Trên đường về có không ít người tò mò nhìn em, hàm súc một chút thì che miệng cười trộm, lá gan lớn một chút thì trực tiếp chỉ trỏ. Vốn không biết bây giờ trông em đến tột cùng như thế nào, bị bọn họ nhìn nhìn, một chút chút tự tin lấy được từ anh xã liền tan thành tro bụi trong nháy mắt. Em gần như cúi đầu chui vào cổ anh xã, nhưng mà lại lo lắng cứ như vậy thì mái tóc vốn không còn là mái tóc bình thường của em sẽ hoàn toàn bại lộ, càng làm cho người ta nhìn rõ như ban ngày. Sốt ruột, nước mắt của em liền chảy ra, chảy xuống cổ anh xã, còn có xu hướng lan tràn xuống quần áo.

“Khóc cái gì? Bà xã của anh cho dù là phá tướng, cũng đẹp hơn bọn họ không biết bao nhiêu lần!” Anh xã già thế nhưng nói ra một câu lời ngon tiếng ngọt, đây là lần đầu tiên anh gọi em là bà xã. Bà xã, đây là xưng hô em tha thiết ước mơ, nhưng mà anh xã cảm thấy vừa buồn nôn vừa tùy ý, sẽ không gọi. Hiện tại anh nói vậy, không thể nghi ngờ là vừa tiêm cho em một liều thuốc trợ tim, nháy mắt, Kim Bảo Bối em liền sống lại, vô cùng tự tin nhìn quét một vòng mấy kẻ tò mò, bọn họ cũng xấu hổ đối mặt với em, lập tức chuyển ánh mắt sang chỗ khác. Lúc ấy em thật sự rất vui vẻ, tưởng khí thế của em đàn áp người. Nhưng sau này em kể lạic chuyện này cho mấy chị em nghe, Tiểu Nhan nghe xong lạnh lùng phán một câu: “Không muốn sống không bằng không cần mặt mũi.”

Em mới biết lúc ấy em liền sắm vai vế sau của câu kia, trời ạ, em hối hận xanh cả ruột, lúc ấy thực không nên chỉ vì một câu của anh xã liền mù quáng làm việc. Theo ý của anh xã, chúng em về nhà trước đổi quần áo lại đi chỗ A Kiện làm lại một kiểu tóc thích hợp. Nhưng mà em không dám lấy hình tượng hiện tại về nhà, ba biết nguyên nhân chắc chắc sẽ nổ mạnh, tuyệt đối nháo nhào lấy danh nghĩa phong kiến mê tín này nọ niêm phong ngôi chùa kia vào. Nhưng đấy cũng là ba tức giận, tuy rằng ba ba có khả năng kia, nhưng ai cũng biết ba ba là lãnh đạo tốt, công tư rõ ràng. Chờ ba hết giận, cũng không có chuyện gì. Nhưng mà em không muốn vạch trần chuyện này để ba ba tức giận, dù sao ba đã lớn tuổi, tức giận sẽ làm hại thân thể.

Anh xã nghe thấy em trình bày xong, không thèm để ý đầu em đầy vị nước hôi, thấu lại đây hung hăng hôn em một cái.

“Nha đầu cũng học được quan tâm người khác.” Hôn xong, anh còn cắn lỗ tai em một miếng.

“Anh xã, anh không chê em sao?” Suối nước mắt của em lại bắt đầu rục rịch hoạt động, nước mắt rơi lã chã. Mọi người nghe kìa, thanh âm còn không nhỏ.

“Bẩn quá… Nhanh nhanh cắt tóc, sau đó về nhà tắm rửa thay quần áo.” Anh xã chạy xe nhanh như chớp tới chỗ A Kiện. Lần này, miệng A Kiện há rộng có thể nhét cả quả trứng ngỗng vào. Toàn bộ ánh mắt trong tiếm uốn tóc đều tập trung lên người em, câu kia của anh xã còn sôi trào trong cơ thể em, cho nên em không sợ trời không sợ đất, hiên ngang bất khuất ngồi lên ghế VIP của em. Nhưng là ngồi xuống em liền ủ rũ, đối diện là gương, em có thể đấu với người khác, nhưng không thắng nổi chính mình. Vì thế em rất thức thời nhắm chặt mắt lại, miễn cho nhìn thấy hình tượng của mình rồi hoàn toàn hỏng mất.

