Lạc Yên vẫn như cũ không chịu thoả hiệp: "Không được, dù anh không có vấn đề nhưng em không phải là đồ phế, hơn nữa để Nhất Tiêu thấy thì còn ra thể thống gì nữa..."
Đúng lúc này, một giọng nói non nớt pha chút gian xảo vang lên: "Con không thấy, con không thấy gì hết."
"..."
Lạc Yên thật sự muốn độn thổ! Trời ạ, hình ảnh xấu hổ này lại bị con trai bắt gặp, sau này cô phải làm thế nào đây?
Âu Dực có vẻ như chẳng để ý gì đến chuyện này, anh cúi đầu nhìn Lạc Nhất Tiêu, khẽ nói: "Lên xe đi, chú Chu sẽ đưa con về, bây giờ ba đưa mẹ con về trước."
Âu Dực đột nhiên thay đổi xưng hô khiến Lạc Nhất Tiêu sửng sốt, vài giây sau, cậu lập tức nhoẻn miệng cười: "Được, ba đưa mẹ về trước đi, con đi cùng ông Chu cũng không sao."
Thay đổi xưng hô vô cùng tự nhiên.
Lạc Yên trơ mắt nhìn con trai nhà mình bước lên xe tài xế Chu, trước khi tài xế khởi động xe, cậu còn thò đầu ra cửa sổ, dùng khẩu hình miệng nói hai chữ "cố lên" với Âu Dực.
Âu Dực cong cong khoé môi, cười nhẹ nhàng đáp lại cậu, trong lòng còn nghĩ đứa con trai này nhìn thật thuận mắt.
Nội tâm Lạc Nhất Tiêu cuồn cuộn sóng trào.
Cậu âm thầm cầu nguyện, hy vọng papa nhanh theo đuổi mẹ con đi, hai người sớm kết hôn một chút, con không muốn lại bị đám trẻ con bảo rằng con là đồ mồ côi cha nữa!
Rất không may, tương tác nhỏ giữa hai người một lớn một bé đã bị Lạc Yên nhìn thấy toàn bộ.
Lạc Yên cảm thấy thật khó thở, đứa con trai bé bỏng mà cô vất vả nuôi 5 năm trời lại bị Âu Dực thu mua từ lúc nào không hay, thật sự là tức chết cô rồi!
"Bóng đèn nhỏ đi rồi, em để yên cho tôi ôm lên xe được rồi chứ?"
Lạc Yên bực bội, ngữ điệu mất kiên nhẫn: "Anh thả tôi xuống! Đừng tưởng rằng hôm nay anh cứu tôi một lần thì tôi sẽ quên hết chuyện trước kia.

Đừng hòng!"
Những lời này là Lạc Yên trong lúc tức giận buộc miệng nói ra, không ngờ lại làm Âu Dực ngẩn ngơ một lúc lâu, sau đó chậm rãi đặt cô xuống.
"Xin lỗi."
"Lạc Yên, xin lỗi em."

