Sợ người ta thức dậy sẽ đuổi đến, Thích Nguyên Hàm lái xe chạy rất nhanh, không dừng lại giữa chừng, rời thị trấn thì chạy thẳng về thành phố.

Họ chạy trên đường cao tốc, một tiếng sau là đến thành phố, đoạn đường có phần nhạt nhẽo.

Thích Nguyên Hàm nói với Diệp Thanh Hà: "Buồn ngủ thì em ngủ một lúc đi."

Diệp Thanh Hà lắc đầu, nói: "Không sao, em còn rất phấn khích, bây giờ cực kỳ kích động."

Trên đường cao tốc rất yên ắng, chỉ nghe thấy tiếng động cơ xe, rất nhanh, mang theo từng trận gió lạnh.

Nhìn ra ngoài cửa xe, có thể thấy một vùng đèn xe sáng.

Thích Nguyên Hàm xoay vô lăng, hỏi: "Sao em biết được hôm nay chị sẽ đi?" Cô rất lặng lẽ, cũng không tiết lộ chuyện mình phải đi, nhưng Diệp Thanh Hà cùng Chu Tuyết Miên lại biết.

Diệp Thanh Hà nói: "Chị thể hiện đã rất rõ rệt rồi, mỗi ngày chị đều làm hợp đồng, động não chút thôi, là có thể đoán được chị đã chuẩn bị làm xong hợp đồng để rời đi. Ngoài ra ban ngày một đống người trông trừng chị như thế, tất nhiên là chị chỉ có thể rời đi vào buổi tối."

Thích Nguyên Hàm cảm thán, "Xem ra chị đã để lộ quá nhiều sơ hở."

"Không sao, chỉ là em gần chị, nên biết chị làm gì mỗi ngày, có khi đến cả ông cụ nhà họ Chu cũng tưởng chị chăm chỉ như vậy đó, tưởng chị muốn độc chiếm dự án, chị diễn rất tốt." Diệp Thanh Hà đang nói, cũng không hiểu lắm, hỏi: "Tại sao chị lại đưa dự án cho Chu Tuyết Miên, không phải chị đã tự làm xong rồi hay sao, còn đưa cho chị ấy làm gì."

Thích Nguyên Hàm nói: "Em xuất sắc như vậy thì em đoán đi."

Diệp Thanh Hà ngả lưng ra sau, dường như đang suy nghĩ, nhưng nàng chỉ im lặng vài giây, lại nói: "Thôi , em không thèm đoán chị đối xử như thế nào với người khác đâu."

Thích Nguyên Hàm xoay vô lăng.

Là cô nhớ đến phần tình cảm, họ đã từng là bạn bè.

Xe chạy đến sân bay, hai người cùng xuống xe.

Thích Nguyên Hàm chưa mua vé, hai người đứng trước bảng điện tử, nhìn thông báo hàng không chạy dọc ở trên.

Cô nói: "Em chọn địa điểm đi, chúng ta bay sang đó trước, không thể cứ đợi ở đây, Chu Vĩ Xuyên biết được tin tức, chắc chắn sẽ đuổi đến đây."

"Đi đến đâu cũng được ạ?" Diệp Thanh Hà hỏi.

Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng.

Diệp Thanh Hà nhìn bảng quảng cáo, hỏi: "Vậy nước ngoài cũng có thể đi sao? Em thấy có chuyến bay đến nước Pháp, em muốn bỏ nhà chạy theo người yêu đến thủ đô lãng mạn."

Thích Nguyên Hàm hỏi: "Em đem theo visa chưa? Đem hộ chiếu chưa?"

"Cái này.. em cũng không mang theo thật cơ." Diệp Thanh Hà tiếc nuối thở dài, rất hối hận. Diệp Thanh Hà biết họ đang tranh giành từng phút từng giây, đang bỏ trốn cùng nhau, nàng không chần chờ lâu, chỉ một địa điểm, cũng khá gần với thành phố Hoa.

Chị gái phục vụ vừa lấy vé vừa nói: "Nếu như đến đây, các bạn phải mặc thêm quần áo vào, quần áo trên người hai bạn mỏng manh quá."