“Lần này cô lại làm cái gì? Chơi *** trẻ con sao?” A Kiện cau mày vây quanh em vài vòng, hình như tóc không dễ xử lí lắm.

“Không phải ***, là nó đốt…” Em khóc không ra nước mắt, có thể làm A Kiện đau đầu như vậy, tóc có em thật sự không thể cứu được à?

Sau khi em đã làm tốt “công tác tư tưởng”, tự mình trấn an rằng mặc dù làm ni cô cũng không cái gọi là thời điểm, đột nhiên nghe thấy A Kiện hỏi anh xã:

“Không ngại tiểu thư Bảo Bối cắt tóc? Tôi tin tưởng tuyệt đối còn thích hợp so với mái tóc dài trước của cô ấy.”

“Có thể.” Thanh âm của anh xã làm cho em có cảm giác đặc biệt an toàn, nếu anh nói có thể, em đây an tâm.

Vì thế, trải qua bốn giờ đồng hồ hắc ám, em mở mắt nhìn thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp thanh lệ đầy sức sống. Đây chính là em trong gương ~ em đứng trước gương mặt dại qua nửa ngày mới nói một câu:

“Thì ra tóc của em không có bị thiêu hết….”

A Kiện cùng anh xã đều thực bình tĩnh mỉm cười. Thật ra em phát hiện, tóc của em cháy không ít, hơn nữa có chỗ là đằng sau chải lên, bởi vậy có thể tưởng tượng lúc trước hình tượng của em nghèo túng thế nào. Nếu không phải là “cây kéo vàng” A Kiện, rất có thể em sẽ trọc đỉnh đầu qua mùa đông. Kiểu tóc này rất giống kiểu lần trước em cùng A Kiện xem trúng, chỉ hơi ngắn hơn một chút. Nhưng mà, nói tóm lại, em vẫn còn trụ cột, cho dù thay đổi thế nào cũng không kém một chút. Em tin tưởng vững chắc, cho dù em thành ni cô, cũng phải cùng level với tiểu ni cô Nghi Lâm! Ngay cả Lệnh Hồ Xung không thoát được, anh xã già nhà em càng có thể tóm gọn hoàn toàn! Hừ ~

Về nhà, vì kiểu tóc vậy, em cùng anh xã bị ba ba mắng một chút.

“Nếu ba biết nguyên nhân thực, sẽ khóc.” Trở lại phòng em nho nhỏ cãi lại ba ba một chút, phát tiết bất bình trong lòng.

Nhưng mà em rất hạnh phúc nha, Trần Tư Nam nhà em nói em như vậy không giống mẹ mẹ, giống chị hơn. Ha ha ha ~ em vui vẻ quá ~

Xem anh xã vẫn không nói được lời nào, em liền cọ anh:

“Người ta Vương Ninh còn không buồn bực, anh buồn bực cái gì chứ?”

“Vương Ninh là ai?” Anh xã lại làm em hung hăng lắp bắp kinh hãi.

“Ông xã của Bọ rầy á!”

“Bọ rầy là ai?” Anh xã hỏi những lời này không phải đúng lí hợp tình như vậy.

“…. Anh xã, anh OUT thật nghiêm trọng rồi ~” Ghé vào người anh xã một bên cắn một bên nói chuyện cặp vợ chồng “Cha và con gái” Vương Ninh và bọ rầy (*), anh xã dở khóc dở cười.

“Em trẻ trung thì anh vui vẻ còn không kịp nữa là, kia chứng minh anh có năng lực có sức quyến rũ.” Anh xã nghiêng người đem em đặt dưới thân.

“Anh xã “già nua” như vậy, còn có sức quyến rũ, sao em không thấy đâu cả đâu? Mị lực của anh ở chỗ nào cơ? Chỗ nào cơ?” Em làm bộ nhe ngó nghiêng nhìn xung quanh, anh xã chỉ dùng một bàn tay cố định đầu em, sau đó đè ép đi lên. Anh xã già này, kì thật cũng có lúc thiếu khuyết cảm giác an toàn. Mỗi lần như vậy, em liền cảm thấy em vô cùng vĩ đại~ quả thực chính là thánh mẫu hóa thân thôi! So với bà ấy, em chính là thiếu chút hào quang mà thôi, đúng không đúng không?

~~~***~~~

(*) Chồng là Vương Ninh và vợ là Lưu Thuần Yến (Bọ rầy)