Cuối cùng vẫn là Âu Dực kiên quyết lựa chọn tự mình lái xe, không muốn thuê tài xế.
Khó khăn lắm anh mới có được cái gật đầu từ cô, anh không muốn không gian riêng của hai người bị một kẻ xa lạ nào đó chen vào phá mất.
Âu Dực cứ thế khởi động xe lái đi, theo sự chỉ dẫn của Lạc Yên lái đến trước căn hộ của Diệp Diệp.
Lạc Yên nhìn căn nhà quen thuộc trong trí nhớ, hốc mắt hơi đỏ lên, thời còn đi học, cô đã từng đến nhà Diệp Diệp qua đêm không biết bao nhiêu lần, người nhà cô ấy không giống với cha mẹ Lạc gia, tuy cô và bọn họ không cùng máu mủ ruột thịt nhưng bọn họ cực kì yêu thương cô, xem cô như con ruột.
Tiếc là cô không phải con ruột của bọn họ, khi đó cô vẫn chưa trưởng thành nên trên cơ sở pháp luật, nhà họ Lạc có quyền quyết định hầu hết mọi thứ về cô, nhà họ Diệp muốn can thiệp cũng bất lực.
Lạc Yên chìm đắm trong cảm xúc của chính mình, Âu Dực thấy cô thẫn thờ hồi lâu vẫn không có phản ứng, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Tiểu Lạc, em đang nghĩ gì vậy? Không vào trong nhà với bạn em sao?"
Giọng nói trầm ấm của anh kéo tâm trí Lạc Yên trở về hiện tại, cô ngửa mặt nhìn lên trời, ngăn không cho dòng nước mắt chảy ra, đến khi bình tĩnh lại, Lạc Yên mới chậm rãi đưa tay bấm chuông cổng.
Khoảng ba bốn phút sau, cánh cửa công được mở ra, một khuôn mặt điển trai xuất hiện, người mở cửa là Diệp Phong - anh trai của Diệp Diệp.
Nhìn thấy người bên ngoài là Lạc Yên, trong mắt anh ta thoáng hiện lên tia ngạc nhiên, nhưng vẻ ngạc nhiên chỉ thoáng qua một chút, ngay sau đó liền biến mất.
Diệp Phong nở nụ cười ôn hoà, giọng nói gần gũi:
"Yên Yên, em tìm Diệp Diệp sao?"
Đối với người anh trai của bạn thân, Lạc Yên rất quen thuộc.

Hồi còn đi học, có lần Diệp Diệp vì đám bạn học nói xấu cô mà đánh nhau, lúc đó Lạc Yên là một học sinh ngoan, nhưng nhìn thấy Diệp Diệp vì mình mà không màng bị thầy cô khiển trách, cô cũng không nhịn được, lao vào hỗ trợ Diệp Diệp.
Hai cô gái đánh nhau với một đám người, không cần nghĩ cũng biết kết quả như thế nào, Lạc Yên và Diệp Diệp mang đầy vết cào cấu trên người bị mời lên đồn cảnh sát.
Đó là lần đầu tiên cô đánh nhau và bị mời lên đồn cảnh sát uống trà, cũng là lần duy nhất.
Cha mẹ Lạc bận quan tâm Lạc Mạn, dù cảnh sát gọi điện đến năm lần để gọi bọn họ lên bảo lãnh cô về nhưng không ai để tâm đến, cuối cùng anh trai của Diệp Diệp dùng cách để cô được ra ngoài.
Cho nên ấn tượng của Lạc Yên đối với người đàn ông này rất tốt, gần như xem anh ta là người thân của mình.

