe được trước khi hắn rời khỏi. Không hiểu sao nàng lại cảm thấy, dường như hắn đã biết nàng tỉnh từ trước rồi nhỉ? Hắn biết nàng cả đêm không ngủ, nên mới kêu người hầu không cần đánh thức nàng. Theo lệ, Thái tử là lớn nhất, nào có chuyện hắn đã dậy mà nàng lại có thể nhàn hạ ngủ tiếp?

Suy nghĩ này vừa đến, Trần Hy Hy lại cảm thấy buồn cười, cả tháng nay hắn lạnh nhạt với nàng cơ mà, có thể để ý như vậy được sao?

Dẫu sao thì, nàng cũng phải cảm ơn hắn, cả đêm qua không ngủ... đối với nàng thực sự rất mệt mỏi. Cất hồ nghi xuống đáy lòng, thiếu nữ liền nhắm mắt lại.

***

Phải đến tận giờ Thìn Trần Hy Hy mới có tinh thần rời giường. Hạ nhân theo lệnh lần lượt tiến vào hầu hạ. Trần Hy Hy nhìn người bưng chậu nước rửa mặt, nét mặt có chút kì quái, nghĩ thầm, may mà hôm nay không phải vào cung thỉnh an Hoàng thượng, bằng không dậy muộn thế này, lại không biết trở thành cái đích bàn tán của bao nhiêu người.

Lúc rửa mặt thiếu nữ chỉ mơ hồ cảm nhận được thần sắc của đám hạ nhân của chút kì quặc, hiện tại trang điểm, trông mặt các nàng đầy vẻ ngượng ngùng, nàng không nhịn được, khẽ nhíu mày hỏi:

“Hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao?”

Ý của Trần Hy Hy chính là, mấy người các nàng bày ra vẻ mặt đó là thế nào?

Một thị nữ đang vẽ mày cho nàng càng đỏ mặt hơn, nàng ta tất nhiên hiểu ý tứ của Trần Hy Hy... nhưng chỉ ấp úng nói:

“Thái tử phi... trên cổ người...” Nàng mới nói được một nửa, khuôn mặt đã biến thành cà chua chín, mấy lời phía sau tất nhiên là không có gan nói tiếp.

Bấy giờ Trần Hy Hy mới thấy trên cần cổ trắng nõn của mình xuất hiện vết ấn ký màu hồng vô cùng bắt mắt. Ký ức đêm qua chợt ùa về, Triệu Minh quả nhiên không thèm thương hoa tiếc ngọc, hắn lại nhắm ngay vị trí dễ nhìn đây mà cắn, y phục mùa hè lại vừa khéo để lộ vùng da nhạy cảm này.

Trần Hy Hy biết các nàng hiểu lầm, cho rằng đêm qua nàng được thị tẩm, nhưng hiện tại, có giải thích hay không, thực sự quan trọng sao?

Nhớ đến vết thủ cung sa trên cánh tay mình, Trần Hy Hy thầm nâng lên một nụ cười nhạt, ai có thể ngờ rằng, hiện tại nàng vẫn là một thân hoàn bích chứ?

“Thái tử phi... đây là lần đầu tiên nô tỳ thấy Thái tử thị tẩm một người mà để lại vết bầm như vậy. Chủ tử Vân Phi Các... cũng chưa từng thấy qua.” thị nữ đang vấn kiểu tóc Triều Vân cận hương kế* cho nàng đột ngột mở lời, khóe môi còn mang theo ý vui mừng.

Chưa từng thấy qua? Có lẽ bởi hắn đối xử rất dịu dàng với Phương Như Ý chăng? Trần Hy Hy nghĩ đến đây, lòng bỗng dâng lên một nỗi chua xót cùng đau đáu âm ỉ.

Mặc dù vẫn biết việc này không thể tránh khỏi, nhưng có người phụ nữ nào lại có thể chịu đựng được cảm giác nhìn người đàn ông của mình ân ái với người khác chứ?

Tất thảy chỉ là “bằng mặt mà không bằng lòng” thôi!

Thực ra, đám hạ nhân trong Đông Cung đều đã qua tuyển chọn kỹ càng, mỗi người ít nhiều đều có tâm cơ hơn hẳn hạ nhân bình thường. Mấy việc liên quan đến chủ tử, chẳng qua là các nàng cố ý nghe ngóng, tùy cơ mà báo cáo. Dẫu sao trong phủ này, ai lại không có suy tính riêng cho mình chứ?

