Về đến cổng thành Khiên Hạ thì trời đã trở về đêm. Hơi lạnh bao trùm cả tòa thành, len lỏi vào trong từng ngóc ngách.

“Mau mở cổng thành!”

Người gác thành nhận ra là quân thiên triều, lập tức mở bừng đôi mắt đang nhập nhèm ngủ, nhanh chân chạy xuống mở cổng.

Cánh cổng sắt nặng nề phát ra một tiếng “két” thật lớn. Đoàn binh hơn hai nghìn người lần lượt tiến vào. Trải qua trận chiến hồi chiều, lại thêm với việc đi đường xa, hầu như ai cũng thấm mệt.

Triệu Minh ôm Trần Hy Hy đến doanh trướng, lại sai Gia Bảo đi mời quân y. Cả một đoạn đường dài hơn trăm dặm như thế, nàng lại mệt mỏi mà thiếp đi rồi.

Nhìn đến y phục nàng vẫn còn nhiễm đầy máu tanh, Triệu Minh hơi nhíu mày. Trong quân đội chỉ có mình nàng là nữ tử, hắn không biết nên gọi ai thay y phục cho nàng nữa. Giờ là nửa đêm, hắn cũng không thể đường đột gõ cửa nhà dân kêu nữ quyến của họ qua đây để hầu hạ nàng.

Nhưng cũng không thể cứ để nàng mặc như vậy đi ngủ được!

Xiêm y nhiễm đầy bụi cát cùng máu tanh, khẳng định sẽ cực kỳ khó chịu.

Do dự một hồi, Triệu Minh quyết định tự tay thay y phục cho Trần Hy Hy. Nhúng khăn lau qua thân mình nàng, Triệu Minh nhìn thấy trên cánh tay, bả vai, tấm lưng trần trắng nõn xuất hiện nhiều vết thương to nhỏ do đao kiếm gây nên.

Vết thương nơi bàn chân là nặng nhất. Máu đã khô lại nhưng vết thương nhìn vẫn vô cùng dọa người. Triệu Minh vắt lại khăn, nhẹ nhàng lau đi vết máu.

“Ưm!” Thiếu nữ trên giường có lẽ cảm nhận được đau đớn, nhíu mi rên nhẹ một tiếng.

Vươn tay ra chạm lên trán nàng, Triệu Minh thở nhẹ một hơi. Thật tốt, đã hạ sốt rồi.

Thay y phục cho nàng xong cũng là lúc quân y tiến vào. Người tới là một ông lão khoảng năm mươi tuổi, hai viền mắt đầy nếp nhăn nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời.

Nếu có thể Triệu Minh rất muốn Mộ Dung Trạch có mặt ở đây. Y thuật của ngài ấy ở Đại Nam quốc có thể đạt đến mức thần y. Nhưng giờ ở đế đô, thế lực của Lệ Minh Viêm đã hành động, Triệu Minh hi vọng với y thuật cao minh của mình, Mộ Dung Trạch có thể bảo vệ được phụ hoàng.

Quân y kiểm tra một hồi mới cúi người bẩm báo:

“Hồi điện hạ, Thái tử phi khí lực suy yếu, lại mất máu nên mới lâm vào tình trạng như vậy. Rất may vết thương nơi bàn chân không bị nhiễm trùng, nếu không quả thực rắc rối.”

Triệu Minh chạm nhẹ lên khuôn mặt thiếu nữ, thở dài nói: “Lần này nàng ấy quả thực đã làm liều.”

Chỉ dẫn một ngàn tinh binh chống đỡ với năm vạn quân Khuyển Nhung, không thể nghi ngờ đây chính là lấy trứng chọi đá.

Vậy mà nàng ấy vẫn có thể bình tĩnh đưa ra được kế sách toàn vẹn, không những đưa được hơn ba ngàn bách tính an toàn đến thành Khiên Hạ mà còn làm cho quân địch khiếp sợ.

Triệu Minh không biết nên cảm thấy vui hay buồn. Bởi lẽ nếu không phải nàng dẫn quân, bách tính cùng hơn trăm binh sĩ thành Bắc Liêm đã phải bỏ mạng vô cớ dưới lưỡi kiếm của địch. Song việc tự ý điều động tinh binh của Trần Hy Hy cũng khiến một vài viên tướng đối nghịch nàng càng được nước lấn tới, lấy đó để chỉ trích. Hơn nữa, hắn quả thực lo sợ cho tính mạng của nàng. Tình thế “chỉ mành treo chuông” như vậy, hắn sao có thể không lo?