"Em đến tìm Diệp Diệp, cô ấy có ở nhà không anh?"
Diệp Phong khó xử nhìn cô, không lập tức trả lời câu hỏi của cô mà nhìn sang Âu Dực.
"Người này là..."
Lạc Yên còn chưa kịp giới thiệu, Âu Dực đã vội vàng lên tiếng: "Tôi là chồng của cô ấy, Âu Dực."
Có vẻ như Diệp Phong chẳng sợ thân phận tổng tài của anh, hắn cười nhẹ một tiếng, giọng nói châm chọc:
"Hoá ra là anh, người đàn ông không ra gì mà em gái tôi thường nhắc đến."
"...!Phụt!" Lạc Yên cố gắng nhịn cười, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng.
Cô biết mà, Diệp Diệp luôn ở sau lưng cô tận lực bôi xấu Âu Dực, bây giờ bị anh biết rồi, không biết anh sẽ có phản ứng gì đây?
Nghĩ đến đây, Lạc Yên vô thức nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy khuôn mặt đang đen lại của anh, tiếng cười của cô càng thêm rõ ràng.

Đến khi nhìn thấy anh thật sự sắp phát hoả, cô mới che miệng giảng hoà:
"Được rồi, Âu Dực anh đừng tức giận, Diệp Diệp không cố ý đâu."
Âu Dực bực bội hừ một tiếng, anh không tức giận vì Diệp Diệp kia nói xấu anh, anh tức giận vì Tiểu Lạc của anh không những không đòi lại công bằng cho anh mà còn cười cợt.
Lạc Yên không để ý đến tâm trạng phức tạp của Âu Dực, cô hỏi Diệp Phong một lần nữa:
"Diệp Diệp có nhà không anh?"
Diệp Phong thoáng ngạc nhiên:
"Em không biết con bé đã kết hôn sao? Nó và chồng dọn ra ở riêng rồi."
Lạc Yên rất ngạc nhiên với câu trả lời này, Diệp Diệp kết hôn sao? Vậy mà cô ấy không hề nói cho cô biết.


Những năm ở nước ngoài, thỉnh thoảng hai người vẫn liên lạc, hỏi thăm về tình hình sức khoẻ, thế nhưng Diệp Diệp tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện này.
Nhìn thấy phản ứng của Lạc Yên, Diệp Phong cũng đoán ra mọi chuyện, tám chín phần mười là em gái hắn không nói cho Lạc Yên biết chuyện này rồi.
"Diệp Diệp thật là...!chuyện quan trọng như vậy mà cũng không nói cho em biết."
"Trước tiên vào nhà đi, anh là chủ nhà, để khách đứng ở bên ngoài nói chuyện thì còn gì là phép lịch sự chứ." Diệp Phong nói, giọng điệu mang theo chút trào phúng.
"Khách" trong miệng Diệp Phong đương nhiên không phải là Lạc Yên, nhà họ Diệp coi Lạc Yên như con gái, em gái mình, sao có thể dùng từ "khách" để hình dung được?
Cho nên "khách" ở đây không phải là ai khác, chính là Âu Dực.
Lạc Yên khẽ gật đầu, nắm lấy tay Âu Dực đi vào nhà.

Âu Dực bước đi rất miễn cưỡng, quả thật anh không muốn vào cho lắm, nhưng vì nể mặt Lạc Yên, anh vẫn khó khăn đi vào.
Diệp Phong nhìn Âu Dực một lúc, ánh mắt phức tạp, cũng không tiếp tục bắt bẻ.
Sau khi vào nhà, Diệp Phong mời hai người ngồi ở phía đối diện, hắn cho người hầu pha trà đem đến, sau đó nhấp một ngụm nhỏ.
Hắn nhìn cơ thể xanh xao của cô, chân mày khẽ nhíu lại: "Yên Yên, những năm gần đây em đi đâu vậy, bẵng đi một thời gian, em gầy đi trông thấy đấy."
Lạc Yên mỉm cười: "Em có việc riêng cần giải quyết thôi, đúng rồi, chuyện của Diệp Diệp..."
Diệp Phong rũ mắt, hồi lâu sau mới đáp:
"Suốt 5 năm anh chưa từng thấy em đến nhà, tưởng em và con bé vì chuyện kia mà giận dỗi nhau rồi."
Lạc Yên nhận ra trong câu nói của Diệp Phong có ẩn ý, cô vội nói: "Sao có thể thế được, mà chuyện kia là chuyện gì?"
Diệp Phong do dự hồi lâu, đến khi Lạc Yên đã sắp sốt ruột không chịu được, hắn mới chậm rãi mở miệng: "Thì...!Đối tượng kết hôn của Diệp Diệp...!Là Trần Khôn..."

