Một loạt trang phục mới được đưa ra thị trường, mấy ngày nay Phó Nam Cẩm xác thật có chút bận rộn, chờ đến khi nâng tay lên xem thời gian, đã là bốn giờ rưỡi.


Phó Nam Cẩm đứng lên, kéo kéo cánh tay bị thương, đứng ở cạnh cửa sổ từ tầng mười tám nhìn xuống.


Nơi đó là phố xá náo nhiệt phồn hoa.


Đèn đỏ sáng lên, một hướng xe dừng lại, một hướng khác xe chạy đi, trước vạch kẻ đường có người dừng bước, có người bắt đầu bước đi.


Chàng trai giao cơm hộp xuyên qua giữa dòng xe, linh hoạt mà nhanh nhẹn, cửa trường học, cảnh sát giao thông duỗi tay ngăn những chiếc xe định qua đường lại, muốn nhường đội ngũ học sinh nhỏ đội mũ vàng đi trước.


Ngoài cổng công viên bên đường, có vài quán bày bán thức ăn, mấy cô gái nhỏ mặc váy ngắn vây quanh.


......


Từ tầng lầu cao ngất nhìn xuống, trần gian không nhiễm khói lửa này, làm hắn có một cảm giác không chân thật.


Mấy năm nay, Giang Nam đều trải qua cuộc sống như vậy sao?


Phó Nam Cẩm móc một điếu thuốc ra ngậm trong miệng, lấy bật lửa đốt, hút một ngụm thật sâu, con ngươi đen tối không rõ.


Cửa văn phòng bị người từ bên ngoài trực tiếp đẩy ra, không gõ cửa.


Người đàn ông nghiêng người đứng ở trước cửa kính sát đất mặt mày sắc bén, liếc mắt nhìn lại đây một cái làm lòng người kinh hãi.


Ân Hiểu sửng sốt một chút, cô ta cho tới bây giờ chưa từng thấy Giang Nam hút thuốc.


Phó Nam Cẩm nhìn người phụ nữ không mời tự vào, thu lại ánh mắt, lại chưa mở miệng nói chuyện, chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta.


Ân Hiểu ổn định lại tinh thần một chút, mang theo một nụ cười quyến rũ đi về phía trước: "Giang Nam, anh còn nhớ cuộc hẹn tối nay của chúng ta không?


Cuộc hẹn?


Ân Hiểu thấy Phó Nam Cẩm vẫn như cũ không nói lời nào, lại tiến lên phía trước vài bước, dựa vào bàn làm việc của hắn: "Sao thế, anh không phải là quên rồi đấy chứ? Lần này anh không thể qua loa có lệ với em đâu đấy, trước đó đã sớm nói hôm nay sẽ để trống thời gian để đi cùng em mà."


Ân Hiểu nói chuyện ngữ khí thần thái đều có vẻ cùng Phó Nam Cẩm đặc biệt hiểu biết, ngay lúc cô ta muốn tiến thêm một bước, Phó Nam Cẩm ấn đầu mẩu thuốc lá trong tay vào trong gạt tàn thuốc, đi đến sau bàn làm việc ngồi xuống, trực tiếp mở miệng: "Cuộc hẹn gì?"


Ân Hiểu trong lòng nhảy nhót một chút, trên mặt tỉnh bơ: "Anh quả nhiên là say mê công việc, chuyện quan trọng như vậy mà cũng không nhớ, lần sau anh mà còn như vậy em sẽ tức giận đấy."


Trong tay Ân Hiểu cầm một tấm thẻ phòng nhẹ nhàng đặt vào trong tay Phó Nam Cẩm, thanh âm nhu mì đến tận xương: "Em chờ anh." Cuối cùng, ngón tay sơn màu đỏ còn ở trên tay Phó Nam Cẩm nhẽ nhàng gãi gãi.


Phó Nam Cẩm ngồi ở chỗ đó, không thu hồi tay cũng không động đậy.


Ân Hiểu đứng lên, chớp chớp mắt với hắn: "Nhanh lên nhé, em chờ anh." Sau đó lắc mông đi ra khỏi văn phòng của Phó Nam Cẩm.


Phó Nam Cẩm dừng một chút, cầm thẻ phòng lên nhìn: Khách sạn Ôn Nạp Đức, phòng số 503.


*


Khách sạn Ôn Nạp Đức, phòng số 503.


