Phương Như Ý nghe đến đây, nụ cười trên môi chợt tắt ngúm. Nàng ngẩng đầu, phượng mâu cố nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy kia:

“Thái tử... người nói như vậy là ý gì?”

Triệu Minh vẫn nở nụ cười tao nhã, tư thái thong dong mà xa cách, cứ ngỡ có thể chạm vào, hóa ra... lại tựa như ánh trăng dưới nước.

“Ý gì? Nàng không hiểu hay cố tình không hiểu? Hiện tại đã không ai có thể đe dọa đến vị trí Thái tử phi của nàng nữa, chẳng phải nàng mới vui mừng đó sao?”

Nghe ý tứ có phần châm chọc của hắn, trái tim Phương Như Ý giống như bị một cỗ xe ngựa cán qua. Bình tĩnh nhìn vào đôi mắt sâu hút như biển kia, đây là lần thứ hai Triệu Minh tỏ rõ thái độ không vừa lòng với nàng.

Phương Như Ý chợt thấy bản thân thật buồn cười, nàng còn tưởng đêm nay chàng đến, là muốn cùng nàng hưởng thụ ái tình nhân gian, hóa ra... vẫn chỉ có mình nàng ôm mộng ảo.

Nhưng... nàng thực sự không muốn tin, cũng không muốn chấp nhận, tại sao lần nào chàng tỏ địch ý với nàng cũng là bởi vì nàng ta?

“Thái tử nghi ngờ kẻ đứng sau vụ ám sát Trần Hy Hy là thiếp đấy ư? Trong mắt chàng, thiếp là người tâm địa rắn rết như thế sao?”

Hơi lạnh từ cơn mưa lúc chiều vẫn còn thấm đượm trong gió, Phương Như Ý cười nhạt trả lời, chỉ cảm thấy từng trận hàn ý không ngừng xâm chiếm tâm can.

Triệu Minh dửng dưng đáp lại, âm điệu pha chút lạnh lùng:

“Trước đây bản cung đã từng nói với nàng, muốn người khác không biết thì tốt nhất đừng làm. Vì sao Trần Hy Hy đột nhiên muốn hưu thư, hẳn nàng tự minh bạch. Lấy tâm tư ấy, nàng còn có gì không làm được nhỉ?”

Đồng tử Phương Như Ý bỗng co lại, cổ họng cũng nghẹn đắng.

Một tia kinh hãi nhanh chóng vụt qua mắt nàng, Phương Như Ý run rẩy tựa cả người vào cánh cửa phía sau, bàn tay trắng nõn nắm chặt.

Chàng... chàng đã biết!

Thế nên... mới có thể nghi ngờ nàng như vậy, đúng không?

Cơn gió lạnh mạnh mẽ quét qua, lý trí thoáng thanh tỉnh, Phương Như Ý gượng đứng thẳng người, nhẹ cười cợt:

“Thiếp cho rằng chúng ta sinh ra trong hoàng thất, từ nhỏ đã biết làm thế nào để đạt được mục đích của mình. Đúng là việc Trần Hy Hy rời đi có liên quan đến thiếp, nhưng Thái tử cũng đừng quên, người trực tiếp đưa hưu thư cho nàng ta là chàng.”

Thấy Triệu Minh im lặng, Phương Như Ý mím nhẹ môi, nàng dịu dàng nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh dưới nguyệt quang càng làm dung nhan tuyệt sắc trở nên áp đảo phàm trần.

“Thái tử, Trần Hy Hy ở bên chàng, sớm muộn chỉ trở thành gánh nặng. Thiếp đã biết hết rồi, độc trên người chàng là do chính tay nàng ta hạ...”

“Câm miệng!”

Không khí tức thì ngập tràn hơi thở băng lãnh. Phương Như Ý thất kinh, chàng vừa nói gì?

Ánh mắt Triệu Minh nhìn nữ tử trước mặt không chút cảm xúc. Một khắc kia, thậm chí nàng còn nhận thấy có tia sát khí xẹt qua.

Dù đã tận lực trấn tĩnh nhưng thâm tâm lại không thể ngăn được nỗi tủi hờn trào dâng. Nhìn vào đôi mắt không chút độ ấm ấy, Phương Như Ý bỗng chốc thấu hiểu...

Chàng... chưa từng buông bỏ được nàng ta!

Thất bại này đối với Phương Như Ý thực sự quá ê chề. Nàng hoàn toàn không cách nào chấp nhận được!

