Âu Dực cảm thấy nực cười, tốc độ lái xe càng thêm điên cuồng.

Anh tựa như không biết sợ, cứ thế điều khiển chiếc xe rít gào trong gió, cho đến khi xe lái đến con đường đông người, anh mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Dừng xe trước đèn đỏ, cảm xúc trong lòng Âu Dực ngổn ngang, càng lúc anh càng cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi với những mờ mịt trong mối quan hệ này.
Có phải ngay từ lúc đầu anh đã sai?
Đáng ra anh không nên kết hôn với cô, khi xảy ra chuyện không ngờ đến kia, khi hai người bị cánh nhà báo phát hiện đang quấn lấy nhau ở trên giường, anh nên cho cô một món tiền đúng như mục đích ban đầu của cô, sau đó cho người đưa cô sang nước ngoài, hai người sẽ không còn dây dưa, cũng không khổ sở như bây giờ nữa.
Nhưng đã muộn...!Trôi qua lâu như vậy, những gì không nên xảy ra cũng đã xảy ra, anh hối hận cũng có ích gì?
Đang lúc rối bời, chiếc điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên reo chuông, Âu Dực cầm lấy điện thoại, nhìn cái tên trên màn hình, đáy mắt anh mơ hồ ẩn chứa bực bội.
Là Lạc Mạn.
Anh nhíu mày, cuối cùng không lựa chọn bắt máy.

Bây giờ với anh mà nói, sự tồn tại của Lạc Mạn khiến anh không thoải mái.

Anh áy náy vì đã thay lòng đổi dạ, anh áy náy vì đã bỏ mặc cô ta mà kết hôn với Lạc Yên vì sợ bị ảnh hưởng danh tiếng, cũng vì chút áy náy không rõ kia nên hai người mới dây dưa đến tận bây giờ.

Đồng thời anh còn có chút ghét cô ta.
Cẩn thận ngẫm lại, thật ra Lạc Mạn mới là điểm mấu chốt khiến mọi chuyện đi xa như thế này, mặc dù hẳn là Lạc Mạn không cố ý, nhưng chỉ cần nghĩ đến điều này, lòng anh khó nén được sự bực bội.
Là do anh quá mâu thuẫn phải không? Vốn dĩ Lạc Mạn chẳng có lỗi gì, vậy mà anh lại giận cá chém thớt, đem tất cả sai lầm đổ lên đầu cô ta.
Âu Dực đưa tay đỡ trán, lúc này đèn đỏ đã chuyển xanh, anh đành phải gạt bỏ mọi suy nghĩ sang một bên, tập trung lái xe trở về văn phòng làm việc.

Hôm nay vì Lạc Yên, anh đã phí mất mấy tiếng đồng hồ, bỏ lỡ cuộc họp quan trọng, kết quả anh nhận lại được cái gì? Nghĩ lại đúng thật là điên rồ.
...
Khác với sự bực bội u ám của Âu Dực, tâm trạng của Mạc Khắc lúc này đang vô cùng tốt.
Cô gái mà hắn để ý lâu như vậy, rốt cuộc cũng có thể đưa về nhà.
Mạc Khắc cẩn thận bế Lạc Yên đang mơ màng trong lòng mình đi vào biệt thự.