Phó Nam Cẩm quẹt thẻ phòng, "tích" một tiếng, cửa phòng mở ra, trong phòng khách sạn ánh đèn mờ ảo mù mịt, một trận mùi thơm truyền đến, Phó Nam Cẩm bước chân khựng một cái, dừng lại.


Thấy người bên ngoài chưa tiến vào, người bên trong chờ không nổi đi ra, một thân áo ngủ màu tím nhạt trong suốt, như ẩn như hiện, mị nhãn như tơ: "Anh đến rồi à, sao lại không tiến vào."


Phó Nam Cẩm đôi mắt hơi híp lại, lui về phía sau một bước né tránh tay của cô ta, hơi rũ mắt xuống: "Cho cô 30 giây, mặc quần áo hẳn hoi."


"Cái gì?" Ân Hiểu sửng sốt.


"Còn 25 giây, nếu không tôi sẽ lập tức đi." Thanh âm Phó Nam Cẩm nhàn nhạt.


Ân Hiểu thấy Phó Nam Cẩm như vậy, trong lòng vô hình cảm thấy có chút kinh hoảng, đi vào trong phòng, rất nhanh mặc một cái áo tắm dài sau đó lại lần nữa đi ra: "Vào đi, Giang Nam."


Phó Nam Cẩm lúc này mới nhấc chân rảo bước tiến vào phòng, bước chân thong thả, tầm mắt ở trong căn phòng không lớn nhạy bén quét một vòng.


Lúc này ngoài phòng trời còn chưa tối, nhưng trong phòng rèm cửa đã kéo chặt, ngăn cách ánh sáng, vách tường màu hồng phản chiếu ánh đèn, hòa hợp tạo ra một hơi thở ái muội.


Phó Nam Cẩm rảo bước đến trước cửa sổ, kéo bức rèm thật dày ra, ngoài cửa sổ là con đường ngựa xe như nước, đối diện là công viên nhỏ, nhìn không sót thứ gì.


Phó Nam Cẩm ngồi xuống chiếc sô pha duy nhất trong phòng, hai chân vắt chéo, hơi ngước mặt nhìn về phía Ân Hiểu, thanh âm bình đạm không có chút cảm xúc nào: "Tìm tôi tới đây có chuyện gì?"


"...Anh quên mất cuộc hẹn giữa chúng ta rồi sao?" Ân Hiểu cảm thấy Phó Nam Cẩm như vậy xa lạ dị thường, xa lạ đến cô ta gần như không quen biết gương mặt này, đây là gương mặt của Giang Nam, lại giống như không phải là hắn.


Cũng giống như viết chữ vậy, rõ ràng viết rất nhiều lần, nhưng khi liếc mắt qua một cái lại cảm thấy chữ viết này cực kỳ xa lạ.


"Nói thẳng ra, đừng quanh co lòng vòng." Phó Nam Cẩm có chút không kiên nhẫn.


"Cái gì?" Ân Hiểu trong lòng bắt đầu đánh trống, hôm nay cô ta sở dĩ đánh bạo lừa Giang Nam, đơn giản là muốn chân chính nghiệm chứng một chút hắn rốt cuộc có phải là mất trí nhớ hay không, nếu thật sự mất trí nhớ, như vậy cô ta liền có thể bắt được cơ hội.


Mà sự thật chứng minh, Giang Nam hắn xác thật là mất trí nhớ, nếu không hắn sẽ không tới chỗ hẹn, bởi vì giữa cô ta và hắn chưa bao giờ từng có cuộc hẹn gì.


Chỉ là, lúc này lời của người đàn ông ngồi ở trước mặt cùng suy nghĩ của cô ta tựa hồ có chút chênh lệch, làm cô ta nghĩ không ra.


"Mục đích hôm nay cô hẹn tôi tới là gì? Là ai muốn cô hẹn tôi, không ngại nói thẳng, không cần phải giấu đầu lòi đuôi." Phó Nam Cẩm thấy cô ta còn đang giả ngu, dứt khoát đem lời nói rõ ràng, "Cô làm thế nào biết chuyện tôi mất đi ký ức? Từ nơi nào biết được, ai nói cho cô?"


Ân Hiểu đến lúc này mới có chút nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, hắn cho là người khác hẹn hắn? Nhưng mà vì sao hắn lại có loại nhận định này chứ?


"Giang Nam, anh đang nói cái gì vậy?" Ân Hiểu hướng bên người hắn đi đến, "Chuyện giữa em và anh, anh đều quên hết rồi sao?"


