Hừ! Trước khi đi em còn nhịn không được ngập tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn anh xã già nhà em một cái. Người này thế nhưng không thèm nhìn em…

Em hừng hực lao ra ngoài liền lập tức ủ rũ. Nếu Trần HạoNamthật sự cũng gặp dịp thì chơi, em nên làm cái gì bây giờ? Lòng em khó chịu quá, cũng không muốn đi xa quá, an vị bên bờ sông gần nhà em, ngẩng đầu bốn mươi năm độ nắng ưu thương. Em thật sự là đang sầu não, nhưng mà mẹ mẹ nhà em từ bên ngoài trở về ném cho em một câu:

“Ngây ngô phát cái ngốc gì vậy?”

Em cho là em cosplay văn nghệ nữ thanh niên, kết quả trong mắt người khác em chỉ là một bà cô ngốc. Có phải trong mắt anh xã em đây cũng đặc biệt ngốc? Anh ở bên ngoài cờ bay phấp phới, em này cờ hồng ngốc nghếch còn ở trong nhà sừng sững không ngã…. Nghĩ đến đây, em cảm thấy ruột gan mình đều thiêu đốt lên, lửa giận đốt tâm lại đốt người a…

Chờ Tiểu Nhan đi ra khỏi nhà em, em cảm thấy khoang mũi của em sắp phun ra lửa tới nơi rồi. Trần TưNamthấy em cái dạng này liền giả đà điểu tránh gió, vẫn tránh phía sau mẹ mẹ, thật cẩn thận hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, một hồi xem em liếc mắt một cái.

“Về nhà đi!” Anh xã tiễn bướcTiểuNhan, đứng trước mặt em, trên cao nhìn xuống.

“….” Em cúi đầu không nói lời nào, anh bộ dạng cao, em liền nhất định phải nhìn lên anh sao? Em đồng dạng có thể lựa chọn không nhìn. Vì thế, em thực bình tĩnh vươn đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên mặt đất.

“Làm sao vậy?” Anh xã cũng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng em.

“Anh đi gặp dịp thì chơi đi, không cần để ý tới em.” Em thật sự là không có tiền đồ, mở miệng một câu liền lộ nguyên hình. Ghen tuông mười phần không nói, nước mắt còn bùm bùm rơi xuống. Em nhìn dưới thân bị nước mắt của em làm ướt đẫm, đột nhiên nhớ tới một câu: “Khu vực có mưa vừa đến mưa to.” Không ngờ em cũng có quyền lợi nắm giữ cục dự báo thời tiết. Nhưng mà, tổng chỉ huy vẫn là Trần HạoNamhổn đản đâu, nếu anh không kích thích em, em còn có thể chảy nước mắt sao?

“Anh nói là nói cho Nhan Tiểu Thiến nghe, người ta còn không có nghe vào, em nhưng thật ra nghe lọt được. Ngu ngốc, ngay cả nói thật hay nói dối đều phân không rõ sao?” Anh xã tiến đến bên cạnh em ôm em vào lòng. Nói thật, hiện tại tư thế hai người cực kì ngốc, em ngồi trên đường cái, anh ngồi, sau đó anh còn ôm em… Nhưng mà, em lại cảm thấy như vậy thực hạnh phúc, niềm hạnh phúc ngốc nghếch.

“Em chính là ngốc, chính là phân không rõ lời nói thật cùng lời nói dối.” Em cá là em giận quá mất khôn, không nhìn thấy vẻ mặt cười tủm tỉm ngàn năm có một của anh xã. Em chẳng những không phân biệt được nói thật nói dối, còn phân không rõ ba ba thật cùng ba ba giả đâu! Chờ có một ngày em phân không rõ anh xã thật cùng anh xã giả, nhìn xem anh còn cười ra được không!

“Tốt lắm, tốt lắm, đừng dỗi, về nhà ăn khoai thây chiên nào!” Anh xã thế nhưng liền đem em bế lên! Công chúa ôm a công chúa ôm!

Kinh tủng! Anh xã bị người ngoài hành tinh chiếm mất đầu óc sao?! Thế mà dám ở trước mặt công chúng chủ động ôm em !

Bởi vì rất kinh ngạc, cho nên em liền ngơ ngác như vậy bị anh xã ôm về nhà! Bảo Bảo nhìn thấy chúng em, hai mắt to đều sắp biến thành hình trái tim, em biết trong lòng nó nghĩ tuyệt đối là: Ghen tỵ hâm mộ hận!

Buổi tối anh xã muốn thân thiết với em, bị em chính nghĩa nói lời cự tuyệt.

