*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phó Thuần Phong nuốt ‘lòng hiếu thảo’ của đồ nhi nhà mình vào bụng, sau đó mệt mỏi bảo: “Bạc Thiềm Ngọc Hoa yến tối nay… e rằng ta sẽ tới muộn một chút. Ngươi cùng các trưởng lão khác cứ đi trước, không thể để chỗ ngồi bị trống.”

Mộc Cuồng Dương nhẹ gật đầu, đáp: “Ta trợ giúp sư tôn vận công dung hòa đan dược rồi sẽ đi ngay.”

Chuyện này cũng không mất nhiều thời gian, Phó Thuần Phong khẽ *ừ* đồng ý.

Hai người ngồi xếp bằng đối diện, áp lòng bàn tay vào nhau, môi Phó Thuần Phong gần như bạc trắng, trên mặt cũng khó giấu được vẻ kiệt sức. Mộc Cuồng Dương bái y làm thầy từ khi rất nhỏ, trước giờ luôn quen nhìn y trong trạng thái cao cao tại thượng ban đầu rồi tới vẻ cứng cỏi nhẫn nại về sau, rất hiếm khi thấy y như thế này.

Tựa như chú cua vừa lột xác, chỉ còn phần da thịt mềm bên dưới lớp vỏ cứng xù xì.

Phó Thuần Phong cảm nhận được viên đan dược dần tan ra trong dạ dày, đan khí theo lần theo mạch máu tỏa rộng, một dòng nước ấm lan khắp toàn thân, sau đó chậm rãi tụ về một nơi.

Phó đại trưởng lão mù mờ không hiểu nổi, “…!?”

Mộc Cuồng Dương thấy y hơi nhíu mày, không nhịn được hỏi ngay: “Sư tôn sao vậy?”

Phó Thuần Phong kinh ngạc vô cùng, nhưng nói thế nào cũng là ‘lòng hiếu thảo’ của đệ tử mình, y thật sự không cách nào nghĩ tới chiều hướng kia, cho nên chỉ hàm hồ đáp: “Ta ổn.”

Sau khi đan dược được dung hòa hơn phân nửa, trên mặt Phó Thuần Phong đã lộ rõ màu sắc, ngay cả môi cũng được nhuộm đỏ. Mộc Cuồng Dương mừng rỡ nói: “Sắc mặt của sư tôn hồng hào lên không ít…” Đang nói dở câu, cô nàng vô tình dời mắt xuống, nhìn thấy một vật dựng đứng, thế là lập tức đảo mắt đi, “?!”

Phó Thuần Phong vội vàng túm chăn che thân dưới lại, quay mặt sang chỗ khác nói: “Không còn sớm nữa, ngươi đi tìm nhị trưởng lão, trước thăm hỏi các đệ tử Đao tông bị thương đêm qua, sau đó tiếp tục tham gia Bạc Thiềm Ngọc Hoa yến. Hôm nay chính là buổi giao lưu thuật pháp giữa các tông môn, chưởng viện các nhánh phải có mặt để chỉ điểm.”

Mộc Cuồng Dương ngập ngừng: “Ta biết rồi. Vậy sư tôn… bảo trọng.”

Phó Thuần Phong gật đầu, hai người đều cố hết sức che giấu sự xấu hổ của mình. Trước khi ra ngoài, Mộc Cuồng Dương rốt cuộc vẫn cẩn thận hỏi: “Có muốn ta tìm Ngọc sư cô tới chăm sóc sư tôn không?”

Mặt mo của Phó Thuần Phong tức khắc đỏ bừng, “Không cần.”