"Tôi thấy em có vẻ không còn bài xích tôi như trước nên tôi mới muốn chúng ta thân cận hơn, không nghĩ đến...!Lạc Yên, tôi sẽ dùng thời gian để bù đắp, hy vọng em cho tôi cơ hội."
"Vốn dĩ hiểu lầm đã được sáng tỏ, năm xưa là em không màng nguy hiểm cứu tôi, tôi và em đã chờ đợi nhau mười mấy năm, chẳng lẽ em muốn hai ta cứ như vậy mà rời xa nhau sao?"
"Lạc Yên, tôi muốn theo đuổi em một lần nữa, cho phép tôi được tiến vào trái tim em một lần nữa được không."
Lạc Yên sững sờ, một loạt những lời nói của Âu Dực khiến trái tim vốn dĩ đã đóng băng của cô lại được sưởi ấm.
Nhưng...!Nghĩ đến chuyện trước đây, Lạc Yên lại cảm thấy bản thân cứ như một con ngốc, cái gì cũng tin, lời gì cũng cho là thật.
Lạc Yên cười tự giễu, ánh mắt trào phúng không biết là đang chế nhạo Âu Dực hay chế nhạo bản thân.
"Anh lấy đâu ra tự tin mà cho rằng tôi vẫn còn yêu anh? 5 năm ở nước ngoài, anh nghĩ tôi chưa từng rung động với ai sao? Anh đừng quên rằng Mạc Khắc được rất nhiều cô gái yêu thích, tôi cũng là một trong số đó."
Thật ra lời Lạc Yên muốn nói không phải là như vậy, cô muốn cho anh biết rằng cô đã sớm bỏ qua cho anh, cô đã sớm không còn xem trọng những tổn thương trước kia nữa, và anh vẫn luôn tại vị trong trái tim cô, chưa bao giờ rời khỏi dù chỉ một tấc, nhưng cuối cùng Lạc Yên vẫn không thốt nên lời được.
Nói cô vẫn luôn yêu anh là nói thật, nhưng nói cô không còn để ý những chuyện trước kia là nói dối.
Rốt cuộc thì cô cũng là con người, cũng có lòng dạ riêng của mình, làm gì có người phụ nữ nào không để ý đến việc trước đây người đàn ông mình yêu từng yêu sâu đậm một người con gái khác?
Lạc Yên thừa nhận, cô không phải là thánh nhân, dù luôn tự thôi miên bản thân nhưng sự thật vẫn không thể thay đổi.
Chuyện trước đây, cô để ý.
Nói cho cùng thì thời gian chỉ làm phai nhạt lòng hận thù, không hề xoá đi hoàn toàn quá khứ đau thương.
Mà Âu Dực, vốn dĩ khi bày tỏ, anh không mong cô sẽ đáp lại, dù sao thì trước đây cũng xảy ra nhiều chuyện như thế.
Nhưng lời cô nói ra thật sự khiến anh cảm thấy lòng mình nghẹn lại.
Mạc Khắc, lại là Mạc Khắc!
Âu Dực muốn chất vấn Lạc Yên, muốn hỏi rằng tại sao cô lại quên đi hình ảnh đẹp đẽ giữa hai người thuở thơ ấu, nhưng anh lại nhận ra bản thân không có tư cách để nói lời trách móc gì.
Gần đây Lạc Yên trở về, anh có cho người điều tra cuộc sống ở nước ngoài của cô.
Không tra thì thôi, tra ra rồi mới biết, suốt những năm tháng sinh sống nơi đất khách quê người, Mạc Khắc luôn ở bên cạnh cô.
Tuy rằng theo như cấp dưới báo cáo thì giữa hai người chưa từng hẹn họ, nhưng Lạc Yên nói quả thật không sai, Mạc Khắc rất tốt, hắn tuy không làm ăn trong sạch nhưng đối xử với Lạc Yên lại vô cùng thành tâm, như muốn đem cô đặt lên đầu quả tim.
Lạc Yên rung động cũng không phải là chuyện bất ngờ...

