Bối Thiên Lạc nhìn qua Tử Tuyết Lam một cái, Tử Tuyết Lam gặp ánh mắt của Bối Thiên Lạc trong lòng có chút bối rối, nàng đưa tờ giấy cho hắn rồi đứng ở một bên trầm mặc không biết đang nghĩ gì.
Cầm tờ giấy trên tay, Bối Thiên Lạc liếc mắt nhìn qua thoáng qua mấy giây hắn liền hiểu vấn đề, vẻ mặt không biểu hiện ra cảm xúc gì.

Cả đám người nhíu mày nhìn hành động của hai người bọn họ khó hiểu, Vu Tử Dương lên tiếng hỏi: “Tông chủ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Không có tiếp lời y, Bối Thiên Lạc đưa tờ giấy cho y sau đó quay người rời đi.
Đám người lập tức nhìn vào tờ giấy trên tay Vu Tử Dương đang cầm, mấy giây sau đám người nhăn trán, Vu Tử Dương hừ lạnh một tiếng, nói: “Chuyện này còn ra thể thống gì nữa, cái gì mà ra ngoài hít thở không khí một chút.

Các ngươi nghe vậy có được không, đây chính là người mà sư thúc lựa chọn.

Hừ, ngay khoảng thời gian quan trọng lại lựa chọn ra khỏi tông môn, đúng là hồ đồ.”
“Kẻ này liệu có thật sự gánh vác được trọng trách Trấn U Minh, giờ ta có chút nghi ngờ về điều đó.”
“Lời của tông chủ các ngươi quên hết rồi sao, tông chủ sẽ cho chúng ta một câu trả lời, không ai được nói thêm gì nữa!”
Một âm thanh vang lên cắt đứt lời bàn tán của mấy người khác, đám người nhìn sang chủ nhân âm thanh.

Người vừa nói không phải ai khác chính là phong chủ đệ nhất phong – Phong Huyền Lục.
Mấy người khác cũng không nói thêm về vấn đề gì nữa, có vẻ như uy vọng của vị phong chủ này cũng không thể xem thường.

Bên cạnh chứng kiến tất cả thế nhưng tâm trạng của Tử Tuyết Lam bây giờ có chút mê man, nàng không biết tại sao trong thời khắc quan trọng như vậy Nhất Vô Niệm lại lựa chọn đi ra tông môn.


Tử Tuyết Lam trầm mặc đi ra động phủ Nhất Vô Niệm, không có trở về mà đứng đợi Bối Thiên Lạc bởi vì nàng biết hắn đi đâu.

Thông đạo U Minh, một đạo quang mang xuất hiện.
Lăng Không đang đả tọa phát hiện có người đến, lão mở mắt ra.

Đi đến bên cạnh Lăng Không, Bối Thiên Lạc trực tiếp mở miệng hỏi: “Sư thúc, chuyện về Vô Niệm sư đệ ngài đã biết trước rồi phải không?”
Thở dài một tiếng, Lăng Không gật đầu.
“Đúng vậy!”
Bối Thiên Lạc nhìn chăm chú vào Lăng Không, hắn muốn lý do tại sao sư thúc lại để cho Nhất Vô Niệm rời khỏi tông môn trong khoản thời gian này.

Phải biết trên người Nhất Vô Niệm bị dính nguyền rủa, chưa kể nguyền rủa này không đơn giản như bề mặt nó hiện ra.

Mặc dù hắn rất hiểu cho sư thúc, cũng hiểu Trấn U Minh rất cần một vị truyền nhân nhưng không nghĩa hắn có thể dung túng mọi chuyện.
Lần này, sư thúc không thể cho hắn một câu trả lời thuyết phục, hắn cũng không thể giúp Nhất Vô Niệm quá nhiều.

Huyền Đan Tông nhìn thì giống như rất đoàn kết thế nhưng đây cũng chỉ là mặt ngoài mà thôi, không phải thật sự ai cũng lấy lợi ích của tông môn làm đầu.

Nhưng cũng không thể nói cao tầng Huyền Đan Tông tranh đấu nội bộ được, có thể nói một tông môn không có lục đục tranh đua thì không thể phát triển được.
Và nhiệm vụ của tông chủ, cũng chính là hắn cần làm chính là điều phối sao cho cân bằng mọi thứ.

“Ta đã biết hắn sẽ rời đi, Niệm nhi không phải đứa nhỏ.

Hắn đã biết bản thân nên làm gì và không nên làm gì, một khi hắn quyết định đi ra ngoài chắc chắn có lý do của hắn.

Ta là sư tôn của hắn, không thể giúp được gì cho hắn cớ sao lại ngăn cản nó.”
Đối với thái độ của Bối Thiên Lạc, lão cũng đã đoán trước rồi.

Lăng Không rất từ tốn giải thích!
“Sư thúc, người làm như vậy có đáng sao?” Bối Thiên Lạc nhìn thật sâu vào Lăng Không nhẹ nhàng hỏi một câu.
Lăng Không không chút do dự đáp: “Đáng!”