Mộc Cuồng Dương đành rời khỏi phòng, nghĩ tới cảnh vừa rồi lại không nhịn được tai nóng tim đập. Sư tôn làm sao vậy, mới sáng sớm mà…

Nàng khẽ lắc đầu, rồi lại đột nhiên nhớ tới một chuyện khác… hóa thân của Thiên Cù Tử, lúc nàng nhìn thấy hóa thân của Thiên Cù Tử lần đầu tiên, y rõ ràng đang ở trong phòng Húc Họa mà, có ông trời làm chứng, còn cùng Húc Họa hôn môi thắm thiết nữa…

Trời ạ! Thiên Cù Tử và Húc Họa…

Trong đầu nàng vang lên một tiếng *ong*, tựa như vừa có một tá đồ sứ vỡ vụn trong đó. Chẳng phải hai người này luôn ghét nhau sao? Từ hồi nào lại chuyển thành lăn lộn với nhau rồi?

Mộc Cuồng Dương ôm tâm tư rối bời vừa nghĩ vừa đi, thế rồi trước mắt bỗng nhiên hoa lên do đâm sầm vào một người. Mộc chưởng viện đi lại luôn như gió táp, cho nên rất khó tránh né, vì vậy hòm thuốc của dược đồng bị đụng văng, dược tung tóe ra trên mặt đất.

Quân Thiên Tử bó tay nhìn Mộc Cuồng Dương đâm vào dược đồng nhà mình, sau đó đành bất đắc dĩ cúi người nhặt lại đan dược lăn tứ tung khắp nơi. Mộc Cuồng Dương bình phẩm: “Ý, dược đồng lớp này hơi yếu nha.”

Cô nàng này luôn vô lý và thích gây chuyện, cho nên Quân Thiên Tử cũng không buồn chấp, chỉ hỏi: “Tại sao cô lại ở đây?”

Giữa chín chưởng viện, bởi vì đều là đồng môn, có địa vị tương đương, tu vi lại là cỡ vạn người chưa chắc có được một, vì vậy xưa nay họ rất hòa thuận với nhau. Trừ ngẫu nhiên có trường hợp ngoài dự kiến của các vị đại trưởng lão, còn không thì Tiên tông Cửu Uyển được coi là khá đoàn kết.

Quân Thiên Tử hiểu rất rõ tính tình nóng nảy vọng động của vị chưởng viện Đao tông này, cho nên đương nhiên cũng không trách móc làm gì.

Mộc Cuồng Dương đáp: “Sư tôn bảo ta đi thăm đệ tử Đao tông bị thương trong trận chiến tối qua.”

Vẻ mặt của Quân Thiên Tử càng thêm quái lạ, y bảo dược đồng đi tới Khổ Trúc Lâm trước rồi mới nói: “Cô cho sư tôn nhà cô uống Song Tu Hợp Ý đan rồi lại bỏ đi thăm đệ tử bị thương?”

Song… Song gì cơ?

Trời đất!! Mộc Cuồng Dương từ từ trợn tròn mắt… Nghe tên sao thấy không giống loại đan dược gì đứng đắn hết vậy…

Rồi trong đầu nàng chợt lóe sáng, lập tức nhớ lại một câu Húc Họa nói với mình đêm qua… ‘Chẳng phải cũng chỉ là ‘có phúc cùng thưởng’ thôi sao?’

Có… có phúc cùng hưởng…

Muội muội tốt, cảm ơn nhiều nha! Nhưng lần sau tặng thứ này, làm ơn đánh dấu trước giùm được không? ‘Lòng hiếu thảo’ của bà đây đó, trời ơi là trời!

Lần đầu tiên trong đời Mộc chưởng viện cảm thấy hỗn loạn, nàng suy nghĩ cả buổi, rốt cuộc bắn cho Quân Thiên Tử một cái liếc xéo rồi hỏi: “Sau khi uống vào sẽ thế nào?”

Quân Thiên Tử đáp: “Thì song tu chứ còn có thể thế nào? Bây giờ y đang suy yếu, cô chọn thời điểm này tính ra cũng có lợi cho y.”

Cũng là lần đầu tiên trong đời Mộc chưởng viện ăn nói ấp úng: “Thế… nếu không songtu, liệu có… hậu quả gì xấu không?”

Quân Thiên Tử tỏ ra khó hiểu, “Không muốn song tu vậy cô lãng phí đan dược của ta làm gì hả? Đan dược này là linh phẩm đấy, không hề dễ chế ra đâu.”