“Còn không được tự nhiên? Còn muốn anh giải thích rõ ràng đúng hay không?” Sắc mặt anh xã cũng không được tốt. Hiện tại hồi tưởng một chút, em cũng thật là có đủ cố tình gây sự.

“Anh thành thành thật thật khai ra anh ở bên ngòai đến tột cùng có bao nhiêu cờ màu bay?” Em khoanh chân ngồi ở trên giường, thẩm vấn anh xã tiện thể luyện Yoga luôn.

“Đầu em có cái gì thế? Anh ở bên ngoài có người hay không em còn không biết?” Anh xã cũng ngồi xuống, một tay đặt trên giường, một tay khoát lên đầu gối.

“Em sao mà biết được! Nếu anh không nói, em còn không biết anh gặp dịp thì chơi ở bên ngoài đâu!” Em ghen, ghen tỵ! Đến tột cùng là con mụ nào, động vào anh xã nhà em?!

“Em cho rằng anh có thời gian gặp dịp thì chơi sao? Mỗi ngày trừ bỏ công ty chính là nhà, thư kí duy nhất bên người cũng là đàn ông, em bảo anh đi làm sao gặp dịp thì chơi?” Anh xã có chút không kiên nhẫn.

“Vậy vì sao anh lại nói như vậy? Anh không kiên nhẫn, em còn đau khổ đâu!” Vốn ngây ngây ngốc ngốc cho rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thiên hạ, kết quả anh xã của mình nói ra một câu đả thương lòng người ngay trước mặt mình!

“A…. Kia không phải là anh khuyên Nhan Tiểu Thiến sao? Anh không nói như vậy còn có thể nói như thế nào? Chẳng lẽ trực tiếp nói với cô ấy, đúng rồi, anh ta có nhân tình bên ngoài sao?” Anh xã cười lạnh. Em vừa thấy tư thế này, lăn một vòng trên giường, sau đó thuận theo sức hút của trái đất lăn vào lòng anh xã.

“Vậy anh có thể nói uyển chuyển thêm chút không được sao~” Anh xã nhà em tức giận nói, hậu quả thực nghiêm trọng. Đại khái em cũng biết anh không phạm sai lầm, liền quyết định đại nhân có đại lượng, không hề so đo.

“Anh đều uyển chuyển như vậy, còn có thể nói như thế nào? Cứ như vậy còn khéo quá hóa hỏng, trêu chọc vào bình dấm chua em.” Anh xã xem em ăn xong mềm, cũng không so đo, cưới ha ha nắm lấy mũi em xoay qua xoay lại.

“Ưm… Hôn nhẹ.” Em nhắm mắt lại quyết tâm châm lửa rìa núi, một chút một chút thấu lại gần anh xã. Anh cũng không giữ mặt mũi ghé vào vai em cười đến rối tinh rối mù.

“Em đúng là vật nhỏ làm cho người ta vừa yêu vừa hận!”

Nhưng mà lời này chui vào tai em, liền trực tiếp xem nhẹ nửa câu sau, chỉ nghe thấy anh nói yêu em! Ha ha, anh xã già nhà em yêu em!

Vì thế, đôi mình đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, thuận tiện còn lăn lăn giường chiếu, xúc tiến vợ chồng hài hòa.

Nhưng mà, câu nói kia của anh cũng khắc dấu ấn vào lòng em, em cuối cùng vẫn nhớ bốn chữ kia: Gặp dịp thì chơi. Tuy rằng anh xã không thường đi ra ngoài, nhưng anh vẫn là ông chủ của một công ty lớn, tự nhiên không thể thiếu xã giao tất yếu. Mà lúc xã giao, khó tránh khỏi…. Em theo anh xã mơ hồ biết được chồngTiểuNhan chính là khi gặp dịp thì chơi liền diễn giả làm thật. Trong lúc nhất thời bị dụ dỗ mê tâm trí, lại làm choTiểuNhan mẫn cảm phát hiện.

Em không nghi ngờ anh xã, nhưng mà em lại cảm thấy khó chịu trong lòng, giống như có gai đâm vào da, muốn rút ra cần có dũng khí, mà để ở bên trong rất khó chịu.

Anh xã cũng chú ý tới mấy ngày nay em có chút không yên lòng, kì thật anh cũng không vui vẻ. Dù sao bị bà xã mình hoài nghi, là chuyện đàn ông không muốn đối mặt nhất. Em không thể không thừa nhận anh xã già nhà em rất quyết đoán, thế nhưng chủ động đưa ra yêu cầu cùng anh đi làm. Đây chính là theo dõi lồ lộ hai mươi bốn giờ toàn bộ hành trình a!

