Thích Như Long thường ngày rất thích theo các vị đại sư trong phật tự thiền tu, tĩnh tâm cho nên đối với những vị đệ tử khác khá là không quen.

Bất quá việc này cũng không ảnh hưởng tới việc hắn nhận biết mọi người.

Có thể nói, đa số đệ tử ưu tú cùng thế hệ hắn đều nhớ kỹ.

Bất quá, người trước mắt có vẻ như chưa từng gặp bao giờ!
Bỗng hình ảnh trên ngọc bội phát sáng, dường như có số liệu vừa mới thay đổi.
“No1: Bạch Cửu Dương – 9606 tịnh quang”
Một chưởng ấn vừa rồi vỗ xuống thế mà thu về hơn một ngàn tịnh quang!
Lúc này, hắn nào không biết đối phương chính là ai?
Kẻ này chính là người hắn vừa mới nhắc tới -- Bạch Cửu Dương!
Nhớ lại những dấu ấn trên mặt đất mà hắn từng thấy ở mấy tầng dưới trong lòng Thích Như Long hít vào một hơi, như vậy đã quá rõ ràng.

Những vết tích đó không phải thứ gì khác chính là chưởng ấn mà kẻ trước mắt hắn gây ra, hơn nữa nhìn qua đối phương còn rất lạnh nhạt.
Thật giống như chuyện này không đáng nhắc tới.
Nghĩ tới điều đó, đột nhiên trong lòng Thích Như Long không hiểu xuất hiện một cỗ chua xót.
Kẻ này thật sự quá kinh khủng!
Mà lúc này, Bạch Cửu Dương chỉ nhàn nhạt nhìn qua Thích Như Long sau đó lập tức quay lưng ngự khí phi hành rời đi.

Phát hiện đối phương có ý định rời đi Thích Như Long có chút do dự, vốn hắn còn muốn tiến lên chào hỏi một phen nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của y, bước chân hơi ngừng lại, khóe miệng cũng thu liễm.

Từ nhỏ tới lớn Thích Như Long một mực sinh hoạt tại Thiên Phương Tự, đối với hắn mà nói chuyện của phật tự cũng chính là chuyện của hắn.
Bên trong phật tự đôi khi cũng không tránh khỏi tranh đấu, đã không ít lần Thích Như Long đứng ra giải quyết sự việc.

Dần dần uy vọng của hắn bên trong Thiên Phương Tự cứ thế nâng cao, đến hiện tại hắn chính là người đứng đầu trong thế hệ trẻ của Thiên Phương Tự.

Mặc dù như thế nhưng Thích Như Long cũng không có trở nên bành trướng, hắn một mực đối tốt với các vị sư đệ, kính trọng sư tỷ.
Nhân duyên của Thích Như Long trong Thiên Phương Tự khó ai sánh được, ngay cả các vị cao tầng khác đối với hắn cũng hòa ái không ít.

Tu hành bên trong phật tự dù không dài nhưng cũng không ngắn, đối với Thích Như Long mà nói cũng là những ngày tháng trải nghiệm chân thật.
Con mắt nhìn người tương đối chuẩn xác!
Ngay khi liếc qua đôi mắt của Bạch Cửu Dương trong lòng của hắn đã cảm nhận được một tia tà tính, bất quá khi đó chỉ cho rằng đối phương chưa dứt khỏi trạng thái chiến đấu.

Như vậy cũng không có gì phải để ý, nhưng bất chợt hắn nhìn thấy trên mi tâm của đối phương có khắc họa một cái ấn ký, đến khi hắn nhìn rõ thì cả người đều chấn động!
Đến lúc này, Thích Như Long đã mường tựa được lai lịch của đối phương là ai rồi.
Chỉ là một cái chớp mắt mà thôi thân hình của Bạch Cửu Dương đã biến mất, nhìn chằm chằm phương hướng mà đối phương vừa đi Thích Như Long hơi nhíu mày.
“Kẻ đó muốn leo lên tầng tiếp theo!”
Thời gian trôi qua không đến bao lâu đối phương đã muốn vượt lên tầng 5!
Ngay khi Thích Như Long muốn phi hành đuổi theo, hắn cần phải làm rõ mới được.


Nếu như đối phương thật sự là tội đồ của phật tự hắn không ngại sử dụng hết thủ đoạn để thông báo cho các đệ tử khác, dù sao thân phận của đối phương quả thật có chút dọa người.
Bạch Cửu Dương, hóa ra là người đó.

Lần trước không có cơ hội trông thấy sự quật khởi của ngươi, lần này coi như cũng đã mở mang tầm mắt.

Trước đó, Thích Như Long mặc dù nhập môn trước Bạch Cửu Dương thế nhưng khoảng thời gian huy hoàng của Bạch Cửu Dương thì hắn đang rơi vào tâm kiếp.

Lần đấy không hề biết tới sự hiện diện của đối phương cho nên khi gặp liền không nhận ra được, khi đó hắn còn tiếc nuối một vị ưu tú phật tử lại sa vào ma đạo.
Giờ đây gặp được,hắn mới nhận ra một điều, lời đồn bên trong phật tự không có nói quá.

Sớm biết thiên phú Bạch Cửu Dương cực kinh khủng, nhưng chạm mặt mới rõ ràng kinh khủng tới mức nào.