Bước vào phòng khách, đặt cô xuống ghế sô pha, Mạc Khắc lập tức nói với người đàn ông trung niên đang cung kính đứng ở một bên chờ lệnh của hắn:
"Chú Lâm, chú bảo dì Hà đi chuẩn bị nước ấm và một bát canh đi, hôm nay tôi sẽ ở đây chăm sóc cô ấy."
"Cái gì cơ?" Là một người luôn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng lúc này chú Lâm không nhịn được mà hô lên một tiếng, lời vừa thốt ra, chú Lâm liền ý thức được bản thân đã thất thố, rất biết điều mà kịp thời ngậm miệng, sau đó đi tìm dì Hà truyền lời.
Mạc Khắc liếc nhìn bóng lưng chú Lâm một lúc, sau đó thu hồi ánh mắt, không có dấu hiệu tức giận.
Thật ra cũng không trách chú Lâm được, dù sao thì trước giờ Mạc Khắc luôn dành thời gian ở tổ chức, điều hành thế lực của mình, tuy có nhà nhưng hắn rất ít khi trở về, có lẽ là do hắn không thích bầu không khí vắng lặng tẻ nhạt ở nơi gọi là "nhà" này, nhưng hôm nay vì một cô gái, Mạc Khắc quyết định ở lại đây vài hôm chăm sóc cho cô.
Dưới tay hắn có trợ lý năng lực xuất sắc, tập đoàn do hắn đứng đầu có gốc rễ thâm sâu như thế, giao cho cậu ta quản lý sản nghiệp vài hôm cũng không phá sản được.
Cho nên Mạc Khắc không chút bận tâm đưa ra quyết định này, thậm chí còn không thèm tham khảo ý kiến của Lạc Yên.
Dù sao cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại.
Lại nói đến Lạc Yên, từ sau khi được Mạc Khắc cứu ra, đã thoát khỏi nguy hiểm, rốt cuộc cô cũng không chống đỡ được nữa, ý thức cứ thế dần dần mơ hồ.
Tuy nhiên, cô vẫn chưa hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, Mạc Khắc đối với cô ân cần như thế nào, cô đều cảm nhận được, bỏ qua những điểm đáng ngờ, trong lòng Lạc Yên không nhịn được mà cảm kích.
Tính đến nay, hắn đã cứu cô hai lần, mà cô vẫn chưa thể báo đáp được hắn.
Trong lúc mơ màng, Lạc Yên quyết tâm cô nhất định sẽ dùng toàn lực báo đáp người đàn ông này.
Mạc Khắc ngồi bên cạnh, nhìn độ cong vô thức trên khoé môi cô, không kìm được lòng mà ngây người.

Dù tóc tai cô đang rối bù nhưng nụ cười vẫn đẹp như vậy...
Dù biết cảm xúc của mình đối với Lạc Yên không phải bình thường, nhưng Mạc Khắc vẫn luôn rất rõ, hắn là người lý trí, hắn đương nhiên hiểu đây không phải là tình yêu, không phải là cảm giác thích một người thần thánh kia, có chăng cũng chỉ là sự chiếm hữu đối với một món đồ chơi độc lạ.
Trước đó nghĩ như thế, nhưng giờ phút này, Mạc Khắc lại không dám chắc chắn.
Sự rung động xốn xang, cảm giác trái tim đập nhanh hơn lúc bình thường...!Mạc Khắc rũ mắt, che đi cảm xúc nơi đáy lòng, trầm giọng gọi người giúp việc đưa Lạc Yên đi tắm.
Người cô bẩn như vậy, tóc tai lại bị đám bắt cóc làm cho rối bù, cô cần phải tắm rửa sạch sẽ.
Về cảm giác tim đập nhanh kia...!Mạc Khắc cười trào phúng một tiếng, nụ cười không rõ nghĩa.

Trong lòng hắn hiểu rõ, có một số thứ hắn vẫn không nên lún sâu vào, thân phận của hắn hiện tại chỉ có thể xem cô gái thú vị họ Lạc này như một món đồ, một trò chơi tiêu khiển, hắn tuyệt đối, ngàn vạn lần không thể động lòng với cô được.
Mạc Khắc mím chặt môi, quay người bước lên cầu thang, bóng lưng vốn luôn cô độc nay lại chứa thêm chút ẩn nhẫn không rõ ràng.
...
Hai ngày sau.
Dưới sự quan tâm nhiệt tình của dì Hà, Lạc Yên đã sớm khôi phục lại, mặc dù còn có chút ám ảnh với cảnh tượng đẫm máu ngày hôm đó, nhưng cô biết Mạc Khắc vì cô nên mới ra tay nổ phát súng kia, vì vậy, chuyện này đối với Lạc Yên cũng không phải là quá khó chấp nhận.
Huống hồ, hắn còn từng cứu cô hai lần, cô có tư cách gì mà trách móc người ta độc ác? Nếu Mạc Khắc lương thiện, hôm qua đã không dứt khoát cứu cô như thế.
Nghĩ đến việc này, Lạc Yên lại đau đầu.

