Trần Hy Hy tròn mắt nhìn hắn, đáy mắt trong suốt không hề che giấu sự kinh ngạc lẫn khâm phục.

Nàng chỉ tóm tắt bài toán, chủ yếu là viết công thức, vậy mà hắn đọc qua đã hiểu ngay, tự mình có thể ra đề rồi ư?

Đúng là nhân tài không đợi tuổi!

Trong đầu nhanh chóng nhẩm tính, chưa đầy nửa phút, Trần Hy Hy liền mỉm cười đáp:

“30.240 cách.”

Triệu Minh lập tức dời mắt từ cuốn sách lên mặt nàng, điềm nhiên hỏi:

“Tại sao?”

Trần Hy Hy cười nhẹ một tiếng, thong thả trình bày:

“Bởi vì ba người Tiểu Xuân, Tiểu Hạ, Tiểu Thu phải đứng cạnh nhau nên ta sẽ coi bọn họ là một gói lớn. Như vậy sẽ còn lại sáu người. Hiện tại coi như tổng số tú nữ được chọn là bảy người. Những vị tú nữ này có thể hoán đổi vị trí cho nhau, nên ta có bảy giai thừa cách sắp xếp (7!). Nhưng như vậy thì chưa đủ, bởi vì gói lớn còn có ba người Tiểu Xuân, Tiểu Hạ, Tiểu Thu và họ cũng có thể hoán đổi vị trí cho nhau, nên ta sẽ có thêm ba giai thừa cách sắp xếp (3!). Như vậy tổng số cách xếp ta có được là bảy giai thừa nhân ba giai thừa (7!×3!), bằng 30.240 cách xếp. Tin chắc rằng thái giám sẽ không bao giờ lo đến chuyện không biết xếp thế nào đâu.”

Đây là dạng toán tổ hợp, xác suất rất phổ biến trong chương trình trung học phổ thông. Kiếp trước chủ tịch Lý gửi nàng sang Mỹ học ngành hóa dược kiêm luôn toán thống kê, mấy cái này đương nhiên không thể làm khó nàng.

Triệu Minh nhìn lại trang sách, bấy giờ mới hiểu ký tự kỳ lạ kia chính là “giai thừa” trong công thức.

“Vậy dấu giai thừa, nó có ý nghĩa gì?”

Trần Hy Hy thầm cười khoái chí, biết là Triệu Minh không hiểu, bấy lâu nay hắn luôn đứng trên kẻ khác, thật hiếm khi mới thấy vẻ mặt bối rối như thế.

Nhưng mà... Trần Hy Hy chợt nghĩ đến một điều, nếu hắn không hiểu dấu giai thừa có ý nghĩa gì, làm sao khi ấy có thể tính ra?

Nàng lập tức quay đầu nhìn hắn, cất giọng hỏi:

“Thái tử, thiếp hỏi người một câu được không, vừa nãy... rốt cuộc người dùng cách gì để tính ra được 30.240 cách sắp xếp vậy?”

Dứt lời, nàng liền thấy hắn đáp tỉnh bơ: “Thử!”

Cái gì?

Hắn vừa nói gì? “Thử” ư?

Hai mắt Trần Hy Hy trợn lên, hoài nghi trước mắt nàng đây có phải là người nữa không! Nàng nhanh chóng đến cạnh thư án, không hề thấy một chút dấu vết của giấy mực. Như vậy chứng tỏ, hắn tự sắp xếp theo tưởng tượng.

Ôi! Thực ra có thể dùng cách thử, nhưng chỉ với những tổ hợp dưới bốn phần tử, đằng này có những chín phần tử, chắc chắn nếu thử là bất khả thi, hơn nữa, cho dù thử được thì khả năng các cách trước bị lẫn vào nhau là rất lớn, chung quy... vẫn không thể nào ra được đáp án.

“Thái tử, người chắc chắn mình đã dùng cách ấy tìm ra kết quả 30.240 chứ?”

Hắn liếc mắt nhìn nàng, bình thản đáp: “Thực ra là đếm thiếu một cách.”

Trần Hy Hy hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, chỉ đếm thiếu một cách bằng phương pháp thử ư? Trời đất!

Có lẽ đây chính là cái người ta vẫn gọi là “thiên phú” chăng?

Nếu lúc này Triệu Minh ở thế giới hiện đại, không chừng đã sớm bị đưa đi thí nghiệm não bộ rồi.

Quá đáng sợ!

Quá thiên tài!

“Nàng còn chưa trả lời bản cung? Giai thừa là gì?” Hắn cất giọng, dường như có hơi bất mãn.

Trần Hy Hy cố gắng khắc chế cảm xúc phức tạp trong lòng, nghĩ nghĩ một chút mới trả lời: “Giai thừa là một toán tử, nó là tích của n số tự nhiên bất kì. Ví như ba giai thừa (3!) sẽ là tích của (1×2×3). Tổng quát lại, n!=1×2×3×...×n.”

Nàng nói xong liền lặng lẽ đưa mắt nhìn gương mặt hắn.