Nhưng Âu Dực không muốn cứ như vậy mà từ bỏ, anh là người cố chấp, vốn dĩ đã bỏ lỡ một lần, làm sao có thể cam tâm để mất cô gái ấy một lần nữa?
Mặc kệ quá trình ra sao, hiện tại Mạc Khắc và Lạc Yên vẫn chưa chính thức ở bên nhau, điều này đồng nghĩa với việc anh vẫn còn cơ hội.
Huống hồ từ sau khi trở về nước, Mạc Khắc phải xử lý một đống công việc mà người khác không có quyền hạn, 5 năm thời gian không ngắn, gần đây Mạc Khắc bận rộn đến mức không thấy tăm hơi.
Không chừng là đang ở đất nước xa xôi nào đó bàn chuyện hợp tác.
Ước chừng phải mất ít nhất hai tháng mới hoàn thành hết đống công việc, hai tháng này, chính là cơ hội của Âu Dực anh.
Sau khi nghĩ thông, mặc dù trong lòng vẫn còn buồn nhưng Âu Dực không biểu hiện ra bên ngoài, cũng không đáp lại những nói vừa rồi của Lạc Yên mà chuyển sang chủ đề khác.
Âu Dực nhìn cô, giọng điệu không có gì khác thường: "Được rồi, là tôi quá gấp gáp, nhanh lên xe đi."
Lạc Yên thấy anh không để ý, ngược lại thở phào.
Vừa rồi vì cảm xúc mất khống chế nên lời nói ra có chút quá đáng, sau khi nói xong, Lạc Yên đột nhiên thấy hơi hối hận.
Ánh mắt cô bất giác quét qua bàn tay đẫm máu của anh, vẻ không nỡ trong mắt càng thêm nhiều, nói cho cùng thì người đàn ông này cũng vì cô mà bị thương
Tuy rằng anh nói chỉ là vết thương ngoài da nhưng mất nhiều máu như vậy, sao có thể không đau? Sao có thể không ảnh hưởng?
Âu Dực cảm nhận được tầm mắt của cô, trong lòng có tính toán.
Anh mở cửa xe chờ Lạc Yên bước lên trước, sau đó mới vòng qua cửa xe bên kia ngồi vào bên trong, nhưng khi ngồi lên xe rồi mới phát hiện có vấn đề
Âu Dực thuận tay phải, xui xẻo là bàn tay bị thương cũng là tay phải.
Lạc Yên lại không biết lái xe, cho nên...!cục diện rơi vào tĩnh mịch, bầu không khí yên lặng đến mức tiếng hít thở cũng trở nên rõ ràng, Lạc Yên cảm nhận được, nhỏ giọng hỏi: "...!Có chuyện gì sao?"
Âu Dực đưa bàn tay bị thương của mình lên, lông mày hơi nhíu lại, biểu cảm đau đớn: "Tay bị thương, không lái xe được."
"..." Lạc Yên câm nín, cô lo cho vết thương của anh nhưng lại quên mất vấn đề này.

Có điều vừa nãy anh bảo rằng chỉ là bị thương ngoài da, sao bây giờ lại trông có vẻ thống khổ như thế?
Là vì mất máu của nhiều sao?

Lạc Yên cảm thấy đau lòng, cũng vì cô...
"Trước tiên anh ngồi đây đi, tôi đi tìm người lái thuê."
"Còn nữa, những lời hồi nãy...!anh đừng để trong lòng."
"Được." Âu Dực nhẹ nhàng gật đầu, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn khuất dần, đáy mắt anh hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Xem ra khổ nhục kế có hiệu quả rất tốt.
Đến khi Lạc Yên trở về, bên cạnh cô còn có một người đàn ông ước chừng năm mươi tuổi.

Người đàn ông này là tài xế của một công ty taxi có độ phổ biến rất cao, hiện tại ông ấy đang không có khách, Lạc Yên vừa vặn bắt gặp nên hỏi thuê.
Người đàn ông đưa ra mức giá trên trời, là một người thành công trong việc đào tạo minh tinh ở giới giải trí, Lạc Yên vẫn cảm thấy tiếc tiền.
Nhưng nghĩ đến Âu Dực, cô cắn răng đồng ý.
Quả nhiên khi mang theo tài xế trở về, vẻ mặt Âu Dực càng khổ sở hơn, máu tuôn ra cũng nhiều hơn trước.
Lạc Yên khẽ thở dài, may mà cô có ghé tiệm thuốc mua một số dụng cụ xử lý vết thương, nếu không đợi đến khi về đến biệt thự, số máu bị mất của Âu Dực có thể tạo nên một trận lũ máu.
Lạc Yên cùng tài xế bước lên xe, Âu Dực nhường vị trí ghế lái cho tài xế, ngồi lùi về ghế sau ngay bên cạnh vị trí của Lạc Yên.
Trong lúc chờ về nhà, Lạc Yên nhìn sang Âu Dực, trên tay cầm hộp dụng cụ, cô muốn nói cô có thể xử lý vết thương tạm thời, cầm máu cho anh, nhưng loay hoay mất hai phút vẫn chưa biết nên mở miệng thế nào.
Cuối cùng Lạc Yên chọn cách nói thẳng nhất.
"Để tôi cầm máu cho anh."
Âu Dực cầu còn không được, lập tức gật đầu.
Loại công việc như xử lý vết thương này cần phải ngồi gần nhau, hai người không thể không thu hẹp khoảng cách, trong nháy mắt Âu Dực và Lạc Yên gần nhau hơn.
Hơi thở nhẹ nhàng vương quanh chóp mũi, Âu Dực lẳng lặng nhìn người con gái đang chăm chú cắt băng gạc.
Đến khi xong xuôi, nhìn lại cánh tay bị quấn thành xác ướp của mình, khoé môi Âu Dực giật nhẹ.
Cô gái này, rõ ràng bình thường khéo tay như thế, lúc băng bó cho anh lại run rẩy hai tay, thành phẩm nhìn chẳng ra làm sao.
Nhưng anh rất thích.
...
Không hổ là tài xế của một công ty taxi có độ phổ biến cao, kỹ thuật lái xe của tài xế không thể chê vào đâu được, tìm đường đi cũng rất thông thạo, rất nhanh đã đưa Lạc Yên và Âu Dực về biệt thự.