Mộc Cuồng Dương quả thật không muốn nói chuyện với vị này nữa, “Ta hỏi có hậu quả gì xấu không?”

Đối với đan dược do bản thân chế tạo, Quân Thiên Tử đương nhiên vô cùng tự tin, “Đan này tính lành, không hại tới cơ thể, chỉ cần uống nhiều nước ấm thì sẽ có thể hòa tan hết hiệu lực, cũng chẳng để lại di chứng gì.”

Nghe vậy Mộc Cuồng Dương mới yên tâm, song vẫn thuận miệng hỏi thêm: “Phải uống trong bao lâu?”

Quân Thiên Tử thản nhiên trả lời: “Nhanh thì khoảng ba năm.”

… Cảm ơn ngươi nha! Đan dược này của ngươi mẹ nó lành tính thật!

Cùng lúc đó, Phó Thuần Phong ở trong phòng càng lúc càng thấy không ổn. Lúc trước nghĩ kiểu gì cũng chẳng rõ nguyên nhân, nhưng bây giờ hiệu quả của thứ dược kia dần dần rõ rệt, y không thể không nghi ngờ… liệu ‘lòng hiếu thảo’ của đệ tử nhà mình có độc hay không…

Nhưng… Mộc Cuồng Dương lừa gạt chuốc thuốc này cho y, mục đích là gì?!

Gặp tình cảnh này, ngay cả một đại tông sư Đao tông từng trải qua thời trẻ nhiệt huyết và long đong liên tục như y cũng phải bối rối khôn tả. Bất kể là ai, đã gạt người khác ăn loại đan dược này, mục đích đương nhiên rõ hơn cả ban ngày.

Nhưng… thứ đồ khi sư diệt tổ này mà… nha đầu kia cũng dám!!!!

Phó Thuần Phong ôm một bụng phẫn nộ, mới đứng dậy liền đụng phải Mộc Cuồng Dương vừa trở lại. Công phu nhẫn nhịn kiềm nén mà Phó đại trưởng lão tu dưỡng nhiều năm bỗng chốc bốc hơi thành mây khói, để mặc tính tình nóng nảy vọng động vốn có của Đao tu bộc phát toàn bộ, “Mộc Cuồng Dương!!!”

Mộc Cuồng Dương đẩy cửa ra trong tình trạng đầu óc như trên mây, không biết bản thân nên làm gì, cho nên khi bị sư tôn nhà mình quát mắng, cô nàng chỉ có thể ngớ người.

Phó Thuần Phong tiến lên, giận dữ vung tay lên, một tiếng *bốp* thanh lãnh vang lên. Y ra tay trong lúc phẫn nộ, thật sự không ngờ Mộc Cuồng Dương lại không né tránh. Vì vậy một bạt tai này khiến hai người đều luống cuống.

Mộc Cuồng Dương nghĩ tới nghĩ lui, không biết giải thích thế nào, cuối cùng đành đóng cửa lại rụt trở ra.

So với đệ tử, lòng dạ của Phó Thuần Phong càng giống bùn nhão hơn, y đi tới ngồi xuống ở đầu giường, vừa tức giận vừa bất an với trò hề mình mới làm ra… Mộc Cuồng Dương lớn chừng ấy mà y vẫn chưa từng động tới một ngón tay của đệ tử.

Lúc trải qua kiểm tra tư chất của Đao tông tổ chức rồi được thu vào tông phái, Mộc Cuồng Dương chỉ mới bốn tuổi. Khi ấy y thiên vị đại đệ tử Phó Chính Dao, cho nên không hề chú ý tới nữ đệ tử đến từ dân gian này, cũng không để tâm nàng xếp hạng thứ mấy.

Nào ngờ… cái gọi là thiên ý trêu ngươi cùng lắm chắc cũng chỉ thế này thôi…

Phó đại trưởng lão ngồi ở trước giường mà lòng rối bời… Nghiệt đồ! Vô liêm sỉ!

