Em đang ngâm mình trong bồn tắm cùng ba bảo bối trần truồng nhà em cũng đang chơi đùa thì tiếng nhạc chuông điện thoại kinh khủng vang lên, màn hình hiện lên là anh xã nhà em.

“Đang làm giấy vậy? Đã rời giường chưa?” Giọng anh xã em vẫn dễ nghe như vậy. Anh xã là đang chấp hành quy định của em: vì tỏ vẻ đau lòng thay bà xã là em, sáng ngày nào cũng phải nhắn, gọi cho em một cuộc điện thoại, biểu hiện chút quan tâm. Em vẫn còn khó hiểu, tại sao anh xã lại nhiệt tình đáp ứng em như vậy. Sau này em mới biết được, người ta mỗi ngày đều gọi điện thoại về là để giám sát em có rời giường hay không! Dạ, anh xã không cho em ăn ngủ vô tội vạ, quá 9 giờ phải rời giường. Có hai lý do, thứ nhất là do anh đọc được ở trên mạng một cái tin: ngủ nhiều sẽ dẫn đến tình trạng ngu ngốc lúc về già. Anh xã nói em đã đủ ngốc rồi, không thể ngủ tiếp nữa, bằng không sẽ trở thành kẻ đần độn luôn. Thứ hai là do ban ngày em đã ngủ rất nhiều, buổi tối liền quấn lấy anh xã nói chuyện phiếm. Nếu anh không vội thì có thể tán gẫu với em một lát, còn có thể thể lăn lộn trên giường nữa. Nhưng mà có nhiều lúc anh bề bộn nhiều việc, em còn cố mà làm phiền anh. Có lần bị em vô tình gọi là anh xã gấu trúc xong, đôi mắt đen thui của anh xã đã không thể nhịn được nữa, hủy luôn phúc lợi ngủ nướng của em. Vì thế cuộc điện thoại vào mỗi buổi sáng là lợi cả đôi bên, nhìn chúng em xem, là gọi điện thoại quốc tế đó.

“Báo cáo báo cáo, anh mới đi không lâu em đã bị mấy đứa nhóc kia làm ầm mà tỉnh. Bọn em bây giờ đang tắm rửa — Nam Nam, bắt lấy hai Bảo Bảo, đừng để cho chúng nó ngã vào bồn tắm!” Đức mẹ Maria, hai Bảo Bảo có phải nặng quá hay không? Sao lại cứ chìm như vậy…

“Mọi người? Tắm?” Nếu em đoán không sai, lông mày anh xã đang nhăn tít lại.

“Ừ, bồn tắm nhà mình lớn như vậy, tắm một mình cũng chẳng thú vị gì!” Vì thế em liền đặt hai bảo bối vào phao bơi, ngay cả Trần Tư Nam đang ngái ngủ cũng bị lôi vào đây. Lúc mới đầu thằng nhóc kia còn không vui, giấu mặt vào cái gối, chổng mông lên, sống chết cũng không chịu dậy. Bây giờ chẳng phải chơi cũng vui vẻ vậy sao? Theo em đi, tuyệt đối không sai! Điều kiện tiên quyết là không làm chuyện chính sự.

“… vì thế, em mới cùng ba đứa nhỏ tắm?” Giọng anh xã, rất đáng sợ…

“Uh… đúng vậy…” Em hơi chột dạ, nhưng rất nhanh lại phấn chấn trở lại. Anh già này, anh không giúp em tắm rửa thì thôi, chẳng lẽ còn không cho phép bọn nhỏ giúp em à!

“Bây giờ, lập tức, đuổi Trần Tư Nam ra ngoài cho anh!” Anh xã thực sự uy phong phát lệnh. Nhưng mà anh hạ lệnh, em nên tuân thủ sao?! Em là bà xã anh, không phải là nhân viên của anh! Kết quả không đợi em phản đối, anh xã ở bên kia đột nhiên cao giọng lên:

“Trần Tư Nam, ba đếm đến ba, nếu con không ra, về nhà liệu hồn!”

