Thiên Cù Tử!

Nhìn thấy người này, Húc Họa phát hiện trong lòng dấy lên một cảm xúc khác, tức giận qua đi được thay bằng cảm giác như có gì ngăn ở ngực, làm thế nào cũng không xua tan được. Nàng chẳng rõ đó là gì, trước đó nàng chưa từng trải nghiệm qua.

Thiên Cù Tử nhanh chóng đi tới, dùng một tay đỡ Doãn Như Bình dậy, chỉ liếc mắt đã nhìn thấy vết thương trên tay nàng ta. Cái giẫm kia của Húc Họa thật sự không hề nhẹ, hơn nữa còn dùng sức nghiến gót, năm đầu ngón tay của Doãn Như Bình chẳng còn chỗ nào lành lặn.

Thiên Cù Tử nhíu mày, hảo cảm dành cho nàng lập tức tan biến không còn chút gì, “Hôm nay cớ gì Khôi thủ lại cố tình gây hấn?”

Gây hấn?! Húc Họa cười khẩy, “Dựa vào chút tu vi ít ỏi này của ngươi, bổn tọa tò mò vô cùng, ai cho ngươi dũng khí quát bảo bổn tọa dừng tay vậy?”

Thiên Cù Tử móc từ trong ngực ra một bình thuốc trị thương đưa cho Doãn Như Bình, chàng thật sự không rõ vì sao tính tình Húc Họa thay đổi nhiều như vậy. Nàng hôm nay cực kỳ dữ tợn, quả thực hoàn toàn khác với giai nhân mình gặp gỡ mấy lần trước. Chàng hỏi: “Ý ngay thì khí thẳng, vốn không cần dựa vào tu vi tạo thế. Hôm nay Khôi thủ ra tay như vậy, ắt hẳn phải có lý do riêng?”

Chàng vẫn không tin giai nhân dịu dàng lương thiện mấy ngày trước lại đột nhiên ra tay đả thương người khác, trừ phi… Sắc mặt chàng dần trở nên lạnh lùng, “Chẳng lẽ những gì bổn viện chứng kiến mấy lần trước đều chỉ là bộ mặt giả tạo?”

Lời này như dầu đổ thêm vào lửa đang cháy, cơn giận trong lòng Húc Họa bùng lên, thái độ đương nhiên không thể tốt nổi, nhất là bây giờ đối phương còn cầm bàn tay bị thương của Doãn Như Bình. Hình ảnh đó chói mắt một cách khó hiểu, nàng phẫn nộ quát: “Bộ mặt giả tạo?! Thiên Cù Tử, hôm nay bổn tọa sẽ cho ngươi biết thế nào là bộ mặt giả tạo!!”

Quả nhiên, đối phương đã sớm biết thân phận của mình. Thiên Cù Tử bỗng thấy lòng nặng nề, nàng thật sự tiếp cận chàng với mục đích riêng.

Húc Họa giơ cao thánh kiếm trong tay, uy thế kinh người. Thủy Không Tú trầm giọng nói: “Không cần liều mạng, trở về núi Dung Thiên.” Bây giờ đối chiến tất nhiên bất lợi, núi Dung Thiên có chín nguồn linh mạch tập hợp thành đại trận hộ sơn, nên cho dù đối mặt với cao thủ hóa thần cũng không đến nỗi luống cuống tay chân.

Nhưng Thiên Cù Tử vẫn không lùi bước, trái lại còn nói: “Sau khi ta thức tỉnh, mặc dù Tiên tông Cửu Uyên trở mặt với Họa Thành, nhưng chưa từng chủ động phạm lấn. Bây giờ Khôi thủ bỗng nhiên vô cớ ức hiếp đạo lữ của bổn viện, lại trực tiếp giao thủ với tông chủ, hôm nay nhất định phải đưa ra lý do thỏa đáng, bằng không tuyệt đối không thể cứ thế cho qua.”

