“Hai vị, ta có lời muốn nói.”
Đột nhiên Hứa Nghị lên tiếng phá vỡ bầu không khí ở đây, Nhất Vô Niệm nghi hoặc nhìn qua hắn muốn xem đối phương định nói gì nhưng mà thiếu niên kia dường như không có kiên nhẫn đến như vậy, y dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía Hứa Nghị mở miệng nói: “Không có hứng thú!”
Sau đó quay qua Nhất Vô Niệm bình tĩnh nói chuyện: “Ngươi nói không sai, vừa rồi quả thật là do ta suy nghĩ chưa thấu đáo bất quá, hiện tại ta thay đổi rồi người như ngươi chẳng mấy chốc cũng chết mòn ở trong đây mà thôi.”
Nói xong, thiếu niên không nhìn về bất kỳ ai nữa cất bước rời khỏi nơi đây.
Không ai ngăn cản thiếu niên rời đi, chẳng mấy chốc thân ảnh của y đã biến mất khỏi nơi đây.

Bên cạnh Hứa Nghị, vốn im lặng bấy giờ Ninh Tiểu Bạch mở miệng hỏi: “Hứa Nghị sư huynh, chúng ta cứ thế để cho hắn rời đi hay sao.

Người đó…”
Lời chưa nói hết nhưng Hứa Nghị lại rõ ràng điều mà Ninh Tiểu Bạch muốn nói, hắn trầm tu một lát mới lên tiếng: “Chúng ta không đủ thực lực để giữ chân hắn lại, muốn đối phó hắn cần phải báo cho các vị sư huynh, sư tỷ khác nữa.”
Ninh Tiểu Bạch cũng minh bạch điều hắn nói, nhẹ nhàng gật đầu.
Cuối cùng ánh mắt của hai người bọn họ cũng rơi xuống người Nhất Vô Niệm, sau cùng vẫn là Hứa Nghị mở miệng hỏi han:
“Vị thí chủ này chẳng hay có thể dành chút thời gian trò chuyện với bọn ta?”
Nhất Vô Niệm cầu còn không được lập tức đáp: “Không thành vấn đề, vừa hay ta cũng có một chút chuyện muốn hỏi thăm.”
Thấy được Nhất Vô Niệm đồng ý, Hứa Nghị mới thở phào một hơi.
Đối phương tu vi cao hơn hắn rất nhiều, mặc dù hắn không phải quá sợ hãi đối phương nhưng hai bên có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện, cũng là một chuyện tốt.

“Không biết thí chủ xưng hô thế nào? Tiểu tăng gọi là Hứa Nghị, bên cạnh chính là sư muội của ta Ninh Tiểu Bạch.

Chúng ta đều là người của Thiên Phương Tự!”
Phật môn thu nhận đệ tử ban đầu các đệ tử vẫn dùng tên cũ của mình trừ khi trở thành đệ tử chân truyền, đến khi đó chắc chắn sẽ có ngoại hiệu riêng.

Bất quá việc này không có bao nhiêu mâu thuẫn, đối với phật môn mà nói tên chỉ là xưng hô, chỉ có những người có địa vị cao bên trong phật môn mới được ban tên, trở thành một trong những trụ cột chính của phật môn.
Là niềm hi vọng của phật môn.
Về phần những người khác, không có tư cách để dùng.
Đây chính là quy định giới phật môn, nếu nói các vị phật tử trước khi có được ngoại hiệu riêng của mình thì chẳng khác tu sĩ bình thường chút nào.

