Phong Vân khinh bỉ nhìn Vũ Hạo nói :
" Tuổi còn trẻ thậm chí còn là tán tu mà đã đạt tới Kim Đan , xem ra cơ duyên cùng ngộ tính không tồi.

Nể tình ngươi tới một bước này không dễ , giao hết toàn bộ tài sản trên người ra đây bằng không đừng có trách vì sao hoá thành tro bụi.

"
Chỉ là ngay khi gã vừa mới nói xong, liền thấy Vũ Hạo trong khoảnh khắc đã xuất hiện trước mặt, Phong Vân chấn động, còn chưa kịp né tránh, đã bị một quyền kích ngay bụng, đánh văng ra ngoài.

Một quyền này của Vũ Hạo lực đạo khống chế rất tốt, cũng chỉ khiến cho Phong Vân hôn mê mà thôi, để còn tra khảo.
Mặc dù tên này tu vi Kim Đan Trung Kì hơn Vũ Hạo một tiểu cảnh giới.

Nhưng vậy thì sao chứ , đại gia khi Trúc Cơ một mình đã diệt một đội quân 10 Kim Đan.

Đừng nói đến bây giờ cậu đã là Kim Đan sơ kì ...
Nào ngờ Phong Vân kia tuy bị đánh bay, nhưng lại cũng không sao mà hoàn hảo vô hại, chỉ là sắc mặt có chút khó coi.

Không để cho hắn có cơ hội phản kích, Dạo Bước Thời Không thực hiện Vũ Hao lại xuất hiện trước mặt, vỗ lên vai hắn, làm cho phân nửa thân thể của hắn bị chôn vùi quá nửa vào trong đất cứng.
Phong Vân tuy ỷ vào dị năng thiên bẩm không bị thương, nhưng biểu hiện lực lượng của Vũ Hạo tuy thực sự là Kim Đan Sơ Kì nhưng con mẹ nó sao lại mạnh như vậy cơ chứ.

Phong Vân trong lòng biết đã đá nhầm thiết bản, không dám đối địch, lay chuyển thân thể, hóa thành một con Chồn màu xanh, thuận thế chui xuống đất, muốn tẩu thoát.
" Yêu tộc sao ??? " Nhìn một màn biến hoá của Phong Vân, Vũ Hạo quả thực cảm thấy hơi kinh ngạc .
Đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến một vị yêu tộc chân chính.

Mặc cho dù đã đọc qua vô số tiểu thuyết hay cổ tịch nhưng trăm nghe không bằng mắt thấy.

Quả nhiên vùng đất An Nam này không tầm thường chút nào , phải biết ba vùng Thượng Trung Hạ Du chỉ tồn tại đúng một chủng tộc duy nhất đó chính là Nhân tộc.

Không hề có bất kì một chủng tộc nào khác chung sống , ...
Qua đây Vũ Hạo có thể có một chút suy đoán đó chính là ở vùng đất An Nam này chủng tộc hẳn sẽ vô cùng phong phú không chỉ có một mình Nhân tộc ...
Bất quá tất thảy suy nghĩ chỉ diễn ra trong một ý niệm , nhìn Phong Vân đang điên cuồng đào đất chạy trốn.


Vũ Hạo mỉm cười rực rỡ trầm giọng nói ...
" Chạy được sao ???? "
" Mộc Thần Biến _ Vạn Mộc Phá Cửu Thiên " tóc đen hoá xanh Lục , trên người bạch y hoá thành một bộ trọng giáp màu ngọc bích vô cùng kiên cố .
" Vạn Mộc Trói Buộc " hai bàn tay kết ấn rồi đập mạnh xuống lòng đất .
Con Chồn , Vân Phong kia còn chưa đào được xa, bỗng nhiên cảm thấy đất rung núi chuyển, đất đá chung quanh đều nổ tung ra, bản thân cũng bị một luồng lực lượng cực lớn chấn bay ra giữa không trung, còn chưa kịp hạ xuống, đã bị vô số dây leo, dễ cây to lớn cuốn lấy tứ chi giam cầm lại.
Phong Vân vội vàng hô lên tiếng người, lắp bắp kinh hãi nói :
" Ta thật có mắt như mù mới đắc tội tới đạo hữu , nể mặt Quỷ Mẫu xin các hạ tha cho Phong Mỗ một mạng "
" Bản thể của tên này là Phong Ly, Thái Cổ dị thú, lửa đốt không chết, đao phương bất nhập, đánh như là đánh túi da.