Ân Hiểu duỗi tay muốn chạm vào Phó Nam Cẩm, Phó Nam Cẩm nhíu mày, đầu khẽ nâng, nhìn về phía Ân Hiểu.


Đôi mắt kia làm người cảm giác được sự lạnh lùng và hờ hững từ trong xương, không có một tia cảm tình, ẩn ẩn mang theo chút gì đó mà cô ta nhìn không thấu, lại làm cột sống sau lưng phát lạnh.


Tay Ân Hiểu cuối cùng cũng không dám chạm vào người Phó Nam Cẩm.


Ân Hiểu đến công ty của Phó Nam Cẩm, là do tuyệt vọng không còn đường lui.


Năm ấy Ân Hiểu vừa mới tốt nghiệp, bởi vì thành tích chuyên ngành ưu tú, được một công ty nằm trong top 500 công ty lớn nhận, trở thành một nhà thiết kế thời trang, nhưng nhân tài trong công ty quá nhiều, cạnh tranh cũng lớn, Ân Hiểu chính là vật hy sinh trong cuộc cạnh tranh đó, cô ta bị một nhà thiết kế cùng công ty vu khống đạo tác phẩm, sự nghiệp còn chưa bắt đầu đã lâm vào đáy cốc.


Đạo tác phẩm là một loại sỉ nhục, đặc biệt là đối với những nhà thiết kế nhỏ sống ở dưới đáy của cái vòng này, không thể nghi ngờ chính là lấp kín con đường làm nhà thiết kế của cô ta


Ân Hiểu bị dẫm xuống đáy bùn, lại chưa từng dễ dàng từ bỏ, cô nộp sơ yếu lý lịch cho hết công ty này lại đến công ty khác, cầm tác phẩm của mình cho mỗi một HR (*) xem, nhưng là cái vòng này lớn như vậy, ai có chuyện gì tất cả mọi người đều sẽ biết, một nhà thiết kế nhỏ đạo tác phẩm, không có ai sẽ nguyện ý mạo hiểm.


(*) HR - Human Resources: ngành quản trị nhân sự, được hiểu đồng thời là những người hoặc bộ phận chịu trách nhiệm cho tất cả những công việc liên quan đến nhân lực trong một doanh nghiệp.


Ngay tại thời điểm Ân Hiểu cùng đường định từ bỏ, là Giang Nam, cái người liếc mắt một cái liền nhìn trúng tác phẩm thiết kế của cô ta kia.


Ân Hiểu vĩnh viễn nhớ rõ ngày đi phỏng vấn đó, ngồi trước mặt cô ta là hai người phỏng vấn, một người là Hàn Phỉ, một người là nhân viên của công ty.


Khi đó quy mô của công ty còn rất nhỏ, cùng lắm mười mấy người, nhỏ đến làm người cảm thấy đây chỉ là cái xưởng may nhỏ, vĩnh viễn không làm được cái gì to tát.


Nhìn thấy tên của cô ta, nhân viên kia ở bên tai Hàn Phỉ nhỏ giọng nói mấy câu, Ân Hiểu không cần nghe cũng biết anh ta nói cái gì, bởi vì ánh mắt của Hàn Phỉ khi ngẩng đầu nhìn cô ta thay đổi, từ ánh mắt còn chứa một tia thưởng thức vừa rồi biến thành suy nghĩ sâu xa.


Chỉ cần nhìn thấy loại ánh mắt này, Ân Hiểu liền biết, cô ta lại một lần nữa thất bại.


Ngay tại lúc cô ta đứng lên định rời đi, một thanh âm nhàn nhạt vang lên: "Cô trúng tuyển."


Là người đàn ông vẫn luôn nghiêng người đứng ở phía sau Hàn Phỉ, bộ mặt người kia lãnh đạm, thanh âm cũng không có bất cứ độ ấm gì, nhưng câu nói đó lại là câu nói ấm áp nhất mà Ân Hiểu đời này nghe được, câu nói đó đã một lần nữa đốt cháy lên sinh mệnh của cô ta.


Chỉ là người đàn ông này lại kết hôn rồi, không chỉ kết hôn, còn có con.


Ân Hiểu đã từng yêu đương rất nhiều lần, lại chưa từng một lần giống như vậy muốn vì một người đàn ông từ bỏ tất cả, cô ta tin tưởng, đây là tình yêu.