Cho dù chuyện có thành theo như ý ngươi, cuối cùng cũng chỉ là một khắc vui thích mà thôi. Đạo của ta đã tới đường cùng, tu luyện năm mươi năm vẫn không thấy chút tiến triển thì gần như có thể nhận mệnh rồi.

Nếu ta và ngươi thật sự xảy ra chuyện gì… về sau ta đi trước, chẳng phải chỉ thêm đau xót thôi sao?!

Vào thời khắc này, Phó Thuần Phong bỗng nhiên vô cùng hâm mộ Thiên Cù Tử vì sở hữu thiên tư đáng ghen tỵ nhường ấy, mới hơn một nghìn một trăm năm đã tu ra được hóa thân, chủ thể có xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì vẫn còn một thân thể khác chống đỡ thần thức để sống tiếp.

Về phần Mộc Cuồng Dương, vừa rồi bị tát thật ra cũng chẳng là gì, so với nỗi xấu hổ về ‘lòng hiếu thảo’ của mình, một cái tát này không có ý nghĩa gì cả. Nàng sờ sờ mặt, quyết định không đi thăm đám đệ tử bị thương kia nữa. Bởi vì thế nào các trưởng lão khác cũng sẽ đi, chưa kể, mấy đệ tử kia chưa chắc đã hy vọng được nàng tới thăm.

Cho nên, bây giờ đương nhiên phải đi tìm kẻ đầu sỏ tính sổ rồi!

Mộc Cuồng Dương đi thẳng tới uyển cư dành cho khách, Húc Họa vẫn còn ngủ. Những vị khách khác đã bắt đầu kéo nhau đi ăn điểm tâm, tất cả đều là tu sĩ ích cốc, ‘đi ăn điểm tâm’ chỉ là cái cớ để bắt chuyện, củng cố quan hệ với các tông chủ khác mà thôi.

Húc Họa lại không có nhu cầu củng cố quan hệ hay thắt chặt tình cảm này, tới lúc giải cứu các Ma khôi còn lại, đụng đao kiếm với bọn họ là chuyện không thể tránh khỏi, làm thân để làm gì chứ? Vì thế nàng vẫn nằm lì trên giường.

Nàng không chịu xuống giường, hóa thân của Thiên Cù Tử đương nhiên cũng vậy. Lúc này chàng đang gối lên mái tóc dài như thác nước của nàng, tận hưởng thời gian ngủ bù hiếm có này.

Thế rồi bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa. Lần này không cần đoán, chỉ nghe tiếng đập hệt như muốn phá cửa này, Thiên Cù Tử liền biết là ai. Chàng đứng dậy khoác áo vào, mở cửa cho người ở ngoài… quả nhiên là Mộc Cuồng Dương.

Trông thấy chàng, Mộc Cuồng Dương thoáng sửng sốt, muốn bước vào song lại thấy ngại. Thiên Cù Tử biết hôm nay chỉ có thể tới đây thôi, đành nói: “Đừng nói quá lâu, lát nữa cô còn phải dự thính yến hội.” Dứt lời, chàng sửa sang lại y phục, đưa tay khép cửa lại rồi âm thầm rời khỏi uyển cư.

Bấy giờ Mộc Cuồng Dương mới đi tới ngồi xuống bên giường Húc Họa, buông lời oán trách với giọng điệu không được tự nhiên: “Hai người vẫn còn ngủ à.”

Húc Họa duỗi lưng, để lộ một đoạn cánh tay trắng nõn bóng loáng như ngọc, “Mặt bị sao thế?” Mắt nàng luôn rất tinh.

Mộc Cuồng Dương sờ nửa bên mặt, lập tức bùng nổ: “Cô còn không biết xấu hổ mà hỏi hả? Còn ai ngoài cô ban tặng nữa chứ?!”

“Ta?” Húc Họa nheo mắt, tóc rơi ngổn ngang trên gối, hoàn toàn là một bức tranh mỹ nhân lười biếng, “Nói rõ một chút nghe xem nào.”