Thoáng chốc, mắt phượng tuyệt mỹ đã phiếm hồng:

“Chàng thực sự tin Trần Hy Hy đến thế sao? Thái tử, rõ ràng người cứu chàng chính là thiếp. Cũng chỉ có thiếp mới có thể giúp chàng hoàn thành đại nghiệp.”

Vừa muốn nắm lấy đôi tay lạnh băng kia, người trước mặt đã dứt khoát xoay lưng, mái tóc đen nhánh như gió lướt qua, ngay cả góc áo hắn nàng cũng không thể chạm đến.

“Biết trước như vậy, thà rằng cô đừng cứu bản cung.”

Giọng nói thanh lãnh kia vang lên, tựa như một trận cuồng phong quét qua, lập tức khiến lòng nàng dậy muôn nghìn lớp sóng.

Trước đây Phương Như Ý vẫn luôn hoài nghi tình cảm chàng dành cho Trần Hy Hy sâu đến nhường nào. Cuối cùng đêm nay, nàng cũng biết.

Nước mắt không kìm được mà rơi xuống, Phương Như Ý đưa tay che miệng, thì ra... chàng lại có thể tình nguyện từ bỏ sinh mạng của mình vì nàng ta!

Chàng thà chết, cũng không muốn nàng cứu! Đúng hơn, chàng không muốn Trần Hy Hy thỏa hiệp với yêu cầu của nàng!

Phải yêu đến mức nào, mới có thể không chút do dự nói ra câu ấy?

Cả người Phương Như Ý vô lực dựa vào bức tường son phía sau, mảnh sân mới đó còn hình bóng chàng, hiện tại giống như tan biến trong hư vô.

“Công chúa...”

Văn Trân chạy đến bên cạnh nàng, nhìn nước mắt lăn dài trên gò má diễm lệ, trong lòng không khỏi trách Thái tử lạnh tình. Công chúa của nàng từ nhỏ có bao giờ phải chịu những tủi nhục như vậy?

“Văn Trân, nước cờ này, ta đã đi nhầm thật rồi sao?” Phương Như Ý thì thào, đôi mắt mờ mịt nhìn chăm chăm vào bóng đêm đen thẫm.

Chẳng phải hoàng huynh đã nói muốn có được thứ gì thì phải tự mình giành lấy ư? Tại sao những gì nàng làm, vẫn không thể đổi lấy một cái ngoái đầu của chàng?

Nhắm mắt, bên tai chợt văng vẳng lời nói ngày ấy của hoàng huynh.

“Hãy nhớ, đằng sau muội, là huynh, là Hạ quốc lớn mạnh.”

Phương Như Ý mím môi, bàn tay đưa lên, lạnh lùng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.

Ngước nhìn ánh trăng trên thiên cầu, Phương Như Ý bỗng mỉm cười rực rỡ.

Minh ước giữa Thiên triều và Hạ quốc vẫn còn đó.

Nàng... vẫn còn cơ hội!

***

Triệu Minh vừa trở về thư phòng, Gia Bảo liền theo sau bước vào, ghé bên tai hắn nhỏ giọng báo cáo.

Nghe xong, hàng mày như họa của Triệu Minh hơi nhướng lên. Ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn, nhìn lư hương nghi ngút khói thơm cạnh đó, một lúc sau hắn mới bình thản đáp lời:

“Có chắc hay không, thử là biết!”

...

Canh bốn, ánh trăng yếu ớt nấp sau đại thụ, đêm tĩnh mịch.

Một bóng đen bất ngờ vọt qua khung cửa sổ nhảy vào phòng ngủ của Ngọc Lan. Hai mắt nữ tử lập tức cảnh giác mở to, vừa đúng lúc nghiêng người, tránh được nhát kiếm của đối phương.

Nến trong phòng vụt tắt, chỉ có ánh trăng leo lắt mờ ảo. Đối phương bịt mặt, Ngọc Lan không rõ là kẻ nào, chỉ có thể lờ mờ nhận ra dáng người cao lớn.

Là nam nhân.

Căn bản không có thời gian suy nghĩ thân phận hắc y nhân, lưỡi kiếm sáng loáng kia đã điên cuồng hướng người nàng đâm tới.

Ngọc Lan thầm nghiến răng, biết đánh tay không sẽ rơi vào thế hạ phong, lập tức rút loan đao dưới gối, nhún thân bay đến nhắm vào cổ họng đối phương.

Kiếm dài cùng loan đao va chạm, ngay tức khắc phát ra tiếng “keng” vô cùng chói tai. Trong mắt Ngọc Lan nồng đậm thị huyết, thừa dịp hắc y nhân đỡ loan đao, dưới chân linh hoạt đạp mạnh vào hạ bộ hắn.

