Sau khi tiến cung thỉnh an Hoàng thượng, Phương Như Ý có chút uể oải trở về Vân Phi Các.

Đã gần một tuần nàng không được gặp Triệu Minh, lý do bởi chàng có công vụ cần xử lý ở Bình Châu.

Phương Như Ý thực sự không hiểu tại sao chỉ là một tri huyện nhỏ nhoi lại xảy ra nhiều vấn đề như vậy, trong khi tháng trước chàng vừa đến đó giải quyết án liên quan đến phản quân.

Nhớ đến lời hoàng thượng nói sáng nay, hiện tại trong lòng nàng tràn đầy sự tủi hờn. Tuy ngài ấy không trực tiếp nói thẳng ra, nhưng ý tứ thể hiện rất rõ...

Nếu hai chính phi vẫn chưa thể mang thai con của Thái tử, nạp thiếp là điều tất yếu.

Phương Như Ý tuy ngoài mặt mỉm cười đoan trang, thể hiện bản thân là một hiền thê rộng lượng, nhưng nội tâm đã sớm chất chứa phiền muộn. Một Trần Hy Hy đã làm nàng hao tổn tâm tư rồi, nếu ngày ngày nhìn đám tiểu thiếp cứ oanh oanh yến yến bên cạnh Thái tử, nàng làm sao có thể chịu được...

“Ngọc Lan, bản phi nên làm gì đây? Ta không muốn chàng nạp thiếp...”

Phương Như Ý rầu rĩ cất lời. Nhìn gương mặt khuynh quốc khuynh thành trước gương đồng, nàng khẽ đưa tay chạm lên.

Tại sao chứ? Nàng có nhan sắc và tài hoa khiến hàng vạn nữ tử thế gian này phải ghen tỵ, làm khuynh đảo vô vàn nam nhân trong thiên hạ. Tại sao nàng lại không thể bắt được tâm của chàng?

Được nhận vô số sủng ái từ bé, Phương Như Ý vẫn luôn tin rằng: thế gian này ngoại trừ nàng, không ai có thể có tư cách đứng bên cạnh Triệu Minh.

Chỉ có nàng, mới xứng làm thê tử của chàng.

Nghĩ đến việc Triệu Minh chưa từng một lần thị tẩm nàng, trong tâm Phương Như Ý càng thêm ngậm ngùi đau xót. Nàng tự hỏi, rốt cuộc nàng có điểm gì chưa vừa mắt chàng, khiến chàng chán ghét đến nỗi không muốn chạm vào?

Nếu chẳng may Trần Hy Hy hay các tiểu thiếp mang thai con của chàng trước, điều này còn không phải là một cái tát giáng thẳng vào mặt nàng sao?

Ngọc Lan khẽ chau mày lắng nghe tiếng than thở của thiếu nữ trước mặt, thầm nghĩ tình ái quả nhiên làm con người mất đi lý trí. Thông minh như công chúa cũng có ngày xúc động mà ảnh hưởng đến khả năng mưu tính cho mình.

Nàng ta đè thấp thanh âm, có chút lạnh lùng đáp lời:

“Xin công chúa chớ lo lắng. Hoàng thượng dù có chủ ý muốn nạp thiếp nhưng nhất định cũng phải thông qua sự đồng ý của Thái tử. Hơn nữa, hiện tại điện hạ đã làm chủ giang sơn Hạ quốc, về cơ bản mà nói, địa vị của công chúa ở Thiên triều, không ai có thể lay động.”

Phải rồi! Phương Như Ý thoáng bình ổn tâm tư, sao nàng lại quên mất, phía sau nàng còn có hoàng huynh cùng Hạ quốc lớn mạnh kia chứ?

Có Hạ quốc phồn thịnh chống lưng, nàng vẫn là Thái tử phi cao quý của Thiên triều!

Phương Như Ý khẽ mỉm cười nhìn Ngọc Lan:

“Ta thật sự vô cùng biết ơn hoàng huynh đã để ngươi lại cho ta. Ngọc Lan, nếu ngươi có nguyện vọng gì, cứ nói với ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi.”

Khóe môi đỏ thắm của Ngọc Lan hơi nâng lên, nàng ta cúi đầu, đạm mạc cười:

“Phân ưu vì Thái tử phi là chức trách của nô tỳ. Chỉ cần Thái tử phi an an bình bình tại Thiên triều, Hoàng thượng mới có thể yên lòng trị vì giang sơn Hạ quốc.”

Phương Như Ý nghe vậy, mắt phượng lập tức ẩn hiện một chút thâm ý:

“Hóa ra là bởi vì hoàng huynh. Ta nghe huynh ấy từng nói, ngươi là một trong những ám vệ có năng lực nổi bật hơn hẳn những người còn lại. Ngươi tận trung như vậy, hoàng huynh quả thật có phúc.”

“Thái tử phi quá lời. Nếu năm xưa hoàng thượng không ra tay cứu giúp nô tỳ khỏi đám binh lính Lương quốc, nô tỳ đã sớm chết dưới đao của bọn chúng rồi. Đời này của nô tỳ, nếu có thể cống hiến chút sức mọn vì người, nguyện không hối tiếc.”

Ăn nói rất hay! Trong lòng Phương Như Ý không khỏi âm thầm tán thưởng. Nhìn nhan sắc thanh lệ cùng cơ trí của nữ tử, nàng khẽ vươn tay nắm lấy tay nàng ta. Tay Ngọc Lan không giống như những tiểu thư khuê các, bàn tay có chút thô ráp do thường xuyên luyện kiếm, thậm chí nàng còn cảm nhận rõ vết chai nơi ngón cái.