Lần trước suýt bị tên biế.n thái họ Lâm cưỡng h.iếp, may mà có Mạc Khắc xuất hiện kịp thời, lần này cũng vậy, vốn cho rằng bản thân chỉ còn đường cắn lưỡi tự sát, không ngờ Mạc Khắc lại xuất hiện, cứu cô một lần nữa.
Nói không cảm kích chắc chắn là giả, hai phần ân tình này, dù có bán mạng cô cũng phải trả lại.
Đang đúng Lạc Yên miên man suy nghĩ, cánh cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, thân hình cao lớn của Mạc Khắc xuất hiện trong tầm mắt của cô, trên tay hắn còn cầm một bát cháo.
Cháo bốc khói nghi ngút, có vẻ như rất nóng, nhưng trên mặt Mạc Khắc lại không biểu hiện gì, Lạc Yên hơi tò mò, lẽ nào đây gọi là bàn tay đã nhuốm đầy đau thương nên không còn cảm giác sao?

Mạc Khắc đứng ở cửa phòng nhìn Lạc Yên thất thần, trong lòng không khỏi buồn cười, cô đang nghĩ về hắn phải không? Mạc Khắc chậm rãi bước đến, đặt bát cháo trên tủ đầu giường, khẽ cất giọng nói một từ ngắn gọn: "Ăn đi."
Lại như sợ cô nghĩ nhiều, hắn lên tiếng giải thích: "Cô vừa mới hồi phục, ăn cháo trắng vẫn là tốt nhất."
Lạc Yên gật đầu, cô đương nhiên biết điều này.
Mạc Khắc không nói gì nữa, Lạc Yên cúi đầu, chuyên tâm ăn bữa sáng.

Hai ngày nay đều là người giúp việc đút cho cô, hôm nay có thể tự mình làm, tâm trạng Lạc Yên thoải mái hơn nhiều.
Mạc Khắc đưa bữa sáng xong, không lập tức rời đi mà ngồi ở mép giường, chăm chú nhìn cô một lúc.

Dưới ánh mắt sáng quắc kia, Lạc Yên cũng không làm lơ được nữa, cô suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu ngập ngừng nói:
"Đây đã là lần thứ hai anh cứu tôi, bây giờ anh là ân nhân cứu mạng, tôi...!suốt đời đều không bao giờ quên."
Ánh mắt cô nghiêm túc, khiến trong lòng Mạc Khắc như chảy qua một dòng nước ấm, hắn buồn cười xoa đầu cô: "Vậy thì cô phải trả ơn đầy đủ."
Lạc Yên gật đầu, cảm kích trong mắt không vơi đi, nhưng cơ thể vô thức tránh né khỏi bàn tay đang dạo chơi trên đầu cô của Mạc Khắc, động tác này của cô khiến sắc mặt Mạc Khắc trầm xuống.
Xem ra hắn ảo tưởng rồi, cô chỉ đơn thuần là cảm kích hắn, trái tim cô vẫn hướng về Âu Dực.
Chậc, suýt chút nữa khiến hắn động tâm, cô gái đáng ghét này...!hắn có nên nhốt cô lại không?
Nhốt lại, làm một món đồ chơi của riêng mình.
Nếu Lạc Yên biết được suy nghĩ trong lòng hắn, chắc chắn cô sẽ sợ đến mức té xỉu, cũng may cuối cùng Mạc Khắc từ bỏ ý định này.

