Có lẽ là do thời tiết oi bức, tối hôm qua hai cục thịt thế nào cũng không chịu đi ngủ, khóc nháo không ngừng. Đang trong lúc mơ màng em bị tiếng khóc loáng thoáng qua tai đánh thức, thân làm mẹ, em cũng không đành lòng không để ý đến chúng nó, con mình lại để cho bảo mẫu dỗ. Vì thế, thấy trước viễn cảnh nhưng em vẫn phải ngoi lên trừ trong lòng anh xã, đi ra.

“Em ngủ tiếp đi, để anh đi dỗ chúng nó.” Anh xã vốn không có động tĩnh gì, trong khi em vừa mới làm công tác tư tưởng nửa ngày trời, vừa mới đứng lên được cái liền bị anh kéo một cái trở lại giường, anh lại thuần thục xuống giường, mặc áo ngủ. Anh không nói sớm…

“Em cũng đi.” Em dụi dụi mắt, lại đứng lên, dù sao cũng đã tỉnh rồi.

“Ngủ đi, anh nghe phòng bên cạnh cũng mở cửa, chắc là mẹ tỉnh rồi, trước em cũng không làm chuyện này, để anh qua nhìn là được rồi.” Nói xong, anh xã lại hôn lên trán em một cái.

Nụ hôn của anh xã luôn có tác dụng thần kỳ, quả nhiên em vốn vì mấy đứa nhỏ khóc mà cáu kỉnh mà nháy mắt cái đã không thấy gì nữa, nhịn không được bắt lấy bàn tay to của anh cọ cọ rồi lại cọ mới cho anh đi, tiếp tục ngủ. Đây là lợi ích khi ở nhà mẹ đẻ, có chuyện gì mẹ đều lo hộ. Em tiếp tục thanh thản làm Kim Bảo Bối như vậy.

Tuy nói là an tâm đi vào giấc ngủ, nhưng mà hai thằng nhóc còn khóc ở bên kia, em có thể an tâm thật được sao? Em cũng không biết mình ngủ được bảo lâu rồi đột nhiên tỉnh lại, trở mình một cái muốn lui vào ngực anh xã lại phát hiện trống không. Cái chỗ vốn là anh xã trống không, sờ sờ, hơi lạnh, không như là chưa có người nằm ở đó. Đầu óc mơ màng một lúc mới nhớ là anh xã đi dỗ mấy đứa nhỏ, hay là bây giờ vẫn chưa về? Nghĩ vậy xong, em nhanh chóng mặc quần áo qua phòng lũ nhỏ, quả nhiên nhìn thấy anh xã đang ngồi bên giường cúi đầu híp mắt như là đang ngủ, vậy mà động tác tay vẫn không ngừng, cái được cái không đu đưa cái giường lũ nhỏ, mà hai đứa nhóc kia cũng rất có tinh thần, đỗi mắt vẫn ngân ngấn nước mà nhìn anh xã lung lay sắp đổ, miệng thì vẫn thản nhiên bú tay. Khung cảnh này làm mũi em cũng xót, mắt hơi nóng lên, thiếu chút chữa là khóc, người ta vẫn nói mẫu từ tử hiếu, cái này phải đổi thành phụ từ tử hiếu rồi. Nhưng mà, ngay sau đó, anh xã có thể thành ngủ thật, động tác tay dần chậm lại. Hai đứa nhóc vốn đang mút tay nhưng có cảm ứng của người máy, lập tức khóc oa lên. Em giật mình sợ, cẩn thận ôm ngực lùi về sau. Anh xa giật mình ngẩng đầu mở to mắt, lại bắt đầu đu đưa cái giường rất nhịp nhàng, mà tiếng khóc của hai đứa nhóc kia cũng dần nhỏ bớt.

“Anh xã.” Em thừa nhận, lúc này em bị anh xã làm cảm động. Anh vốn là một người đàn ông mạnh mẽ thế mà cũng im lặng nửa đêm dỗ con, lại còn bị hai cục thịt nhỏ không hiểu chuyện nhà em bắt nạt… Em nhìn hai đưa nó rõ ràng là cố tình! Hai đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào anh xã, chỉ chờ lúc anh ngủ lại dùng tiếng khóc gọi anh dậy! Trách không được người ta nói con cái là oan gia kiếp trước của cha mẹ, kiếp này đến đòi nợ! Trước kia em không đồng ý, nhưng mà lúc này em đồng ý hai tay hai chân!

“Sao lại đi ra? Về ngủ đi, để anh trông ở đây được rồi.” Anh xã vừa mới tỉnh, mắt còn mơ màng liếc em một cái, một lúc sau mới dần tỉnh táo lại, một tay vẫn đưa nôi, một tay vỗ vỗ cái mông nhỏ của em.

“Anh xã…” Em hung hăng trừng mắt mới hai cục thịt kia một cái, sau đó không để ý đến kháng nghị của anh xã, ngồi vào lòng anh, cọ cọ trên người anh. Kỳ thật em muốn an ủi anh xã bị hai đứa nhóc bắt nạt, nhưng lại không biết an ủi thế nào, đành ôm một cái, cọ một cái.