"Được, cảm ơn chị." Thích Nguyên Hàm nhận lấy vé, hai chiếc vé dính vào nhau, cô vừa định đưa cho Diệp Thanh Hà, lại thuận tay nhét vào trong bao áo mình, hỏi: "Em có đem theo áo phao chưa?"

Diệp Thanh Hà gật đầu, vỗ vào vali của mình vài cái.

Lộc cộc, sắp nổ đến nơi rồi.

Thích Nguyên Hàm nói: "Em không biết sắp xếp cho gọn à."

Diệp Thanh Hà liền nói: "May mà không sắp xếp đó, nếu như sắp xếp lại, hai chúng ta chẳng có lấy một bộ quần áo để mặc." Nói xong nàng lại cười, "Chị đưa em theo, rất có lợi phải không?"

Lúc đến, Diệp Thanh Hà không hề mang theo quần áo, quần áo có đều là mua ở chợ sau khi xuống máy bay, lần nay họ đến thành phố quá lạnh, âm mười mấy độ, thời sự thường xuyên nói có người xuống máy bay, còn chưa kịp giữ ấm, đã bị lạnh đến liệt dây thần kinh mặt.

Nếu như hai người họ không chuẩn bị gì cả, xuống máy bay gặp phải trắc trở gì, vậy họ sẽ nổi trong một đêm với tin tức: Sốc! Vợ đưa tình nhân cao chạy xa bay, gặp luồng khí lạnh đột ngột, cùng nhau bị liệt thần kinh mặt!

Sau đó lại đính kèm thêm ảnh đối chiếu từng người, họ dù gì cũng là những thiếu nữ xinh đẹp, lại bị đông cứng thành đứa ngu. Quả là đạo đức suy đồi, trò cười thiên hạ.

Thích Nguyên Hàm cười ra tiếng, cúi , tự mình chọc mình vui.

"Được rồi, đừng nghĩ nữa. Sắp đến lượt chúng mình rồi." Họ để vali lên dây kiểm tra an ninh, lần trước đã từng thử qua, hai người đều rất bình tĩnh.

Nhân viên máy quét liếc họ một cái, nhưng cũng không nói gì cả.

Trong lòng Thích Nguyên Hàm cực kỳ kinh ngạc, hỏi Diệp Thanh Hà, "Em không nhét đồ gì vào bên trong đâu nhỉ?"

Nếu như có vật cấm gì đó, khiến người ta mở vali ra kiểm tra, họ mất sạch mặt mũi đó.

"Không có gì, yên tâm đi." Diệp Thanh Hà xách lên vali được nhả ra, đi xa rồi nàng mới nói: "Chỉ là... lần này vì có thể bỏ thêm hai bộ quần áo, nên em mở hết hộp ra rồi."

"Hả?"

"Nghe nói... mặc dù trên máy quét không nhìn rõ ra đồ gì, nhưng có thể nhìn ra được hình dạng của đồ vật." Diệp Thanh Hà hạ giọng nói.

Vẻ mặt của Thích Nguyên Hàm từ bình tĩnh trở nên kinh ngạc, sau đó không muốn sống nữa, cũng chỉ trong thời gian vài giây thôi, cô còn trẻ tuổi phơi phới, độ tuổi như một đóa hoa, nhưng lại cảm thấy đời này tàn rồi.

Chẳng trách được ánh mắt người ta nhìn họ, phức tạp đến như vậy.

Bây giờ Thích Nguyên Hàm chỉ muốn lên máy bay, lập tức xách đồ đi vào lối, cô cảnh giác liếc ra đằng sau, sau đó nhìn thấy Chu Vĩ Xuyên.

Chu Vĩ Xuyên đến rất nhanh, Thích Nguyên Hàm kéo Diệp Thanh Hà chạy về phía trước, như bay vậy.

Khoảnh khắc này, con tim cô sắp thót ra ngoài.

Có một giọng nói luôn vang vọng : Thích Nguyên Hàm à Thích Nguyên Hàm, cô to gan thật đấy, dám làm thật đấy, dắt tình nhân của chồng trước cao chạy xa bay!

