“Thái tử... chàng mau tỉnh lại. Mở mắt ra nhìn thiếp đi.” Trần Hy Hy cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của nam tử, run run động môi.

Chàng hạ lệnh cấm túc ta, là vì không muốn ta phải tận mắt nhìn chàng chết, có đúng không?

Đồ ngốc này! Cho dù ta có oán hận chàng thế nào, tự đáy lòng ta vẫn hi vọng chàng có thể sống bình an, bảo trọng để hoàn thành đại nghiệp.

Mở mắt ra đi, Triệu Minh!

Không phải chàng thông minh lắm sao? Không phải chàng giỏi tính kế lắm sao? Chàng làm sao có thể để kẻ khác tính kế lên mình được?

Trần Hy Hy mím chặt môi, vốn tưởng tâm đã nguội lạnh, hóa ra... chỉ cần nhìn thấy hắn bất động nằm đó, lòng nàng lại dậy muôn nghìn lớp sóng, đau đớn vỡ òa.

“Là ai?”

Trần Hy Hy lấy khăn thấm máu nơi khóe miệng người trên giường, nhàn nhạt hỏi Gia Bảo bên cạnh.

Chàng mất máu nhiều quá! Làn da trắng sứ đã trở nên trong suốt, nhìn rõ cả những mạch máu li ti.

Là kẻ nào lại đang tâm hạ độc như vậy, đến cả Mộ Dung Trạch y thuật cao minh cũng bất lực.

Đối với câu hỏi của Trần Hy Hy, Gia Bảo thập phần khó xử. Y biết, kẻ hạ độc có phân lượng bao nhiêu trong lòng Thái tử phi. Nếu không, làm sao Thái tử có thể để mặc bản thân bị nàng ấy hiểu lầm cũng không giải thích?

Biểu cảm muốn nói lại thôi của Gia Bảo khiến lòng Trần Hy Hy càng phát lạnh. Y muốn giấu nàng sao, hay căn bản, y không biết?

Gia Bảo vốn không định nói ra, nhưng nghĩ đến vận mệnh nghiệt ngã giáng xuống người Thái tử, hoàng tuyền đã gần ngay trước mắt, còn điều gì đáng để y lưu tâm nữa sao?

Cả đời này của y, chỉ nguyện vì Thái tử cúc tung tận tụy, chưa bao giờ y nỡ nhìn người chịu bất cứ một thương tổn nào. Cuối cùng, Gia Bảo nắm chặt tay, y cười nhạt:

“Chỉ e dù có nói ra kẻ đó là ai... Thái tử phi sẽ cho là ty chức bịa chuyện, ngậm máu phun người.”

Sao? Trần Hy Hy không thể không đưa mắt nghi vấn nhìn Gia Bảo. Y chưa nói ra mà đã cho rằng nàng sẽ có phản ứng như vậy, y tưởng rằng bản thân đi guốc trong bụng nàng đấy ư?

“Là...?” Nàng lạnh lùng lên tiếng, nhãn thần nhìn thẳng vào Gia Bảo.

***

Bầu trời bị mây đen nuốt trọn, gió u oán thét gào, lá cây tiêu điều bay tán loạn.

Thiếu nữ vô lực đẩy cánh cửa thư phòng, đôi chân khó nhọc bước đi, cả người lạnh lẽo như rơi vào hầm băng. Nhớ lại những lời vừa rồi, hiện tại đầu nàng vẫn còn choáng váng, trước ngực như bị một bàn tay nào đó thít chặt, phút chốc không thể thở nổi.

Cảm giác phẫn nộ và tự trách luân phiên trào dâng, dường như muốn bòn rút toàn bộ khí lực của thiếu nữ. Nàng loạng choạng, thân thể miễn cường tựa vào thành lan can để đứng vững.

Vài hạt mưa đã bắt đầu tí tách rơi xuống, bụi bị gió cuốn thành vòng, phả vào trong không trung, một ít bay vào mắt thiếu nữ, có chút đau.

Chóp mũi chợt ngửi được mùi thơm nhè nhẹ của huân hương, khi Trần Hy Hy còn chưa kịp nâng mắt nhìn rõ người trước mặt, tiếng “chát” chói tai đã lanh lảnh vang lên. Liền ngay sau đó, một bên má lập tức truyền đến cảm giác nóng rát.

Bấy giờ thiếu nữ mới nhận ra kẻ vừa hạ tay là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Phương Như Ý. Đôi mắt nàng ta đỏ ngầu, nhìn nàng đầy phẫn hận.

“Phương Như Ý, hành động này của cô là ý gì?”

Trần Hy Hy vội lấy lại tinh thần, lạnh lùng lên tiếng. Bên má đau rát khiến nàng không khỏi nhíu nhẹ mày.