Cô ta không để bụng hắn có gia đình hay không, có con cái hay không, chỉ cần hắn có thể liếc nhìn cô ta thêm một cái, là có thể làm cô ta vui vẻ mấy ngày.


Chỉ là, loài người, trước nay đều là không thỏa mãn, từ một ánh mắt, đến muốn một cái dắt tay, muốn một cái ôm, đến hoàn toàn có được người này, là một quá trình phát triển tuần tự, giống như hoa anh túc vậy, khiến người ta phát cuồng.


Người đàn ông kia đối với cô ta khinh thường nhìn lại, nhưng càng như vậy lại càng phải có được.


Cô ta đang chờ đợi một cơ hội, mà cơ hội này cuối cùng cũng đến.


Bên người cô ta từng có rất nhiều đàn ông, chưa một người đàn ông nào có thể kháng cự một đóa hoa anh túc nồng nhiệt, Giang Nam cũng là đàn ông, hắn cũng sẽ không ngoại lệ.


"Giang Nam, chuyện giữa chúng ta anh thật sự quên rồi sao?" Tay Ân Hiểu che miệng, lã chã chực khóc.


"Giữa chúng ta có chuyện gì?" Trong mắt Phó Nam Cẩm nhìn không ra cảm xúc.


Ánh mắt Ân Hiểu sáng lên, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, ngửa đầu nhìn hắn, một đôi mắt ngập nước trên gương mặt xinh đẹp làm như mang theo ủy khuất vô tận: "Giang Nam, anh nói anh sẽ chịu trách nhiệm với em, em trước nay không cần anh ly hôn, chỉ cần đi theo bên cạnh anh như vậy là thỏa mãn rồi, cho dù anh quên mất em, nhưng em tình nguyện cùng anh bắt đầu lại một lần nữa, anh đừng không cần em."


Mày Phó Nam Cẩm nhíu chặt, có vẻ như hắn đã nhầm chỗ nào đó.


"Chuyện tôi mất trí nhớ cô từ chỗ nào biết được?" Phó Nam Cẩm rũ mắt nhìn về phía cô ta, "Nói thật."


"Từ chỗ cậu của em." Nói đến mức này, Ân Hiểu cũng không cần phải giấu diếm, "Cậu của em là phó viện trưởng bệnh viện mà anh ở."


"Cho nên, cậu của cô tiết lộ việc riêng tư của người bệnh?" Sắc mặt Phó Nam Cẩm không tốt.


"Không phải, không phải." Ân Hiểu vội xua tay, "Cậu ấy chỉ nói cho một mình em, chưa từng nói với người khác, cậu ấy nói cho em chỉ bởi vì quan hệ của hai chúng ta thôi, cũng không phải tiết lộ việc riêng tư, nói cho em sao có thể gọi là tiết lộ việc riêng tư chứ?"


"A." Phó Nam Cẩm cười lạnh một tiếng, "Quan hệ của tôi và cô là gì?"


Là hắn thất sách, ở trong hoàn cảnh kia ngốc lâu rồi, luôn cảm thấy bốn phía đều là âm mưu, mỗi một kẻ tiếp xúc hắn đều là mang theo mục đích mà đến, không có kẻ nào sẽ vô duyên vô cớ tiếp cận hắn, những kẻ tiếp cận hắn tất cả đều mang theo một lớp mắt nạ giả dối, dưới mặt nạ là từng lớp từng lớp con dao sắc nhọn, ngàn phòng vạn phòng, cũng luôn sẽ có một con sẽ cắm vào thân thể, chảy máu không ngừng.


"Giang Nam, anh không tin em sao?" Ân Hiểu có chút hốt hoảng.


"Cho dù là trước khi mất trí nhớ, hay là sau khi mất trí nhớ, tôi và cô đều sẽ không có bất kỳ quan hệ gì." Trong giọng nói của Phó Nam Cẩm là sự khinh thường không chút nào che dấu.


"Ý của anh là gì?" Bộ dáng của Ân Hiểu rất xinh đẹp, những người đàn ông bên cạnh từ trước đến nay đều nâng niu cô ta, mà vào giờ phút này, lòng tự trọng, sự cao ngạo của cô ta đã bị thương tổn một cách nghiêm trọng, thanh âm mang theo một tia bén nhọn, "Anh đã mất trí nhớ, anh làm sao biết tôi và anh trước đó không có bất kỳ quan hệ gì chứ, anh không phải Giang Nam, Giang Nam là một người đàn ông trách nhiệm, anh ấy nhất định sẽ không đối xử với tôi như vậy."