“Ngọc Lan, chỉ cần ngươi tận tâm giúp ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi. Đợi đến khi mọi việc bình ổn, ta sẽ giúp ngươi tìm một nhà tốt gả đi, sớm ngày ổn định cuộc sống.”

Có thể nói, đây là đãi ngộ vô cùng tốt đối với bất kỳ nữ nô nào. Thoát khỏi kiếp làm nô tịch, được tự do làm chính mình, không cần phải nơm nớp lo sợ trước những ngày tháng cúi đầu trước người khác.

Không ngờ sắc mặt Ngọc Lan lại thoáng chốc trở nên trắng bệch sợ hãi. Nàng ta vội quỳ xuống dập đầu:

“Nô tỳ tạ Thái tử phi nhọc lòng. Nhưng đời này của nô tỳ, đã định sẽ dốc sức vì chủ tử. Chuyện gả chồng sinh con, nô tỳ chưa từng nghĩ đến.”

Phương Như Ý không ngờ phản ứng của Ngọc Lan lại kích động như vậy.

Thật kỳ lạ! Đây chẳng phải là ước vọng lớn nhất của nô tịch sao?

Nhìn nàng ta vẫn không ngừng dập đầu, Phương Như Ý chỉ đành tự tay nâng dậy, lại mỉm cười hòa nhã nói:

“Được rồi, được rồi. Mau đứng lên. Nếu ngươi đã quyết như vậy, ta cũng không muốn ép buộc. Có điều, nếu ngươi đổi ý, cứ nói với ta nhé.”

Ngọc Lan khẽ cụp mi, dung nhan vẫn có chút trắng nhợt:

“Đa tạ Thái tử phi.”

***

Kiến Giang – Bình Châu.

Nắng sớm khẽ vươn mình len lỏi qua hàng trúc xanh mướt, gió lớt phớt thổi nhẹ, lá cây nhẹ nhàng khiêu vũ.

Sâu trong rừng trúc có một ôn tuyền rất lớn, hơi nước bốc lên mịt mù. Nước suối trong vắt thanh triệt, từ trên cao đổ xuống những mặt đá bị nước bào mòn mà nhẵn nhụi.

Nơi đây chỉ có nàng Thiên Nhiên khẽ ngâm nga những giai điệu tinh tế, ngỡ như chốn tiên cảnh nhân gian.

Trong ôn tuyền thanh khiết ấy, thấp thoáng một hình bóng phong hoa tuyệt đại, mờ mờ ảo ảo giữa hơi nước mênh mang. Nước suối chỉ cao đến thắt lưng hắn, vừa vặn đem mái tóc đen nhánh, mềm mượt như mây trôi bồng bềnh trong mặt nước thơ mộng.

Ánh nắng dịu nhẹ khẽ khàng chiếu lên làn da trắng sáng trên gương mặt mỹ áp quần phương của nam tử, khiến người ta vừa nhìn liền ngơ ngẩn, ngỡ như một vị trích tiên nào đang lạc giữa chốn nhân gian.

Bộ trường bào màu đen thường ngày trên người hắn đã được thay bằng một bộ trung y màu trắng, dưới cần cổ trắng nõn ẩn hiện xương quai xanh vô cùng gợi cảm.

Đột nhiên, trong rừng trúc thanh tịnh điểm lên tiếng bước chân rất khẽ. Hai người một trẻ một già tiến vào, lẳng lặng đứng trước ôn tuyền nhìn nam tử.

“Mộ Thái y, đến bao giờ Thái tử có thể tỉnh lại?”

Người thanh niên chầm chậm cất tiếng. Ngay hôm Thái tử bị độc phát đến hôn mê, bọn họ chỉ có thể đưa người đến nơi này tĩnh dưỡng.

Có lẽ ít ai biết, nước ôn tuyền ở rừng trúc này vô cùng trân quý, trong nước chứa nhiều khoáng chất tựa thảo dược, gần như có thể chữa được bách bệnh.

Lần trước nếu bọn họ đến đây xử lý công vụ, thì lần này hoàn toàn ngược lại.

Sáng nào y cũng đưa Thái tử đến ôn tuyền này để ngâm mình khoảng một canh giờ, hi vọng nước suối có thể giúp người giảm bớt tác động của độc tính. Y không biết việc này có thể giúp người kéo dài bao lâu, nhưng chỉ cần có chút hi vọng, y quyết không từ bỏ.

Mộ Dung Trạch nhìn đôi mắt Triệu Minh vẫn an tĩnh khép lại trên tuấn nhan khuynh thành, chỉ nhẹ giọng đáp:

“Chuyện này... lão phu cũng bất lực. Nhưng gần đây trâm cứu cho Thái tử, người không còn bị thổ huyết như trước, có lẽ... chúng ta vẫn còn hi vọng.”

Gia Bảo gật đầu, y nhớ đến lời Mộ Dung Trạch nói đêm ấy, vội trịnh trọng tiếp lời:

“Thứ Mộ thái y nói với tại hạ lúc trước, có thể... không phải chỉ là truyền thuyết.” Y nhìn lướt qua gương mặt Triệu Minh: “Mấy ngày này, phiền Mộ thái y chăm sóc cho Thái tử, tại hạ cần trở về Đông Cung một chuyến.”

Nếu thứ này đã xuất phát từ Hạ quốc... có lẽ... Phương Thái tử phi sẽ nắm rõ hơn bất kỳ ai.

Chú thích: Giảo định

thanh sơn bất phóng tùng*: trích trong "Trúc thạch" - Trịnh Bản Kiều. Ý chỉ lòng ngợi ca khí chất hùng dũng của cây trúc trước phong ba, nghĩa bóng chỉ người anh hùng vẫn kiên cường trước bão táp cuộc đời. Trong trường hợp này "anh hùng" mình dùng để chỉ Triệu Minh nhé ^^.