Húc Họa giật quá hóa cười, “Đạo lữ của ngươi? Ngươi nói tiểu tiện nhân bên cạnh ngươi sao?! Thiên Cù Tử, ả thành đạo lữ của ngươi từ bao giờ vậy?!”

Thiên Cù Tử nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay bị thương của Doãn Như Bình, nhìn lại Húc Họa bằng ánh mắt kiên định, quyết liệt trả lời: “Hôm nay, giờ phút này!”

Lão thất phu, đồ vô liêm sỉ!!! Kiếm của Húc Họa lao tới, dưới ảnh hưởng của cơn phẫn nộ, nàng gần như dùng hết toàn lực, mục tiêu đương nhiên là Thủy Không Tú có bối phận cao nhất trong ba người. Dù lửa giận ngút trời, nàng vẫn không chọn ra tay với tiểu bối.

Thủy Không Tú nhíu mày, bây giờ Thiên Cù Tử chọc giận yêu nữ này hiển nhiên không phải là hành động khôn ngoan. Y nhanh chóng dùng kiếm chống đỡ, trong bụng lại biết tình hình không ổn. Pháp bảo bản mệnh của y không có khả năng chống lại thánh kiếm, nếu hai kiếm giao kích, tất nhiên sẽ trọng thương. Song tình huống quá khẩn cấp, y chẳng còn cách nào khác.

Nhưng không hề có âm thanh hai kiếm giao kích vang lên, Thủy Không Tú mở to mắt, phát hiện bên cạnh tăng thêm một tầng pháp trận: là Vạn Vật Tam Sinh, pháp trận hộ thân của tông chủ Tiên tông Cửu Uyên. Pháp trận được chín nguồn linh mạch củng cố, cho dù là Linh Hoàng Yêu Phong của Ma tôn Doanh Trì cũng thua xa không so sánh được.

Lúc trước do tông chủ bị nhốt trong Nhược Thủy, pháp trận này quá mẫn cảm nên bị cất xó. Bởi vì tuy Thiên Cù Tử có thể sử dụng, nhưng trận pháp này chính là biểu trưng cho thân phận tông chủ Tiên tông Cửu Uyên, ai động vào tức có dị tâm.

Vì thế mà từng ấy năm qua, cho dù giao chiến với Ma tộc hay khi đối địch với Họa Thành, trận pháp này chưa từng được Huyền môn mang ra sử dụng.

Bây giờ Vạn Vật Tam Sinh đột nhiên giáng xuống, thực sự là một kích lôi đình đối với Húc Họa. Nàng không ngờ đối phương còn có chiêu này, lập tức tránh né, Vạn Vật Tam Sinh được chín nguồn linh mạch củng cố, uy lực vượt xa tưởng tượng của bất kỳ ai.

Gần như trong một nháy mắt sau, Húc Họa bị phản lực của pháp thuật đả thương. Nàng hộc ra hai búng máu, lửa giận trong lòng bốc cao tới đỉnh điểm. Nàng nhìn chằm chằm Thiên Cù Tử, khẽ nói: “Ngươi vốn dĩ không phải là Thiên Cù Tử.” Dù nàng đã hóa thần, nhưng thần lực vốn nương tựa vào Họa Thành, giờ thân thể bị phản lực của Vạn Vật Tam Sinh đánh trả, thật sự thọ thương không nhẹ. Máu nàng nhỏ xuống trên thánh kiếm, bầu trời lập tức xuất hiện phong vân.

Nàng vẫn nhìn Thiên Cù Tử, giọng trở nên lúc xa lúc gần, không còn trong trẻo nhẹ nhàng như châu ngọc nữa mà trở nên ma mị khó lường, “Ngươi chỉ là bộ da mô phỏng dáng hình của Thiên Cù Tử mà thôi.”

Thiên Cù Tử ngây người, chàng không biết giữa nàng và Doãn Như Bình rốt cuộc có khúc mắc gì, không rõ vì sao Thủy Không Tú lại đột nhiên giao thủ với nàng, cũng không hiểu cơn giận của nàng từ đâu mà tới.