Dùng chùy đánh vào đầu mấy ngàn cái mới chết, nhưng chỉ cần có gió vào miệng là lập tức sống lại.

Chỉ có cách bịt mũi miệng của nó thì mới giết được ".

Như Ý chậm dãi nói ra lai lịch cùng điểm yếu của Phong Vân .
Vũ Hạo hơi nhếch lên , chậm dãi nói lại những gì mà Như Ý vừa mới nói ra cho mình với Phong Vân .
Phong Vân nhìn gia hoả mặt trắng này lại có thể khám phá ra lai lịch cùng điểm trí mạng của hắn, trong lòng càng thêm kinh hãi.
" Đao Phương Bất Nhập , Lửa Đốt Không Chết mà cần phải bịt mồm bịt mũi mới chết sao , thật phiền phức ...!vậy nếu như Thôn Phệ toàn bộ thân thể , lấy đi toàn bộ tu vi của ngươi thì sao nhỉ ? " Vũ Hạo lộ vẻ dữ tợn nhìn Phong Vân trầm giọng nói .
Thôn Thiên Quyết hơi vận hướng về phía Phong Vân mà sử dụng.

Phong Vân vừa nghe, vừa cảm thấy toàn thân như bị một loại hấp lực cường đại đang chậm dãi thôn phệ bản thân.

Vội vàng cầu xin tha thứ, Vũ Hạo thấy hắn đã khuất phục bèn nói:
" Chỉ cần ngươi giao ra linh hồn bổn nguyên, nhận ta làm chủ, ta có thể tha mạng cho ngươi "
Thực tế Vũ Hạo quả thực cũng không có ý định diệt cái con Chồn này, hết thảy chỉ là hù dạo để cho nó quy thuận mình mà thôi.

Trước mắt đối với An Nam này một chút cũng không biết, nên cần phải có thông tin tình báo tường tận.
Quả thực tới bước đường cùng thế này Phong Vân không thể nào mà không chấp nhận yêu cầu giao ra linh hồn bổn nguyên cho Vũ Hạo.
Từ miệng Phong Vân, Vũ Hạo rốt cuộc đã hiểu được tình huống đại khái của An Nam.
Trong ký ức của Phong Vân, cũng không biết An Nam này tồn tại từ khi nào, cũng không biết chủng tộc của hắn cùng đại đa số những chủng tộc khác ở đây sinh sống từ bao giờ.

Bản thân gã cũng chỉ là hậu bối thế hệ sau cho nên rất nhiều Lịch Sử lâu đời ngày trước hắn quả thực không hề biết.


Mà quả thực đối với bản thân gã thì việc tìm hiểu cũng chẳng cần thiết , bởi vì đối với gã mà nói ở An Nam được coi là nơi tồn tại duy nhất .
Ở đây chủng tộc đa dạng rất nhiều , ngoài Nhân Tộc ra thì còn có rất nhiều chủng tộc khác như : Lạc Hồng tộc , Thuồng Luồng tộc , Kim Ngưu tộc , ....
Nơi đây chủng tộc đa dạng nhưng việc phân chia mạnh yếu theo từng khu vực quả thực không khác gì ở bên ngoài là bao.

Cụ thể như ở An Nam chia làm ba khu vực gọi là ba vành đai .
Lần lượt là Thần Châu , Linh Châu và Phàm Châu.

Nơi ở hiện tại của Vũ Hạo chính là nơi yếu nhất trong ba vùng đó là Phàm Châu.

Mỗi một Châu được phân cách bằng một vành đai , được dựng lên từ những toàn thành cao và dài sừng sững.

Tuy nhiên phân chia như vậy không có nghĩa là phạm vi lãnh thổ của các Châu sẽ bằng nhau .
Ví dụ như Phàm Châu được coi là vùng yếu nhất nhưng lại có diện tích lớn nhất.