Nếu khác, phải chăng chính là lối sống, công pháp của bọn họ nhạt nhẽo hơn rất nhiều bởi vì bọn họn gần như sẽ không có tình yêu nam nữ, không thể kết đạo lữ hay nhấm nháp linh tửu, hưởng thụ những điều mà người bình thường có thể làm.
Nhất Vô Niệm hơi ôm quyền tự giới thiệu mình: “Tại hạ -- Nhất Vô Niệm, đệ tử Huyền Đan Tông.”
Hứa Nghị trực tiếp nói vào vấn đề chính, “Không biết Nhất thí chủ tại sao lại có thể vào được đây?”
Đây chính là điều mà hắn muốn hỏi ngay từ đầu, bất quá bởi vì sợ Nhất Vô Niệm mất thiện cảm cho nên sau khi giới thiệu mới lên tiếng hỏi thăm.
Không có quá nhiều bất ngờ trong lòng Nhất Vô Niệm sớm đã biết đối phương sẽ hỏi câu này, hắn không chần chừ mà đáp thẳng thừng: “Không dám giấu hai người, ta cũng không rõ bản thân tại sao lại lạc vào bên trong nơi đây.

Bất quá, bởi vì không có cách nào ra ngoài cho nên mới mạo muội tiến vào bên trong nơi đây mong ngóng có thể tìm được đường ra bên ngoài.”

“Là như vậy sao!” Hai người Hứa Nghị cùng Ninh Tiểu Bạch khẽ trao đổi ánh mắt với nhau, Hứa Nghị khẽ gật đầu coi như đã hiểu sau đó hơi trâm ngâm một lát mới nói:
“Việc này, thực chất mà nói thí chủ đang ở trong khu vực Ma Sơn.

Thườn thì khu vực này không có mở ra nhưng do lần này đang trong đợt lịch luyện, bởi vậy Ma Sơn mới xuất hiện.

Về phần thí chủ bị cuốn vào Ma Sơn chỉ sợ tiểu tăng cũng không rõ ràng, bất quá thí chủ yên tâm, chỉ cần thí chủ vượt qua được tam tầng trong đây liền có thể có cơ hội đi ra ngoài.”
— QUẢNG CÁO —
Event
“Tam tầng, vậy trong đây có bao nhiêu tầng?” Nhất Vô Niệm tò mò hỏi ngược lại một câu.
Hứa Nghị trao đổi ánh mắt với Ninh Tiểu Bạch, ngay khi hắn cho rằng việc này không dễ tiết lộ thì tiểu ni cô bên cạnh đã lên tiếng trả lời:
“Tịnh Quang Ma Sơn tổng cộng có chín tầng, mỗi một tầng đều có ma khí, càng lên cao ma khí đè ép càng thêm khủng bố.

Hơn nữa, mỗi một tầng đều sẽ có yêu ma tồn tại, tịnh hóa được yêu ma càng nhiều thì phật lực càng mạnh, đạo tâm càng thêm kiên cường.
Ma Sơn cực kỳ đặc thù, sơn mạch được vây bởi một phiến thiên địa kỳ dị, hình dáng có chút giống với bảo tháp, một tầng lại một tầng.

Chưa hết, ta nghe nói tầng cao nhất đạt tới một vạn thước, bên trong còn có yêu ma cấp bậc Hư Thần tồn tại.”

Hứa Nghị bất đắc dĩ nhìn Ninh Tiểu Bạch bất quá cuối cùng cũng chỉ có thể lắc đầu mà thôi, đưa ánh mắt nhìn sang Nhất Vô Niệm rồi hỏi: “Mặc dù Nhất thí chủ nói không may tiến nhập Má Sơn, nhưng trước đó không biết thí chủ đi vào phạm vi của Thiên Phương Tự, phải chăng có việc gì?”
Câu hỏi này rất sắc bén, nếu như Nhất Vô Niệm có ý đồ khác chỉ sợ hai người này sẽ gặp chuyện không may, thế nhưng Hứa Nghị lại mở miệng hỏi đã cho thấy y rất tự tin.