“Nhìn cái gì vậy, còn không đi ngủ đi!” Em chạm vào ánh mắt của hai đứa nhóc, nổi giận! Chẳng lẽ chúng bay còn muốn độc chiếm anh xã của mẹ nữa à?!

Em nghĩ hai đứa nó muốn khóc, thật sự, trước khi nổi giận em đã tự mình làm tốt công tác tư tưởng. Nhưng mà, hai đứa nhỏ đáng yêu nhà em có lẽ đã nháo mệt rồi, ăn ý mười phần nhắm đôi mắt vô tội lại, thành thành thật thật bắt đầu ngủ.

“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?” Anh xã choáng. Nhưng mà từ ánh mắt thâm trầm của anh xã, em đoán tương lai của hai đưa nhóc không tốt lắm. Ai bảo chúng nó sớm không che giấu nhược điểm của mình trước mặt ông bố phúc hắc của chúng nó? Haiz

Lúc em với anh xã về đến phòng thì đã gần 4 giờ sáng, anh xã còn phải đến công ty họp, cũng không ngủ được nữa. Sáng sớm anh xã lục đục rời giường, em cũng dậy theo.

“Ngủ tiếp đi, còn sớm mà!” Anh xã lại đè em lại.

“Ngủ không được.” Em trợn mắt nói dối, em muốn dậy sớm chút rồi làm cái gì bồi bổ cho anh. Sáng làm xong thì trưa anh xã về là có thể uống. Em sợ em ngủ tiếp thì ngủ thẳng đến trưa mất.

Anh xã cũng vội, không cố dỗ em làm gì, vò vò cái tổ chim trên đầu em một cái rồi vào toilet rửa mặt. Em ngồi trên giường mọt lúc, nhớ bộ dáng lúc đánh răng của anh còn rất nghiêm túc, sốc lại tinh thần, em nhảy vào nhà vệ sinh, cùng chuẩn bị đánh răng với anh xã. Lúc đánh răng, anh xã đứng rất thẳng, tư thế nhà binh điển hình. Quy trình đánh răng cũng là ba mặt trên, ba mặt dưới, rồi ba mặt trái, ba mặt phải, trên dưới tuần tự. Mà nhìn em, chính là cầm bàn chải đánh răng lung tung, chọc chọc vài cái rồi vội vàng súc miệng, thế là xong. Vì vậy không có ít lần anh xã giáo huấn em, nhưng mà trên cơ bản là không hiệu quả, trừ khi anh nghiêm chỉnh giám sát em, nếu không thì đâu vẫn hoàn đấy. Nói theo cách bình dân thì là bùn loãng không trát được tường (hơi quá đáng!). Nhưng mà thói quen này của em từ sau khi có một cái răng sâu thì hoa hoa lệ lệ phải từ bỏ. Bây giờ, em đối với chuyện đánh răng này cũng giống anh xã, ba mặt trên, ba mặt dưới, ba mặt trái, ba mặt phải, trên dưới tuần tự, thậm chí còn nghiêm túc soi gương đánh răng. Đánh răng xong còn có thế thừa lúc miệng lưỡi thơm tho, vị cay cay vẫn còn mà hôn nhau, cảm giác đó, thích cực kỳ! Nhất ngày anh xã không có việc gì, có thể hôn, hôn, hôn thẳng đến giường… Đáng tiếc cua đồng.

Nhưng mà lần này anh xã vội, đừng nói giường, ngay cả hôn còn chẳng có. Anh xã vội vàng rửa mặt đánh răng xong còn phải cạo râu, cọ qua cọ lại linh tinh trên mặt còn phải xuống nhà ăn bữa sáng, để lại một mình em loay hoay trong nhà vệ sinh.

Hai đứa nhóc kia hăng hái ầm ĩ nguyên một đêm, mãi cho đến lúc em chuẩn bị xong đồ ăn, đặt lửa nhỏ để ninh mà lũ nhóc vẫn chưa dậy! Nhìn hai cái bụng phập phông nhịp nhàng của hai đứa nhóc kia, em cũng phải kêu nghịch lý a! Hai đứa nhóc này đáng yêu thì có, mà cũng chính hai đứa nhóc đáng yêu này làm anh xã em cả đêm không được ngủ yên ổn, ban ngày còn phải kiên trì đi họp ~

“So với mẹ còn nghịch hơn…” Em nhẹ nhàng cù cù vào bụng hai đứa nó, kết quả cả hai đứa lầm bầm tức giận hai tiếng, vùng vẫy trong tã ở bên dưới, ngủ thật sâu… Em nhịn không được bật cười, cẩn thận đắp lại cái chăn mỏng cho hai đứa, xoay người lại vào phòng Trần Tư Nam. Thằng nhóc này cũng đặc biệt thích ngủ, nhất là ngày nghỉ với cuối tuần, có thể ngủ thẳng đến giữa trưa mới đi tiểu, tiểu xong lại quấn quýt lấy mẹ với bà ngoại kêu đói ~~ Cho em xin phép khinh bỉ một chút thằng nhóc không phân biệt được chủ với khách này ~

Quả nhiên đúng như em đoán, Trần Tư Nam đang cuộn thành một đống ngủ ở trên giường, chỉ có cái mông tròn tròn với cái đùi trắng trắng là lộ ra ngoài chăn. Em vỗ vỗ vào cái đùi mát lạnh của thằng nhóc, sau đó đắp lại chăn cho nó, vừa định đi thì lại nghe thấy tiếng thằng nhóc chép chép miệng, mơ mơ màng màng tỉnh.