“Hóa ra lại đơn giản như vậy.” Hắn cảm thán một tiếng, khóe miệng lẩm bẩm hình như đang thử lại kết quả, sau đó chợt liếc mắt đầy ý cười đáp lại nàng.

Triệu Minh có vẻ rất hứng thú với khoa học tự nhiên, nàng thấy hắn xem rất chăm chú, thi thoảng thoáng chau mày, lúc lại như phát hiện gì đó, khóe môi câu nhẹ, trông...

Vô cùng đáng yêu!

“Sư phụ của nàng thật lợi hại, giá như bản cung có cơ hội được gặp ngài ấy một lần.”

“...”

Lúc trước Trần Hy Hy bịa ra nàng có một vị “sư phụ hờ” để tránh thân phận thực sự bị bại lộ, tất nhiên đã đâm lao phải theo lao rồi.

“Trần Hy Hy, nàng xem, tại sao quỹ đạo chuyển động của các hành tinh trong một ngôi sao lại là hình trứng gà mà không phải hình tròn?” Hắn dừng lại trước một trang sách vẽ hệ Mặt Trời, nhìn vào chú giải nàng viết cạnh đó.

Thiếu nữ bước lại gần xem xét, thực ra tên đúng phải là quỹ đạo hình elip, nhưng sợ từ này xa lạ với Thái học viện nên nàng đã dùng quả trứng có hình dáng tương tự thay thế.

Cảm giác Triệu Minh nắm nhẹ lấy tay nàng kéo xuống ngồi cạnh hắn, tâm nàng tựa như có một dòng nước ấm chảy qua. Nàng chớp mi, trả lời đầy nghiêm túc:

“Là lực hấp dẫn.”

“Lực hấp dẫn?”

Trần Hy Hy gật đầu, lại không nhanh không chậm nói tiếp: “Lực này đóng vai trò như một lực hút để liên kết các vật thể trong vũ trụ. Các hành tinh vừa phải chịu tác động hấp dẫn lẫn nhau, vừa phải chịu lực hút hấp dẫn từ ngôi sao mẹ, thế nên bán kính luôn có sự thay đổi, tạo nên quỹ đạo hình quả trứng.” Nàng dừng lại một chút, ngón tay ngọc thon dài gõ gõ trên mặt bàn, tiếp lời: “Còn hình tròn, đó là một trường hợp đặc biệt của hình trứng gà. Chỉ khi nào lực hấp dẫn tác động đến vật thể như nhau để đảm bảo rằng bán kính của nó không đổi, điều đó mới xảy ra.”

“Vậy chung quy... lực hấp dẫn là điều kiện tiên quyết đúng không?”

Trần Hy Hy gật đầu: “Chính xác!”

Ánh mắt Triệu Minh chợt chạm lên ánh mắt nàng, dưới ánh nến lập lòe, dường như khiến nó trở nên sâu hút hơn, ẩn sâu trong đó dường như cất giấu cả một bầu trời cảm xúc phức tạp.

“Nàng vừa nói các vật thể trong vũ trụ này đều chịu tác động của lực hấp dẫn. Vậy bản cung và nàng, có phải cũng bị lực ấy hấp dẫn lẫn nhau không?”

Trần Hy Hy ngẩn người, không nghĩ Triệu Minh lại đột ngột nhắc đến chuyện này, trong một thoáng khẽ mở to mắt nhìn hắn.

Bối rối và mờ mịt...

Triệu Minh... Chàng làm sao thế? Sao cứ phải cho ta hi vọng, rồi lại nhẫn tâm bóp nát nó?

Sự phẳng lặng nơi đáy mắt kia làm thiếu nữ sực tỉnh. Nàng rũ mi, che giấu tâm tình hỗn loạn, khẽ đáp:

“Nói như vậy chẳng phải... chàng cũng bị lực hấp dẫn của Hạ quốc công chúa tác động sao?”

Bầu không khí bỗng chợt đông cứng lại ngay sau câu trả lời của nàng.

Trong lòng Trần Hy Hy khẽ bộp chộp, lại thầm tự vấn bản thân đã nói cái gì sai? Triệu Minh cứ như vậy, khiến nàng thực sự không biết nên ứng xử thế nào.

Ánh trăng tràn qua song cửa, dịu dàng phủ lên gương mặt người nam tử như dát một lớp vàng óng ánh, mái tóc đen nhánh của hắn đổ xuống tựa thác nước êm ái, đôi mắt thăm thẳm pha sương lạnh nhìn chằm chằm vào người con gái trước mặt.

Trần Hy Hy cảm thấy không tự nhiên, mắt thấy bình trà hoa cúc ướp lạnh sáng nay Phương Như Ý đưa cho vẫn còn trên bàn, nàng liền mỉm cười cầm lấy, thành thục rót một ly đưa cho hắn, nhẹ nhàng nói:

“Chủ tử Vân Phi Các quả thật chu đáo, trà bạch cúc này quý giá như vậy lại không ngại đem cho thiếp cả một bình, còn nói ngày nào cũng sẽ cho người đem sang. Công dụng thanh nhiệt thực sự rất tốt, Thái tử uống thử xem.”