Lạc Yên mất năm phút mới hồi thần, cô không nghĩ sau 5 năm vắng bóng, khi trở lại sẽ nhận được tin tức này.

Đồng nghiệp tốt và bạn thân đến với nhau, cô rất vui vẻ, nhưng trước kia nhìn thế nào cũng không nhìn ra giữa Diệp Diệp và Trần Khôn có gì liên quan nhau.
Có điều đây là chuyện vui, Trần Khôn là một người đàn ông tốt, cô cũng mừng cho Diệp Diệp.

Nhưng chuyện cô ấy giấu nhẹm không nói với cô vẫn phải tính sổ, không thể bỏ qua được.
Lạc Yên còn đang suy nghĩ lung tụng, Diệp Phong vẫn luôn im lặng chờ cô trả lời bỗng nhiên lên tiếng.
"Thật ra con bé không nói với em cũng có lý do cả, không biết liệu em có nhìn ra không, nhưng Trần Khôn đã thích em từ rất lâu rồi..."
Diệp Phong nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại, bởi vì hắn cảm nhận được ánh mắt sắc bén từ người đàn ông đứng cạnh Lạc Yên phóng tới.
Âu Dực nghe Diệp Phong nhắc đến Trần Khôn, sắc mặt đen thui cực kì khó coi, bàn tay đang cầm lấy cổ tay Lạc Yên cũng siết chặt, cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn, Lạc Yên hít sâu một hơi rồi quay đầu sang trừng mắt Âu Dực, ý bảo anh đừng làm loạn.
Âu Dực không để ý đến cô, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Phong, một bộ dạng muốn gây chuyện, Lạc Yên vừa định xin lỗi Diệp Phong thì thấy Diệp Phong vốn vẫn luôn ôn hoà nhã nhặn bỗng nhiên ném ánh mắt khiêu khích về phía Âu Dực.
"..." Là cô nhìn nhầm sao?
Không để Lạc Yên nghĩ nhiều, Diệp Phong nhanh chóng bỏ qua sự tồn tại của Âu Dực, tiếp tục những lời vừa rồi.
"Có một sự thật mà Diệp Diệp chưa bao giờ để lộ trước mặt em, đó là Trần Khôn thích em bao lâu thì con bé cũng thích anh ta bấy lâu, thích từ hồi còn đi học đến khi ra trường làm việc."
"Ước mơ của con bé là làm tiếp viên hàng không, nhưng vì muốn ở gần Trần Khôn hơn, cũng như muốn bảo vệ em khỏi bị bắt nạt, con bé đã theo nguyện vọng của gia đình mà học ngành Y."
"Từ khi em còn độc thân đến khi em kết hôn, con bé chưa từng dám thân cận với Trần Khôn, bởi con bé không biết tâm tư của em đối với Trần Khôn là yêu thích hay chỉ đơn thuần là đồng nghiệp, con bé sợ em nghĩ nhiều."
"Cho đến 5 năm trước, khi em không từ biệt mà rời đi, thời gian đó Trần Khôn suy sụp rất lâu, thậm chí còn không đến bệnh viện làm việc một thời gian dài, sau khi giúp em xử lý hợp đồng, anh ta đã xin nghỉ việc.".
"Diệp Diệp muốn đến gần an ủi Trần Khôn nhưng lại bị anh ta không cho phép lại gần, anh không biết con bé làm thế nào mới khiến trái tim Trần Khôn mở ra, nhưng quá trình đó không hề dễ dàng, mỗi đêm anh đều thấy con bé đóng cửa phòng khóc."
"Yên Yên, Diệp Diệp rất yêu Trần Khôn, khi chắc chắn rằng em không có ý gì với Trần Khôn, con bé mới dám tiến tới, con bé mất 8 năm thanh xuân để yêu thầm, thêm 2 năm vất vả đuổi theo một bóng lưng không thuộc về nó mới có thể khiến Trần Khôn nhìn nó một chút."
"Cho nên em đừng trách con bé được không? Bên cạnh em cũng đã có Âu Dực, em đừng trách con bé, được không?"
Câu nói cuối cùng, ngữ điệu của Diệp Phong gần như là khẩn cầu, anh ta rất sợ Lạc Yên sẽ vì chuyện này mà từ mặt Diệp Diệp, anh ta hiểu tính cách của em gái mình, con bé trông có vẻ hoạt bát nhưng thực chất là loại người luôn giấu hết tâm sự vào trong lòng mình.
Bi thương tích tụ, sẽ có lúc con bé không chịu nổi nữa mà sụp đổ mất.