Cho nên câu này của nàng càng thêm cụt đầu cụt đuôi với chàng, chàng không cách nào lý giải được. Chàng muốn làm rõ ràng chuyện hôm nay, vì trên thực tế, từ sau khi tỉnh lại chàng và Họa Thành hay Húc Họa, vốn dĩ không hề có thù hận gì.

Nhưng Húc Họa bây giờ còn có thể bình tĩnh trò chuyện sao?

Nàng lại giơ thánh kiếm trong tay lên, thân kiếm nhuốm máu, lập tức tỏa ra ma khí dày đặc. Đó là uế khí trong Nhược Thủy, là ma tức tích tụ suốt hai ngàn năm.

Thủy Không Tú lập tức dựng mày, “Không ổn.”

Nếu như bây giờ đứng bên cạnh y là bản thể Thiên Cù Tử, bản thể Thiên Cù Tử đã hấp thu một phần sức mạnh của thánh kiếm, hai người hiệp lực và cộng thêm Vạn Vật Tam Sinh, có lẽ còn cơ hội đánh với yêu nữ một trận. Nhưng Thiên Cù Tử bây giờ, quả thực không nhắc tới cũng được.

Mà chỉ dựa vào một mình y, cho dù có Vạn Vật Tam Sinh hỗ trợ, thì liệu có được mấy phần thắng đây?

Thủy Không Tú do dự, Thiên Cù Tử lập tức nhìn ra được, chàng nói ngay: “Nhờ pháp trận che chở, trở về núi Dung Thiên?”

Thủy Không Tú quyết đoán chọn làm theo đề nghị của chàng, “Vừa đánh vừa lui.”

Lời vừa dứt, kiếm của Húc Họa lại bổ tới. Lần này nàng có chuẩn bị, hơn nữa đồng tử còn như được nhuộm máu, hiển nhiên đã giận tới cực điểm. May mà trước giờ chưa ai từng sử dụng trận pháp Vạn Vật Tam Sinh này, cho nên nàng vẫn còn lạ lẫm với nó.

Một kiếm bổ xuống, toàn bộ pháp trận rúng động không ngừng. Lực phản đòn đương nhiên cũng nghiêm trọng hơn hẳn, nhưng Húc Họa không quan tâm, trâm ngọc cài tóc rơi mất từ bao giờ chẳng biết. Một Khôi thủ Họa Thành luôn tươm tất sạch sẽ, giờ lại có phần chật vật.

Nhưng Thủy Không Tú còn chật vật hơn, ba người họ tuy có Vạn Vật Tam Sinh bảo vệ, nhưng đối thủ dù gì cũng là một Kiếm tu đã hóa thần đang phát điên. Chân thân nàng vốn là binh khí, sau khi được đúc thành kiếm liền trấn giữ Nhược Thủy, gần như luôn trong trạng thái tu thân dưỡng tính. Tới mức tất cả mọi người đều quên mất, một thanh binh khí vốn sắc bén đến cỡ nào.

Thủy Không Tú dựa vào pháp trận vừa đánh vừa lui, nhưng đối mặt với các đòn tấn công điên cuồng, y chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều bị kiếm khí xuyên thủng. Doãn Như Bình càng thêm thê thảm, tu vi nàng ta vốn yếu nhất trong ba người, giờ phút này kiếm khí tựa như sát thủ vô hình, liên tục đâm thẳng vào tim vào phổi nàng ta. Nàng ta thổ huyết không ngừng, chẳng nói được lời nào.

Thiên Cù Tử gần như đã đưa toàn bộ bảo vật hộ thân cho Doãn Như Bình, ngay cả ngọc bội chưởng viện Âm Dương viện cũng được nhét vào trong tay áo nàng ta. Nàng ta há hốc mồm, muốn nói chuyện lại bị sặc máu trong họng, liền khom lưng khụ mạnh, trong máu ói ra đều là uế khí.

