(*) Thay đổi liên tục, không có gì tồn tại mãi...
Đời người đổi thay, chuyện đời khó đoán. 
Đây là một câu danh ngôn người đời đều biết, nhưng sự đau thương chỉ có từng trải qua, thì mới có thể chân chính hiểu được hàm nghĩa của câu nói này.
Tiểu Viên cùng Thái Quyển vội vàng chạy tới bệnh viện bậc ba cách viện điều dưỡng gần nhất, cô chạy quá nhanh, đến mức tiếng gió gào rít qua tai cô, từ phòng cấp cứu chạy thẳng một đường vào.
"Bé Viên à, em từ từ......" Thái Quyển hoàn toàn không chạy kịp với cô, ánh mắt anh ấy lướt qua người qua đường trong bệnh viện với sự cảnh giác, lo lắng sẽ xảy ra rắc rối gì, lúc này di động trong túi quần anh ấy rung lên, anh ấy không rảnh mà đi lo, vội vàng đuổi theo.
Tiểu Viên bắt lấy y tá hỏi chính xác chỗ nào, không kịp chờ thang máy, đã trực tiếp chạy lên cầu thang.
Viện trưởng cùng y tá trưởng của viện điều dưỡng đều ở đó, bọn họ nói với cô rằng đang cấp cứu.
"Rốt cuộc sao lại thế này?" Tiểu Viên truy hỏi với giọng lạnh lùng
"Là, là......!Ngoài ý muốn, té ngã ở buồng vệ sinh, rồi đụng vào đầu."
"Không phải nói trong phòng có nhiều camera sao?" Mắt Tiểu Viên lạnh lẽo hướng về phía bọn họ.
Viện trưởng cùng y tá trưởng thoáng liếc nhìn nhau, không dám nhìn thẳng vào mắt Tiểu Viên quá.

Viện trưởng khụ một tiếng khô khan, y tá trưởng cũng là xin lỗi đầy mặt: "Trong buồng vệ sinh không có gắn......!Là người chăm nom trực ban đêm nay đã ngủ gật, nên chẳng thể kịp thời phát hiện bà không có ra tới từ buồng vệ sinh, nhưng chỉ có một chốc lát, có camera làm chứng cứ cụ thể......"
Tiểu Viên cau chặt mày, không nói tiếng nào.
Thái Quyển nói, giọng nghèn nghẹn: "Chúng tôi giữ nguyên quyền truy cứu."
Bác sĩ vội vàng chạy tới: "Ai là người nhà bệnh nhân?"
Sau khi biết được là Tiểu Viên thì liền lại đây báo cho cô, tiếp theo sau là "thông báo bệnh tình nguy kịch" cùng ký một loạt đơn đồng ý chấp thuận điều trị phẫu thuật cấp cứu.

(*)
(*) nguyên gốc 知情同意书 (informed consent form): ở đây có thể hiểu là đơn xác nhận đã được thông báo giải thích và chấp thuận chăm sóc, điều trị y tế.

Đơn xác nhận đã được thông báo phải tuân thủ nguyên tắc "thông báo hoàn toàn".

Sử dụng những từ và ngôn ngữ mà đối tượng có thể hiểu được để đối tượng có thể "hiểu đầy đủ" và "lựa chọn một cách độc lập".


(tóm lược theo baidu+zhihu)
Tiểu Viên giữ bình tĩnh, thoáng cầm bút, bắt đầu ký.
Đây không phải lần đầu tiên cô ký kiểu đơn xác nhận tương tự như vậy này, không tài nào khắc chế được bóng ma bao phủ trong lòng cô, nhưng không thể kéo dài được, cô nhanh chóng ký xong, rồi đưa cho bác sĩ, cũng xin nhờ bác sĩ.
Viện trưởng cùng y tá trưởng lại đưa mắt ra hiệu với nhau một chút, khuôn mặt không thiếu sự lo lắng cùng căng thẳng.

Đầu của viện trưởng cũng phình ra, ông ta hoàn toàn không nghĩ tới là mẹ của ngôi sao xảy ra chuyện, ông ta vốn định căng mình nói vài lời nhẹ nhàng với cô, nhưng ngôi sao nữ với vẻ ngoài xuất sắc này đứng ở nơi đó, đôi mày đẹp đẽ nhíu chặt mà nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật, khuôn mặt trắng tựa tuyết, như một vầng trăng sáng, cao cẩn mà sắc lạnh.