Một người luôn không nỡ tổn thương đến người mình yêu thương như Diệp Diệp, chắc chắn sẽ lựa chọn cách tổn thương chính mình.
Lạc Yên nghe Diệp Phong nói một tràng, càng lúc càng thẫn thờ, cô chưa từng biết Diệp Diệp yêu Trần Khôn, hơn nữa còn yêu sâu đậm đến thế.
Phải là người tốt đến nhường nào mới có thể đứng từ xa nhìn Trần Khôn yêu thầm bạn thân mình mà không nói lời nào đây.

Lạc Yên biết điệp Diệp vẫn luôn nghĩ cho cô, nhưng đến mức này...!Lạc Yên đưa tay sờ trái tim mình, đau âm ỉ.
Diệp Diệp...!cô có phúc đức gì mà lại có một người bạn thế này?
Cô ấy chăm sóc cô thay phần cha mẹ, lo lắng cho cô thay phần chị gái, cô ấy quan trọng hơn ai hết.
Diệp Diệp che giấu quá tốt, đến mức một người bạn thân như cô cũng không nhận ra.
Tuyến lệ dâng lên một hàng nước, Lạc Yên đưa tay lau đi tầng ấm nóng trong mắt mình, hơi thút thít.
Nếu như Diệp Diệp để lộ sơ hở tốt một chút, có lẽ cô đã nhận ra tâm tư của cô ấy đối với Trần Khôn, nếu biết chuyện này, cô nhất định sẽ cách xa Trần Khôn, không để Diệp Diệp hiểu nhầm cô có ý với anh ta, để rồi mọi chuyện bị trì hoãn từ năm này qua năm khác.
Lạc Yên ôm mặt bật khóc, cô không ngăn được dòng nước mắt nữa rồi, đời trước cô đã cứu vớt cả dải ngân hà phải không? Chắc chắn là thế, như vậy đời này cô mới gặp được một người bạn hết lòng hết dạ vì mình.
Diệp Phong và Âu Dực nhìn cô khóc, Âu Dực im lặng ôm cô vào lồng ngực mình, bàn tay to xoa nhẹ mái tóc hơi rối, chờ cô khóc xong, Diệp Phong mới chậm rãi nói:
"Từ khi đến với Trần Khôn, con bé vẫn luôn áy náy với em, gần đây nó nhận được tin em trở về, mặc dù rất nhớ em nhưng nó chẳng dám tìm gặp, em đến an con bé đi."
Lạc Yên nhẹ gật đầu, Diệp Phong tiễn cô ra đến nơi Âu Dực đỗ xe, nhìn bóng xe rời đi, hắn cụp mắt bước vào trong nhà.
Đi vào phòng ngủ, Diệp Phong lôi ra một cuốn sổ cũ kĩ, hắn phủi đi lớp bụi trên bề mặt sổ, sau đó mở sổ ra ghi lên vài dòng chữ rồng bay phượng múa.
[Người con gái ấy đã thuộc về người khác, anh ta có vẻ rất tốt với cô ấy, cô ấy đã tìm được hạnh phúc của riêng mình, cuối cùng tôi cũng buông bỏ chấp niệm được rồi.]
Diệp Phong khó khăn ghi từng chữ, đến khi đặt dấu chấm kết thúc, hắn phun ra một ngụm máu vón cục.
"Khụ...!khụ..."
Diệp Phong ôm miệng, năm giây sau, hắn nhìn lòng bàn tay đỏ rực, khẽ thở dài.
Xem ra không cầm cự được bao lâu nữa rồi....