Mộc Cuồng Dương hậm hực nói: “Thì là đan dược cô đưa ta đấy!!”

Húc Họa hờ hững, “Ừ, rồi sao? Chẳng phải cô đã tặng cho sư tôn nhà cô để tỏ lòng hiếu thảo ư?”

Mộc Cuồng Dương nhăn mặt, khoát khoát tay… làm ơn đừng nhắc tới ba chữ ‘lòng hiếu thảo’ được không?!

Húc Họa bắt đầu cảm thấy có chút hứng thú, hỏi: “Không hiệu quả?”

Mộc Cuồng Dương nhớ đến hình ảnh chứng kiến được lúc giúp sư tôn dung hòa dược tính, mặt tức khắc đỏ tới mang tai, “Không phải không có hiệu quả… nhưng làm sư tôn nhà ta nổi trận lôi đình, cho ta ăn liền một chiêu Ngũ Chỉ sơn.”

Húc Họa chớp mi, “Y đánh cô?!”

Mộc Cuồng Dương vung tay lên, “Chuyện đó không quá quan trọng, một cái bạt tai mà thôi, quan trọng là làm ta không mặt mũi nào gặp y nữa có biết không?!”

Húc Họa túm chăn ngồi dậy, “Cái gì mà một cái bạt tai thôi? Đan dược đã dùng rồi thì đương nhiên không thể lãng phí. Ta có biện pháp giúp cô, chẳng qua cô nguyện ý nghe ta nói không?”

Mộc Cuồng Dương khẽ nghiêng đầu, “Nói thật lòng nhá, ta hơi nghi ngờ cái gọi là biện pháp gì đó của cô.”

Húc Họa tỏ ra bất mãn, “Thực lực của bổn tọa há có thể cho phép cô nghi ngờ?”

Mộc Cuồng Dương gật đầu, “Được rồi, nếu cô giúp được ta làm hòa với sư tôn, chuyện này xem như bỏ qua.”

Húc Họa cười khẩy, đưa tay trái vẽ vài vòng lên lòng bàn tay phải, “Chỉ cần cô làm như lời ta nói, chuyện này nào có khó gì? Bảo đảm bỏ y vào túi gọn như không, còn khiến y về sau ngoan ngoãn phục tùng nữa cơ.” Phó Thuần Phong à… chậc chậc, dễ như trở bàn tay ấy!

Mộc chưởng viện nửa tin nửa ngờ… sao cứ cảm giác Húc Họa giống như hiểu lầm cái gì đó vậy nhỉ?

Ở trong phòng mình, Phó đại trưởng lão vẫn chưa nguôi giận thì cửa phòng bỗng mở ra, Mộc Cuồng Dương lại lần nữa bước vào.

Ngũ quan anh tuấn của đại trưởng lão Đao tông méo mó như muốn phun lửa luôn rồi, y lập tức túm chăn che lấy người, “Ngươi còn dám vào đây?!”

Mộc Cuồng Dương nghe theo lời truyền âm của Húc Họa, từ tốn quỳ xuống. Phó Thuần Phong giật mình, song vẫn cả giận quát: “Ngươi lại muốn gì nữa?”

Dựa theo chỉ dẫn của Húc Họa, Mộc Cuồng Dương chậm rãi giơ đoản đao luôn đeo bên hông mình lên, cúi thấp đầu, nói gằn từng chữ một: “Đệ tử bất hiếu, xin sư tôn trừng phạt.”

Nhìn thấy lưỡi đoản đao trắng sáng như tuyết kia, Phó Thuần Phong không khỏi thoáng khựng người, lửa giận đương nhiên cũng hơi dịu đi, “Đồ đệ chết tiệt, chẳng phải đã bảo ngươi đi thăm đệ tử bị thương ư, lại trở về làm gì?”

Chậc, vẫn còn hăng hái phừng phừng thế kia mà, nào có nguội lạnh như Mộc Cuồng Dương nói đâu nhỉ. Húc Họa khẽ lắc đầu, tiếp tục gửi truyền âm.