"Giang Nam là một người trách nhiệm?" Phó Nam Cẩm ngồi thẳng người, rũ mắt nhìn vào mắt cô ta.


Ân Hiểu nhìn đến con ngươi sâu thẳm không thấy đáy của Phó Nam Cẩm, lập tức cảm thấy một cảm giác áp bách cường đại, không khỏi co rúm về phía sau một chút, thanh âm mang theo sự run rẩy chính mình cũng không phát hiện ra: "... Đúng vậy."


Phó Nam Cẩm nhìn cô ta một lúc lâu, đột nhiên khẽ cười một tiếng: "Nếu Giang Nam là một người trách nhiệm, lại vì cái gì sẽ phản bội Hạ Hề mà cùng cô dây dưa ở bên nhau?"


Ân Hiểu bị vấn đề của hắn làm cho cứng lại, có chút do dự: "Có, có lẽ là thời gian dài liền, liền thấy chán ghét..."


Giang Nam thấy cô ta bất quá mới nói mấy câu đã hoang mang lo sợ, lập tức mất hứng thú, lại bởi vì bản thân hôm nay phán đoán sai lầm, một cỗ bức bội không lý do dâng lên trong lòng.


Lúc này, điện thoại lại nhảy ra một cái tin nhắn, là dãy số xa lạ: 【 Vợ của anh dẫn theo người tới bắt gian, đã đến dưới lầu Ôn Nạp Đức, nhanh chóng đi. 】


*


Chung Huyên lái xe mang theo Hạ Hề tới Ôn Nạp Đức, Hạ Hề không lay chuyển được cô ấy, đành phải gọi điện cho mẹ Hạ, bảo bà đi đón An An.


Trên đường tới Ôn Nạp Đức, Hạ Hề tinh tế suy tư một chút, ngược lại sinh ra một ít hứng thú.


Không có lửa làm sao có khói, chưa chắc đã là vô duyên vô cớ, cô không tin Phó Nam Cẩm sẽ đi thuê phòng, nhưng cũng không có nghĩa là cô tin tưởng tên Phó Nam Cẩm này.


"Huyên Huyên, nếu hiện tại ba mẹ cậu đột nhiên xuất hiện nhét một đứa bé vào trong ngực cậu, nói với cậu đây là con trai của cậu, cậu sẽ làm thế nào?"


"Cậu không cần bản thân mất trí nhớ, liền đem chuyện tương tự đặt lên người người khác." Chung Huyên liếc mắt một cái nhìn ra tâm tư của cô, "Cậu trước tiên hãy lo tốt chuyện trước mắt này đi, lại còn rảnh rỗi nghĩ linh tinh." Thật là hoàng đế còn không vội thái giám đã sốt ruột.


"Cậu trả lời vấn đề của mình trước đã." Hạ Hề không chịu buông tha.


Chung Huyên bất đắc dĩ: "Cậu cảm thấy thế nào chứ? Đó còn không phải là hù chết mình sao, đây khẳng định không phải là con trai của mình, Hạ Hề, mình hiểu cảm giác của cậu, nhưng mà..."


Chung Huyên còn đang blah blah khuyên cô, nhưng tâm tư của Hạ Hề đã đi xa, nhìn đi, đây mới là phương thức lý giải đúng đắn, lúc trước phản ứng của cô ở bệnh viện là bình thường, không có ai đứng trước sự biến hóa lớn như vậy lại có thể thản nhiên đối mặt.


Nhưng mà có một người là ngoại lệ.


Hắn mặt không đổi sắc, bình tĩnh đến cực điểm tiếp nhận chuyện vợ con, mặc dù khôi phục ký ức lúc trước, lại đối với nhà cũ của mình ngậm miệng không nói một câu, cũng chưa từng nhắc đến việc về nhà, một người đàn ông như vậy, tâm tư quá sâu, sâu đến làm người không chạm được đến đáy.


Xuống xe, Chung Huyên lôi kéo Hạ Hề đi về hướng khách sạn, Hạ Hề vội kéo lấy cô ấy: "Cậu đừng vội, chúng ta đi vào cũng vô dụng, Ôn Nạp Đức không phải giống khách sạn khác, chúng ta không có thẻ phòng thì không lên tầng trên được, chúng ta chờ ở chỗ này một lát là được, không cần phải đi vào."


"Chờ một lát?" Chung Huyên trợn ngược mắt, "Cậu có thể không cần trấn định như vậy được