Không dám nói có thể đánh gục Nhất Vô Niệm nhưng trốn thoát chắc hẳn không thành vấn đề.
Mà Nhất Vô Niệm lại không có suy nghĩ phức tạp, hắn đơn thuần coi câu hỏi của Hứa Nghị chẳng qua là một câu hỏi bình thường mà đối đãi.
“Chuyện là thế này, lần này đi tới Thiên Tâm Châu chủ yếu là muốn bái kiến một vịtiền bối bên trong Thiên Phương Tự.

Mà chưa tới được Thiên Phương Tự đã gặp phải chuyện này, cho nên ta cũng không biết phải làm sao.

Bất quá cũng may gặp được hai vị nếu không thì ta vẫn còn quanh quẩn không biết như thế nào mới có thể đi ra được.”
“Vậy ba người chúng ta tổ thành đội ngũ được hay không? Mặc dù phật môn cũng không cấm các thế lực khác đi vào Ma Sơn, thế nhưng tu sĩ lần đầu tiếp xúc với ma khí khó tránh khỏi không thích nghi được.

Ta cho rằng Nhất thí chủ nên đi cùng chúng ta, ít nhất thì cũng có thể dẫn lối chỉ đường một, hai!”
Ninh Tiểu Bạch tiến lên phía trước một bước, hai tay chắp trước ngực mở miệng đưa ra ý kiến.

Bất quá đôi mắt thì có vẻ trông chờ nhìn về phía Nhất Vô Niệm hơn là bên cạnh nàng – Hứa Nghị sư huynh.
Đối với hành động của nàng, Hứa Nghị cũng không biết nói thế nào.

Dù sao… sư tôn của nàng cũng là một vị nắm giữ địa vị vô cùng lớn, hắn cũng chỉ biết lắc đầu mà thôi, đối với tính tình của vị sư muội này Hứa Nghị cũng chỉ có thể chiếu cố hết sức.


Về phần còn lại… tùy phận!
Đương nhiên đã có người nguyện ý dẫn đường Nhất Vô Niệm mừng còn không được cớ sao lại từ chối, thế là ba người bọn họ trở thành một đội ngũ tạm thời.

Vừa đi, Nhất Vô Niệm vừa hỏi:
“Kẻ vừa rồi là ai vậy, các ngươi có quen sao?”
Đột nhiên bị Nhất Vô Niệm nhắc tới, hai người Hứa Nghị cùng Ninh Tiểu Bạch trừng mắt nhìn nhau thầm nói một câu, “Không ổn!”
Nhất Vô Niệm không hiểu chuyện gì chỉ biết cấp tốc đuổi theo phía sau, mặc dù cũng rất muốn hỏi nhưng hắn cũng biết phân tấc nên đành im lặng đuổi theo phía sau.

Một đường đi trải qua không ít yêu ma, mà hai người kia cũng đã bình tâm trở lại đối với Nhất Vô Niệm lên tiếng cảm tạ:
“Đa tạ Nhất thí chủ trợ giúp, vừa rồi thật sự rất xin lỗi.”
Hứa Nghị chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt ngượng ngùng áy náy nói với Nhất Vô Niệm.
Mấy chuyện này hắn cũng không có để trong lòng, nhìn dáng vẻ của bọn họ cơ bản phải thích nghi với ma khí bất quá Nhất Vô Niệm thì khác.

Cả ngưởi của hắn được bao phủ bởi một luồng kiếm ý vô hình, tất cả ma khí đều bị chăn sở bên ngoài và đây cũng chính là lý do hắn có thể dễ dàng di chuyển bên trong đây như vậy.
Không để ý mấy chuyện này không có nghĩa là Nhất Vô Niệm không nổi lên tâm tư tò mò, bất quá hắn ngược lại là không có nói chuyện.

Dường như cảm nhận được điều đó, Hứa Nghị cùng Ninh Tiểu Bạch hai mặt nhìn nhau cuối cùng mở miệng nói:
“Thật ra chuyện này cũng không tốt đẹp để nói, nhưng mà Nhất thí chủ đã muốn nghe vậy thì chúng ta cũng không ngại tiết lộ một hai.”.