“Me, con đói…” Nó nhìn em, ngây ra một lúc rồi vỗ vỗ cái bụng khô quắt.

“Trần Tư Nam, con chim nhỏ nhà con bay mất rồi…” Em thích trêu con trai cả nhà em, ai bảo nó thích ngủ trần, mới sáng sớm ra con chim nhỏ còn diễu qua diễu lại trước mặt em!

Con trai cả nhà em giật mình, vội vàng kiểm tra lại con chim nhỏ, thở ra một hơi sau đó dưới con mắt khiêu khích của em, hai tay ôm chim nhỏ chạy vù vào nhà vệ sinh, để lại cho em cặp mông nhỏ kia. Khó được có hôm dậy sớm, chờ Trần Tư Nam ăn cơm xong, lại nhìn hai đứa nhỏ không có ý định muốn rời giường, hai mẹ con em chuồn ra ngoài, thuận tiện cho Durex nhà em đi dạo. Nói thật, từ khi có hai đứa nhóc kia xong, thời gian em ở cùng với con trai cả càng ngày càng ít. Cho nên, lần nay đi ra ngoài, thằng nhóc kia cực kỳ vui vẻ, hứng chí dắt Durex đi dạo.

Đi được một đoạn lại đi đến chỗ lần trước gặp Thẩm vân (bà cô già kia, mọi người còn nhớ không?), em đột nhiên tức cảnh sinh tình, thở dài nho nhỏ, cảm khái một chút.

“Mẹ, con sẽ bảo vệ mẹ!” Hiển nhiên thằng nhóc kia còn nhớ rõ chuyện này, vô cùng căm phẫn khoe ra nắm đấm nho nhỏ. Em vỗ vỗ đầu thằng bé, nắm lấy nắm đấm của nó vào tay. Con trai cả nhà em còn đáng yêu hơn so với hai đứa nhóc kia!

Vừa mới tiếp tục đi, đột nhiên một chiếc BMW màu xám bạc dừng lại ngay trước mặc hai chúng em. Em khó chịu nhíu mày, ghét nhất là BMW kia vênh váo hướng mũi lên trời… Hơn nữa, rõ ràng đường này là đường dành cho người đi bộ ~ thế mà cái xe này đường đương chính chính đi vào, rốt cuộc là có được giáo dục hay không hả? Em đang dắt con cả nhà em với Durex tránh cái xe đó đi tiếp thì cửa xe kính xe đột nhiên hạ xuống, một mỹ nữ đặc biệt nóng bỏng đeo kính râm nhìn em, không nhanh không chậm hỏi một câu:

“Cô chính là Kim Bảo Bối?”

Nói xong còn dùng ánh mắt săm soi đánh giá em từ trên xuống dưới một lượt, giống như em là giá treo quần áo trong tủ kính.

“Mẹ cô không dạy cô trước khi hỏi người khác cái gì thì phải thêm chữ ‘xin’ à?” Thái độ à! Em thành công bị cô ta chọc giận! Bộ dáng đẹp thì sao chứ? Có tiền thi sao? Dáng người tốt, meo meo to thì sao? Không có tố chất, cô như vậy là đồ vứt đi rồi! Đừng tưởng là đi BMW mà có thể giống BMW hếch mũi lên trời nhìn người khác! Em ghét nhất là loại người như vậy ỷ mình có tiền mà ăn hiếp người khác! Tuy rằng túi em cũng lớn, nhưng mà bản chất vẫn là người nghèo, bởi vì tiền kia không phải do em kiếm. Nói tóm lại, em cũng đại bộ quần quần chúng nhân dân lao động là giống nhau, đều là giai cấp vô sản!

“Tôi không muốn lằng nhằng với cô, chỉ muốn cảnh cáo cô một câu, tránh xa đàn ông của tôi ra. Tính tôi không tốt, đừng để tôi có cơ hội làm chuyện gì không tốt với cô, đến lúc đó muốn hối cũng không kịp đâu. Tốt rồi, tôi đang bận, không có thời gian làm quen với cô, chờ hai ngày nữa tôi có thời gian chúng ta lại nói chuyện.” Nói xong, người ta cũng không lưu tình chút nào, nâng kính xe lên, nghênh ngang lái xe bỏ đi.

Em với Trần Tư Nam nhìn nhau, chẳng lẽ đây lại là một hông nhan tri kỉ nào khác của anh xã?!!! Bây giờ vẫn không buông! Ngày đó còn… không dứt được.