Ông ta biết điều co rúm lại theo bản năng, liền dừng ý tưởng lại.
Thái Quyển cũng cảm thấy Tiểu Viên với dáng vẻ này có vài phần xa lạ, bèn không khỏi nhìn cô thêm mấy lần.
Di động trong túi quần anh ấy chưa từ bỏ ý định, lại rung lên lần nữa, rất có một khí thế rằng anh ấy mà không tiếp thì không thôi.

Thái Quyển mơ hồ bất an, bước vội tránh đi, đi tới bảng chỉ dẫn "Cầu thang an toàn" đèn huỳnh quang màu xanh lá, sau khi đẩy cửa ra thì mới tiếp lên.
"Cái gì......!A, chị Nguyễn Thanh?"
"Thái Quyển, mấy đứa hiện tại đang ở đâu đấy, đêm nay có người bóc phốt Tiểu Viên ở nhóm ngỗng (*) trên Douban, không đến một tiếng thì lại chuyển tới Weibo rồi, hiện tại đã lên bảng tìm kiếm hàng đầu, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.

Chị muốn điện thoại nói chuyện với Tiểu Viên, mà điện thoại của con bé gọi không được......"
(*) Một trong những hội nhóm lớn nhất trong các trang mạng xã hội Douban của Trung Quốc, với hơn 600 ngàn thành viên.

Họ chuyên buôn đủ thứ chuyện, từ tin tức nóng, chuyện về người nổi tiếng,...!đến tán gẫu những chuyện tầm phào.

(tổng hợp)
Thái Quyển khó xử, nói: "Chị Thanh à, Tiểu Viên em ấy có việc gấp, không tiện tiếp điện thoại."
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Giọng của Nguyễn Thanh nghiêm túc hiếm thấy: "Chuyện của chị ở bên này cũng rất quan trọng!"
Thái Quyển nóng nảy xoa mày.
"Chị còn tưởng rằng Tiểu Viên và em đi thành phố Bằng giải sầu, mấy đứa có phải có việc giấu gạt chị hay không?"

"Chị à, không phải giấu gạt chị, là người thân của Tiểu Viên ở bệnh viện, hiện tại còn ở trong phòng phẫu thuật......!em ấy trông chừng đó!"
"......!người thân?" Nguyễn Thanh trong ống nghe hít một hơi thật sâu: "Là mẹ em ấy sao?"
"Sao chị lại biết......" Lòng Thái Quyển đột nhiên lộp bộp một tiếng: "Chị à, cái đối phương khui chính là chuyện gì? Chẳng lẽ......"
"Cậu bỏ mười phút ra xem một chút, sau đó chị gọi lại cho cậu!" Nguyễn Thanh nhanh chóng quyết định cúp điện thoại.
Trán Thái Quyển giật phừng phực không ngừng, đúng là nhà dột còn gặp phải mưa cả đêm! (đã nghèo còn mắc cái eo)
Anh ấy mở Weibo ra, kéo đến bảng tìm kiếm hàng đầu, đã tìm được ở vị trí thứ mười ba.
"Đệt, vỡ mộng, hóa ra Hướng Tiểu Viên đưa mẹ ruột mình vào viện điều dưỡng, rồi lúc sau cũng chẳng quan tâm ngó ngàng!" Douban cũng nổ banh rồi!
Giữa mày Thái Quyển chợt giật thót, nhấn vào hình ảnh xem chữ trên đó:
["Mẹ ruột của Hướng Tiểu Viên có bệnh tâm thần, nhiều năm qua vẫn luôn ở trong viện điều dưỡng.

Cô ta chưa bao giờ thăm viếng, cho nên cũng không ai biết.
Mãi đến ngày hôm qua, người nắm bắt tình hình đã chụp được hình ảnh, mới xác nhận rằng là mẹ của Hướng Tiểu Viên.

