“Cô nương xin dừng bước.”

Giọng nói cất lên nhẹ nhàng như gió lướt qua, phảng phất một chút trầm khàn.

Thiếu nữ ngây người, nơi nào đó trong kí ức dường như có một giọng nói khàn khàn quen thuộc phảng phất. Nàng mím nhẹ đôi môi hồng nhạt, đứng cách người nam tử khoảng một thước, chậm rãi lên tiếng:

“Là công tử đã cứu ta sao?”

Những ngón tay thon dài vẫn lướt trên mặt đàn, hắn bình thản đáp lời:

“Là tại hạ.”

Trần Hy Hy rũ mi, liền nhẹ nhàng chắp tay tạ ơn.

Đưa mắt nhìn khắp rừng trúc xanh mướt, nàng khẽ nói:

“Dám hỏi vị công tử này, nơi đây là...?”

“Lục Yên quốc - một nước chư hầu gần với Hạ quốc.” Âm điệu vẫn nhàn nhạt như nước chảy.

Nghe đến đây, đôi mày thanh tú của thiếu nữ khẽ nhăn lại. Lục Yên quốc nằm ở phía Tây nước Hạ, tức là cách rất xa Thiên triều.

Ngay lập tức, lòng biết ơn trước đó liền thay bằng sự cảnh giác tuyệt đối.

Che giấu tia sáng lạnh lẽo trong đáy mắt, nàng mỉm cười, bâng quơ hỏi:

“Không biết nơi này ngoài công tử, còn có người nào khác không?”

Tiếng đàn đột nhiên cao vút như muốn xuyên qua tầng tầng lớp lớp biển trúc, cánh hoa cũng thả hồn phiêu tán mênh mang. Dư âm sau nốt nhạc cao vời vợi ấy dường như nhuốm đậm cả rừng trúc, những thân cây cọ vào nhau khẽ khàng lay động, hình như đương thì thầm ngợi ca âm vực trác tuyệt, tinh mỹ kia.

Thời khắc người nam tử nghiêng đầu, hai mắt thiếu nữ khẽ mở to kinh ngạc.

Dung mạo hắn được che phủ bởi tấm mặt nạ màu bạc. Dưới ánh nắng lóng lánh, dịu dàng phản chiếu từng đợt kim quang bắt mắt. Đôi mắt đen láy như bảo thạch, sâu hút như biển, vừa mỹ lệ vừa thần bí.

“Cô nương yên tâm, nơi này ngoài tại hạ còn hai vị nữa, suốt thời gian cô hôn mê, họ cũng là người chăm sóc cô.”

Hắn ôm lấy cổ cầm đứng dậy, Trần Hy Hy ý thức được bản thân vẫn đang nhìn chằm chằm vào tấm mặt nạ bạc kia, lập tức cụp mi, chính nàng cũng không thể lý giải hành động thất thố vừa rồi.

Song... cảm giác thân quen kì lạ mà người này mang lại, thực sự khiến nàng như chìm trong màn sương mờ ảo, không cách nào phân minh rạch ròi.

Còn đang suy nghĩ, đỉnh đầu chợt có tiếng nói vọng xuống:

“Cô nương mới tỉnh lại, ắt hẳn chưa thể đi lại nhiều, vẫn nên nghỉ ngơi thì hơn.”

Ý tứ rất rõ ràng, đó là kêu nàng hãy trở về nhà trúc tĩnh dưỡng.

Hắn nói xong, liền không chút do dự dứt khoát bước đi. Hương trúc cùng mùi thảo dược nhàn nhạt trên người hắn như có như không phả vào lớp không khí tinh khiết, lặng lẽ vương lại nơi chóp mũi nàng.

“Công tử!”

Thiếu nữ nắm chặt tay, âm điệu có chút cao hơn. Nàng từ từ quay đầu nhìn bóng lưng thanh tao ấy, nỗi hồ nghi trong lòng vẫn không ngừng dậy sóng.

Người trước mặt thoáng dừng chân, đôi mắt đen láy khẽ rung động.

“Công tử và ta... có phải đã từng quen biết nhau?”

Nếu không, hắn sao lại có thể cứu nàng, rồi đưa nàng đến nơi này?

Chỉ nghe thấy tiếng cười nửa thật nửa giả bật lên, hắn vẫn đưa lưng về phía nàng, lá trúc rơi xuống, uốn lượn thành từng vòng xung quanh hai người.

“Cô nương đang muốn hỏi vì sao ta lại cứu cô? Cứu một người, cần phải có lý do như vậy ư?”

Trần Hy Hy ngẩn người, nhưng không đợi nàng phản ứng, hắn lại nói:

“Hiện tại thiên hạ đều tin rằng cô đã chết. Lục Yên quốc cuộc sống bình yên, không lo bị ảnh hưởng bởi chiến loạn. Nếu cô nương không chê... có thể ở lại.”

Câu cuối cùng vang lên... dường như ẩn chứa một chút khẩn cầu mơ hồ.

Hắn đưa tay phủi chiếc lá trúc rơi xuống cổ cầm, sau đó liền nâng bước. Bóng dáng thanh tao ấy rất nhanh khuất dần sau rặng trúc mênh mang.

Thiếu nữ vẫn chưa nhận ra ý tứ khẩn cầu trong lời nói kia, bên tai chỉ văng vẳng một tin tức...

Nàng đã chết sao?

Thiên hạ đều biết, tức là bao gồm cả phụ thân. Cha... làm sao có thể chịu được?