Lên máy bay, họ còn phải đợi bay, khoảng thời gian này rất giày vò, Thích Nguyên Hàm rất sợ Chu Vĩ Xuyên nhìn thấy họ, sẽ mua vé đuổi theo đến đây.

Diệp Thanh Hà nắm lấy bàn tay cô, "Đừng sợ, ba mươi phút trước đã ngừng đăng ký mua vé rồi."

"Em không sợ nhỉ, gan của em to đến nhường nào chứ." Thích Nguyên Hàm châm biếm nàng, lại nghĩ đến cảnh tượng mất mặt trước đám đông vừa rồi, giằng tay mình ra che lấy mặt.

"Chị cũng rất to gan." Diệp Thanh Hà khen cô, ngón tay vén rèm cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài, cũng hy vọng máy bay lập tức cất cánh.

Một lúc sau, đài phát thanh thông báo máy bay sắp cất cánh, dặn khách hàng chuẩn bị sẵn sàng. Thích Nguyên Hàm thở phào một hơi, dựa người ra sau, nhắm mắt lại bắt đầu thả lỏng cơ thể.

Họ ngồi ở khoang hạng nhất, đồ đạc cung cấp rất đầy đủ, cô lấy tấm chăn nhỏ đắp lên người mình, nhắm mắt, che miệng ngáp khẽ.

Bây giờ đã là mười một giờ đêm, thật buồn ngủ.

Biết thế tìm khách sạn gần đó mà nghỉ ngơi đã.

Không đúng nha.

Thích Nguyên Hàm đã nhớ ra, ban đầu cô định làm như vậy đó, đi tìm khách sạn nghỉ ngơi trước, hôm sau thì chọn đại một chuyến bay về, cô hé một con mắt ra nhìn Diệp Thanh Hà.

Sao cô có thể bắt đầu làm việc lộn xộn rồi?

Diệp Thanh Hà nói: "Em muốn dùng bữa trên máy bay, em đói rồi, làm sao giờ."

Khoang hạng nhất phục vụ rất nhiều đồ ăn, Thích Nguyên Hàm thở dài nói: "Lúc này hình như không còn bữa tối đâu, em tự tìm tiếp viên mà đặt điểm tâm đi."

"Chị có ăn không?" Diệp Thanh Hà hỏi.

Thích Nguyên Hàm lắc đầu, đồng hồ sinh học của cô rất đúng giờ, giày vò quá rồi, cô mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lúc.

Diệp Thanh Hà tự gọi một ít đồ ăn.

...

Ở ngoài sân bay Chu Vĩ Xuyên như con ruồi mất đầu, lao tứ phía, một tiếng nữa thôi là ngừng bay rồi, mà hắn vẫn chưa tìm thấy Thích Nguyên Hàm.

Hiện tại hắn vừa phẫn hận vừa nhục nhã.

Vợ dắt tình nhân chạy rồi.

Còn là tình nhân của hắn.

Nói ra ngoài chắc người ta cười đến rụng răng.

Lúc Chu Vĩ Xuyên đến, thật sự rất mất mặt, vợ bỏ trốn theo người yêu còn đi xe của hắn, hắn phải lấy xe chạy theo, đi mượn xe của Chu Tuyết Miên, Chu Tuyết Miên phớt lờ hắn.

Hắn cũng không thể chạy bộ đuổi theo, chỉ có thể gọi công nhân.

Công nhân rất hoang mang, luôn hỏi xem là đã xảy ra chuyện gì, hắn nói lấp lửng không rõ, cầm lấy chìa khóa là chạy ngay, cực kỳ bê bối.

Nếu như hắn không tìm thấy Thích Nguyên Hàm, không thể đưa cô về, thế xong rồi, tất cả mọi người đều biết chuyện vợ hắn cùng tình nhân của hắn chạy rồi.

Mé nó chứ.

Chu Vĩ Xuyên tức giận nói: "Diệp Thanh Hà tôi nhất định phải gϊếŧ chết cô!"