May mắn hắc y nhân phản ứng nhanh nhẹn, lập tức nghiêng người sang một bên, đồng thời hướng tới cửa sổ tẩu thoát.

“Muốn chạy?”

Ngọc Lan lạnh lùng cười, phi thân đuổi theo. Ai ngờ hắn đột ngột dừng lại, chỉ nghe thấy tiếng “xoẹt” cắt qua, loan đao trong tay nàng ta đã múa một đường trên lưng hắn.

Ngọc Lan nhất thời kinh ngạc, thân thủ người này không tồi, tại sao vừa rồi lại cố tình để nàng đả thương?

Đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần, người đã sớm biến mất.

Ngọc Lan thu lại loan đao, thắp nến, trầm mặc suy xét chuyện vừa xảy ra.

Người này rốt cuộc là ai, mặc dù cầm kiếm xông vào, nhưng hắn lại không hề có ý muốn giết nàng?

Hơn nữa... nhát đao vừa rồi, hình như... là hắn cố ý để bản thân bị chém.

Ngọc Lan cầm nến đến cạnh cửa sổ, chợt phát hiện khung cửa sạch sẽ không chút vết máu. Lấy loan đao ra xem xét, trên lưỡi đao cũng như vậy.

Kỳ lạ, nhát chém vừa rồi nàng dùng lực không hề nhẹ, theo lý nên có máu bắn ra mới phải.

Lẽ nào, hắn mặc áo giáp?

***

Triệu Minh ngồi trong thư phòng, nghe thấy tiếng động, khóe môi nhàn nhạt hỏi:

“Kết quả thế nào?”

Hắc y nhân kéo khăn che mặt xuống, liền lộ ra tuấn nhan cương nghị phi phàm. Gia Bảo cởi bộ hắc y bên ngoài ra mang đến cho hắn, nhìn vào vết chém ở vị trí ngang lưng, cung kính đáp:

“Thái tử, so sánh với hình dạng vết thương trên cổ thi thể phát hiện ở Hoa Mộng lâu, quả thật rất giống nhau.”

Triệu Minh di ngón tay trắng nõn lên hắc y bị chém rách, cười nhạt:

“Vết cắt dứt khoát, dùng tám phần lực, may mà ngươi có mặc giáp phục bên trong, nếu không hậu quả khôn lường rồi.”

Gia Bảo đưa mắt nhìn hắn:

“Thái tử, Ngọc Lan lúc trước là ám vệ bên cạnh hoàng đế Hạ quốc, thủ pháp cao thâm cũng không có gì là lạ. Nếu thực sự nàng ta làm theo mệnh lệnh của công chúa nước Hạ, ít nhiều cũng giải thích được lý do Thái tử phi bị ám sát.”

Triệu Minh lắc đầu: “Chuyện này... không phải Phương Như Ý đứng sau đâu.”

“Vậy...”

Đưa hắc y cho Gia Bảo, Triệu Minh lạnh lùng nói:

“Trước đừng đánh rắn động cỏ, cứ theo dõi thêm đã. Nàng ta không làm theo mệnh lệnh của Phương Như Ý, ắt hẳn có tâm tư riêng.”

***

Đầu tháng sáu hoa sen bung nở dưới ánh nắng rực rỡ, hương hoa thanh nhã vấn vương trong làn gió hạ.

Triệu Minh đứng lặng trước hồ sen ở Bạch Liên Các, từ khi thiếu nữ rời đi, hắn cũng hạ lệnh niêm phong nơi này, thỉnh thoảng mới có hạ nhân vào đây quét dọn.

Tuy bề ngoài Triệu Minh có vẻ thờ ơ lạnh nhạt với sự mất tích của nàng, nhưng chỉ có hắn mới biết, thâm tâm đang hoảng loạn đến nhường nào.

Hắn muốn nhìn thấy nàng!

Hắn cần phải chắc chắn... nàng hoàn toàn bình an vô sự!

...

Tưởng chừng việc tìm kiếm Trần Hy Hy lâm vào bế tắc thì hai ngày sau, kỳ tích đã xuất hiện. Ngỡ như ông trời đã rủ lòng thương xót, chẳng qua... vẫn là bi kịch không lường trước.

Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp đại các đại lục, Phương Hạo Thiên nghe Lâm Phong báo lại, môi đỏ khẽ thì thầm:

“Nàng... đã chết rồi ư?”