“Sư huynh, chuyện này sư thúc nói như thế nào?” Tử Tuyết Lam đang sốt ruột cuối cùng cũng nhìn thấy Bối Thiên Lạc đi ra bên ngoài, vội vàng độn quang đến bên cạnh hắn hỏi chuyện.
Bối Thiên Lạc liếc qua nàng một cái, chậm rãi nói chuyện: “Sư thúc nói không cần lo lắng, mọi chuyện người đều đã có săp xếp.”
“Là như vậy sao!” Nhận được câu trả lời của Bối Thiên Lạc, Tử Tuyết Lam hơi nhíu mày thầm nói nhỏ một câu.

Mặc kệ Tử Tuyết Lam, Bối Thiên Lạc rời đi.

Hắn cần phải nghĩ làm sao để giải quyết chuyện này, đám phong chủ khác cũng rất để ý chuyện này.

Nghĩ tới việc này, Bối Thiên Lạc không khỏi vuốt trán một cái, xem ra vị trí tông chủ quả thật không dễ làm.

Một nơi cách Huyền Đan Tông khoảng mấy vạn dặm, có mấy thân ảnh mặc y phục màu đen đang mai phục.

Chợt đám người phát hiện điều gì ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên hư không xẹt qua mấy chục đạo quang mang, hai mắt không khỏi nheo lại.

Một tên trong số đó có vẻ như nắm quyền chỉ huy ở đây, chờ đám quang mang trên đỉnh đầu bay đi liền ra lệnh cho thuộc hạ:
“Dùng phi kiếm truyền tin thông báo cho đà chủ biết đám đệ tử của Huyền Đan Tông đi ra ngoài lịch luyện, rất có thể có cao thủ hộ pháp.”
Bên cạnh có mấy thân ảnh gật đầu.
Một tên trong số đó cầm ra một thanh phi kiếm màu đen, thoáng vận chuyện chân nguyên đánh vào phi kiếm lập tức phi kiếm hóa thành một đạo lưu quang bay mất.

Làm xong mấy việc này, mấy người cũng yên lặng rời đi.

Tại một nơi bên trong sơn cốc, nơi đây âm u tràn ngập khí tức rét lạnh.
Nơi đây quanh năm bị sương mù che phủ, tu sĩ một khi tiến vào nơi đây rất có thể sẽ bị lạc mất phương hướng, cuối cùng bị sương mù thi khí ăn mòn chỉ còn xương cốt.

Đi sâu vào bên trong, ở bên trong sơn cốc thấp thoáng một tòa cung điện.

Nếu ai có thể nhìn kỹ thì sẽ phát hiện bên ngoài tòa cung điện có ghi chú hai chữ -- Thập Sát!
Trong đại điện, có mấy chục thân ảnh màu đen đang ngồi ở trong, bất quá trên mặt bọn họ đều bị mê vụ che giấu bởi vậy không thấy được rõ ràng.
Nhưng điều đáng được quan tâm, trên người của bọn họ tỏa ra một loại khí tức chết chóc, pha trộn thêm một chút tà khí băng lãnh, tựa như từ địa ngục đi ra.

Không ai nói chuyện, tất cả dường như đang chờ một ai đó.
Bỗng, ghế đá ở thuộc về vị trí thủ lĩnh vốn bỏ trống đột ngột xuất hiện một thân ảnh, thân ảnh này vừa xuất hiện tất cả người bên trong đại điện đều đứng dậy ngay ngắn.

Thân ảnh vừa tới trên mặt cũng bị che bởi một màn hắc khí, hắn đưa khoát tay nói:
“Tốt, mọi người mau ngồi đi!”
Một người trong đó vẫn đứng, y chắp tay nói: “Đà chủ, chúng ta vừa mới nhận được tin tức gửi về, đám đệ tử Huyền Đan Tông đợt này đi ra lịch luyện đã xuất phát.

Trong đó nghe nói có cả đồ đệ của tông chủ -- Bối Thiên Lạc.

Hắn được gọi là Lang Diệc, vị trí tông chủ đời tiếp theo rất có thể sẽ do hắn gánh vác.”
Đám người nghe được lời này của y, ánh mắt toàn bộ đều sáng lên, có người còn lộ ra một nụ cười nguy hiểm.
“Ha ha, đúng là trời cũng giúp ta.

Đà chủ, ngài nhiệm vụ này cho ta, ta đảm bảo sẽ diệt sạch đám người Huyền Đan Tông.”
“Hừ! La Sát, ngươi cũng quá coi thường Huyền Đan Tông rồi."
Lập tức có một âm thanh quái khí khinh thường phản bác.
La Sát nghe thấy có người phản đối, nhìn đối phương chất vấn: "Ngươi đây là muốn kiếm chuyện với ta sao -- Vong Sát!"
"Ha ha..." Người kia được gọi là Vong Sát cười lạnh không đáp.