Thiên Cù Tử nhìn Doãn Như Bình bị thương càng lúc càng nặng mà không biết làm thế nào. Thế rồi chàng đột nhiên thi phép, thân thể hòa làm một với pháp trận Vạn Vật Tam Sinh.

Bởi vì hồn chủng của chàng được gieo vào hồn mãnh, nên Vạn Vật Tam Sinh cũng xem chàng như chủ nhân. Cho dù bây giờ tu vi chàng cực yếu, vốn không thể thao túng pháp trận, nhưng nhờ thần thức mạnh mẽ, hai bên vẫn có thể hợp thể thành công.

Thủy Không Tú quát to: “Thiên Cù Tử!”

Nhưng đã trễ, toàn bộ pháp trận bỗng nhiên bạo phát, mãnh lực phóng về phía Húc Họa.

Húc Họa hét lên: “Được lắm, tới đây!” Dứt lời nàng phi thân lên không trung, hai tay cầm kiếm, dốc hết sức chém xuống. Vạn Vật Tam Sinh ngưng tụ linh khí thành hình người khổng lồ, dùng hai tay chụp lấy lưỡi kiếm của nàng.

Bốn phía đất rung núi chuyển, mặt đất nứt toác, vô số đồng ruộng thôn trang rơi tọt xuống khe nứt.

Hai nguồn sức mạnh giằng co không dứt, lửa giận trong lòng Húc Họa bốc cao ngút trời, nếu bây giờ nàng từ bỏ thân thể, để thần thức nhập vào thánh kiếm, nhất định có thể một kiếm chém nát bộ da trước mặt kia!

Nhưng nàng không có.

Chính nàng cũng chẳng biết vì sao mình lại không làm thế.

Trong một khoảnh khắc nàng bỗng nghĩ, nếu như hóa thân của người nọ thật sự nát tan thành ngàn mảnh vụn, chắc hẳn trong lòng nàng cũng sẽ chẳng dễ chịu gì. Mà đúng vào khoảnh khắc đó, Thủy Không Tú đột nhiên cầm kiếm lao tới, đâm thẳng vào ngực nàng.

Húc Họa chỉ cảm thấy trong lòng chợt lạnh đi, trời vừa đổ mưa ào ạt, máu hòa với nước, theo góc áo nhỏ xuống đất.

Nàng nhìn Thiên Cù Tử đã hòa làm một thể với Vạn Vật Tam Sinh, qua màn linh khí xanh nhạt thấp thoáng thấy được hình dáng quen thuộc. Chàng gần như dùng hết toàn lực, đứng chắn mặt Doãn Như Bình bảo vệ nàng ta.

Nhất định là do ngực bị trúng kiếm, bằng không sao tim lại đau thế này?

Thiên Cù Tử qua người khổng lồ hóa hình từ linh khí giữ thánh kiếm của nàng trong tay, không rõ vì sao đối phương lại giật mình chùn tay. Phía chân trời vẫn trắng xóa màn mưa, máu của nàng xen lẫn trong nước mưa vẫn mang theo mùi hoa quế thơm ngọt.

Một tia chớp xé rách màn mưa nặng hạt, trong nháy mắt chiếu sáng mặt nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn chưa lớn bằng bàn tay người trưởng thành, nhưng ngũ quan xinh đẹp dị thường, bây giờ bị nước mưa xối trắng bệch, bỗng chốc trông yếu ớt vô cùng.

Thiên Cù Tử dời mắt nhìn hướng khác, không nhìn nàng nữa. Cảnh tượng lần đầu gặp từng vô số lần thoáng hiện trong đầu, nhưng mọi thứ rồi cũng sẽ giống như tia chớp này, rung động qua đi, chiếu rọi qua đi, cuối cùng cũng sẽ yên ắng trở lại thôi.

Người chàng nên bảo vệ, đời này kiếp này chỉ có một.

Dẫu thân nát hồn tan cũng tuyệt không lui bước.