Quân y lấy bút viết đơn thuốc, dặn dò một vài điều cần chú ý đến vết thương của Trần Hy Hy xong mới lặng lẽ lui xuống.

\*\*\*

Trăng đã lên cao, trong thành yên tĩnh như cũng đang chìm vào giấc ngủ, chỉ có ánh đuốc lập lòe trên tường thành vẫn tỏa ra sắc hồng rực rỡ, thỉnh thoảng phát ra âm thanh “lách tách”.

Các binh sĩ gác thành cứ cách một canh giờ lại thay ca trực. Quân Khuyển Nhung vẫn đang rục rịch hành động, cho nên tuyệt đối không thể lơ là. Ai mà biết, chúng có nhân lúc đêm hôm quân của thiên triều mất cảnh giác tấn công tòa thành hay không?

Nhưng phát ra ánh sáng không chỉ có trên tòa thành.

Trong doanh trướng, ngọn nến đang cháy sáng in bóng mình trên lớp rèm. Triệu Minh đưa tay vén mành cửa, hơi lạnh từ bên ngoài cũng trực tiếp xông vào, thổi những ngọn nến lắc lư theo một tiết tấu vô định.

“Điện hạ!” Người trong doanh trướng cung kính hành lễ.

Triệu Minh đưa tay đỡ y: “Dạ tướng quân chớ đa lễ!”

Ngồi xuống, Dạ Trung Quân liền rót cho hắn ly trà còn nóng. Triệu Minh chỉ nhấp một ngụm, nhìn y:

“Không biết ngài gọi bản cung đến đây là có việc gì?”

Dạ Trung Quân trầm ngâm một lúc, vẻ anh khí trên khuôn mặt giờ đã thay bằng sự trầm tư của một con người dày dạn kinh nghiệm.

“Trong số các vị hoàng tử, điện hạ là người vi thần đánh giá cao nhất. Điện hạ có tài trí hơn người, lại một lòng nghĩ cho bách tính Đại Nam ta...” y nói, quay sang nhìn thẳng mắt hắn: “Nhưng hôm nay... điện hạ lại vì một nữ tử mà tự thân mạo hiểm ra khỏi thành... Điện hạ, người có biết mình đang làm gì không?”

Giả sử hôm nay Triệu Minh có bất trắc gì, tin tức truyền ra sẽ khiến lòng quân dao động. Đến lúc đó, chiến sự chẳng thành, bách tính Đại Nam quốc sẽ ra sao?

Thái tử, rốt cuộc người làm sao vậy?

Sắc mặt Triệu Minh bình thản, đôi con ngươi đen láy nhìn lại người đối diện, hé môi đáp:

“Dạ tướng quân một lòng nghĩ cho bản cung cùng Đại Nam quốc, bản cung thật sự vô cùng cảm kích. Nhưng hành động hôm nay, bản cung không hề hối hận.”

“Nàng ấy có thể sẵn sàng mạo hiểm tính mạng vì bách tính thành Bắc Liêm, còn chúng ta thì sao? Chúng ta lại quyết định bỏ mặc họ để bảo toàn lực lượng. Từ lúc nào, quân đội thiên triều lại phải dùng hạ sách này? Bản cung cảm thấy, nếu không có nàng ấy đem quân bảo vệ bá tính trong thành Bắc Liêm, những chiến thắng mà chúng ta đạt được chẳng có chút gì lấy làm vẻ vang ..."

Dạ Trung Quân dường như không đồng tình:

“Điện hạ, nhưng người phải lấy đại cục làm trọng. Nếu như người không dẫn năm ngàn tinh binh đi đến thành Bắc Liêm, có lẽ hôm nay chúng ta có thể tiêu diệt được ba vạn quân địch ở biên giới.”

Triệu Minh mỉm cười: “Nhưng nếu vậy, bản cung sẽ mất nàng ấy. Vả lại, chẳng phải đổi lại quân ta cũng giết được năm vạn quân địch ở thành Bắc Liêm ư?"

Dạ Trung Quân trợn mắt, kinh hãi không thể tin lời bản thân vừa nghe: “Điện hạ... chẳng lẽ người cũng muốn giống như những nam nhân tầm thường khác vướng vào chuyện tình cảm?”

