Vân Phi Các

“Ngươi nói cái gì? Trần Hy Hy bị ám sát?”

Phương Như Ý nhướng cao mày, nghe lời vừa rồi của thị nữ bên cạnh, động tác cài trâm thoáng khựng lại, âm điệu không giấu nổi một tia kinh ngạc.

Văn Trân gật đầu, nhỏ giọng đáp:

“Thái tử phi, có người phát hiện xe ngựa của Phủ Thái tử xuất hiện ở trong rừng, gần đó lại thấy thi thể nên đi báo quan. Truyện này đã lan truyền khắp kinh thành rồi.”

“Vậy... nàng ta... có chết không?”

Văn Trân đón lấy chiếc trâm mẫu đơn, nhẹ nhàng cài lên tóc nàng, khẽ nói:

“Nô tỳ chỉ biết... đến giờ vẫn chưa rõ tung tích.”

Đối với việc Trần Hy Hy bị ám sát lần này, quả thật khiến Phương Như Ý thập phần bất ngờ. Trần Hy Hy luôn ở trong phủ, chưa từng xảy ra mâu thuẫn với ai. Rốt cuộc là kẻ nào đứng sau vụ này? Hơn nữa, mục đích là gì?

Trầm tư một hồi cũng chưa nghĩ ra người nào, bỗng lúc này, nàng lại nghe thấy Văn Trân mỉm cười vui mừng:

“Thái tử phi đừng quá bận tâm. Dù cho kẻ đó là ai, chung quy cũng là giúp người diệt trừ mối họa. Nàng ta sẽ không còn là vấn đề cản trở người và Thái tử nữa.”

Phương Như Ý nghe đến đây, chợt bừng tỉnh. Phải rồi, Triệu Minh!

Nàng đưa mắt nhìn Văn Trân:

“Nếu chuyện này đã lan khắp kinh thành, ắt hẳn Thái tử cũng biết rồi. Ngươi thấy bên chàng có động tĩnh gì không?”

Văn Trân thấy thần sắc có chút bất an của chủ tử, liền nhịn không được mà phì cười:

“Thái tử phi lo lắng sao? Hiện tại Trần Hy Hy đã không còn liên quan gì đến Đông Cung. Chuyện này, chung quy là Thái tử không cần bận tâm, bộ Hình sẽ lo liệu.”

Phương Như Ý cắn môi: “Chỉ mong như ngươi nói.”

Cái nàng muốn chính là chàng thực sự buông bỏ được Trần Hy Hy. Nếu không, chẳng phải những gì nàng làm đều trở thành công dã tràng sao?

“Văn Trân, ngươi thấy Ngọc Lan đâu không?” Từ sáng đến giờ, Phương Như Ý không thấy nàng ta tiến vào hầu hạ, không khỏi buột miệng nghi vấn.

Hiện tại ở Vân Phi Các, Ngọc Lan là cánh tay đắc lực của nàng, đương nhiên nàng phải để tâm hơn bất kỳ người nào.

Văn Trân nghe vậy, suy nghĩ một lúc mới chậm rãi đáp lại:

“Hình như một số hương liệu đã hết nên nàng ấy xuất phủ để mua rồi ạ.”

Phương Như Ý ừ một tiếng, ngày càng cảm thấy hoàng huynh đưa Ngọc Lan đến bên cạnh nàng là một quyết định đúng đắn. Nàng ta không những thông minh, còn có tài phối hương. Huân hương trong phòng nàng cũng là do một tay Ngọc Lan điều chế, hương thơm rất riêng biệt!

***

Nắng vàng chiếu tỏa mặt đường, bầu trời xanh thẳm cao vời vợi, không một gợn mây lững thững.

