Tôi tỉnh dậy. Tay trong tay. Ồ, phải là tay đan tay. Chính xác là hay tay đan vào nhau. Cú sốc mất mẹ quá lớn khiến thần trí tôi bất thường mất rồi. Dù sao cũng cảm ơn mẹ đã mang đến cho con giấc mơ đẹp và hạnh phúc.

Tôi buông mái chèo, lòng thanh thản nhẹ nhõm. Lững thững bước về đất liền, con đường tương lai có đôi chút đang hé mở trước mắt tôi. Tôi hít thật sâu.

- Doanh Nghi đâu? Doanh Nghi đâu? - Một thanh niên hùng hục xông tới túm cổ áo tôi, hỏi tới tấp. Tôi mở tròn mắt còn chưa kịp hiểu anh ta nói gì thì đã bị lôi xềnh xệch đến chỗ chiếc thuyền. Anh ta đẩy mạnh làm tôi văng mình vào hông thuyền.

- Doanh Nghi đâu? Anh ta tiếp tục gào lớn. Đôi mắt đỏ hoe, môi run lẩy bẩy.

Giờ thì tôi mới hiểu anh ta nói gì. Không phải là giấc mơ.

- Tôi không biết. Có lẽ cô ấy vào bờ trước rồi.

Anh ta lao vào như con thú giữ, tung thẳng nắm đấm vào mặt tôi:

- Mày nói láo. Tao đứng ở đây từ lúc mày với Doanh Nghi lên thuyền. Mà giờ chỉ có mình mày quay lại. Mày đã làm gì Doanh Nghi rồi.

Cú đấm làm cả tôi và anh ta đều té bịch xuống đất. Không phải vì cú đấm quá mạnh mà vì cả hai đều suy sụp tinh thần. Doanh Nghi - Công chúa dương cầm - em đâu rồi?

Anh ta nằm co quắp trên mặt đất. Tay ôm chặt tim. Mặt tái mét không còn giọt máu. Hơi thở dốc như người hấp hối. Tôi hoảng hốt lóng ngóng không biết xử trí thế nào. Chuông điện thoại trong túi anh ta reo lên thật đúng lúc. Chỉ chờ có thế:

- Làm ơn cứu chủ nhân của chiếc điện thoại này. Anh ta đang rất nguy cấp. Chúng tôi đang ở bãi biển Hoàng Hôn... Tút... Tút...

Một lát sau chiếc chuyên cơ đáp xuống. Tôi buộc phải lên máy bay cùng. Anh ta vừa được cáng lên phi cơ thì cô gái trẻ đã cầm chặt tay anh áp lên má, nước mắt ròng ròng. Anh ta được đưa vào phòng cấp cứu, còn tôi bị hai anh công an áp tải. Tôi ngoan ngoãn đi theo vì thần trí vẫn lơ mơ. Chợt tôi sực tỉnh:

- Tôi có việc gấp phải đi. Hai anh làm ơn thả tôi ra.

- Không được. Anh bị tình nghi có liên quan đến việc mưu sát con trai ngài bộ trưởng đang tranh cử thủ tướng. Chúng tôi phải đưa anh về đồn lấy lời khai. Mong anh hợp tác.

- Tôi... Tôi không làm gì anh ta cả. Thả tôi ra. Tôi vùng vẫy trong gọng kìm chắc nịch của hai anh cảnh sát. Một người rút còng ra thì...

- Thả anh ấy ra đi! Anh ấy chỉ tình cờ nhìn thấy anh Phát Sang nên giúp đỡ thôi. - Cô gái trẻ quẹt vội hàng lệ trên mi, ánh mắt nghiêm nghị như ra lệnh. Họ cúi chào, thoái lui.

Tôi còn chưa biết nói gì thì cô gái đã quay lưng đi, giọng nói vọng lại sau lưng:

- Cảm ơn anh! Tôi đã nói anh ấy sẽ chết sớm nếu không cai nghiện mà. Đồ ngu ngốc ấy nghiện một vai diễn không hề có trong kịch bản của người ta.

Mặt tôi tối sầm. Câu nói này chẳng phải tôi đã nghe được trong quán bar trong đêm giao thừa sao? Cô gái đau khổ không khuyên cản được người yêu. Anh chàng cứng đầu với đôi tay rướm máu. Anh ta ...là vị hôn phu của em? Tôi ôm đầu chạy băng băng trên đường. Lang thang đến khi mặt trời lặn, đường tối, mắt mờ. Tôi vấp ngã, tôi nghe tiếng thở thoi thóp từ bộ lông vũ ướt nhẹp. Hé mắt ra kịp nhìn thấy ánh mắt cuối cùng của bồ câu trước khi lìa đời...