Lớn gấp đôi Linh Châu và gấp 6 lần Thần Châu, tuy diện tích rộng nhưng lượng tài nguyên là vô cùng nghèo nàn cho nên Phàm Châu qua lời kể của Phong Vân được ví như là " Khu Tị Nạn " .
Khoé miệng Vũ Hạo hơi dật dật , moẹ nó chứ sao số mình luôn phải bắt đầu từ dưới đáy xã hội nhỉ ???
Chưa hết ngoài những thế lực hùng mạnh ra , ở An Nam còn thờ tụng vô số Tín Ngưỡng khác nhau.

Ví dụ như Quỷ Mẫu mà Phong Vân đang đi theo cũng là một trong những tín ngưỡng tồn tại ở An Nam.

Ngoài ra còn vô số những tín ngưỡng khác nhưng Phong Vân quả thực không quá quan tâm.

Bởi vì theo như quy định mỗi một người chỉ có thể đi theo đúng 1 loại tín ngưỡng mà mình lựa chọn mà thôi .
" Được rồi , nãy ngươi nói là ngươi đang có ý định đi đâu đó " Vũ Hạo sau khi tiêu thụ lượng thông tin mà Phong Vân cung cấp lúc này mới trầm giọng nói .
" Thuộc Hạ định tiến tới đó chính là Quỷ Khâu.

Đây là nơi tập chung thường niên của các môn hạ của Quỷ Mẫu.

Khi tới nơi đây mỗi người sẽ được phát mỗi người một nhiệm vụ hoặc là lập thành một đội để làm nhiệm vụ " Phong Vân cung kính đáp .

" Nhiệm Vụ sao ? " Vũ Hạo lộ vẻ nghi hoặc.
" Đúng vậy , một khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ được Quỷ Mẫu chúc phúc cùng với đó là kèm theo vô số tài nguyên cùng đãi ngộ khác nữa.

" Phong Ly nhanh chóng giải thích .
" Quỷ Mẫu chúc phúc ? Là sẽ được những lợi ích gì ??? " Vũ Hạo một lần nữa lộ vẻ nghi hoặc.

Hiển nhiên kiến thức ở nơi này quá mới mẻ với cậu.
" Thuộc Hạ cũng không biết , chẳng giấu gì ngài đây là lần đâu tiên mà ta tham dự.

Cho nên hết thảy những điều kia cũng chỉ là do ta nghe ngóng được mà thôi " Phong Vân thật thà nói .
" Được rồi, giờ ngươi dẫn đường.

Chúng ta sẽ đến Quỷ Khâu một chuyến " Vũ Hạo trầm giọng phân phó .
Phong Vân giờ đây cũng rất cung kính nghe lệnh , dù sao linh hồn bổn nguyên của mình bị đối phương thu giữ.

Sống chết cũng chỉ trong một ý niệm cho nên hắn cũng chẳng có ngu đâu mà phản kháng những yêu cầu của Vũ Hạo.
Cả hai rất nhanh liền nhanh.

Chóng rời đi ...
...
Khả năng ngự phong của Phong Vân rất tốt, ngoài ra năng lực giao tiếp cũng không tệ.

Tên này thuộc kiểu người khinh yếu sợ mạnh, cho nên hai người trên đường đi không gặp cản trở nào quá lớn.

Mà thật sự có đụng tới vài kẻ ngứa mắt đến quấy nhiễu, cũng bị Vũ Hạo đánh cho chạy không kịp.
Qua một khoảng thời gian dài khiến cho Vũ Hạo đã hấp thu, chuyển hóa được rất nhiều linh khí lực lượng cũng đã khôi phục không ít.

Mật độ Linh Khí nơi đây dày đặc hơn Hạ Du rất nhiều cho nên Thôn Thiên Quyết trở nên rất có đất diễn.

Điều Vũ Hạo mong chờ đó chính là ở Phàm Châu linh khí đã được tính như là nồng đậm như vậy rồi mà vẫn bị coi là Khu Tị Nạn.