Sau khi người nắm bắt tình hình này hỏi thăm thì cũng mới biết được, bệnh viện không tiện tiết lộ tình hình của bệnh nhân, chẳng qua là quả thật họ cũng rất bất ngờ, bởi vì bệnh nhân đã ở bệnh viện của họ rất nhiều năm, nhưng chưa từng nhìn thấy Hướng Tiểu Viên đi thăm nom lần nào.
Còn nhớ là khi Hướng Tiểu Viên tiếp nhận phỏng vấn đã nói "Người thân duy nhất của cô ta chính là anh trai" chứ, xem ra thì ngay cả mẹ ruột mình cũng không cần rồi, chậc chậc chậc, quả đúng là ghét bỏ mẹ cô ta tinh thần không quá bình thường sao?
Anh trai của Hướng Tiểu Viên - Hướng Chi Thạch hai ngày nay đều ở thành phố Thân, thân thể trông có vẻ không thoải mái, mạnh dạn phỏng đoán một chút, lần này là bởi vì anh trai cô ta không ổn, cho nên cô ta mới đi thăm mẹ, hơn nữa thoạt nhìn từ ảnh chụp thì trông dáng vẻ của Hướng Tiểu Viên rất không tình nguyện."]
Quả thật là nói năng bậy bạ!
Hai tấm hình kèm theo, một tấm là ảnh chụp, chụp được Tiểu Viên cùng mẹ cô cùng một khung hình, bức còn lại trong hai tấm là ảnh chụp màn hình về trả lời của Tiểu Viên cho câu hỏi từ tạp chí 《 Phí-Gia-La 》 ——
"Em và anh trai cùng nhau lớn lên, người thân chỉ có anh trai."
Này quả thật......!Rốt cuộc đây là nhà ai bôi xấu bọn họ? Tiểu Viên hiện tại nào có tâm tư lo mấy cái này?
Đây chỉ thiếu nước chỉ trích thẳng thừng là Tiểu Viên "bất hiếu", xem ra là muốn bôi đen ở nhân phẩm của Tiểu Viên rồi.

Thái Quyển nhấn vào bình luận thoáng nhìn, bằng trực giác của anh ấy, thấy được không ít tài khoản được thuê mướn có mục đích với cả người qua đường bị dắt mũi.
"Năng lực nghiệp vụ thì được, đáng tiếc nhân phẩm không được, đức (đạo đức) không xứng vị (địa vị) !"
"Ông trời tôi ơi, con không chê mẹ kém được chứ? Quá ghê tởm mà, đây là mẹ ruột của cô ta đấy được không? Đến cả thăm cũng không đi được một lần sao?"

"Tôi thấy coi bộ là anh trai cô ta bảo cô ta đi thì cô ta mới đi nhỉ? Vẻ miễn cưỡng không tình nguyện đến cả ngày chẳng thèm cười một cái này emmmm....."
"......"
Thái Quyển vừa xem, thì đã có không ít tài khoản marketing đã nhảy vào đón hùa.

Tiểu Viên mới cầm được giải nữ phụ Phi Yến không bao lâu, đúng lúc đang phất lên, khó tránh khỏi không có người ghen ghét tận dụng cơ hội mà quạt gió thêm củi.

Tiếp theo đây chắc chắn sẽ lên men, đến lúc đó chỉ sợ một ít quá khứ không hay của hai anh em bọn họ cũng sẽ bị đào ra......
Điều quan trọng nhất chính là lập tức phối hợp với hành động của chị Nguyễn Thanh.
Thái Quyển nóng lòng như lửa đốt, một mặt thì để ý tình hình phòng phẫu thuật, một mặt thì lại không biết phải tiết lộ bên phía Nguyễn Thanh bao nhiêu, cái này chung quy cũng là dàn xếp việc riêng của hai anh em bọn họ, không nói rõ ràng thì lại lo Nguyễn Thanh sẽ rất bị động bởi vì lượng thông tin không đủ......
Anh ấy đang do dự, thì điện thoại của Nguyễn Thanh đã gọi qua tới: "Thái Quyển, hai người ở bệnh viện đúng không?"
Anh ấy thoáng hoảng hốt: "Bị chụp rồi?"
Giọng Nguyễn Thanh còn tính được là bình tĩnh: "Có người chụp được hình ảnh của Tiểu Viên, có thể là chụp vội, khá mờ."
Anh ấy trấn tĩnh một chút, nói với tốc độ nhanh nhất: "Chị Nguyễn Thanh, mẹ của hai anh em họ đúng thật là ở viện điều dưỡng, bọn họ có nội tình.

Chị liên hệ với anh Chi Thạch trước, chỉ là trước hết đừng nói mẹ của họ ở bệnh viện."
Nguyễn Thanh lộ ra vài phần quan tâm: "Đã xảy ra chuyện sao? Nghiêm trọng chứ? Tình hình Tiểu Viên thế nào?"
Viền mắt Thái Quyển chợt nóng lên: "Nói là nửa đêm đi nhà vệ sinh bị trượt chân, té ngã vào đầu, đã hơi chậm trễ thời gian, hiện tại còn đang cấp cứu......"
Nguyễn Thanh dừng một chút, nói một cách thận trọng: "Chị biết rồi, cậu ở bên cạnh Tiểu Viên trước đi.

Bên này chị sẽ đi theo."
Thái Quyển cúp máy ở ngoài xong, thì mau chóng chạy về bên ngoài phòng phẫu thuật.