- Mày tỉnh rồi hả? Sao lúc nào cũng quen cái thói nằm vật vạ trước cửa nhà thế hả? - Choi mắng nhiếc và theo thói quen nó cứ nói xong phần nó, rồi bỏ đi, mặc kệ tôi muốn hỏi gì hay nói gì.

- Có cháo trong lồng bàn đấy. Tao đi giao báo đây. Rảnh rỗi mang đám báo cũ ra cắt để chiều vợ tao bán bánh mì.

Tôi đập đầu vài cái. Lết thân đến cạnh cái bàn, nhấp một ngụm nước, liếc qua tờ báo:

" Tin nóng trong tuần: Trước ngày cưới, con gái độc của chủ tịch tập đoàn thép xuyên quốc gia Hoàng Gia mất tích (đến nay vẫn chưa tìm thấy manh mối). Vị hôn phu của cô (con trai duy nhất của bộ trưởng phát triển đầu tư đang tranh cử thủ tướng) sốc đến đột quỵ, sống đời sống thực vật. Bạn tri kỷ của anh (con gái chính trị gia Trần Trí Dũng) đau lòng trước tình yêu đẹp của đôi bạn thân sốc đến thần trí bất thường, ngây dại.

** Ngày tôi chờ đợi, người tôi mong mỏi cuối cùng đã xuất hiện. Nếu là bạn bạn sẽ làm gì? Hét ầm lên vì sung sướng, hay gào khóc đến nức nở. Hay cười roi rói nói huyên thuyên. Tôi đã nghĩ mình như thế đấy. Nhưng mọi thứ lại khác hẳn, nó là cảm giác đau đớn giày xéo tan nát cõi lòng. Lững thững bước ra mũi thuyền...

Mặt biển đen ngòm luôn huyền bí và cuốn hút lạ lùng. Tôi đứng trước mũi thuyền, hướng mắt về phía đại dương xa xôi, tăm tối. Hương tóc tôi bay ngọt ngào theo làn gió. Khúc dương cầm dạo bước từ trong tim.

Tôi nhắm mắt gieo mình vào biển mẹ. Sóng biển dang tay nhẹ nhàng nâng đỡ như ôm ấp con thơ vào lòng. Làn nước mát lạnh thấm vào làn da thớ thịt. Đầu ngón chân tê dần, tê dần, lạnh toát, đóng băng. Tôi cảm nhận cái chết là từ chân chết lên. Từ bàn chân, lên tơi đầu gối, rồi cả đôi chân mất cảm giác. Mắt tôi nhắm yên bình chờ đợi cái chết thật từ tốn. Rồi đến đầu ngón tay tê dần và đông cứng. Tôi thử dùng đầu điều khiển ngón tay cử động. Và tôi đã chứng minh thành công hai cánh tay tôi đã chết, chúng không cử động. Rồi cũng đến đầu, não ngừng hoạt động. Nước biển tràn vào khắp cơ thể. Tim còn đập thoi thóp. Yếu dần, rồi đông hẳn.

Hai tay tôi được hai bàn tay mềm mại dắt đi trên đồng cỏ xanh biếc. Đôi chân lon ton như chú chim sáo nhảy nhót trên đường, đi đến đâu cỏ nép ra nhường đường cho chúng tôi đi tới đó. Hai người cúi xuống nhìn tôi cười rạng rỡ, tôi cũng cười toe toét để lộ má lúm đồng tiền đáng yêu. Tôi bé lắm chắc chỉ tầm bốn năm tuổi. Gió thổi vi vu, sóng cỏ dạt dào, họ đặt tôi ngồi trên cây dương cầm trắng toát và khúc nhạc cất lên hòa theo tiếng cười giòn giã. Tôi vừa vỗ tay vừa gõ loóc choóc trên phím dương cầm. Mắt ai cũng sáng, mặt ai cũng rạng rỡ. Chưa bao giờ tôi được vui đến thế. Từ nay không cần mang bộ mặt kịch đau khổ nữa rồi.

Tôi nhìn gương mặt rạng ngời của hai người đang dắt tay tôi. Tôi mâu thuẫn: nên yêu quý hay thù hận họ đây? Và tôi có câu trả lời trong ánh mắt trìu mến của họ, ánh mắt nói rằng: "Hãy đi đi! Đi đến nơi con muốn, làm những gì con muốn, con là Doanh Nghi, không phải công chúa dương cầm nào hết"

Tay tôi nới lỏng dần... Và họ biến mất... Chỉ còn nụ cười vương vấn trong bụi mưa.