Dù rằng tại mọi ánh nắng* đều tập trung tại Vân Phi Các, nhưng chuyện đêm qua hẳn đã lan truyền đến tai Phương Như Ý rồi. Người của nàng nghe ngóng được tin tức từ chỗ nàng ta, đương nhiên cũng có thể ngược lại.

Trần Hy Hy biết rằng, Đông Cung này nhìn bề ngoài yên bình như vậy, thực chất đã ngầm chứa vô số mâu thuẫn. Hiện tại, nàng rất muốn nhìn xem, Phương Như Ý sẽ đi nước cờ này thế nào đây?

“Thế này được rồi, các ngươi lui xuống đi.”

Nhìn khuôn mặt thanh khiết như sen mới chớm nở của mình trong gương đồng, Trần Hy Hy liền thấp giọng hạ lệnh.

“Vâng.” Các nàng đều nhất mực hành lễ rồi mới nhẹ nhàng ra ngoài.

Thiếu nữ thoáng nâng lên một nụ cười lạnh nhạt, từ trước đến nay, quả nhiên đám người này vẫn là gió theo chiều nào theo chiều nấy. Trong số các nàng, Trần Hy Hy còn nhận ra một vài gương mặt đêm qua cố ý ăn vận chải chuốt để bắt lấy một ánh nhìn của Triệu Minh. Xem chừng kết quả khiến các nàng thất vọng rồi.

Cả tháng Triệu Minh không đặt chân đến Bạch Liên Các, nàng biết, tâm tư một số người ở đây chỉ miễn cưỡng ra vẻ phục tùng nàng. Sáng nay lại cho rằng nàng được Triệu Minh sủng hạnh, còn để lại vết bầm bắt mắt như vậy, bọn họ nhất thời do dự, trước mắt chỉ đành ra sức lấy lòng nàng.

Trần Hy Hy không trách bọn họ. Ngược lại, tính cách như vậy, mới có thể sống được ở nơi này. Mà nàng, cũng không cần phải đặt quá nhiều tâm tư khi... sử dụng.

Bỗng nhiên như nhớ ra gì đó, Trần Hy Hy liếc mắt thấy còn một thị nữ mới ra đến cửa, nàng liền nhẹ giọng cất tiếng:

“Bảo Tình Dao cùng Vân Anh, lát nữa cùng ta đi dạo Bách hoa uyển.”

Thị nữ kia đáp “Vâng.” một tiếng, rất nhanh đã lui ra.

***

Bách hoa uyển của Đông Cung tuy không thể so với Ngự hoa viên của hoàng đế nhưng quy mô tuyệt không nhỏ hơn là bao. Còn chưa đặt chân đến, đã lập tức cảm nhận được vô vàn hương hoa thơm ngát phả lẫn trong làn gió hạ mơn man dịu dàng của buổi sáng. Cái hương thơm vừa nồng nàn vừa thanh khiết của muôn hoa cứ quyện hòa vào nhau, thấm đượm đến từng giác quan của con người, thực sự là một loại cảm giác khoan khoái thư thả không sao tả xiết.

Đúng với cái tên “Bách hoa”, trong vườn trồng phải trên dưới một trăm loại, loài nào cũng bung mình khoe sắc dưới ánh nắng rực rỡ. Chúng cũng giống như con người, muốn được phô bày vẻ đẹp của riêng mình để thế nhân có thể chiêm ngưỡng, thừa nhận giá trị của chúng. Thoang thoảng quanh vườn, còn thấy vài cánh bướm đang lả lướt bay dập dờn trêu ghẹo những nàng Hoa, chốc chốc lại táo bạo đặt một nụ hôn lên khuôn mặt e ấp diễm lệ của các “nàng”.

Trần Hy Hy mỉm cười, tuy nàng không biết hết tên của trăm loại hoa ở đây, nhưng vẫn có thể nhìn ra được những loại này phần lớn đều vô cùng quý giá.

Phần lớn các loài hoa đều được trồng riêng một chỗ, nhưng Trần Hy Hy để ý có ba loài hoa được đặt ở vị trí chính giữa, số lượng cũng hơn hẳn những loài còn lại.

Vừa lúc thiếu nữ liếc nhìn màu sắc đỏ thẫm của hoa mẫu đơn trong nhóm ấy, bỗng từ xa, một giọng nói trong như tiếng ngọc đã cất lên:

“Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc,

Hoa khai thời tiết động kinh thành.*”

Dịch thơ:

"Duy chỉ mẫu đơn là quốc sắc

Khi mùa hoa nở rộn kinh thành."