Phẫu thuật còn chưa kết thúc, Tiểu Viên ngồi ở ghế tựa một mình, ôm lấy hai tay, rũ mắt không nói, ánh đèn xám trắng trong bệnh viện chiếu vào trên mặt cô, bày ra một cảm giác cứng cỏi kiểu màu trắng sáng ngời trong veo.
Viện trưởng cùng y tá trưởng của viện điều dưỡng đã không còn ở đó nữa, trông có vẻ bị cô tìm cớ tiễn đi rồi.

Thái Quyển cũng cảm thấy hai người kia ở chỗ này cũng chẳng có tí ích gì, chỉ sẽ gây nên căng thẳng cùng bực bội.
Cô bỗng dưng mở bừng mắt, thoáng nhìn anh ấy: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Có lẽ là phát hiện biểu cảm của anh ấy không bình thường lắm, nét khẩn trương nổi lên trong mắt cô: "Là anh hai?"
"Không phải, không phải, chỉ là......!có thể......!Weibo có vài bình luận không tốt lắm."

"......" Hàng mi dài của Tiểu Viên cụp xuống, khẽ xua tay không để ý.
Thái Quyển thầm giọng thở dài, phải rồi, hiện tại đâu có rảnh mà lo việc này? Bây giờ Tiểu Viên chắc chắn là muốn mặc cho tất cả nói gì thì nói đi.
Từ lúc anh ấy vào bệnh viện thì cảm giác không được tốt lắm, nơi này dễ gây một ít phản ứng rất không tốt trong lòng anh ấy.

Năm đó bố anh ấy cũng là bất ngờ ngoài ý muốn, chẳng thể cứu về được.
Nói đến huyền diệu, ở ngoài phòng phẫu thuật thì anh ấy đã mơ hồ có dự cảm không tốt, chính là cái kiểu làm anh ấy tức giận, oán trách chính mình, lại kêu gào thật hết lời để cầu xin rằng ông trời đừng tàn nhẫn như vậy.
Nhưng chuyện đời chính là đổi dời như vậy......
Anh ấy nhìn về phía Tiểu Viên, không biết liệu cô dự cảm như vậy hay chăng? Nhất định rất nôn nóng rất khó chịu nhỉ?
Đèn đỏ của phòng phẫu thuật chợt tắt.
Bác sĩ đã đi ra rồi, biểu cảm trông có vẻ nặng nề, lại có một chút tiếc hận.
Tiểu Viên đứng lên, Thái Quyển đi qua với lòng hoảng hốt, đến kéo tay cô thì phát hiện lòng bàn tay cô đều là mồ hôi lạnh buốt.
"Xin lỗi......" Bác sĩ thở dài, nói: "Chúng tôi đã cố hết sức rồi, xin hãy nén bi thương."
Tiểu Viên chớp chớp mắt, cố gắng chớp đi sương mờ nổi lên trong mắt.

Cô quay qua nói với Thái Quyển: "Anh Thái Quyển, bác sĩ ông ấy đang nói cái gì vậy?"
Thái Quyển đỡ cô, môi cũng mãi run run: "Bác sĩ, tại sao lại như vậy? Ngày hôm qua còn tốt lành......!sao mà......"
"Bệnh nhân là tổn thương sọ não, gây ra đến thoát vị não, rồi dẫn tới công năng thân não (cuống não) suy kiệt, nguyên nhân cuối cùng là trung ương tuần hoàn hô hấp suy yếu, cuối cùng cứu chữa vô hiệu, tử vong.

Đây là một trường hợp ngoài dự kiến không may."
Tiểu Viên đờ đẫn, giống một pho tượng, Thái Quyển đỡ cô, cổ họng dần dần trở nên căng chặt, khô khốc lên, đôi ngươi nhói đau.
Quá tàn nhẫn mà!
Nhìn lại lời của bác sĩ, nghe tới là như là người máy, những thuật ngữ chuyên ngành mà bác sĩ nói kia, tất cả Tiểu Viên đều nghe không hiểu, chỉ nhận ra được một sự thật —— chẳng thể cứu về được.
Mẹ cô chết rồi sao?
Mẹ cô ngày hôm qua còn cho cô ăn trứng gà, hiện tại đã chết rồi sao?
Khi cô chưa có tới đây, mẹ cô đều tốt đẹp, vì sao cô vừa tới thăm mẹ thì liền xảy ra loại chuyện này?
Vận mệnh cớ sao quyết tuyệt như vậy, cho các mẹ con cô kết cục thế này chứ?
Toàn thế giới của cô, thoáng chốc đã bị cuốn vào bên trong gió bão.
- --------.