Phương Như Ý không trả lời, cánh tay kia lại tiếp tục giơ lên.

Lần trước sơ suất phải vô cớ nhận một cái tát, há lần này Trần Hy Hy có thể để chuyện đó tiếp diễn?

Nàng lập tức giơ tay túm chặt lấy cổ tay nàng ta, tay kia dứt khoát hạ xuống.

“Cái tát này, là ta trả cái bạt tai vừa rồi của cô!” Trần Hy Hy vẫn đứng trước mặt Phương Như Ý, điềm nhiên đáp lại.

Thật hoang đường! Nàng ta cho rằng bản thân là Hạ quốc công chúa cao quý, có thể tùy tiện đánh người như thế sao?

Phương Như Ý ôm mặt, mắt phượng trừng trừng nhìn thiếu nữ, gằn giọng nói:

“Tiện nhân! Tại vì cô mà Thái tử phải nằm trên giường hấp hối từng giây như vậy! Trước đây có tin đồn cô là yêu nữ họa quốc, quả là không sai!”

Trái tim Trần Hy Hy nhói lên, bỗng hiểu ra hành động vừa rồi của Phương Như Ý.

Nàng ta đã nghe thấy những lời nàng nói trong thư phòng khi ấy.

Đứng trước sự chất vấn đầy cay nghiệt của nữ tử diễm lệ trước mắt, Trần Hy Hy hiện tại chẳng thể thốt lên một lời nào.

Nàng không thể phản bác, đúng hơn, nàng có tư cách gì mà phản bác đây?

Vừa rồi, Gia Bảo phân tích độc được hạ từ trận chiến với quân Khuyển Nhung, chỉ là không rõ cách thức hạ thế nào, bởi lẽ thức ăn, nước uống, đồ dùng của Thái tử đều được thử độc nghiêm ngặt.

Nghe đến đó, nàng mới chợt nhớ có một lần, chính là cái đêm nàng đánh thuốc mê Triệu Minh để dẫn một ngàn tinh binh đến thành Bắc Liêm cứu viện.

Đêm ấy, A Huyên đưa liều thuốc mê kia cho nàng, nàng không chút nghi ngờ bỏ vào ly trà của Triệu Minh, lại không ngờ đến, thuốc mê kia đã pha lẫn độc dược trí mạng.

Thập tứ hoàng tử Nguyên quốc!

Thập tứ hoàng tử Nguyên quốc!

Trần Hy Hy nhắm mắt, cố nén nỗi đau xé tâm can.

Thảo nào trước đây mỗi khi A Huyên nhìn Triệu Minh, nàng đều mơ hồ cảm thấy một nỗi hận thù lóe qua.

Thảo nào ở người thiếu niên ấy, luôn phảng phất khí chất cao ngạo trầm tĩnh không hợp tuổi.

A Huyên... Không! Là thập tứ hoàng tử Nguyên Thừa Úc!

Có lẽ ngay từ lần gặp gỡ ở thành Lạc Dương, hắn đã âm thầm vạch sẵn kế hoạch trả thù.

Nàng có thể hiểu được vì sao hắn lại hận Triệu Minh như vậy. Nếu nhìn một cách khách quan, hắn chẳng hề sai!

Nhưng nàng không thể hiểu, cũng không thể chấp nhận được hắn lại lợi dụng nàng, lợi dụng nàng để hạ độc Triệu Minh!

Hắn khiến nàng trở thành kẻ trực tiếp ra tay với người ấy!

Mưa lạnh lùng rơi xuống, tiếng mưa rơi hòa cùng tiếng nấc nghẹn ngào của thiếu nữ tạo nên bản giao hưởng đầy rẫy bi thương.

Thân hình mảnh mai ấy bất động dưới làn mưa, để mặc cái lạnh cắt da thịt điên cuồng trút xuống.

Triệu Minh... chàng đau lắm đúng không? Gia Bảo đã nói cho thiếp biết rồi, mỗi lần độc phát chàng gần như đau đến chết đi sống lại. Vậy mà thiếp chẳng biết gì cả, lần đó còn trách giận chàng vì hạ lệnh bắn tên A Huyên...

Chàng không nói thân phận A Huyên cho thiếp biết, là bởi chàng lo lắng thiếp sẽ vì điều ấy mà buồn phiền, đúng không?

Tại sao chàng lại ngốc như vậy? Tại sao chàng cứ phải để thiếp hiểu lầm như thế? Chàng có biết rằng, so với đối mặt với sự thật, ở trong sự giả dối... nó đáng sợ đến mức nào không?

Mưa vẫn rơi nặng hạt, bầu trời ầm ầm mây đen, trong khoảnh khắc ấy, thiếu nữ chỉ cảm thấy đất trời rung chuyển, mọi thứ trước mắt đều rơi vào bóng tối bất tận.