Ngay cả bảo mẫu ở bên cạnh còn nghe dược, con trai cả nhà em đang dựa vào em hẳn cũng nghe thấy rồi. Thằng nhóc làm một cái mặt quỷ với điện thoại, quang minh chính đại mang con chim nhỏ đi ra ngoài.

Buổi tối, anh xã về xong đặt em ở trên giường, tiến hành một phen giáo dục tư tưởng sâu sắc. Cuối cùng em cũng kết luận được một chút tư tưởng trung tâm, đại khái chính là Trần Tư Nam cũng đã lớn, mặc dù em coi như là mẹ ruột thì cũng bắt đầu phải quan tâm đến chuyện con trai con gái, huống gì em chỉ là giả.

“Hứ, thằng nhóc mới có 7, 8 tuổi, biết cái gì!” Lời này em chỉ dám nói ở trong lòng.

“Bây giờ thì con cái gì cũng không hiểu, nhưng mà nó đã có trí nhớ. Chờ thêm hai năm nó còn nhỏ nữa, có chút xao nhãng gì đó có thể trở thành ảnh hưởng lớn sau này. Ngoan, nghe lời.” Anh xã hình như là con giun trong bụng em.

“Vậy anh hôn nhẹ em.” Hứ, tiện nghi này không thể không chiếm.

“Cô nhóc này ~” Anh xã cắn em một cái rồi mới bắt đầu hôn nhẹ. Hôn môi quả thật là chuyện thú vị nhất, hẳn là với đề nghị nào của anh thế nào cũng phải cho em một cái hôn mới được. Nếu anh dám phản đối, dựa vào cảnh thái bình mà gõ nồi*! Được rồi, em thừa nhận gần đây em có xem “Cừu vui vẻ và sói xám”*, coi riết đến nghiện.

*就拿平底锅打丫的: mượn bình để oa đánh nha đích! – được rồi, kẻ hèn ko dịch được, có cao nhân ở đâu giúp được kẻ hèn xin comment bên dưới! TT__TT Jumbo cũng chẳng hiểu cái gì nữa.

*“Cừu vui vẻ và sói xám”: phim hoạt hình cho thiếu nhi của Trung Quốc, rất nổi tiếng (ko phải với Jumbo, nhìn cái hình tui còn chẳng biết đầy là phim gì, vậy nên chú thích ko kẻo có những người giống Jumbo ^^ Có hình minh họa ở dưới nhé!)

Yêu rồi lại yêu, tay anh xã cũng không chịu thành thật, tay chân của em so với anh còn không thành thật hơn. Nhưng mà, ngay tại thời điểm mấu chốt, di động của anh xã vang lên.

“A… tên khốn nạn này…” Em tức giận cắn bên vai anh đang nhận điện thoại một cái, mặc cho bàn tay to đùng của anh đang vuốt tóc em.

Vất vả lắm mới chờ được anh xã cúp máy mà anh chỉ hôn em một cái rồi bắt đầu mặc quần áo.

“Một đồng đội cũ đột nhiên đến đây, anh ra nhà ra đón người ta, cậu ấy sẽ ở đây hai ngày…” Em vừa nghe được ba từ đồng đội cũ, toàn thân không nhịn được mà cứng đờ lại, ngay cả nụ cười cũng đông cứng trên mặt. Có vẻ anh xã cũng thấy em không bình thường, nói được một nửa lại không nói nữa, ôm em vào ngực, âu yếm một lúc.

“Nha đầu ngốc, là đàn ông.” Anh xã nói xong, còn hôn hôn môi em.

