CỐC CỐC

Gõ cửa trước khi đi vào phòng Hứa Giai Mẫn, Hứa Minh Duật ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường khi thấy cô đang chăm chú làm bài. Cũng rất lâu rồi anh không có dịp ngắm nhìn cô như vậy. Bất kỳ ai khi chuyên tâm làm một việc gì đó đều sẽ rất thu hút, đặc biệt khi đó là Tiểu Mẫn của anh.

Hứa Giai Mẫn biết rằng Hứa Minh Duật sẽ không làm phiền khi cô học bài, bản thân cũng chuyên tâm làm xong bài tập. Mãi một lúc lâu, mọi thứ đã xong xuôi, Hứa Giai Mẫn đóng tập sách lại xếp gọn gàn, bây giờ mới nhớ ra anh vẫn còn ngồi trong phòng quay đầu nhìn lại: "Anh vẫn ngồi đây suốt sao?". ngôn tình hay

Hứa Minh Duật chống tay lên cằm thoải mái ngắm nhìn cô, tư thế thay đổi một chút ngồi ngay ngắn lại, ngoắc tay ý bảo cô đi đến chỗ mình: "Bây giờ có thể nói chuyện được rồi phải không?"

Cô chậm rãi đứng dậy ngồi lên giường đối mặt với anh, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hứa Minh Duật hiện tại, cô cũng an tâm phần nào: "Có chuyện gì sao ạ?"

"Hôm nay anh có đến trường vô tình nhìn thấy cảnh đám học sinh ồn ào vây quanh em, tuy rằng mọi chuyện sau đó mọi chuyện đã được giải quyết xong nhưng vẫn chưa thể dứt điểm hoàn toàn. Em có muốn anh chuyển trường cho em không?"

Hứa Giai Mẫn từ ngạc nhiên khi nghe anh nói đã có mặt ở trường lúc chiều, nhưng nhanh chóng đã quyết định trả lời câu hỏi của anh: "Việc gì em phải trốn tránh, em không làm sai gì hết, cũng không hại ai. Bọn họ có thể nói được đến đâu. Qua chuyện này cũng hay, không còn làm bạn gái danh nghĩa của Hoàng Thiếu Nghiêm, về sau sẽ bớt những ánh mắt ganh tỵ hơn."

"Thay vào đó là những ánh mắt xem thường em từ những người từng ganh tỵ."

Hứa Giai Mẫn bĩu môi, cơ thể lập tức cảnh giác khi Hứa Minh Duật đang dịch người lên giường tiến về phía mình: "Anh lại muốn sao nữa?"

Bàn tay nam tính di chuyển lên mơn trớn trên khuôn mặt trắng mịn không tì vết của Hứa Giai Mẫn, giọng anh trầm ấm lại mang theo vài phần nguy hiểm hỏi: "Anh và bạn trai danh nghĩa của em, em chọn ai?"

Hứa Giai Mẫn cười sượng, hai tay bên dưới nắm chặt mép áo ngủ, nhỡ trả lời không vừa ý khiến anh nổi cáu, cô không biết anh sẽ làm gì mình nữa: "Bạn trai danh nghĩa là ở quá khứ rồi, hiện tại em không..."-cảm nhận ánh mắt nheo lại không vui của người trước mặt, cô nuốt khan uốn lại: "Có anh bên cạnh, em còn có thể nghĩ đến ai khác nữa."

Khóe môi mỏng vẽ lên nụ ười nhỏ lan tràn cả khuôn mặt góc cạnh, Hứa Minh Duật trượt bàn tay lên vuốt ve mái đầu Hứa Giai Mẫn: "Em trả lời đúng rồi đó, nhưng anh vẫn chưa thật sự hài lòng đâu."

Bây giờ đến lượt cô chau mày khó hiểu: "Vậy phải như thế nào mới vừa lòng anh đây?"

Hứa Minh Duật lắc nhẹ đầu, chậm rãi trả lời cô: ": Em rất khôn ngoan khi nhận ra anh muốn gì nhưng cơ thể của em vẫn rất phản chủ, từ bao giờ mà mối quan hệ của chúng ta trở nên gượng gạo như vậy?"

"Còn không phải tại anh sao?"-cô khẽ lầm bầm nhưng vẫn bị anh nghe được, ngón tay nâng cao chiếc cằm nhỏ để cô nhìn thẳng vào mắt mình.

"Có phải biết anh có tình cảm với em rồi nên em muốn chơi đùa hay không? Rõ ràng lúc trước khi hay tin anh trở thành vị hôn phu với con gái tập đoàn Tống Thị, em còn giận dỗi bỏ nhà đi. Lẽ nào chỉ là cảm xúc nhất thời của em thôi sao?"

Hứa Giai Mẫn mím môi, nếu Hứa Minh Duật đã muốn trải lòng cùng cô, Hứa Giai Mẫn cũng muốn nói ra suy nghĩ của mình với anh. Nắm lấy bàn tay đang đặt trên cằm cô kéo xuống, Hứa Giai Mẫn nghiêm túc trả lời: "Anh đừng táy máy tay chân nữa, em sẽ nói rõ một lần hôm nay luôn."

"Em nói đi! Anh sẽ lắng nghe."

"Ngay từ đầu quan điểm của chúng ta đã không giống nhau rồi. Anh từ sớm đã biết em không phải con ruột, tình cảm phát sinh cũng chuyển biến và nhận ra được, còn em xuất phát điểm là tình cảm của con gái dành cho ba. Đột ngột phát hiện ra anh không phải ba ruột, rồi đùng một cái anh lại nói yêu em, em không thể nào tiếp thu nổi ngay được."

Hứa Minh Dật gật gù thông suốt, anh nhanh chóng hỏi lại: "Vậy em cần bao lâu để mối quan hệ của chúng ta được tốt đẹp hơn."

"Nếu anh cứ như thế này sẽ không thể tốt đẹp lên được đâu."-Hứa Giai Mẫn hắng nhẹ giọng ra vẻ đáp: "Giống như việc xưng hô, cũng cần thời gian để thích ứng. Hiện tại em đang tập làm quen với việc không còn xem anh là ba của mình, cho nên anh cũng hãy chú ý lại hành động của mình đi...Em trước giờ cũng chưa từng quá thân mật với ai như vậy..."

Ngay sau câu nói của Hứa Giai Mẫn, ánh mắt Hứa Minh Duật liền ngập tràn sự không vui: "Không đúng, em và Lâm Tuyết Nhi từng rất thân thiết với nhau, hai người còn..."

"Suỵt!!!Anh thật là nhỏ mọn, chuyện đã lâu rồi mà cứ nhắc mãi."

"Đáng lẽ anh đã muốn quên nó lâu rồi nhưng là do em khơi gợi trước, em...thôi bỏ đi."-Hứa Minh Duật cả mặt nóng bừng vì giận, anh đứng dậy một mạch bỏ ra ngoài, để lại Hứa Giai Mẫn vẫn ngồi trên giường nhìn ra cửa.

"Anh ấy ghen sẽ như thế sao? Có phải rất đáng yêu không?"-Hứa Giai Mẫn bất giác nở nụ cười, ngẫm lại hóa ra trước giờ mỗi khi cô thân thiết hay kể với anh về một ai đó mình ấn tượng, Hứa Minh Duật đều lờ đi, không thì phản ứng lại, giờ cô đã hiểu nguyên nhân là gì rồi.