Mộc Cuồng Dương tự động mở miệng nói y theo: “Sư tôn chán ghét Cuồng Dương nhưng vẫn dốc lòng dạy bảo. Vậy mà Cuồng Dương lại si tâm vọng tưởng, bị ma quỷ ám ảnh, phạm phải sai lầm cực lớn, thật sự không đáng được tha thứ.”

Hả? Mộc chưởng viện nhíu mày… cái gì mà mình si tâm vọng tưởng, bị ma quỷ ám ảnh hả?! Đây rõ ràng là quy chụp mưu hại mình mà!?

Tuy nghĩ vậy nhưng nhất thời nàng cũng không tìm được lời nào khác, đành phải nghe theo Húc Họa nói tiếp: “Bây giờ ta không còn mặt mũi sống chui nhủi ở thế gian nữa, không bằng lấy cái chết tạ tội, xin sư tôn thành toàn.”

Cái gì?! Mộc chưởng viện ngẩn người… ta làm gì sai mà phải lấy cái chết tạ tội?! Chuyện chỉ bằng cái rắm thôi được không vậy, cùng lắm thì sư tôn uống nước nóng trong ba năm thôi chứ có chết đâu?! Nước nóng lại không khan hiếm, cũng chẳng khó uống gì cho cam.

Nhưng Phó đại trưởng lão nghe xong lời này, trong lòng lại cuồn cuộn đủ loại cảm xúc.

Mộc Cuồng Dương luôn kiêu ngạo ngất trời, tính tình thô lỗ, không hiểu tình yêu là gì, song lại nhiệt tình trượng nghĩa hơn ai hết. Nam tu chân chính xứng với nàng cỡ như Thiên Cù Tử hay Điển Xuân Y đa phần lại ngạo mạn tự tin chẳng kém, sẽ không chịu được đạo lữ phóng khoáng giống nàng. Mà những kẻ luôn ngấp nghé thèm thuồng nàng thì lại thua kém nàng cả vạn dặm.

Vì thế mà cả nghìn năm qua, Mộc Cuồng Dương vẫn cô đơn lẻ bóng, chỉ có y bầu bạn bên người.

Nảy sinh tình cảm thì thế nào? Là chuyện đương nhiên không tránh khỏi chẳng phải sao?

Cho nên Phó đại trưởng lão mặc kệ mọi thứ, đưa tay đoạt lấy đao của Mộc Cuồng Dương, trầm giọng trách: “Ăn nói hồ đồ bậy bạ!”

Mộc Cuồng Dương ngớ người… nghe giọng sư tôn sao giống như hết tức giận rồi vậy nhỉ?!

Sau đó Phó Thuần Phong đưa đôi tay mạnh mẽ rắn chắc ra, thở dài nói: “Ngươi chính là chưởng viện Đao tông của Cửu Uyên, quỳ như vậy còn ra thể thống gì?”

Mộc Cuồng Dương lập tức định đứng lên, nhưng Húc Họa như đã lường trước được, ngăn lại ngay, “Không được đứng lên.”

Nàng đành bất động, mặc kệ Phó Thuần Phong nâng cỡ nào cũng không chịu đứng dậy.

Phó đại trưởng lão nhìn đệ tử cúi đầu quỳ mãi không chịu dậy thì nội tâm không khỏi mềm nhũn, ngẫm nghĩ lại thì cảm thấy, thật ra nàng có lỗi gì chứ? Tuy chuốc thuốc cho sư tôn không phải là hành động gì hay ho, nhưng dẫu gì cũng là sư tôn nhà mình, có từng hại tới người ngoài đâu.

