Vừa về đến Thừa Linh Các, Đại phu nhân Dương Hồng Loan đã thay đổi một bộ mặt hòa nhã, âm trầm nhìn về phía nữ nhi của mình:

“Tâm nhi! Con có thấy con bé kia thay đổi không? Vừa rồi ở biệt viện, nó thông minh nhanh trí như vậy đã đánh gãy lời mẫu thân, nào phải bộ dáng ngu ngốc nhu nhược thường ngày. Lại nói, thân thể nó trúng đoạn hồn tán, bị sốt mê man ba ngày mà vẫn còn sống.”

Trần Mộc Tâm sắc mặt khẽ tái:

“Mẫu thân. Con thực sự không mong người làm như vậy. Cái chuyện hạ độc kia, người tốt nhất đừng để ai biết!”

“Tâm nhi, mẫu thân chính là lo cho ngươi.” Dương Hồng Loan nắm bả vai nàng, tiếp lời: “ Con bé đó chính là cái gai trong mắt. Trước đây khi mẫu thân nó còn sống đã lấy hết ân sủng của Thượng Thư phủ, giờ mẫu thân làm sao để nó lấy hết ân sủng của con. Nàng ta tuy yếu đuối, ngu dốt nhưng vẫn là con của tiện nhân đó.”

Mười hai năm trước, nếu không phải Tiêu Tâm Nhược - mẫu thân của Trần Hy Hy hương tiêu ngọc vẫn, vị trí chính thất đã chẳng thể nào về tay Dương Hồng Loan. Bà ta đương nhiên vẫn không cam lòng!

Lại nói, tuy yếu đuối nhưng nàng ta vẫn là một trang nhan sắc rung động lòng người, nếu không... hẳn sẽ còn chấn kinh thiên hạ.

Trần Mộc Tâm cười nhẹ, cầm tay Dương Hồng Loan tự tin nói:

“Mẫu thân việc gì phải làm vậy. Hiện giờ địa vị trong phủ của con không ai có thể sánh bằng. Luận về tài sắc, nàng ta nào có bằng con. Chẳng lẽ mẫu thân không tin Tâm nhi?”

Dương Hồng Loan thở dài, không phải bà ta không tin mà là Trần Hy Hy hôm nay một cái lạ lùng khiến bà cảm thấy không tốt.

Trần Mộc Tâm cũng biết Dương Hồng Loan đang lo lắng cái việc gì, tâm nàng cũng chùng xuống.

“Mẫu thân... tạm thời người đừng động tới nàng, cứ theo dõi xem thế nào đã.” Một lúc sau Trần Mộc Tâm mới nói với nữ nhân trước mắt.

“Điểm này mẫu thân minh bạch. Cho nên mới cấp nàng ta hai cái nha hoàn.” Bà ta vuốt nhẹ mái tóc như mây của Trần Mộc Tâm, trong mắt ánh lên sự toan tính.

Trần Mộc Tâm gật đầu, lại nghe Dương Hồng Loan mở miệng nói:

“Tâm nhi. Nửa tháng sau hoàng thượng sẽ mở một cuộc thi tuyển chọn tú nữ, tuy bề ngoài là tuyển tú nữ nhưng thực chất là chọn nữ nhân cho các vương gia. Nếu may mắn lọt vào mắt xanh của thái tử còn có thể một bước lên mây trở thành Thái tử phi!” đây đích xác là thông tin mà bà muốn Mộc Tâm phải chú ý. Tin tức này chính tai bà đã nghe Trần Tử Khiêm xác thực.

Trần Mộc Tâm dường như không quan tâm đến vế trước, trong đầu nàng chỉ còn hình ảnh của Thái Tử.

Thái Tử!

Nhớ đến gương mặt khuynh thế chi dung của Thái tử Triệu Minh ba năm trước đây, Trần Mộc Tâm có chút thất thần. Ngày ấy vào cung thượng yến cùng phụ thân, nàng đầu tiên nhìn thấy vị thái tử tuổi trẻ tuấn mỹ cùng tài năng hơn người của Đại Nam quốc. Ngày ấy, một cái liếc mắt của hắn chính là khiến nàng bị hãm vào hố sâu vạn dặm.

Nàng biết, lúc đó nàng đã thương hắn.

Mặc dù thầm thương Thái Tử, nhưng Trần Mộc Tâm nàng chưa bao giờ có ý định trèo cao, vị trí Thái Tử Phi kia có chút xa vời với nàng. Lại nói, trong thế gian này... e là cũng chỉ có thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Phương Như Ý - công chúa trân bảo của Hạ quốc mới xứng đáng với thái tử.

Nhưng... như vậy thì đã sao? Trần Mộc Tâm nhướn mi, Thái Tử trời sinh lạnh bạc, vốn chán ghét nữ nhân, cho dù công chúa kia có tốt đẹp thế nào, chỉ sợ cũng chẳng có phân lượng nào trong mắt thái tử. Như vậy, nàng vẫn còn cơ hội, không phải sao? Cho dù có là trắc thất của hắn, nàng cũng nguyện ý .