Hắn làm ra vẻ không để ý, tự nhiên rút tay khỏi mái tóc dài của cô, làm như thuận miệng hỏi:
"Gần đây cô và Âu Dực thế nào rồi?"
Nghe thấy câu hỏi của Mạc Khắc, Lạc Yên thoáng sững sờ.
Hoá ra người đàn ông này biết tất cả về cô? Hắn điều tra cô?
Lạc Yên không muốn thừa nhận, nhưng vừa rồi cô thật sự đã thất vọng.


Lúc cô tuyệt vọng, Mạc Khắc xuất hiện như một tia sáng, kéo cô ra khỏi vũng bùn lầy, cho cô được sạch sẽ như thuở ban đầu, nhưng bây giờ cô lại vô tình biết được hắn điều tra cô.
Mối quan hệ giữa cô và Âu Dực không phải bí mật, đến những cư dân mạng nếu chú ý tin tức là có thể biết, thân phận của Mạc Khắc không cần đoán cũng rõ, hắn không phải người bình thường, hắn biết chuyện cô là vợ của Âu Dực cũng không có gì lạ, nhưng...!từ câu hỏi của Mạc Khắc, cô có thể cảm nhận được hắn hiểu rõ rằng quan hệ giữa cô và Âu Dực không tốt đẹp như bên ngoài.
Nếu không phải ra tay điều tra, chắc chắn Mạc Khắc không thể biết được điều này, bởi vì Âu Dực diễn xuất rất tốt, nếu không phải là người trong cuộc, cô thậm chí còn tin rằng Âu Dực thật sự yêu cô.
Lạc Yên có chút buồn bã, hoá ra Mạc Khắc đã điều tra toàn bộ về cô rồi sao? Nhưng ngẫm lại cũng không có gì lạ, khi còn đang hôn mê ở căn phòng dưới tầng hầm, cô có nghe người đàn ông trung niên kia đề cập đến quan hệ giữa Âu Dực và Mạc Khắc, dường như giữa hai người bọn họ không được tốt lắm.
Hơn nữa, trong hai ngày ở nhà Mạc Khắc, cô còn nghe thuộc hạ tám chuyện với nhau rằng người đàn ông trung niên có ý định xâm hại cô kia bắt cóc cô là có mục đích, ông ta muốn dùng cô để uy hiếp Âu Dực, dụ dỗ Âu Dực một mình đến căn phòng đó, mượn cơ hội anh một thân một mình để xử lý anh, lấy lòng Mạc Khắc.
Cho nên Mạc Khắc và Âu Dực là kẻ thù sao? Hay là đối thủ?
Dù là kẻ thù hay đối thủ, đôi với cô mà nói đều không phải là tin tức tốt.
Mạc Khắc là ân nhân của cô, là người đã cứu cô hai lần.
Âu Dực lại là chồng trên danh nghĩa, còn là người đàn ông cô yêu, mặc dù cô quyết tâm buông bỏ tình cảm, nhưng dây dưa chờ đợi nhiều năm như vậy, đâu phải muốn buông là buông được?
Thật đau đầu...
Nhớ đến Âu Dực, đáy mắt Lạc Yên hiện lên vẻ đau thương.

Ngày hôm đó anh từ chối cứu cô không chút do dự, giọng nói lạnh lùng của anh lúc đó cô còn nhớ rất rõ.
Đó cũng là lý do cô chậm chạp ở nơi này, một chút cũng không muốn trở về, dù trong lòng đã nhớ anh muốn phát điên.
Anh chán ghét cô như vậy không phải sao? Chỉ cần không nhìn thấy cô, sợ rằng anh vui còn không được.
Nếu cô không xuất hiện có thể khiến anh vui vẻ, vậy thì cô nguyện cả đời này đều tránh xa anh.
Hơn nữa lúc trước Âu Dực nói hôn nhân này là để che mắt người ngoài, bởi vì lúc trước hai người bị truyền thông phát hiện đang mập mờ trên giường nên không thể không kết hôn, qua hai năm, mọi chuyện sẽ dần lắng xuống, cũng là lúc thích hợp để ly hôn.

Vừa vặn cuộc hôn nhân này cũng sắp tròn hai năm rồi...
....