Húc Họa thu hồi thánh kiếm, trở tay chém mạnh, một tiếng gãy giòn tan vang lên, bảo kiếm của Thủy Không Tú bị cắt thành hai khúc.

Thủy Không Tú gần như không cách nào giữ vững vị trí trên không trung, trong bụng cũng không quá hoảng hốt. Pháp bảo của y vốn dĩ chẳng thể sánh bằng thánh kiếm, tổn hại này đã nằm trong dự liệu.

Húc Họa lẳng lặng đáp xuống, mũi chân tiếp đất, bùn nước vấy bẩn váy áo nàng.

Tóc và y phục nàng đều ướt đẫm, một nửa lưỡi kiếm vẫn đâm xuyên ngực, trông vô cùng quỷ dị. Nàng nhìn về phía Thiên Cù Tử, thì thào hỏi: “Cho nên, nếu như không có đoạn ký ức kia, ngươi vốn dĩ sẽ không yêu ta?”

Thiên Cù Tử sửng sốt… Cái gì?

Húc Họa cầm thánh kiếm, chậm rãi xoay người bỏ đi. Cuồng phong vẫn thổi ào ạt, nàng ôm thương tích trước ngực, lảo đảo mà đi. Cuộc đời của nàng chưa từng nếm mùi thất bại, nhưng kiêu ngạo nửa đời lại bị xói mòn hết trong cơn mưa hôm nay.

Nàng không xuống tay được, cho dù y không hề có ký ức, cho dù y nhiều lần làm nàng tức giận, cho dù trong lúc hai bên giao chiến bản thân bị đẩy vào cảnh nguy cấp, nàng vẫn không xuống tay được.

Không nên như thế.

Nàng hẳn nên một kiếm chém nát cả y và pháp trận Vạn Vật Tam Sinh gì đó, sau đó băm thịt Thủy Không Tú, rồi xả ả Doãn Như Bình kia thành tám mảnh.

Toàn bộ Tiên tông Cửu Uyên, nếu ai dám có gan báo thù, nàng liền giết sạch, gà chó không tha.

Dù sao bản thể của Thiên Cù Tử còn đang ở trong Nhược Thủy, mặc kệ mất bao nhiêu năm, bản thể Thiên Cù Tử nhất định sẽ tìm được mắt trận của thần kính Vạn Hồi, sẽ có thể thông qua thần kính liên lạc với bên ngoài. Nàng cũng chẳng mất mát gì.

Nhưng tưởng tượng là một chuyện, tình thế thực lại không giống nhau lắm.

Húc Họa bỏ đi, Thủy Không Tú cũng không đuổi theo. Đừng thấy đối phương bị thương mà khinh nhờn, bởi vì thần thức của yêu nữ nương nhờ Họa Thành, chân thân lại là thánh kiếm, thay một thân thể mới đối với yêu nữ mà nói chỉ là một cái phẩy tay, vết thương trước ngực chẳng khác gì một vết trầy ngoài da cả.

Vì vậy nên tranh thủ nhân lúc yêu nữ thất thần thì hơn, y quay đầu bảo hai hậu bối: “Mau trở về núi Dung Thiên.”

Thiên Cù Tử bây giờ đang hợp thể cùng pháp trận, sức mạnh đương nhiên cũng tăng nhiều, chàng khom lưng vòng tay ra sau, Doãn Như Bình lập tức leo lên lưng chàng. Ba người cùng nhau trở về núi Dung Thiên, chỉ là trước lúc đi, chàng có thoáng quay đầu lại.

Đằng xa, bóng dáng mảnh mai kia đang cô độc đi trong mưa gió vô tận.

_________oOo_________

Húc Họa chẳng biết mình muốn đi đâu, xung quanh đều là hố sâu do bị pháp thuật xé rách. Nàng chết lặng tránh né, tiếng kêu cứu tuyệt vọng từ đáy hố cũng không thể làm nàng quay đầu. Nàng đã từng nhiệt tình yêu mến nhân gian, cũng từng quý trọng từng sinh mệnh trên thế gian.