Không biết ở Linh Châu hay Thần Chân sẽ là cái dạng gì ...
Tôn Bảo cũng đã tỉnh dậy từ lâu , con hàng này vẫn một mực ngồi trên vai của Vũ Hạo.

Bởi vì hiện tại chưa có nơi trú ngụ thích hợp như Bá Vương Điện.

Cho nên Vũ Hạo cũng chưa vội mà đưa Hoả Nhãn Kim Tinh cho Tôn Bảo luyện hoá .

Địa Hình ở Phàm Châu chủ yếu là đồi núi và rừng rậm , thành thị nơi có người sinh sống chỉ lác đác đếm trên đầu ngón tay.

Ở An Nam cũng có vô số phàm nhân sinh sống , suy cho cùng không phải ai sinh ra cũng có năng khiếu dị bẩm , cũng có linh căn để bước lên con đường tu hành .
Đi suốt năm ngày trời, cuối cùng cả hai người một khỉ cũng đã tiến gần tới phạm vi của Quỷ Khâu.

Nơi đây là một ngọn núi màu xanh đen, có sương mù quanh năm bao phủ, có vẻ hết sức quỷ dị, quả nhiên là cảnh xứng với tên.
Hai người dừng ở phía chân núi Quỷ Khâu, Vũ Hạo thấy Quỷ Khâu kia bố trí cũng có vài phần quy mô, thầm gật đầu cảm thán.

Vì một lý do nào đó mà hộ vệ sơn môn nhận ra Phong Vân nên cho qua, nhưng ngăn cản người lạ là Vũ Hạo lại.
Vũ Hạo thầm kinh ngạc, chỉ là hộ sơn thôi mà cũng là Kim Đan Hậu Kì.

Với tu vi bậc này mà ở Hạ Du thì không phải là thích đi ngang đi dọc như nào thì tuỳ ý sao.

Đâu phải như ở đây cũng chỉ là một lâu la canh cửa như vậy ...
Phong Vân vội nói người này là bạn tốt của hắn, đặc biệt đến đầu nhập làm môn hạ Quỷ Mẫu.

Sau một phen công phu miệng lưỡi của mình Phong Vân cuối cùng cũng đã thuyết phục được.

Hộ vệ thấy Vũ Hạo tu vi thấp kém, lại có Phong Vân cam đoan nên cũng không ngăn trở mà để cho hai người thông qua.
Theo như Vũ Hạo thấy chỉ cần là có lòng quy thuận là môn hạ của Quỷ Mẫu thì bất kể là giàu nghèo hay mạnh yếu đều được chấp thuận hết.

Nhưng bất quá luật lệ là như vậy nhưng định kiến về mạnh yếu vẫn biểu thị rõ ràng trên gương mặt của đám gia hoả này khi nhìn về phía Vũ Hạo.
Dọc đường hai người gặp qua một ít môn hạ khác, theo sự quan sát của Vũ Hạo thì phần lớn đều có tu vi Nguyên Anh trở lên.

Kim Đan quả thực chỉ lác đác vài người , quả thực một màn này khiến cho Vũ Hạo cũng phải cảm thán.

Ánh mắt khinh bỉ của đám người khi nhìn về phía mình cũng không phải là không có lý do.

Bởi vì số lượng Kim Đan tuy ít nhưng hầu như đều là Kim Đan Trung Kì trở lên .
Với tu vi Kim Đan Sơ Kì của mình hiện tại theo như Vũ Hạo thấy thì quả thực là không có ai ...!Tuy Phong Vân tu vi không cao, nhưng ngày thường hết sức thông minh, lại có nghệ thuật giao tiếp vô cùng tốt, nên cũng với môn hạ khác có quan hệ rất tốt.

Chỉ có điều tại thế giới này lực lượng là trên hết, cho nên cũng không được mọi người quá coi trọng .
Không lâu sau, có một vài thị nữ tiến đến, mời Vũ Hạo cùng Phong Vân tới đại sảnh.

Mà trên thực tế là mời toàn bộ mọi người , Vũ Hạo cùng Phong Vân cũng chỉ được coi là bao gồm trong đó mà thôi .....