\*\*\*Hồng Nguyệt Các\*\*\*

Trần Hy Hy nhìn hai nha hoàn vừa đến với mục đích giám sát nàng, trong lòng không khỏi cười lạnh.

Nàng híp mắt, bày ra bộ dáng yếu đuối ngày thường:

“Hai ngươi tên gì?”

“Bẩm Nhị Tiểu thư, nô tỳ tên Xuân Mai!"

“Nô tỳ kêu Hạ Lan!”

“À!” Trần Hy Hy cười cười, khen: “Tên nghe thực hảo.”

“Đa tạ nhị tiểu thư.” Hai nha hoàn kia liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đã thầm khinh thường Nhị tiểu thư quả nhiên là yếu đuối vô dụng, thật không hiểu sao đại phu nhân lại phải đề phòng nàng.

Có điều, còn chưa kịp đắc ý vui mừng thì nữ tử trên giường lại nhăn mặt nói:

“Nhưng ta không thích. Nó nghe còn hay hơn tên của ta.”

Hai nha hoàn kia thất thần, tuy kêu tên các nàng hay hơn Nhị tiểu thư cũng thật cao hứng nhưng về lý mà nói, như thế thật là bất kính với tiểu chủ. Không biết sao, hai nàng liền có dự cảm không tốt.

Quả nhiên Trần Hy Hy liền không vui nói:

“Đổi tên đi. Vừa vặn ta cũng vừa nghĩ ra hai cái tên. Ngươi tên Ngưu Ngưu, còn ngươi là Mã Mã!"

Trâu! Ngựa!

Hai nàng kia sắc mặt trắng bệnh, nữ tử vừa được ban tên Ngưu Ngưu trợn tròn mắt, lắp bắp nói:

“Tiểu thư...”

“Sao? Ngươi không vui khi ta ban tên sao?” Trần Hy Hy giả bộ tươi cười, sau đó còn tỏ ra thương tiếc: “Vậy mà mẫu thân có thể tín nhiệm các ngươi hầu hạ ta sao?"

“Tiểu thư, nô tỳ không có ý đó!” Cắn răng, Ngưu Ngưu nói. Trong lòng thầm hận nàng, rốt cuộc nàng minh bạch vì sao đại phụ nhân kiêng kị nhị tiểu thư.

“Nô tỳ tạ tiểu thư ban tên!” Mã Mã cũng dập đầu nhưng trong lòng thì hận chết nàng. Mã Mã, cái tên quả đủ ý châm biếm, bảo nàng còn mặt mũi nào mà đi ra ngoài đây?

Trần Hy Hy gật đầu tỏ vẻ tán thưởng, muốn giám sát nàng à? Cũng nên cho các ngươi nếm trải một chút mùi vị rồi!

Nàng nhấc tay:

“Vân Anh. Thưởng!”

Vân Anh liền đưa cho mỗi nàng một thỏi bạc cùng một viên ngọc. Trần Hy Hy thấy hai nàng tạ ơn, thành thực nói:

“Nơi này của ta điều kiện còn tồi tàn, chỉ có thể chiếu cố các ngươi nhiêu đó. Mong rằng các ngươi sẽ làm việc tận tâm.”

“Nô tỳ nguyện vì tiểu thư hành sự, đến chết mới thôi.”

Ha, đến chết mới thôi? Trần Hy Hy khẽ giơ lên ý cười trào phúng, nàng gật đầu:

“Hảo. Có được các ngươi là phúc của ta. Ta rất thích hoa, chỉ là sân viện phía trước vô cùng hoang sơ tiêu điều, các ngươi có nguyện ý vì ta mà biến sân viện này thành một vườn hoa lộng lẫy không? Ngày ngày có thể thưởng sắc cùng hương hoa, ta thực an tâm.”

A, các nàng bất mãn không thôi. Phía trước sân việc toàn cỏ là cỏ, dọn xong cỏ thì cũng là một vấn đề rồi, lại còn phải mất công trồng và chăm sóc hoa.

Cái này... chẳng lẽ Nhị tiểu thư đang muốn chỉnh các nàng?

Nhưng phận nô tỳ không thể cự tuyệt, hai nàng chỉ có thể tuân mệnh.

“Vân Anh, cái nha đầu này vụng về không khéo léo như các ngươi nên cứ ở trong viện hầu hạ ta thôi” các nàng ra đến cửa, Trần Hy Hy mới cố ý nói.

Ý của nàng chính là những việc tương tự sau này cũng chỉ có hai người các nàng làm.

Sắc mặc hai người kia khó coi đến cực điểm, là ai nói Nhị tiểu thư của Thượng Thư Phủ ngu dốt, nàng ta không phải quá thông minh và gian xảo sao?