Nghe câu trả lời của tôi, Thẩm Hàn như nhẹ nhõm hơn, tâm trạng lo lắng trước đó cũng không còn nữa.

Tôi không khỏi nắm chặt tay, Thẩm Hàn đã phải chịu bao nhiêu bất bình trong quá khứ, mới nghe lời khẳng định của tôi thôi đã vui mừng như vậy.

“Vậy việc anh nghỉ học có liên quan gì đến vấn đề này sao?”

“Ừm.”

Không biết lời nói của tôi có ảnh hưởng gì đến anh không mà giọng điệu của Thẩm Hàn lại trở nên thản nhiên: “Ngày anh đến bệnh viện khám bệnh, bạn cùng phòng đã bí mật theo dõi anh, chụp ảnh anh vào khoa tâm thần rồi đăng bức ảnh lên confession trường, nói anh bị bệnh tâm thần nên mới phải đi khám bác sĩ tâm lý.”

“Về sau chuyện này bị thổi phồng, anh định giải thích thì mẹ lại tát anh, bảo anh làm họ mất mặt, họ nghỉ học thya anh, bảo anh về nahf tự suy ngẫm.”

“Thời gian đó anh vô cùng hỗn loạn, có lúc anh đã nghĩ nếu mình không phải làm Thẩm Hàn thì thật tốt biết mấy.”

“Thế rồi ngày hôm sau tỉnh dậy, anh đã trở thành như bây giờ.”

Sau khi nghe những chuyện đã xảy ra với Thẩm Hàn trong quá khứ, tôi ước gì mình có thể lao tới, tát mấy người khốn nạn đó.

Một người rõ ràng đang rất bình thường lại đột nhiên bị hủy hoại như vậy.

Ước chừng sự tức giận của tôi đã quá rõ ràng nên thành ra Thẩm Hàn lại quay ra an ủi tôi: “Cho em sờ nè, đừng tức giận nữa. Thật ra lúc thành ra bộ dạng này anh rất hạnh phúc, từ ngày gặp em, anh dường như cũng hiểu được một chút gì đó giống như tình cảm. ”

Cuộc trò chuyện đổi hướng, vẻ mặt của Thẩm Hàn lập tức trở nên cực kì nghiêm túc: “Vậy nên, Lâm Vãn Kiều, đừng quan tâm người khác nói gì, nhất định không được bỏ cuộc.”

“Đúng vậy, chắc chắn em sẽ được nhận vào Bắc Đại.”

Sau đó, đích thân đến Bắc Đại, kéo Thẩm Hàn ra khỏi vũng lầy này.

100 ngày qua trôi qua quá nhanh.

Nhìn thấy thời gian ngày càng gần đến kỳ thi tuyển sinh đại học, sự căng thẳng trong tích tắc lan tỏa đến mọi người, tôi cũng không ngoại lệ.

Điểm dễ thấy nhất là tôi càng ngày càng nhéo Cột Sắt.

Ngay khi tôi không kìm được nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của Cột Sắt lần thứ 28, tối đó trên bàn liền xuất hiện thêm 3 tờ đề thi.

TÔI:”……”

Trả thù! Này chắc chắn là đang trả thù!

Ngày hôm sau, trước mặt Cột Sắt, tôi lại nhéo nhéo Đại Hoa mũm mỉm nhà bên.

Mấy ngày sau, tôi còn mua thêm hai con cá khô nhỏ cho Đại Hoa, tiện thể lại nhéo cái mặt phúng phính của nó.

Một ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, Cột Sắt cuối cùng không thể chịu đựng được nữa.

Đêm hôm đó, khi màn đêm mịt mù và nhiều gió, Cột Sắt chặn tôi trên đường đến nhà Đại Hoa, anh ngạo nghễ hất cằm: “Xét ngày mai em phải thi đại học. Nên là, anh miễn cưỡng cho em véo đó. Nhưng mà từ nay em không được nhéo con mèo khác nữa, đặc biệt là Đại Hoa nhà bên! ”

Nghe thế, tôi cố tình bóp cái mỡ bụng của Cột Sắt, không những thế, tôi còn nựng yêu má Cột Sắt thiệt mạnh.

Giây sau, Cột Sắt liền bẽn lẽn chạy.

Há, tôi có làm gì xấu xa đâu?