Y đưa tạm sờ đầu Mộc Cuồng Dương, lòng bàn tay chạm phải hơi ấm từ ngọc quan* của nàng. Mộc Cuồng Dương hơi sững sờ, Phó Thuần Phong cố nâng dậy mấy lượt, lúc này dĩ nhiên đang ở rất gần. Nàng thậm chí có thể ngửi được huân hương nhàn nhạt trên người y. Nàng đã từng và cũng thường xuyên thân cận với các nam tử khác như thế này, ví dụ như với bọn Thiên Cù Tử, Ngọc Lam Tảo, thậm chí với cả Bất Động Bồ Đề, thế nhưng nàng chưa từng lưu ý tới khí tức trên người bọn họ ra sao.

*Ngọc quan là vật giữ búi tóc thời xưa, thường được làm bằng ngọc



Lần đầu tiên trong đời nàng phát hiện, thật ra mùi trên người Phó Thuần Phong cực kỳ dễ ngửi, quen thuộc đến mức khiến người khác bất giác thấy yên lòng.

Phó Thuần Phong nhẹ giọng nói: “Đừng như thế. Cuồng Dương, khi ngươi còn bé, vi sư quả thực có phần xem thường ngươi. Nhưng ngươi bốn tuổi đã bái nhập vào dưới trướng ta, tình cảm sư đồ hơn nghìn năm, ta đã sớm quen có ngươi bên cạnh. Những năm qua ngươi làm không ít chuyện vô liêm sỉ, mặc dù vi sư đã từng phẫn nộ đánh mắng, nhưng… bất kể đã gây ra chuyện gì, ngươi đều không cần như thế này.”

Bất kể là chuyện gì, đều không cần cúi đầu thế này…

Giọng y rất thấp cũng rất khàn, phảng phất như mang theo một chút mê hoặc khó tả. Mộc Cuồng Dương chỉ cảm thấy tiếng nói của sư tôn rất dễ nghe.

Trước kia phần lớn thời gian sư tôn đều nghiêm đúc dạy bảo nàng, luôn giữ một khoảng cách nhất định. Y chưa từng thì thầm, chưa từng dịu dàng và chưa từng khiến người khác động tâm như thế này cả….

Mộc Cuồng Dương không biết nên phản ứng kiểu gì, bên tai cũng không nghe thấy Húc Họa mách nước lời nào, cho nên có chút luống cuống.

Phó Thuần Phong đè ót Mộc Cuồng Dương khiến trán nàng tì lên vai mình. Mộc Cuồng Dương cảm thấy tư thế này rất khó chịu, không khỏi hơi giãy nãy, nhưng sư tôn lại tăng thêm lực, nàng đành thôi không động đậy nữa.

Y khẽ nói: “Ngươi đã bái nhập vào dưới trướng ta thì ta sẽ bảo vệ ngươi cả đời. Đừng nói là một viên đan dược, cho dù là thí sư chứng đạo*, nghịch thiên cải mệnh, vi sư cũng không có khả năng sinh ra sát ý với ngươi. Thế nhưng… Cuồng Dương à, tuổi thọ của sư tôn e rằng không còn được bao nhiêu nữa, một đêm vui thích dễ kiếm, nhưng đổi lại là quãng đời cô đơn đằng đẵng sau đó, thật sự không đáng.”

*Thí sư chứng đạo: hy sinh thầy để làm chứng cho sự tấm lòng hướng về đạo

Húc Họa không chịu mách nước nữa, Mộc Cuồng Dương hít mũi, lẩm bẩm bằng giọng hơi tủi thân: “Sư tôn nói gì vậy, sư tôn nhất định sẽ đột phá được cảnh giới, tăng thêm tuổi thọ.”

Phó Thuần Phong hơi động lòng, hiệu quả của đan dược vẫn còn đó, nhưng y bỗng nhiên phát hiện, thật ra chính bản thân đã sớm quen có nàng bên cạnh rồi. Lúc nàng tùy hứng, y còn có thể quản thúc nghiêm ngặt; nhưng nàng chỉ cần hơi tỏ ra yếu thế, y sẽ giơ tay đầu hàng ngay.

Thật sự… còn có thể tiến thêm một bước sao?