Hoa Mộng lâu là một trong những tửu lâu lớn nhất của kinh thành Hòa An. Trước đại sảnh lúc này, một hình bóng yêu kiều lặng lẽ phảng phất trong đám đông. Đầu nàng đội mũ sa rộng, lớp rèm sa màu trắng bao quanh viền mũ rủ xuống tận thắt lưng, kết hợp với áo choàng tuyết sắc tạo nên một vẻ đẹp trong trẻo tinh khiết.

Nữ tử ấy thong thả đi lên lầu hai, dừng lại trước một gian phòng ở cuối dãy.

Nghe thấy tiếng mở cửa, người trong phòng vội lấy lại tinh thần:

“Cô đến rồi.”

Nàng ta thản nhiên ngồi xuống ghế, nâng tay rót một ly trà, lát sau mới lạnh nhạt hỏi:

“Sao rồi? Vẫn chưa tìm được tung tích à?”

Thần sắc người kia có chút lúng túng, nhưng nghĩ đến mục đích hôm nay, liền dứt khoát đáp lời:

“Vốn dĩ lúc đó chúng ta đã có thể ra tay giết chết ả, không ngờ đến phút cuối có kẻ xuất hiện, đem người đi rồi. Sau đó chúng ta có tìm kiếm, nhưng không phát hiện một chút dấu vết nào để lại. Xem chừng kẻ cứu ả ta đã tính toán rất kỹ.”

Thấy nữ tử im lặng, gã bèn sốt ruột tiếp lời:

“Mặc dù không giết được ả, nhưng chung quy ả vẫn bị chúng ta đả thương rất nặng, muốn một hai ngày tỉnh lại không phải chuyện dễ dàng. Cô nương có phải cũng nên trả nốt nửa số bạc còn lại không?”

Ngón tay nữ tử gõ nhẹ lên thành ly, khuôn mặt thanh lệ ẩn sau lớp màn sa gợi lên nụ cười có chút lạnh lẽo.

“Vị đại ca này, nói như thế chẳng phải người thiệt là ta sao? Chúng ta đã thỏa thuận, nếu các người lấy được mạng của nàng ta, ta sẽ đưa nửa số bạc còn lại. Nhưng hiện tại nàng ta được cứu, cũng coi như thỏa thuận đó không tính.”

Con ngươi của gã thoáng co lại, giọng nói cũng đè nặng hơn:

“Cô nương nói vậy là có ý muốn lật lọng?”

Thấy gã đưa tay chạm lên đại đao bên hông, mắt đẹp của nữ tử phớt qua một tia thị huyết. Nàng giả bộ hòa hoãn:

“Tất nhiên là ta không có ý đó. Ta biết các người cũng tổn hại nhân lực không ít. Các người là kiếm khách giang hồ, ta nghĩ thay vì dùng bạc có thể dùng ngân phiếu, sẽ tiện lợi hơn. Không biết chủ ý của các hạ thế nào?”

Gã suy ngẫm cũng thấy có lý, lúc này nữ tử đã đứng dậy, thong thả đi vòng ra sau lưng gã. Chỉ biết khi gã định gật đầu đáp ứng, đột nhiên có thứ ánh sáng sắc lạnh lóe lên. Liền ngay sau đó, dòng máu nóng trên cổ gã điên cuồng phun ra như mưa, cả người nhanh chóng gục xuống sàn, chết không nhắm mắt.

Nữ tử thu lại loan đao, thủ pháp nhanh gọn dứt khoát, trên bạch y thanh khiết không nhiễm nửa giọt máu. Nàng ta nhìn thi thể dưới chân, cười lạnh:

“Cho dù ngươi có giết được nàng ta hay không... đây cũng là kết cục định sẵn của ngươi rồi.”

Nàng tuyệt đối không để một đầu mối nào có khả năng làm ảnh hưởng đến mình.

Váy dài lướt qua thi thể, hình bóng nữ tử nhanh chóng rời khỏi tửu lâu. Nàng ta đến một góc khuất, đem áo choàng bạch y cùng mũ sa cởi xuống, lạnh lùng vứt đi. Dung nhan diễm lệ của Ngọc Lan dần dần hiện rõ.