Hắn kiên quyết cho rằng, là Diệp Thanh Hà lừa Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm dịu dàng như vậy, ôn hòa như vậy, nói chuyện luôn nhỏ nhẹ, tuyệt đối sẽ không chủ động bỏ chạy theo người ta. Chính là sau khi Diệp Thanh Hà xuất hiện, cô mới bắt đầu thay đổi, là cô bị Diệp Thanh Hà đầu độc rồi.

Khiến Chu Vĩ Xuyên tức đến điên người, chỉ có thể mắng đất mắng trời.

Hắn tìm khắp sân bay, rồi đi kiểm tra thông tin chuyến bay, chuyến bay đến thành phố Hoa đã cất cánh từ một tiếng trước, họ chắc chắn sẽ không kịp.

Chu Vĩ Xuyên ra khỏi sân bay, đến bãi đỗ xe nhìn thấy chiếc xe của mình, chìa khóa vứt thẳng lên ghế, dường như người lái xe đã bỏ của chạy lấy người.

Hắn thẳng chân đạp một cái, chiếc xe không kêu, nhưng điện thoại của hắn đã kêu rồi, là trợ lý của hắn gọi đến, trợ lý nói: "Chu tổng, chúng tôi đã điều tra được, phu nhân cùng tiểu thư Diệp bỏ trốn đến..."

"Con mẹ nó mày câm mồm cho ông được hay không! Không muốn làm nữa thì cút ngay cho ông!" Bỏ trốn bỏ trốn! Con mẹ nó chỉ biết bỏ trốn, Chu Vĩ Xuyên trút hết cơn tức lên người trợ lý.

Trợ lý cũng là người đó, nghe thấy câu này, trong lòng rất không vui, lập tức nói ở trong lòng một trăm lần "Bỏ trốn, bỏ trốn cùng nhau, đáng đời nhà anh có vợ bỏ trốn cùng tình nhân mình! Bỏ trốn hay lắm, bỏ trốn nhanh chóng cùng nhau cao chạy xa bay oa oa oa, hôm nay không bỏ trốn cùng nhau thì ngày mai cũng sẽ cùng nhau cao chạy xa bay."

Chửi xong, cậu ta giữ bình tĩnh, chậm rãi nói: "Phu nhân đưa tiểu thư Diệp đến Vân Thành, chuyến bay đã cất cánh nửa tiếng trước, dự tính còn nửa tiếng nữa sẽ hạ cánh."

"Tôi đã biết." Chu Vĩ Xuyên nghiến chặt răng, bỏ trốn cùng nhau mà, không phải là nói chạy liền chạy được, nói bay liền bay được, hờ, bỏ chạy cùng nhau cái shit.

Hắn nhìn bảng quảng cáo, bây giờ vẫn chưa có chuyến bay có thể bay đến Vân Thành, chạy đến sân bay khác cũng không kịp, chuyến bay sớm nhất ngày mai là lúc bảy giờ.

Nếu như đuổi đến, vợ hắn rẽ đến nơi nào cũng không biết.

"Đúng rồi." Chu Vĩ Xuyên nảy ra một kế sách, nói: "Bây giờ cậu hãy liên lạc đến cục cảnh sát Vân Thành, bảo bọn họ giúp tôi giữ lại một người."

Trợ lý phân tích: "Chu tổng, mất tích phải sau 24 tiếng mới tiếp nhận xử lý, anh như thế này chỉ bị cho rằng xâm phạm quyền riêng tư."

Chu Vĩ Xuyên cũng bị cơn giận làm cho ngu đầu, hắn lượn vài vòng ở sân bay, nghĩ đến một chiêu ác.

Hắn bí bách thế nào cũng phải ép Thích Nguyên Hàm quay về.

Về phần Diệp Thanh Hà, lần này hằn phải ra tay thật ác, dạy cho nàng một bài học!

...

Một giờ sáng, máy bay hạ cánh ở Vân Thành, nhiệt độ nơi đây vào ban đêm còn thấp xuống mười độ.

Thích Nguyên Hàm cùng Diệp Thanh Hà xuống máy bay, đón gió lạnh ngập mặt, so sánh thời tiết của hai vùng, núi Thọ Nam như đang ở mùa xuân.

Lạnh chết đi được.

Thích Nguyên Hàm siết chặt thêm chiếc áo phao, đợi mũ lên quàng khăn vào, cô hỏi Diệp Thanh Hà, "Em còn lạnh không?"