“Đàn ông….” vậy thì an toàn sao? Bây giờ không phải ** vương đạo à? Chiến hữu của hai người đúng là thể loại cường công, cường thụ kinh điển nha!!! Em hối hận, em ăn no rửng mỡ mà gả cho một tên bộ đội! Trời ơi là trời… ai có thể nói cho em biết em thua vào tay ai? Nếu lại nhảy ra một người đàn ông như Mạnh Thi Vũ, còn muốn làm chuyện nam x nam sinh tử kinh hãi thế tục, thì em nên làm cái gì bây giờ? Nói làm thế nào giờ, nói làm thế nào giờ? Em đột nhiêm cảm thấy đầu quay cuồng, mắt hoa lên, còn có vô số ngôi sao lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt.

“Lại miên man suy nghĩ cái gì nữa! Cậu ấy có việc phải làm, bôn ba 3 năm trời mới trở về, còn mang theo cả vợ nữa!” Anh xã nói xong còn tặng cho em một nụ hôn triền miên mười phần, em mới dần khôi phục lại. Anh quả nhiên là con giun trong bụng em, giun đũa!

“… Anh…” Anh sao không nói sớm người ta còn mang theo cả bà xã? Em ở đây, bà xã của anh ấy mới là mấu chốt anh có biết hay không vậy! Thật là, hại em đổ mồ phôi lạnh. Tim gan đều run bần bật.

“Đứng lên, mặc quần áo đi cùng anh.” Anh xã nhìn em khôi phục lại tinh thần, liền ném quần áo của em qua.

“Ừ.” Em cũng có ý như vậy, ít ra đi theo anh em còn yên tâm hơn một chút.

“Thật sự là cái…” Anh xã nói một nửa, rồi lắc đầu còn cười nhẹ, đặc biệt đẹp trai.

Ở sân bay, lúc em nhìn thấy đồng đội cũ của anh xã, tưởng tượng trong đầu cuối cùng cũng có thể buông xuống. Nhưng mà trái tim dáng thương của em còn chưa chạm đất, nó đã lại nhảy lên! Đức mẹ Mariah, sao một con gấu lớn phương phi như thế lại có một bà xã phong tình vạn chủng như vậy?! Em nhìn người ta cười đến sáng lạn với anh xã nhà em, cánh tay em đang vịn anh xã lại càng dùng thêm sức. Đây là anh xã nhà em! Chị nhìn cái gì mà nhìn! Em ngẩng đầu, ưỡn ngực, bất đắc dĩ, meo meo nhà em vẫn không bằng meo meo sóng thần nhà người ta. Vì thế em vô cùng tủi thân chôn mặt vào cánh tay anh xã.

“Làm gì vậy, thấy khách mà cũng không biết chào hỏi một câu.” Anh xã dở khóc dở cười mà xoay mặt em nhìn sang cặp vợ chồng chiến hữu cũ.

“Em chào anh chị, đi đường vất vả, hai người đã ăn cơm chưa?” Nhìn đi, nhìn đi, nói em nhiều lúc còn trẻ con!

“… thật đúng là bị chị dâu hỏi tới, em đã đói bụng cả ngày rồi.” Ông chồng phương phi tên Đại Hùng rất không khách khí, còn vỗ vỗ cái bụng trống cái của mình.

“Vậy chúng ta cứ tìm một chỗ ăn cơm trước rồi mới về nhà nghỉ ngơi. Cậu với em dâu có muốn ăn cái gì không?” Anh xã vỗ vỗ lên bả vai dày rộng của Đại Hùng, lại nhìn đại mĩ nữ hỏi.

“Tùy tiện ăn cái gì cũng tốt rồi, em không ăn kiêng.” Nhìn xem, người ta còn không ăn kiêng.

“Được, cả hai bọn em đều không kiêng gì, có cái gì ăn cái ấy. Đội trưởng cứ chỉ đạo!” Kỳ thật Đại Hùng còn rất đáng yêu.

“Ở bên ngoài ăn vừa không bổ dưỡng gì mà lại không thực tế, không bằng về thẳng nhà em để hai người ăn bữa cơm thường. Hương vị so ra có thể kém khách sạn lớn, nhưng mà vẫn được.” Anh xã, thực ra em rất hiền lành, ngàn vạn lần anh đừng có quá khứ bị chị gái kia quyến rũ a!

