Trong đêm mưa tình bạn bồ câu là thiên sứ còn bây giờ bạn là thiên thần. Tôi ôm ấp thiên thần nhỏ bé, nâng niu dịu dàng như nâng viên thủy tinh mỏng manh dễ vỡ. Phải để cậu ở nhà một mình tớ lo lắng lắm. Nhưng biết làm sao? Thân thể ở công trường mà tâm trí, trái tim mơ về ngôi nhà hạnh phúc, mái ấm nhỏ nơi có ba thiên thần đang đợi tôi. Từ đống gạch vuông vức, xếp tầng tầng lớp lớp tôi đã thấy mái ngói thơm nồng hương lúa. Nơi sáng sáng mẹ tôi cần mẫn quét sân. Tôi vác cuốc thăm đồng về. Bé câu lon ton, tung tăng bay nhảy. Em hì hục thổi bếp nấu cơm, mặt mũi lem luốt dính đầy lọ nghẹ, khói mịt mù. Sao mà thương quá! Rồi mùa xuân sang nhà tôi ríu rít tiếng trẻ thơ. Mẹ tôi ẵm cháu bờ môi ngập tràn hạnh phúc. Cám ơn mẹ đã cho con biết sự sâu lắng, bao la của tình mẫu tử. Cám ơn em đã...

- Không... Xong... Rồi!- Tiếng Choi thảng thốt, thở hồng hộc - Má... Bệnh... Liệt giường.

Mắt tôi long sòng sọc, tôi túm vai nó, lay mạnh:

- Cái gì? Nói đàng hoàng coi.

Choi lách mình cố thoát khỏi gọng kìm của tôi, rút ra lá thư.

Trời ơi! Ngày 20/12, hôm nay là 25/12 rồi. Mẹ ơi! Tôi lao vội về phòng, tông thẳng cửa khiến thiên thần tình yêu giật thót tim. Tôi bế bồ câu lên, nói như trăng trối:

- Tớ phải về, cậu ở lại ngoan nhé! Sẽ nhớ cậu lắm đó. Thay tớ chăm sóc động viên cô ấy!

Nhưng vừa đóng cửa phòng tôi lại mở ra ôm chầm lấy bồ câu. Ai sẽ chăm sóc cậu khi tớ vắng nhà? Rồi tôi quyết định mang bồ câu theo.

Sau lưng tiếng gió xé tiếng hụt hơi của thằng Choi đang hổn hển chạy theo:

- Cầm lấy - Nó dúi một cuộn tiền vào tay tôi. Rồi dừng lại, chống hông thở dốc

Tôi quay lại nhìn cảm kích, chân vẫn không ngừng chạy. Quay lại đã thấy mất bạn bồ câu.

Thằng Choi hét với:

- Má khỏi bệnh mau vác xác lên trả tiền tao. Tao giữ con này làm tin.

** Một ngày nhạt nhẽo như mọi ngày, tôi chào mừng buổi sáng bằng bữa điểm tâm tẻ nhạt, lạt lẽo.

- Doang Nghi- Ba gọi tên tôi giọng bình thản như chưa từng xảy ra chuyện gì.

- Vâng thưa ba- Tôi đáp bằng cái giọng BA THẬT TRƠ TRẼN.

- Ra Tết ba muốn con chính thức tham gia hoạt động kinh doanh của tập đoàn. Ba sẽ lên kế hoạch cụ thể cho việc đào tạo. Con nên chuẩn bị tinh thần cân bằng việc học và việc kinh doanh.

- Vâng thưa ba - Tôi đáp bằng cái giọng CON ĐI ĐƯỢC CHƯA.

Cuộc trò chuyện giữa cha con không khác nào vua và quần thần: "Tuân chỉ. Tạ ơn"

Tôi học như điên như dại, học cho quên ngày quên tháng. Tương lai là gì? Không cần suy nghĩ. Con đường tôi đi đã có người chọn sẵn, cứ bước thôi. Học nhiều cũng quá tải. Mỗi khi mệt tôi lại banh não cố nhồi nhét, nhét nhồi. Đầu tôi là một mớ hỗn lộn. Tôi nằm oặt ra bàn thiếp đi lúc nào không biết.

- Ơ... Huô... Hư... Hư...

Tôi bật mình. Mở mắt, tim đập thình thịch, sợ hãi. Xung quanh tối đen như mực, tôi không tắt đèn mà. Mồ hôi nhễ nhại, thở dồn dập. Lại là giấc mơ đó.

Bình tĩnh nào, có lẽ mắt chưa kịp thích ứng với ánh sáng nên bị choáng không thấy gì thôi. Ổn rồi. Tôi cầm sách lên và bắt đầu học học nữa học mãi...

Bụp! Cuốn sách rớt xuống đất. Sao vậy? Đầu óc tỉnh táo, mắt sáng rực, có buồn ngủ đâu nhưng sao tôi không cầm nổi quyển sách. Đầu ngón tay tê dại, đông cứng... Giấc mơ...

Tôi lắc đầu thật mạnh. Cố gắng cúi xuống lượm cuốn sách lên.

- Phì... Tôi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là ảo giác thôi và lại cắm đầu, dúi mũi vào cuốn sách trên tay, và chồng sách đang vẫy gọi trên bàn.