Diệp Thanh Hà đứng ở bên trái cô, lắc đầu nói còn chống đỡ được, nàng thở ra một hơi, kính râm mịt mờ một tầng khói trắng, nàng chậc hai tiếng, gỡ kính râm xuống rồi lau.

Động tác của nàng khựng lại, nhìn hàng rào bảo vệ sân bay phía trước, nàng khẽ hỏi Thích Nguyên Hàm, "Chị cảm thấy được không, có người đang theo dõi chúng ta."

Mùa đông đeo kính rất phiền phức, thường xuyên bị mờ, rất khó nhìn rõ xung quanh, Thích Nguyên Hàm đi vài bước thì gỡ kính xuống, nhỏ tiếng nói: "Chu Vĩ Xuyên cũng khá nhanh đấy."

Cô kéo tay của Diệp Thanh Hà, trước tiên là bình tĩnh đi hai bước, sau đó tăng nhanh tốc độ, ra khỏi rào bảo vệ, đến đại sảnh thì kéo Diệp Thanh Hà chạy.

Đám người kia theo dõi họ một lúc lâu, người nào người nấy vạm vỡ cao to, xem ra là nhà luyện võ, chỉ mấy bước đã đuổi theo sau họ.

Sân bay đông người, ra vào nhộn nhịp, trên tay Diệp Thanh Hà còn kéo theo một vali to, chạy nhanh sẽ va vào người khác, Thích Nguyên Hàm đưa tay cầm lấy vali của nàng, ngược lại Diệp Thanh Hà bắt lấy túi máy tính của cô đi.

Động tác nàng nhanh chóng, xông ngang lao dọc, không nhường đường người đi, người đi phải nhường cho nàng, Thích Nguyên Hàm không điên cuồng như nàng, sắp không theo kịp rồi, Diệp Thanh Hà quay đầu liếc cô, cố ý nói: "Nếu như chị không chạy nổi nữa, em không ngại ôm lấy chị."

"Đùa gì thế." Thích Nguyên Hàm còn mặc áo phao rất dày trên người đây, mấy cân lận đó, Diệp Thanh Hà có thể ôm nổi cô được sao.

Diệp Thanh Hà đùa xíu, Thích Nguyên Hàm cảm thấy xấu hổ, tăng nhanh tốc độ, hai người chạy ra đường lên luôn chiếc taxi bên đường, đóng cửa lại bảo tài xế chạy đi.

Vừa lúc đám người kia đuổi kịp đến, hét tài xế đừng chạy, dáng hùng hồn siêu xâm phạm, dọa bác tài xế sợ, đạp ga phóng đi.

Vào giờ này ngoài sân bay không có mấy người, tài xế chạy được một đoạn, tỉnh táo lại, thở hổn hển hỏi: "Hai cô gái à xảy ra chuyện gì thế, vừa rồi đám người kia làm gì vậy, hai đứa không phạm phải tội gì chứ?"

Diệp Thanh Hà quay đầu lại nhìn một cái, phía sau là dòng xe, cũng không rõ đám người kia có đuổi theo hay không.

Diệp Thanh Hà thở hắt vài hơi, kéo cổ áo lông xuống, nói: "Hai cô gái chúng tôi có thể làm sai chuyện gì chứ, là người khác muốn bắt chúng tôi về."

"Hả? Ai thế, bố mẹ mấy đứa hả? Hay là nợ nặng lãi rồi?" Tài xế lần đầu gặp phải chuyện này, chỉ sợ bản thân chở phải nhân vật gì nguy hiểm.

Thích Nguyên Hàm nói: "Người chồng trước tìm."

Lúc bỏ chạy, cô hít không ít gió lạnh, giọng nói hơi khàn, cô ho một tiếng, nghe rất yếu ớt.

Tài xế nhìn vào kính chiếu hậu, nhìn nửa khuôn mặt Thích Nguyên Hàm chôn vào cổ áo, chú ta tưởng tượng ra rất nhiều, chửi: "Súc sinh! Bình thường tôi khinh thường nhất loại người này!"