Thường ngày, Thích Như Long đọc không thiếu những điển tịch cố sự của Thất Nguyệt đại lục, bên trong đó nhắc tới không ít những vị đại năng từ nhỏ yếu đuối sau đó quật khỏi trở thành những tồn tại bậc nhất của đại lục.
Một bước chạm tới vũ hóa phi thăng, xé rách không gian tiến vào Tiên giới.
Cộng thêm việc Bạch Cửu Dương nắm giữ thể chất Thiên Phật cũng có thể để bản thân nhập ma, mặc dù bên ngoài không nói gì nhưng trong lòng lại cực kỳ xem thường Bạch Cửu Dương.

Nắm giữ thể chất thì ngon à?
Vẫn nhập ma đấy thôi.

Chính vì như vậy mà trong nội tâm Thích Như Long có phần xem nhẹ thể chất Bạch Cửu Dương.

Trong lúc hắn đang chìm đắm vào những dòng suy nghĩ, phía trước đột nhiên truyền tới âm thanh ba động.

Thích Như Long nhíu mày, thân hình thoáng cái biến mất điểm nhẹ mấy lần liền đứng vững tại một đỉnh sơn thạch chọc trời.

Ngay khi nhìn rõ được phía trước xảy ra chuyện gì, đập vào mắt của hắn chính là một đạo long ngâm, tiếng vọng của long ngâm kinh thiên động địa, chỉ thấy chín đầu hư ảnh Hắc Long nhàn nhạt quay quanh thân thể Bạch Cửu Dương, dù đứng xa nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được cỗ khí tức chấn động kia.
Tiếng vọng của long ngâm?
Đây chẳng phải là…
Thứ tồn tại trong truyền thuyết.
Là tuyệt kỹ hay là thần thông của hắn.
Dù là thứ gì thì chín đầu hắc long kia tỏa ra khí thế đúng là khó lường, xung quang bọn chúng tỏa ra hắc khí nhàn nhạt, hơn nữa điều quan trọng nhất chính là, chín đầu hư ảnh hắc long kia mặc dù nhàn nhạt không chút ngưng thực, thế mà khiến cho Thích Như Long cảm giác như tụi nó có sinh mệnh, vô cùng hắc ám.
Thế nhưng đối phương cũng chỉ là Thiền Sư mà thôi, cớ sao lại đánh ra được loại phật pháp ảo diệu như vậy.
Phật đạo bọn họ tu luyện chính là phật lực, hệ thống tu hành có chút khác biệt so với tu chân giả.

Nếu như nói tu chân giả phân chia cấp bậc là: Luyện Khí – Trúc Cơ – Kim Đan – Nguyên Anh- Hư Thần….
Vậy thì đối ứng với phật đạo bọn họ sẽ là: Sa di, Khai linh, Pháp Sư, Thiền Sư( đại sư), Luật Giả, Khổ Hạnh Tăng…
Sa di là cấp độ phàm nhân bước vào phật môn, cảnh giới này bất kỳ ai cũng có thể đạt được.

Tại cấp độ này phật môn chủ yếu chính là chỉ dạy bọn họ học cách trở thành một vị phật tử, cùng với những tri thức cơ bản.

Sau đó, phật môn mới triển khai bước tiếp theo.
Đó chính là Khai Linh!

Các vị Pháp Sư bên trong phật tự sẽ đích thân dẫn dắt bọn họ nhập môn, chỉ khí bên trong bọn họ khai mở ra “Linh” thì mới có thể chân chính trở thành một vị phật tử.

Nói chính xác chính là có duyên với phật môn.
Nhìn qua thì có vẻ không khác tu chân là mấy, khi mà tại bước này cũng chính là chú định người đó liệu có duyên với tu hành hay không.

Nếu nói tu chân quan trọng chính là tiên căn, hay còn được gọi là linh căn.

Vậy thì phật môn bọn họ cần chính là phật căn!
Xét một khía cạnh nào đó thì phật căn cũng tương tự như linh căn, bất quá có phật căn thì chưa chắc cần linh căn nhưng người nắm giữ phật căn phần lớn đều là có linh căn.

Có thể nói linh căn cũng là yếu tố khá quan trọng.
Cảnh giới Khai Linh của bọn họ tương đương với Luyện Khí của tu chân giả.
Bởi vậy cảnh giới của Bạch Cửu Dương trước mắt cũng chỉ là Kim Đan Kỳ mà thôi, chính vì thế Thích Như Long mới ngạc nhiên.
Bất quá mặc kệ trong lòng Thích Như Long có bao nhiêu mối suy tư, câu hỏi thì Bạch Cửu Dương cũng không quan tâm.

Long ngâm vẫn cứ tiếp tục vang vọng khắp bốn phương tám hướng, uy nghiêm không thể xâm phạm.
“Ầm ầm ầm!”
Cửu Thiên Hắc Long chỉ là những hư ảnh nhàn nhạt nhưng khí tức tản mát ra uy nghiêm đến lạ thường, giống như chín tôn thần long, dưới lực lượng của nó, đạo môn của tầng thứ 5 đã mở ra!
Ngay sau đó, Bạch Cửu Dương trực tiếp bước vào bên trong đạo môn.

Note: Đuối quá mn, không biết ra nổi chương không -.-.