Choi dắt tôi qua hết phố này đến phố khác. Những ngôi biệt thự kiêu hãnh ngự trị trên từng khu đất mang sắc thái kiêu kì riêng biệt. Dừng trước ngã ba ươm vàng hoa điệp nó khoe, đây là con đường chung đẹp nhất, lớn nhất, nổi tiếng nhất thành phố. Rẽ trái là đường về con hẻm nghèo nàn, rách rưới của chúng tôi. Rẽ phải là con đường giàu sang, phú quý của những đại gia kếch xù. Ngã ba này ngoài cái tên thuần túy " Phương Lôi", dân đen vẫn thường gọi là Mạt - Sụ (nghèo mạt xác, giàu sụ sị).

Tôi đắm đuối nhìn ngõ rẽ bên phải như chàng si tình say mê người đẹp. Mũi tôi xộc đầy hương thơm quý phái, đài các từ người ấy. Người ấy đang rất gần. Gần lắm. Phải chăng...

Thằng Choi vẫy tay trước đôi mắt mất hồn của tôi một cách vô vọng. Nó lôi tôi đi xềnh xệch:

- Chớ có bén mạng tới đó. Bọn nhà giàu khinh người nghèo còn thua miếng giẻ rách, không bằng một con chuột thối. Có thằng ban đêm rảnh rỗi dạo qua đó bị dân phòng đập cho bầm dập vì tình nghi là hút chích xì ke, côn đồ, trộm cắp. - Thằng Choi đang nói không quên đệm thêm mấy tiếng chửi thề.

Lời Choi chui vào tai phải rồi lại ra tai trái. Tai tôi chỉ lùng bùng tiếng dương cầm réo rắt đang phát liên hồi từ đôi bàn tay thanh mảnh, mềm mại của em.

** Lễ khai giảng dài đến cả thiên niên kỷ. Không hiểu tại sao tôi phải lãng phí thời gian vào những thứ vô bổ thế này. Phong thái , điệu bộ, cử chỉ đắp nặn trên khuôn mặt và dáng đứng của thầy hiệu trưởng giả tạo chẳng thua kém gì ba tôi. Nhưng thà xem thầy diễn còn khá hơn lũ ong ruồi đang vo ve. Ánh mắt lấm lét, dò xét, tiếng xì xào, bàn tán mỗi lúc một rôm.

Đằng này là ong:

- Con gái độc nhất của chủ tịch tâp đoàn thép Hoàng Gia đấy.

- Da trắng hồng. Mắt ướt, mi cong, wow. Ước gì mình được như cô ấy

- Trang điểm thôi. Không thì phẫu thuật thẩm mỹ. Dư tiền mà.

Đằng kia là ruồi:

- Đẹp vô đối. Giàu chuẩn không cần chỉnh. Chẹp chẹp! Tao phải cua nàng thôi.

- Làm xàm! Mới sáng đã sủa nhảm. Nàng là của tao.

Những âm thanh òng òng được tôi tiếp nhận bằng nét mặt nghiêm trang, thanh tú, lạnh mà tình. Dù lòng đầy khinh bỉ. Tuy nhiên lũ ong ruồi cũng có cùng câu hỏi lớn với tôi: " Đang là du học sinh xuất sắc tại Mỹ sao lại về TRƯỜNG LÀNG?"

"TRƯỜNG LÀNG" - rất quê. Sao không là một trường quốc tế? Hay ít nhất cũng là trường chuyên quốc gia?