Thích Nguyên Hàm không giải thích.

Cô đang hơi không tỉnh táo, đối với chuyện bỏ trốn này, ban đầu rất lấy làm lạ, lần đầu tiên làm, giống như chơi trò chơi, rất kích động, nhưng khi Chu Vĩ Xuyên tìm người đến bắt cô, cô lại cảm thấy không chân thực, có phần căng thẳng.

Diệp Thanh Hà nói: "Bác tài, chúng tôi không quen đường nơi đây, phiền bác chở đến nơi nào an toàn chút, bỏ xa mấy xe ở đằng sau."

"Được luôn." Bác tài rất nhiệt tình, tăng nhanh tốc độ xe.

Diệp Thanh Hà cũng cẩn thận, luôn nhìn thiết bị chỉ đường, bây giờ đã quá muộn, đôi khi ở trên taxi cũng không an toàn, nàng phải cảnh giác từng phút từng giây.

Nửa tiếng sau, nàng nhận ra hoàn toàn không cần căng thẳng.

Tài xế rất thật thà, chở họ thằng đến một địa điểm, trước cửa treo một tấm bảng màu xanh, trên đó là dòng chữ màu trắng, viết: Công an police.

"..."

Diệp Thanh Hà không nhiều lời, tâm trạng phức tạp mà trả tiền cho bác tài, nói: "Cảm ơn bác tài."

Bác tài rất tốt bụng, nhắc nhở: "Tối rồi hai cô bé đừng chạy loạn nữa, gần đây cũng có chỗ ở, gặp chuyện gì thì tìm cảnh sát. Nhớ đó."

Bác tài đi rất nhanh, chỉ còn lại Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà.

Hai người nhìn nhau, đều cạn lời.

"Mặc dù có phát triển thành phim hài một chút, nhưng ở đây cũng không đến nỗi."

Diệp Thanh Hà ho một tiếng rồi nói.

Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng.

Người của Chu Vĩ Xuyên gọi đến, chắc cũng chẳng phải người nghiêm chỉnh gì cho chăng, họ nghỉ ở đây một đêm, đối phương cũng không dám ra tay.

Chỉ là xung quanh không có khách sạn.

Hai người đổi một địa điểm đứng, sợ cảnh sát bên trong tưởng họ có việc gì, mời cô vào uống trà, mặc dù hiện tại cô rất lạnh, rất muốn uống một ngụm trà nóng.

Tất cả những chuyện xảy ra hôm nay, cả đời này đều rất khó quên.

Thích Nguyên Hàm xoa mặt, không biết nên ngượng trước, hay nên cười trước đây.

Cuối cùng lại gọi xe lần nữa.

Lần này họ ngồi lên xe, khuôn mặt đều đỏ bừng, khóe môi Thích Nguyên Hàm luôn động đậy, quay đầu nhìn cửa kính xe, nhìn thấy bản thân hình như đã cười.

Hai người chạy khắp thành thị lạ lẫm, cực kỳ khôi hài.

Dừng lại trước cửa khách sạn, Thích Nguyên Hàm lôi điện thoại ra, điện thoại nhận được mấy tin nhắn, mấy thẻ phụ Chu Vĩ Xuyên đưa cho cô ngày trước đều bị khóa rồi.

Thường ngày cô mua đồ đều dùng thẻ phụ của Chu Vĩ Xuyên, đến núi Thọ Nam cũng chỉ đem mấy cái thẻ phụ, cô nhìn Diệp Thanh Hà, "Lần này em đem theo thẻ căn cước với tiền rồi chứ?"

Diệp Thanh Hà đưa điện thoại của mình cho cô xem, tin nhắn giống nhau.

Thích Nguyên Hàm nói: "Biết thế chúng ta đã ở cục cảnh sát một đêm rồi, không cần phải hít một trời gió lạnh... bây giờ chỉ sợ là phải lưu lạc khắp phố."

"Hay là chúng ta đến đường đi bộ đi, em chưa từng đến đó kìa, hay là đi thử đi..." Diệp Thanh Hà kích động nói, giơ tay đưa thẻ căn cước cho lễ tân, nói: "Đặt phòng đắt nhất, bảo mật thông tin cá nhân."