Triệu Minh nghe vậy, con ngươi dưới hàng mi dài thấp thoáng một tia chán nản:

“Bản cung cũng là con người, sao không thể khát khao tấm chân tình? Tại sao giang sơn và mỹ nhân, bản cung không thể có cả hai?”

Trước đây khi chưa gặp Trần Hy Hy, Triệu Minh cũng từng nghĩ rằng bản thân chỉ cần có giang sơn, sau khi kế vị cũng sẽ nạp phi tần, hậu cung ba nghìn giai lệ... từ đó lợi dụng tranh đấu hậu cung để bình ổn các thế lực trong triều, từng bước thu quyền lực về tay mình.

Nhưng từ lúc nàng ấy ở bên cạnh, hắn mới biết thì ra hắn cũng chỉ là một con người bình thường, cũng khao khát cái gọi là “chân tình”. Thậm chí, hắn cũng đã từng nghĩ đến việc chỉ lấy một mình nàng.

Hậu cung tranh đấu tàn nhẫn thế nào, hắn sao có thể không hiểu? Chính mẫu hậu của hắn cũng đã phải chết oan chỉ vì âm mưu tranh sủng của Lệ Quý phi... Như vậy, so với lấy cả một dàn hậu cung, hắn chỉ cần một mình Trần Hy Hy là quá đủ rồi.

Chẳng qua, quyền lực các đại thần trên triều sẽ khó kiểm soát hơn.

Thở dài, thôi thì binh đến tướng chặn, đi được bước nào sẽ tính tiếp.

Dạ tướng quân trông thấy giữa chân mày hắn toát lên vẻ kiên định, rất lâu sau mới thấy y đứng lên, hướng hắn chắp tay nói:

“Nếu điện hạ đã quyết như vậy... bản tướng sẽ hết lòng ủng hộ người!”

“Đa tạ Dạ tướng quân!” môi đỏ khẽ cong, hắn biết Dạ tướng quân là trung thần, một lòng suy nghĩ cho quốc gia. Lời ấy của y cũng là đặt hi vọng vào hắn.

“Vậy nếu không còn việc gì nữa, Dạ tướng quân nên nghỉ ngơi đi. Bản cung cũng xin phép.”

“Cung tiễn điện hạ!”

Gió lạnh bên ngoài doanh trướng thổi bay mái tóc dài của Triệu Minh. Ba nghìn sợi tóc hòa mình trong cái lạnh của tháng mười, mùi hương thơm trên tóc vấn vương trong gió, nhẹ nhàng bay đi...

Trên hành lang trở về phòng, một bóng đen đột ngột xuất hiện trước mắt hắn. Triệu Minh dừng bước:

"Nói đi." Âm điệu hắn lạnh băng. Người này là một trong những thám tử hắn phái đi thu thập tin tức ở thành Hòa An.

Tình hình ở đấy hiện giờ ra sao, Triệu Minh vô cùng nóng ruột muốn biết.

"Bẩm điện hạ, Lệ Thừa Tướng lấy cớ có thích khách xông vào hoàng cung, đã đưa ba vạn quân của mình bao vây hoàng thành."

Bàn tay Triệu Minh siết lại, quả nhiên!

"Thế còn Tứ Vương gia có động tĩnh gì không?"

Với binh quyền trong tay cùng sư thông minh của Tứ đệ, hẳn có thể cầm cự được chứ?

"Thuộc hạ nghe được Tứ Vương gia cũng cho năm vạn quân chia nhau bảo vệ các cung, hình như đã đụng độ với quân của Lệ Thừa tướng."

Triệu Minh mỉm cười hài lòng: "Rất tốt! Cách này có thể kéo dài thời gian để Lệ Minh Viêm cướp được ngọc tỉ của phụ hoàng. Ngươi hãy trở về liên lạc với Tứ Vương gia, bảo đệ ấy cẩn thận với thức ăn được đưa tới cho phụ hoàng... bản cung lo sợ, hắn sẽ cho người hạ độc trong thức ăn..."

"Tuân lệnh!" dứt lời, bóng dáng hắc y liền biến mất.

Triệu Minh đưa tay lên xoa ngực, phụ hoàng... người nhất định sẽ không sao đâu...

Ánh mắt hắn bỗng ngước nhìn ánh trăng trên màn đêm đen thẫm. Trận chiến với quân Khuyển Nhung, bằng mọi giá phải kết thúc càng sớm càng tốt.