“Em tin tưởng anh!” Thật sự, em không muốn để anh xã hiểu lầm em hay ghen tuông, lại không nhịn được suy nghĩ một ít có không.

“Nha đầu ngốc!”

Anh xã kiên trì, em không chịu được dụ hoặc, thật sự cùng anh đi đến công ty. Sự thật chứng minh, anh xã già nhà em thật sự vẫn thủ thân như ngọc vì em, không có hành vi gây rối cùng xu thế. Cái này em yên tâm rồi, anh xã cũng thư thái. Cùng thời gian này anh xã tự mình tiếp đãi một người khách nước ngoài, em mới phát hiện thế nhưng anh nói xong một ngụm một ngụm tiếng anh rõ ràng lưu loát! Anh xã già nhà em, anh không cần quá manly!

Vì là anh xã đề cử, em nhìn MV nghe ca nhạc, ca khúc rất cảm động tuy rằng em nghe không hiểu bọn họ hát gì. Nhưng em chính là bị cảm động khóc. Nhất là nhìn đến MV cuối cùng, lúc người đánh đàn ghi ta kia đập đàn xuống, em cảm thấy rất cảm động! Nội tâm kích tình đều bị bọn họ gọi ra, khóc rối tinh rối mù. Sau đó, liền sảy ra trường hợp anh xã nửa đêm đa sầu đa cảm ngồi trên giường hút thuốc.

“Nói, khóc cái gì đâu?” Anh xã nghiêng người, đặt em dưới thân, bắt đầu thẩm vấn.

“Hắc hắc, ngứa…” Em như con cá trạch dưới thân anh xã luồn lách vòng quanh.

“Anh chưa từng có hỏi qua em, trước kia em có bạn trai sao?” Anh xã…. Tự nhiên ghen sao? Anh cho rằng em sỡ dĩ nghe nhạc khóc là nhớ đến người nào sao? Anh xã già ngốc nghếch!

“Ưm mu,… từng thích một người.” Em quyết định trả lời thành thành thật thật. Anh xã già nhà em không có cảm giác an toàn, em muốn cho anh có chút cảm giác an toàn, làm cho anh một lần nữa biến thành nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất! Quả nhiên, anh không nói, động tác trên tay cũng ngừng. Thật ra anh cũng để ý đi? Ha ha, xem ra nhà chúng ta không chỉ có em là bình dấm chua a~~~

“Người đó chính là Áp Đản Hoàng, sau khi em nhất kiến chung tình với cô ấy liền phát hiện ra cô nàng có vòng một đâu!”

Thật sự, em cảm thấy một khắc em vào kí túc xá nhìn thấy Áp Đản Hoàng xinh đẹp như vậy, thật sự có cảm giác tim đập thình thịch. Đáng tiếc, đó là một cô gái. Em lớn như vậy, liền có một lần tâm động, còn chết non! Em tỉ mỉ kể cho anh xã lúc ấy em nhất kiến chung tình như thế nào, lại như thế nào một khắc kia bị đả kích không đường lui, tan thành bụi bay đi.

“Nha đầu ngốc!” Anh xã thấp giọng cười cười.

“Anh xã, anh hôn nhẹ em.” Em chu chu môi.

Nụ hôn của anh xã, làm cho em nghiện.

“Anh yêu em sao?” Hôn xong em lại quấn quít lấy anh hỏi vấn đề này. Tạm thời tính anh xã đa sầu đa cảm có thể hay không một cái kích động, nói ra câu nói em chờ mong đã lâu sao?

Kết quả, câu trả lời của anh xã là một ngụm một ngụm cắn meo meo em.

“Nhưng là, em yêu anh.” Tê đau quá… Anh xã thế như không khống chế tốt lực đạo.

“Em chỉ yêu anh, liền yêu anh, vẫn yêu anh, hôm nay yêu anh ngày mai yêu anh, đời này đều yêu anh.” Lời ngon tiếng ngọt nói ra không bỏ tiền, em có thể một hơi nói cả sọt. Đương nhiên, đừng bật đèn, đừng dưới ánh mặt trời, bằng không em nói không ra miệng. Tiền đề quan trọng là, phải có anh xã già nhà em đứng trước mặt, đối với người khác em cũng không nói được.

Em nói một đống, anh xã trầm mặc một lúc lâu sau mới nói ra ba chữ:

………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

“Hẳn là.”

Đánh anh nha, lại chủ nghĩa đại nam tử!