Nàng có thể thưởng thức ánh nắng cực nóng, mà cũng có thể ôm ấp ánh trăng lạnh lẽo. Nàng thích sương mai long lanh trong buổi sớm, song cũng quý trọng ráng chiều đỏ hồng buổi chạng vạng. Nàng quyến luyến khói lửa nhân gian, thế nên cũng dịu dàng với tất cả sinh mệnh trên nhân gian.

Có đôi khi nàng giống như một vị thần thực sự, hiền hòa sẵn sàng xả thân vì ngàn vạn sinh linh.

Nhưng thật ra, mọi yêu ghét đau đớn của người khác đều không thể lay động tim nàng.

Nàng chậm rãi rời khỏi núi Giao Chỉ, bên tai chỉ nghe thấy tiếng mưa gió vô tận. Vốn tưởng rằng sẽ trở về Họa Thành, ai ngờ càng đi tới, trước mắt tuyết đọng càng dày.

Không ngờ lại tới Thập Vạn Đại Sơn, Húc Họa đưa mắt nhìn bốn phía, tùng thông cỏ dại đều vùi trong tuyết, xung quanh chỉ tuyền màu trắng mênh mông. Nơi này không đổ mưa, chỉ có tuyết rơi, máu của nàng nhỏ xuống tuyết, loan ra thành những đóa hoa máu.

Húc Họa đi đến dưới tháp Luân Hồi, thần kính vẫn đang chuyển động cực chậm. Nàng đưa tay chạm vào mặt kính, không có dấu hiệu đáp lại.

Nàng ngồi xuống trước kính, một lúc sau mới phát hiện y phục đã đóng một lớp băng mỏng.

Nàng dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy nửa trường kiếm cắm trên ngực, dùng sức rút nó ra khỏi cơ thể. Miệng vết thương bị mưa xối đã trắng bệch, nhưng máu loãng vẫn không ngừng chảy ra, gieo xuống vô số hồng liên trên mặt tuyết.

Húc Họa chậm rãi chuẩn bị cầm máu cho mình, sờ sờ trên người mới phát hiện hôm nay cho rằng Thiên Cù Tử sẽ đến giảng bài, nên chỉ lo chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, không mang theo thuốc men gì.

Trong đầu hơi loạn, nhất thời nàng cũng không nhớ nổi thuật pháp Y tông nào.

Húc Họa đột nhiên cảm thấy bản thân rất thảm.

Nàng chậm rãi dựa vào thần kính Vạn Hồi… mình làm sao vậy? Chịu đựng dung nham tôi luyện trong lò kiếm, im lặng ngây người trong Nhược Thủy suốt hai ngàn năm, tất cả cũng chỉ vì để được ở lại nhân gian lâu hơn.

Hơn năm trăm qua, cảnh đẹp ở nhân gian nơi nào cũng đủ khiến người lưu luyến, nàng chưa hề cảm thấy chán.

Mà bây giờ, nàng được ở lại nhân gian lâu dài, lên trời hóa thần, tính ra đã được thỏa nguyện rồi chứ? Nàng có vô số thời gian đi du ngoạn, chơi đùa đến khi tận hứng.

Nàng cần gì lãng phí thời gian trên người một bộ da chưa từng trải qua chuyện giữa hai người?! Nàng cần gì vì một đôi lời lạnh lùng mà đau lòng?! Cớ sao phải nương tay?

Thiên Cù Tử, vì sao cảnh đẹp lại phai màu? Vì sao rượu ngon trở nên nhạt nhẽo như nước vậy?

Tại sao có người quay đầu liền quên mất, mà có người chỉ một thoáng bất cẩn lại nhớ mãi không quên?

Nàng bỏ ra mấy ngàn năm hướng tới nhân gian, nhưng chưa bao giờ ngờ sẽ có một ngày mình cảm thấy nơi này cũng chỉ thế thôi.

Không gì đáng quyến luyến.

- -----oOo------