Tôi chỉ muốn véo chút béo của Cột Sắt thôi mà.

Nhưng may sao, lợi ích của việc véo Cột Sắt là giúp tôi đỡ căng thẳng hơn.

Cho đến khi ngồi vào phòng thi, tôi chợt thấy mọi chuyện cứ như mơ, chỉ mới ngày nào tôi còn là đứa gà mờ với 25 điểm, thế mà giờ lại có thể chạy nước rút đến Bắc Đại. Thật sự quá khó tin.

Hai ngày kỳ thi tuyển sinh đại học trôi qua, cú sốc duy nhất đối với tôi là học bá không hổ là học bá, ôn chỉ có chuẩn.

Hầu hết các dạng thi đều bị Cột Sắt đoán trúng.

Ok, mọi thứ đã xong rồi, về nhà với Cột Sắt thôi.

Nhưng khi về đến nhà, tôi sững người.

Cột Sắt của tôi đi đâu rồi?

Anh đẹp trai đang ngủ trên giường trước mặt này là ai vậy?

Chẳng lẽ Trời cao thấy tôi chưa từng có đối tượng, cuối cùng không chịu nổi nữa mà ban cho tôi một anh đẹp trai sao?

Nhìn làn da trắng nõn nà, đôi môi mỏng đỏ mọng và đôi mắt đào hoa ấy kìa.

Chân lại còn dài nữa chớ, có khi hơn 1m85 ấy chứ.

Giây sau, anh đẹp trai mở mắt ra, giọng nói hơi khàn khàn: “Làm bài thế nào rồi? Anh đoán có trúng không?”

Nghe đến đây, tôi trực tiếp hóa đá.

Người đàn ông này là Cột Sắt sao!

Thực sự là Thẩm Cột Sắt mũm mĩm với bụng hơi béo đó sao!

“Anh là Cột Sắt hả? Đã trở lại thành người được rồi sao?”

Trước sự ngạc nhiên của tôi, Thẩm Hàn chỉ hờ hững gật đầu: “Ừm, không biết sao nữa, lúc em thi xong anh liền biến lại được. ”

Tôi hít một hơi thật sâu,quên đi cảm giác phấn khích sau kỳ thi.

Thẩm Hàn ước chừng vừa mới tỉnh dậy, khóe mắt còn đỏ.

Hai cúc áo sơ mi đầu tiên bị mở ra, lộ ra xương quai xanh thanh tú.

TÔI: “……”

Này không phải là dang chọc mù mắt cẩu độc thân vạn năm như tôi sao!

Coi chừng tôi ra tay đó!

“Không cho anh cá khô nhỏ nữa đâu.”

Thẩm Hàn: “???”

Nhưng điều tôi không ngờ là Thẩm Hàn nói rằng anh ấy sẽ rời đi.

“Đi? Anh đi đâu?”

Nghe vậy, Thẩm Hàn bất lực mỉm cười: “Về nhà chứ đâu, anh đã trở lại thành người rồi mà.”

Tôi không khỏi cúi đầu.

Phải, Thẩm Hàn đã biến thành người, không còn là con mèo nhỏ mập mạp của tôi nữa.

Nhưng một năm trôi qua, Thẩm Hàn nói alf đi như vậy, làm sao tôi không buồn được.

Tôi không nhịn được kéo ống tay áo Thẩm Hàn, có chút phiền muộn: “Vậy sau này chúng ta có gặp lại nhau không?”

Giây sau, trán bị búng một cái: “Nói nhảm gì đó, không phải đã đồng ý cùng nhau vào Bắc Đại sao? Anh phải về trường làm thủ tục trước, hơn nữa, anh định đi khám lại. ”

Nghe vậy, tôi lập tức ngẩng đầu lên.

Tôi biết Thẩm Hàn kiêng kỵ bệnh tình của anh ấy như nào, vậy nên nghe anh chủ động điều trị như vậy tôi rất ngạc nhiên.

“Thật sao?”

“Thật, vả lại khỏi bệnh rồi, anh còn điều rất quan trọng khác cần xác nhận lại nữa.”

Nhìn thấy vẻ nghiêm túc chưa từng có trong mắt Thẩm Hàn, tim tôi loạn vài nhịp.

Sau khi Thẩm Hàn rời đi, không lâu sau kết quả của kỳ thi tuyển sinh đại học được công bố.