Thanh toán tiền cho tài xế xong, Lạc Yên và Âu Dực đi vào trong biệt thự, người giúp việc Tiểu Hạnh nhìn thấy hai người, bản năng bát quái lại trỗi dậy, lén lút nhìn biểu cảm của cậu chủ nhà mình.
Vài phút sau đó, khi Lạc Yên và Âu Dực đã đi khuất, Tiểu Hạnh lấy điện thoại ra nhắn vào trong nhóm chat.
"Cậu chủ bị nghiệp quật rồi!"
...
Trí nhớ của Lạc Yên thật sự rất tốt, đã 5 năm trôi qua mà cô vẫn không quên đường đi trong căn biệt thự này.
Lạc Yên cùng Âu Dực đi lên tầng hai, đến trước cửa phòng ngủ, cả hai người dừng bước chân lại.
Lạc Yên lên tiếng trước: "Nhất Tiêu ngủ ở đâu? Tôi đến phòng thằng bé."
Âu Dực hơi khựng lại, rõ ràng không muốn để cô ngủ cùng con trai.

Thế là anh mặt không đỏ tim không đập tìm lý do giữ cô lại phòng mình: "Nhất Tiêu đã lớn rồi, để thằng bé tự lập hơn, em nên tách ra ngủ riêng với nó."
Lạc Yên suy nghĩ một lúc, cảm thấy lý do này không thuyết phục chút nào.

Cái gì mà Nhất Tiêu đã lớn rồi chứ? Thằng bé mới 4 tuổi, còn chưa học tiểu học đâu đấy!
Lại còn bảo con trai cô không tự lập, chắc hẳn Âu Dực không biết lúc ở nước ngoài, từ năm 3 tuổi Lạc Nhất Tiêu đã một mực muốn tách ra ngủ riêng.
Đêm nay vì khó xử nên cô mới muốn đến đó thôi, anh lại còn không biết ý tứ mà bôi xấu con trai cô.
Lạc Yên cực kì bất mãn: "Nếu anh không muốn nói thì thôi vậy, tôi ngủ phòng trước kia."
Phòng trước kia là phòng ngủ của cô vào 5 năm trước.
Âu Dực đột nhiên cảm thấy hối hận, vì cái gì mà hồi nãy anh không nói thẳng chứ? Bât giờ phải quanh co lòng vòng như thế này.
Không còn cách nào khác, Âu Dực chỉ có thể nhắm mắt nói bừa: "Phòng đó đã lâu rồi tôi chưa cho người dọn dẹp, hiện tại không sử dụng được đâu, em ngủ cùng phòng với tôi một đêm cũng đâu xảy ra chuyện gì đúng không?"
Lạc Yên không hề cân nhắc, từ chối ngay lập tức: "Không được! Nếu phòng kia không tiện thì đổi phòng khác, nhà anh có rất nhiều phòng."
"Phòng nào cũng không tiện."
"..." Anh có thể đừng nói dối một cách đàng hoàng chững chạc như vậy được không? Sao trước kia không ai nói cho cô là Âu Dực lại có một mặt không biết xấu hổ như vậy chứ..