Y nhẹ giọng nói: “Sau khi Bạc Thiềm Ngọc Yến kết thúc, vi sư sẽ bế quan.”

Mộc Cuồng Dương muốn gãi gãi đầu… sau bỗng nhiên lại chuyển sang chủ đề này rồi?

Phó Thuần Phong nói tiếp: “Ta sẽ dốc hết toàn lực. Cuồng Dương, nếu như… nếu như có thể được ông trời che chở, tu vi của vi sư có thể tiến thêm một bước, khi ấy tuổi thọ sẽ tăng thêm được hơn trăm năm, đến lúc đó… ngươi có yêu cầu gì, vi sư đều đáp ứng cả.” Chỉ là mấy câu mà y nói vô cùng khó khăn, ấp úng cả buổi mới xong.

Mộc Cuồng Dương nghe mà ngẩn tò te… ta có yêu cầu gì cơ?

Song nàng cũng chỉ biết *ậm ừ* cho qua, sau đó ngẩng đầu lên, tại khoảnh khắc giao thoa ánh mắt với Phó Thuần Phong, mặt chẳng hiểu sao lại đỏ tới mang tai, tim cũng đập nhanh hơn. Vì vậy nàng không dám nhìn nữa, quả quyết lại vùi đầu vào vai đối phương.

Phó Thuần Phong không đành lòng đẩy nàng ra, hai người cứ thế nửa quỳ dưới đất, tựa sát vào nhau.

Vốn là tình cảm sư đồ bình thản lại bỗng nhiên thay đổi, dường như có cái gì đó nhìn không thấy, sờ không được, cứ thế mềm mại cuốn lấy hai người, cắt không đứng mà lý giải cũng chẳng thành. Cả hai lẳng lặng dựa vào nhau, thời gian tựa như ngừng lại, trở thành thiên trường địa cửu.

Mộc Cuồng Dương muốn tựa gần hơn một chút, nhưng lần đầu tiên trong đời thấy hơi do dự. Phó Thuần Phong đương nhiên nhận ra, lòng thầm than một tiếng, song rốt cuộc vẫn đưa tay vòng ra sau lưng nàng, từ tốn ôm nàng vào lòng.

Sư đồ hai người vừa ôm nhau, cửa phòng bỗng nhiên nhẹ đẩy ra, lại có người tiến vào phòng!

Mộc Cuồng Dương và Phó Thuần Phong giật bắn mình, lập tức buông nhau ra. Người vừa vào lại hính là Ngọc Nhu, và chỉ một cái liếc mắt Ngọc Nhu đã thấy rõ tình huống trong phòng. Mộc Cuồng Dương đỏ bừng mặt, đứng không được mà ngồi cũng không ổn, chỉ đành nói: “Ta, ta đi ra ngoài trước đây!”

Trời ạ, hình như vừa rồi sư tôn mới hứa hẹn với mình?!!

Mộc chưởng viện luôn hào sảng không sợ trời sợ đất bây giờ lại muốn ôm mặt mà chạy mất dạng, chuyện này… trái với luân thường đạo đức đấy!

Ở trong phòng, Phó đại trưởng lão thật sự không có lời nào để nói. Trò hề của bản thân đã bị lộ, có muốn thu hồi cũng muộn rồi, Ngọc Nhu đương nhiên đã nhìn thấy hai người ôm nhau, và tất nhiên cũng thấy rõ mồn một ‘nhất trụ kình thiên’ của y.

Phó đại trưởng lão chui không lọt kẽ đất, cũng giấu không được thân mình, đành mặt dày chào hỏi: “Ngọc… Ngọc Nhu.”

Ngọc Nhu muốn làm như không thấy cũng khó đấy biết không vậy?! Nàng chậm rãi đi tới trước mặt Phó Thuần Phong, mỉm cười giơ tay ngọc ra, quăng cho y một bạt tai đầy sao rồi đóng sập cửa đi ra ngoài!

Vì vậy, vừa đánh Mộc Cuồng Dương xong, Phó đại trưởng lão nhanh chóng bị quả báo.