"Chị yên tân, khách sạn chúng tôi là khách sạn cao cấp, cực kỳ chú trọng riêng tư của khách hàng, đảm bảo không tiết lộ." Quầy lễ tân trả lại thẻ căn cước cho nàng, rồi nói ngày mai trả phòng xong họ không cần gọi xe, khách sạn có xe chuyên dụng có thể chở họ đi.

Hai người đều làm xác nhận đặt phòng, tay Thích Nguyên Hàm xách túi máy tính, nhìn chiếc vali trong tay Diệp Thanh Hà, Thích Nguyên Hàm nói: "Biết thế ở núi Thọ Nam tìm một nơi vứt đi, em như thế này đúng thật là một đường tử hình."

Diệp Thanh Hà đem theo cái thứ này, giống như quả bom hẹn giờ, cũng không thể vứt đi, cũng không thể làm rớt, Thích Nguyên Hàm vốn muốn bảo Diệp Thanh Hà vứt khi còn ở sân bay, nhưng mà nghĩ lại, nếu như đám người kia mà úng não, mở ra ngay tại chỗ, nhìn thấy đồ đạc bên trong, sau này hai người họ không cần làm người nữa.

Nghĩ thôi cũng rất sợ đây.

Đến phòng, mở cửa.

Phòng tổng thống, trang trí nội thất rất hiện đại, màu sắc đơn giản, đẹp hơn nhiều so với cái phòng tình nhân phong cách hoang dã lúc trước, giữa phòng cũng có một chiếc giường tròn, màu trắng xám, bên cạnh là cửa sổ phong cảnh, có thể từ trên cao ngắm cả thành phố.

Ban công bên ngoài có chiếc ghế mây, bật đèn cam vàng nhạt, rất có ý thơ, nhưng mùa đông trời ít sao, ngồi ở đó chỉ có hít gió lạnh.

Chạy cả một đêm Thích Nguyên Hàm cũng đã mệt, muốn đi tắm, cô vào trong phòng tắm nhìn, phòng tổng thống đúng là phòng tổng thống, bốn bề là kính sát trần, bồn tắm màu trắng ở giữa, còn có một tấm gương lớn.

"Chị mệt rồi, tắm xong là ngủ." Thích Nguyên Hàm nói với Diệp Thanh Hà, không nghe thấy tiếng trả lời, cô quay đầu nhìn sang, Diệp Thanh Hà đang lục lọi vali của nàng ở phòng khách, Thích Nguyên Hàm lập tức đóng cửa lại.

Không thể để Diệp Thanh Hà phát hiện ra bí mật ở đây, không thì bồn tắm cùng kính đều phải gặp tai ương, cô đang lo lắng cho khách sạn đấy, lại đóng cửa phòng tắm lại.

Thích Nguyên Hàm rải muối tắm, chân trần nằm vào bồn tắm.

Ấm áp, cơ thể rất thoải mái, mấy ngày nay cô đều đứng dội nước tắm, cô đã quen với cuộc sống chất lượng cao, miệng thì nói có thể thích ứng, cơ thể lại gào thét đủ kiểu.

Cô hắt ít nước lên vai, người đắm xuống, nước không lên đến cổ cô, cô thổi vài hơi, làn nước rung động từng tầng.

Ngâm đến khi lâng lâng buồn ngủ, cô chống tay lên bồn tắm đứng dậy, nước chảy dọc theo thân hình nõn nà của cô, tiếng nước rơi vang lên tí tách.

Thích Nguyên Hàm không mặc quần áo, cô lau khô người xong, khoác áo choàng tắm đi ra, thắt dây giữa eo, vạt vải nơi ngực có hơi lỏng lẻo.

Quần áo cô vừa cởi ra đã được thu dọn, mắc trên giá treo quần áo, Diệp Thanh Hà chống trán ngồi ở sô pha, dường như đang xem tivi, ánh mắt lướt qua người cô rồi nói: "Nhìn chị như thế này, cũng có hương lắm."

Thích Nguyên Hàm rất tự tin về nhan sắc của mình, vuốt mái tóc ướt vào phòng ngủ sấy tóc, nói: "Chị ngủ đây, em cũng nghỉ ngơi sớm vào."