Khóe miệng giơ lên ý cười mơ hồ, hôm nay, kẻ giết hắn ta, không phải là nàng, mà là bạch y cô nương thần bí!

***

Sự việc Trần Hy Hy mất tích không rõ sống chết nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán khắp kinh thành. Binh Bộ Thượng Thư vì chuyện này mà vô cùng đau xót, đã mấy ngày nay không thể lên triều. Mọi người ngậm ngùi ngầm hiểu, Binh Bộ Thượng Thư chỉ có hai nữ nhi, một người đã hương tiêu ngọc vẫn, nếu đến cả đứa con này cũng gặp chuyện... chẳng phải là bi kịch sao?

Cứ ngỡ hoàng thất sẽ không nhúng tay vào chuyện này, nhưng sáng nay trên triều, thánh thượng đã hạ chỉ, cử hai ngàn tinh binh không quản ngày đêm tìm kiếm. Bách tính đoán già đoán non, bao nhiêu nghi vấn được đặt ra, nhưng cuối cùng đều cho rằng, là Thiên tử yêu thương con dân. Huống chi Binh Bộ Thượng Thư là trung thần, tính tình liêm khiết, đương nhiên bệ hạ phải quan tâm rồi.

Người ta thường ví thời tiết mùa hạ như thiếu nữ hai tám năm hoa, mới sáng còn nắng còn chói chang, đến chiều bỗng nhiên có cơn mưa rào đổ xuống. Vài con chim ngơ ngác trú tạm dưới tán cây, chúng ngước con mắt tội nghiệp nhìn bầu trời bị mây đen che phủ, như thể đương muốn lên án tính cách ẩm ương của nàng Hạ.

Cuồng phong quét qua, đại thụ nghiêng ngả theo gió, trông tan tác làm sao!

Triệu Minh lẳng lặng ngắm nhìn làn mưa qua hàng song hộ, vài hạt mưa hắt lên thành cửa, nhỏ xuống mái tóc đen tuyền của hắn.

Bỗng lúc này, có tiếng bước chân đi vào. Gia Bảo đến phía sau hắn, mái tóc đen ướt nhẹp, hiển nhiên là vừa đội mưa trở về. Y cúi đầu, nhỏ giọng báo cáo:

“Khởi bẩm Thái tử, tử sĩ vẫn chưa tìm được tung tích của Thái tử phi. Nhưng mà, lúc ty chức đi điều tra, được biết Hoa Mộng lâu xảy ra án mạng, người chết... được xác định là một kiếm khách giang hồ, trên thi thể có vài điểm tương đồng với thi thể thích khách phát hiện ở hiện trường.”

Triệu Minh nghe xong, ánh mắt dưới hàng mi dài thoáng dâng lên một mảnh ảm đạm.

Vẫn chưa tìm thấy? Đã ba ngày ba đêm rồi, vậy mà không có một chút tin tức nào, cứ như thể nàng đã bốc hơi biến mất vậy.

Nhớ lại trước đây nàng có suy nghĩ muốn rời đi, lẽ nào thực sự là chủ ý của nàng? Không đúng, là nàng bị ám sát cơ mà. Nghĩ đến đây, hắn lại lắc đầu tự giễu, nếu như nàng muốn lợi dụng chuyện này để rời khỏi đây thì sao?

Với năng lực của nàng, chắc chắn có thể ẩn mình mà không để lại dấu vết.

Triệu Minh đưa tay lau đi nước mưa đọng trên khóe mắt, hắn xoay người:

“Đi thôi.”

Gia Bảo ngây người, chưa rõ ý tứ của hắn: “Thái tử... đi... đi đâu?”

“Hình bộ ti.”

Nếu thực sự là nàng muốn rời đi, hắn không quyền can thiệp. Nhưng kẻ hại nàng, hắn nhất định phải tra ra.