Còn có... người ấy nữa...

Trái tim như thắt lại, chợt nhớ đến lời Phương Như Ý lạnh lùng nói khi ấy, đôi mắt trong sáng thoáng trầm xuống.

Không bao giờ được xuất hiện trước mặt chàng. Có lẽ đây là... giải pháp tốt nhất.

***

Thu qua đông đến, Đại Nam quốc đã bắt đầu đón những cơn mưa tuyết đầu mùa, tuyết bay trắng xóa, ngợp cả đất trời.

Từng luồng gió lạnh quét qua, trên những cành cây khô khốc vốn chẳng còn bao nhiêu lá thoáng chốc liền trơ trọi, khẳng khiu đến thê lương.

Mấy tháng gần đây, thời thế đã có những biến chuyển lặng lẽ. Tuy rằng hai cường quốc bề ngoài kết liên minh, thực tế đã bắt đầu tỏ rõ dã tâm của mình.

Dù vậy, sự giao tranh này vẫn diễn ra vô cùng thầm lặng, bởi lẽ nội bộ triều chính hai nước luôn ổn định, thế lực lại ngang bằng nhau.

Thật khó mà nói, thiên hạ này, đến cuối cùng sẽ về tay ai!

Hoàng đế Thiên triều hai hôm nay vô cùng phiền muộn, đưa mắt nhìn những chồng tấu sớ chất đầy trên bàn, ngài chưa cần mở ra đã biết nội dung bên trong là gì rồi.

Lại nữa...

Tấu thư mong Thái tử nạp thiếp!

Có thể nói, chuyện Đông Cung Thái tử chỉ có duy nhất một Thái tử phi, hơn nữa đến hiện tại nàng vẫn chưa sinh hạ trưởng tử, thực sự đã khiến quần thần trong triều một phen khuynh đảo.

Thái tử không ham nữ sắc, thực sự là chuyện rất tốt, nhưng không thể vì thế mà bỏ bê trách nhiệm. Từ trước đến nay, nào có chuyện hậu viện chỉ có độc nhất một chính phi. Lại nói, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại.

Tất nhiên, mục đích thực sự của đám quan thần này là gì, Thánh thượng làm sao có thể không rõ?

Đám người ấy thấy không thể thuyết phục được Thái tử, chỉ đành dâng tấu mong ngài xem xét.

Vua tôi lặng lẽ thở dài, cuối cùng sau buổi thượng triều sáng nay, liền truyền Triệu Minh ở lại Long Thần điện.

Tấm rèm sa đính hạt châu nhẹ nhàng rung động, trong điện có đốt lò sưởi ấm áp, khác hẳn không khí lạnh lẽo ngoài kia.

Nghe xong những lời Thiên tử vừa nói, trong đôi mắt đen thăm thẳm của Triệu Minh vẫn trầm lặng như nước. Hắn không chút tư lự đáp lại:

“Phụ hoàng, ý nhi thần đã quyết, tuyệt không thay đổi.”

“Hoang đường!”

Một tiếng đập bàn lạnh lùng vang lên, hoàng đế âm trầm nhìn người đang quỳ dưới điện, giọng nói không nén nổi tức giận:

“Tương lai con chính là hoàng đế Thiên triều, vậy mà lại có suy nghĩ cả đời chỉ lấy một người, con có để giang sơn này vào trong mắt không?”

Trường Sa thầm thay Triệu Minh toát mồ hôi lạnh, y sốt ruột đưa mắt ra hiệu cho hắn.

Triệu Minh vẫn không mảy may động tâm:

“Ngoại trừ nàng, tất cả nữ nhân khác đều khiến nhi thần chán ghét.”

“Nhưng nó đã chết rồi. Con định cả đời vô tự, bỏ mặc huyết mạch Triệu gia như vậy sao?”

“Nhi thần chưa từng nghĩ như thế. Đại hoàng huynh, tam đệ, tứ đệ, bọn họ cũng mang trong mình huyết mạch Triệu gia. Nhi thần đã định, sẽ bồi dưỡng con của họ, đứa trẻ nào có năng lực tốt nhất, sẽ trở thành người kế vị.”

Hoàng đế trừng mắt, dường như không thể tin những lời mình vừa nghe. Ngài nghiến răng, đột nhiên quát lớn:

“Mau cút ra ngoài quỳ cho trẫm.”

Trường Sa kinh hãi:

“Hoàng thượng...”

“Sao? Ngươi còn định nói đỡ cho nó à? Thái tử hồ ngôn loạn ngữ, không biết nặng nhẹ, quỳ đến khi nào biết sai thì thôi.”

...

Gió tuyết gào thét, đừng đợt rét lạnh đến thấu xương hung hăng xâm chiếm cả đất trời.

Đã đến chính Ngọ mà không thấy bóng dáng Mặt Trời đâu, dường như đã bị đám mây u ám cùng màn tuyết trắng xóa che phủ.

Bên ngoài điện, một dáng người cao lớn an tĩnh quỳ trên nền tuyết đông cứng. Những bông tuyết thi nhau đậu xuống mái tóc đen nhánh, phủ lên hàng mi dài. Tuyết chẳng mấy chốc liền tan, khiến tầm nhìn dần trở nên mơ hồ.

Triệu Minh chớp mi, đôi môi đỏ thẫm vì lạnh mà tái nhợt, cả người gần như đông cứng dưới lớp tuyết dày đặc.

"Thái tử..."