Diệp Thanh Hà đứng dậy vào phòng tắm.

Trời mùa đông sớm muộn, bây giờ vẫn đang giữa đêm tối, ánh đèn đầu giường vàng nhạt, rọi xung quanh, có tác dụng giúp buồn ngủ.

Giường rất êm, Thích Nguyên Hàm trở mình, cô cầm điện thoại xem tin nhắn, đăng nhập tài khoản riêng về công việc, không ai biết hôm nay cô đã có chuyện hoang đường gì, đều yên lặng. Cô gửi tin nhắn cho Bách Dư Nhu, nói bản thân bị người của Chu Vĩ Xuyên quấy rầy, sẽ quay về muộn hơn chút.

Bách Dư Nhu đã ngủ, không trả lời tin nhắn.

Thích Nguyên Hàm đặt điện thoại về chỗ cũ, Diệp Thanh Hà tắm xong đi ra ngoài, nằm cùng cô, giường đủ rộng, hai người ngủ cũng không chật chội.

Diệp Thanh Hà nằm nghiêng người, nói: "Em tắt đèn nhé?"

"Tắt đi." Thích Nguyên Hàm nhắm mắt lại.

Rèm cửa phòng đã kéo hết, không có ánh sáng lọt vào, Diệp Thanh Hà tắt đèn, nhẹ nhàng kéo chiếc chăn mỏng.

Hai người dùng cùng một loại muối tắm, trên người đều là hương hoa lài nhàn nhạt, trong đêm đen trở nên thơm ngào ngạt, Diệp Thanh Hà ngủ không yên cứ cựa quậy hoài.

Một lúc sau, chân của Thích Nguyên Hàm bị sờ mó.

Ban đầu Thích Nguyên Hàm tưởng là tay của nàng, không quan tâm, sau đó cảm thấy nàng đang cầm cái gì đó, cảnh giác mà lùi ra sau, "Em cầm cái gì thế?"

Diệp Thanh Hà khẽ nói, "Cái ở trong vali."

"Lấy ra." Thích Nguyên Hàm không để nàng sờ.

Diệp Thanh Hà đuổi theo, nói: "Em đã rửa rồi, rất sạch, thử xem, thử xong thì vứt. Không muốn xách đồ chạy tứ phía nữa, cũng không muốn lãng phí như này."

Trong đêm không nhìn rõ vẻ mặt của Diệp Thanh Hà, Thích Nguyên Hàm liền chần chừ vài giây, nghe thấy âm thanh kêu, hai người không nói chuyện, âm thanh cực kỳ ồn trong căn phòng tĩnh lặng.

Diệp Thanh Hà nói: "Chị dựa vào em này, đừng lăn xuống nữa."

Khoảng cách như thế này rất tốt, Thích Nguyên Hàm không cựa quậy nổi, nhưng Diệp Thanh Hà động hai cái, cô liền không đỡ nổi, sắp lăn xuống rồi, cô chỉ đành dịch qua.

Hai người sáp gần nhau, cái thứ kia bị ép chặt chẽ, âm thanh cũng bé xuống.

"Kíƈɦ ŧɦíƈɦ không?" Diệp Thanh Hà hỏi ở bên tai Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm rũ mắt, chôn mặt xuống, muốn nghiêm túc hơn, lại cảm thấy không cần thiết, hiện tại hai người đã rất không nghiêm túc rồi, cô chui vào trong chăn.

"Là, chuyện xảy ra ngày hôm nay có kíƈɦ ŧɦíƈɦ không?" Diệp Thanh Hà hỏi tiếp, từ kẽ hở nhìn cô.

Thích Nguyên Hàm híp mắt.

Cô gắt gao cắn môi dưới, nói: "Kíƈɦ ŧɦíƈɦ."

Cô sống lâu như vậy, lần đầu tiên kíƈɦ ŧɦíƈɦ như thế.

Cả người sắp bị loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ này va vỡ rồi.

Thích Nguyên Hàm ngẩng đầu, Diệp Thanh Hà hôn lấy đôi môi cô.