***

Sau khi trở về Vân Phi Các, Phương Như Ý liền nhốt mình trong phòng, thất thần suy nghĩ.

Thì ra lần đấy Gia Bảo hỏi nàng Hải Tinh giao châu, là bởi vì Thái tử sao?

Phương Như Ý ôm mặt, bật khóc nức nở, nàng chưa bao giờ nhìn thấy người ấy yếu ớt như vậy. Chàng nằm đó, hơi thở mong manh, tưởng như bất cứ lúc nào cũng có thể buông lơi. Nàng nhớ, Mộ Dung Trạch nói, thời gian của chàng không còn nhiều...

Số phận thật trớ trêu làm sao! Nàng đã đợi chàng tám năm, hàng đêm đều mong muốn mình trở thành nương tử của chàng, đến khi tâm nguyện ấy thành sự thực, bi kịch lại xảy đến!

Thứ có thể cứu được chàng, là Hải Tinh giao châu ư? Phương Như Ý cắn chặt môi, làm sao điều ấy có thể xảy ra, khi nó là vật không tồn tại?

“Hoàng huynh...”

Nàng nghẹn ngào, từ bé đến giờ, chưa bao giờ nàng cảm thấy bất lực đến vậy. Đã quen với sự đùm bọc của Phương Hạo Thiên, một tiếng gọi khi ấy, cơ hồ là xuất phát từ tiềm thức...

“Hoàng huynh... muội nên làm gì để cứu chàng đây?”

Nàng thì thầm, lệ thấm đẫm gò má diễm lệ.

Phương Như Ý bất lực đến trước thư án, có lẽ nàng nên viết một phong thư cho hoàng huynh...

Bàn tay cầm nghiên mực thoáng khựng lại, đúng rồi! Sao nàng lại quên mất, trước khi huynh ấy về Hạ quốc, có để lại một thứ vô cùng quan trọng.

“Như Ý, muội phải nhớ rằng, chỉ khi nào nguy cấp mới được mở hộp gỗ này ra, nghe chưa?”

Chỉ khi nào nguy cấp?

Phương Như Ý ngây người, trái tim đập mạnh liên hồi, lẽ nào...

Nàng cuống cuồng, lập tức lấy chìa mở khóa rương. Bên trong, chiếc hộp gỗ tinh xảo nằm ngay ngắn an ngủ. Nàng run rẩy cầm lấy hộp gỗ, chỉ cần mở ra... sẽ chứng thực suy nghĩ trong lòng nàng...

***

Tối, mưa tạnh, hơi lạnh len lỏi, dường như muốn đóng băng lớp không khí.

Ánh đèn hiu quạnh tỏa sáng trong đêm, trăng ảm đạm rơi trên đầu mái cung.

Bên trong Vân Phi Các, huân hương thơm ngát nhẹ nhàng phảng phất, quyện hòa với hương trà tươi mát.

Thiếu nữ nâng mi nhìn thần sắc bình thản của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, chậm rãi cất lời:

“Nghe nói cô đã có cách giải độc của Thái tử.”

Phương Như Ý lấy khăn thấm khóe miệng, ý cười trên môi có chút sâu xa:

“Đúng là ta có! Nhưng phải xem biểu hiện của cô rồi.”

Biểu hiện của nàng?

Trần Hy Hy mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng nghĩ đến bệnh tình hiện tại của Triệu Minh, nỗi hồ nghi thoáng bị dìm xuống. Nàng mỉm cười yếu ớt, nhẹ gật đầu.

Đôi môi đỏ mọng của người trước mắt càng cong lên hoàn mỹ:

“Trên thế gian này, thứ có thể cứu được Thái tử chỉ có Hải Tinh giao châu. Thật trùng hợp, vật đó đang nằm trong tay bản phi.”

Nhãn thần Trần Hy Hy co lại, có chút kích động: “Tại sao cô không đưa nó cho Thái tử?”

Hóa ra Hải Tinh giao châu là có thật!

Phương Như Ý bật cười, phượng mâu xoáy sâu vào thiếu nữ, cao giọng nhấn mạnh từng chữ:

“Bản phi đương nhiên sẽ tự tay đưa nó cho Thái tử. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu cô còn ở bên cạnh chàng, không biết sau này chàng còn đối mặt với cái chết bao nhiêu đây? Trần Hy Hy...” nàng ta bỗng ném mạnh ly trà dưới chân nàng, ánh mắt sắc lạnh:

“Bản phi muốn cô phải rời khỏi Thái tử, rời khỏi Đông Cung, mãi mãi không được xuất hiện trước mặt chàng!”