Nếu nàng làm hắn không vui, xem chừng chỉ đành mượn danh Phương Như Ý đối phó thôi.

Cứ nghĩ Triệu Minh sẽ vui vẻ nhận lấy, không ngờ ánh mắt hắn lại lập tức đanh lại:

“Không uống! Nàng cũng không được uống!”

Trong lòng thiếu nữ tràn ngập khó hiểu, bàn tay đang cầm ly trà cũng trở nên cứng ngắc. Nàng cố nặn ra một nụ cười tươi, khẽ đáp:

“Thái tử, nhưng đây là của Hạ quốc... A...”

Chưa kịp nói hết câu, bỗng người nam tử chợt vươn tay kéo nàng vào lòng hắn. Thiếu nữ không phản ứng kịp, chén ngọc trên tay lập tức rơi xuống sàn, âm thanh vỡ tan cất lên đầy ai oán trong đêm.

“Thái tử...”

Đôi môi đỏ thẫm của Triệu Minh chạm lên mái tóc như mây của thiếu nữ, hắn nhắm mắt, hàng mi đen láy dưới ánh nến run run tựa cánh bướm đang yếu ớt chập chờn vỗ. Cả người Trần Hy Hy gần như nằm trọn trong lòng nam tử, nàng muốn ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhưng bàn tay người đó thoáng chốc đã đưa ra che mắt nàng.

“Trần Hy Hy... nàng cứ như vậy... Bản cung... thật không nỡ...”

Thật không nỡ...

Chất giọng bình thản mà mơ hồ nhuốm đậm nỗi cô đơn buồn bã đan xen. Trần Hy Hy im lặng, lắng nghe lời nói bỏ ngỏ ấy của người đang ôm mình, tâm can bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Hắn nói không nỡ... là không nỡ cái gì?

Hít sâu một hơi, cảm nhận bàn tay lạnh băng ấy đang nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt mình, Trần Hy Hy do dự, cuối cùng từ từ vươn bàn tay ấm áp của mình mơn trớn khuôn mặt hắn.

Ngón tay nàng khẽ trượt ra sau tai Triệu Minh, nhẹ nhàng như âu yếm:

“Thái tử... có phải... đã xảy ra chuyện gì không?”

Nàng cảm thấy hành động của Triệu Minh... thực sự rất kỳ lạ. Thời gian Trần Hy Hy ở bên cạnh hắn đã cho nàng biết một điều...

Triệu Minh là kiểu người vô cùng lý trí, tuyệt đối sẽ không vì những việc nhỏ nhặt mà làm tâm tình rối loạn.

Nàng đã suy nghĩ rất nhiều lần lý do vì sao hắn lạnh nhạt với nàng, từ cái đêm hắn hiểu lầm nàng ở cùng Phương Hạo Thiên, đến việc hắn “độc sủng” Phương Như Ý, nhưng tất thảy... không đủ.

Nàng đã từng nói, sẽ tin tưởng Triệu Minh. Bởi thế, đối với chuyện hắn lạnh nhạt xa cách nàng, đó là không thể nào.

Trong lòng thiếu nữ hồi hộp, vẫn còn thiếu một bước nữa. Chỉ là, không đợi nàng có hành động tiếp theo, bàn tay đang che mắt mình lập tức buông lỏng, đôi con ngươi không chút dao động của nam tử dần hiện rõ trước mắt nàng.

“Quên chuyện vừa rồi đi.”

Trần Hy Hy nhìn thái độ lạnh lùng của hắn khác hẳn với một khắc trước, trong lòng càng hồ nghi nhiều hơn. Vừa rồi, nàng đã dùng phương pháp cổ điển của CIA để xác định xem hắn có nói dối không, kết quả nhịp đập động mạch và đồng tử vô vùng ổn định, nghĩa là hắn không nói dối.

Nhưng có một sự thực không thể phủ nhận, cách này sẽ không dùng được với những người có thể làm chủ nhịp đập của động mạch và độ co dãn của đồng tử. Đứng trước Triệu Minh của hiện tại, nàng chỉ cảm thấy bản thân như đang lạc vào một biển sương mù, tứ phía đều bị màn sương khói phủ lên, mờ mờ ảo ảo, hư hư thực thực.

Nhưng Trần Hy Hy không phải là kiểu người có thể ngồi yên chờ đợi, nàng không ngừng vùng vẫy ra khỏi đám sương đó, đến khi bắt được một tia sáng, sẽ liều mạng men theo để tìm ra sự thật cuối cùng.

Bởi vậy, khi thấy Triệu Minh có ý định muốn đứng dậy rời đi, nàng lập tức trở người, từ phía sau ôm chặt lấy hắn, hai bàn tay ấm áp cũng vòng ra phía trước nắm lấy đôi tay lạnh băng kia.

Cảnh tượng giống hệt mấy tháng trước đây.

“Đến giờ thiếp vẫn không hiểu tại sao thiếp và chàng lại thành ra như vậy. Thái tử... hãy cho thiếp một lý do, để thiếp có thể tin tưởng vào lời ước định của đôi ta ngày ấy. Chàng... còn tin thiếp không?”