Anh kinh ngạc liếc mắt nhìn em một cái, tựa hồ thật không ngờ tại sao hôm nay em lại biểu hiện tốt bụng như thế.

Chờ chúng em về đến nhà đã là nửa đêm, em vội vàng thay quần áo ở nhà rồi chui vào phòng bếp. Vốn tưởng anh xã sẽ ở bên ngoài cùng đồng đội cũ ôn chuyện, không nghĩ anh lại vào đây, giúp em.

“Ồ! Em nói đội trưởng này, anh không phải kiên trì quân tử không xuống bếp sao? Bây giờ cưới được chị dâu trẻ trung, xinh đẹp lại thay đổi tư tưởng?” Đại Hùng với vợ anh đứng ở cửa phòng bếp.

“Anh sợ cô ấy đốt luôn phòng bếp.” Anh xã vừa cười vừa bông đùa.

“Được, anh cũng biết đấy! Tốt xấu gì chị dâu còn đồng ý cho anh làm canh, anh xem bảo bối nhà em đây này, một ngón tay cũng không động vào nước. Nếu trong nhà không có bảo mẫu, hai người bọn em nhất định chết đói.” Đại Hùng nói lời càng ngày càng đáng yêu! Nói được câu làm em bừng bừng khí thế.

Vì thế, em hoa hoa lệ lệ chỉ huy, không thừa muối cũng chẳng thiếu mỡ, sắc hương đều đẹp. Đôi vợ chồng Đại Hùng ăn đều khen ngon!

Chờ hai vợ chồng về phòng khách ngủ, xương sống, thắt lưng em đều đau, phải dựa vào bồn tắm lớn, mặc cho anh xã xoa bóp.

“Anh xã…” Em lầm bầm…

“Hả…” Anh xã cũng trả lời một tiếng như có như không, xoa bóp vai em lúc mạnh lúc nhẹ, thoải mái cực kỳ. Em vừa thoải mái vừa phun hết những gì mình nghĩ ra.

“Phụ nữ xinh đẹp vô dụng, ngay cả cơm cũng không biết nấu.” Cho nên ngàn vạn lần anh đừng di tình biệt luyến!

“Ai nói vậy?” Thế mà anh không theo thang mà leo xuống, còn phản bác em!

“Em nói! Kim Bảo Bối em nói được, thế nào? Anh có ý kiến gì à?!” Em xù lông, nước trong bồn tắm bị em đập, bọt nước văng khắp nơi.

“Đừng ồn ào, đừng ồn ào, sao anh cảm thấy em xinh xắn như vậy vẫn có hữu dụng mà?” Anh xã dễ dàng vây em trong ngực, nói một câu ngọt nhất từ trước đến nay! Em lập tức vui vẻ, ôm anh xã cắn loạn một hồi. Thế mà cuối cùng anh xã bị em khơi mào cảm giác, cũng bất chấp em có mệt hay không, tử hình ngay tại chỗ.

“Từ nay về sau anh chỉ có mình em, đừng sợ.” Trong cơn buồn ngủ, mơ mơ màng màng nghe được anh xã nói như vậy. Em vừa lòng cắn anh một cái, ngọi ngào yên tâm tiến vào mộng đẹp. Trong mơ, ngay cả Chu Công với bộ râu dài lê thê cũng trở nên đẹp trai…

Bởi vì một đêm bị ép như vậy, sáng sớm ngày hôm sau hình ảnh hiền thê lương mẫu em cố gắng xây dựng trước mặt vợ chồng Đại Hùng hoàn toàn bị sụp đổ. Nhìn mặt trời lên cáo ba con sào em mới rời giường, Đại Hùng vui cười hớn hở nói vậy là đúng rồi, bà xã là thứ để thương yêu! Em đột nhiên nhận ra đại mỹ nữ kia xứng Đại Hùng coi như là một cái cọc tốt. Tuy rằng không phải là trai tài gái sắc, ít nhất là cũng được ông trời tác hợp cho!