Màn đêm yên tĩnh bao trùm lên vạn vật.

Hồ Thục mơ mơ màng màng mở mắt tỉnh dậy, nàng khẽ đảo một vòng quan sát cảnh vật xung quanh.
" Ưm "
Có lẽ vẫn còn do ảnh hưởng bởi một chút rượu cho nên đầu nàng quả thực lúc này có hơi choáng.

Nàng vội vã kiểm tra lại y phục thấy vẫn nguyên vẹn bình thường mới thở ra một hơi, cố lục lọi lại ký ức xem mình đã làm gì từ lúc nhậu nhẹt say sưa với Vũ Hạo đến bây giờ nhưng hầu như không nhớ được gì thêm.
" Tỷ tỉnh rồi à !!! " Vũ Hạo đang ngồi xếp bằng ở một góc tường cùng với Tôn Bảo thấy Hồ Thục đã tỉnh liền liên tiếng hỏi thăm .
" Làm phiền đệ rồi !!! " Nhìn thấy Vũ Hạo đang ngồi xếp bằng ở góc tường , trong lòng cũng dâng lên chút hảo cảm đối với cậu .
Nàng phải thừa nhận rằng từ khi phu quân nàng qua đời cho tới nay , nàng chưa từng tiếp xúc với bất kì nam nhân nào mà không có chút phòng bị như vậy ...
" Sủng vật của đệ nhìn qua cũng không hề tầm thường " Hồ Thục ngồi trên giường kinh ngạc nhìn Tôn Bảo .
Lúc này đây Tôn Bảo đang khoanh chân xếp bằng , hai chân khoanh lại ngồi lơ lửng trên Cân Đẩu Vân.

Trên thân tản phát ra kim quang rực rỡ trông vô cùng bất phàm ...
" Con khỉ này có tên là Tôn Bảo , là chiến hữu của đệ , không phải sủng vật.

" Vuc Hạo mỉm cười lắc đầu phủ nhận nói .
Trên đời làm gì có ai dám thu một trong hỗn thế tứ hầu làm sủng vật cơ chứ.

Và hơn hết từ trước đến nay Vũ Hạo cũng chưa bao giờ coi Tôn Bảo là sủng vật.

Đoạn đường đến với vùng đất mới lạ đầy lạ lẫm này , có thêm một người bạn đồng hành như Tôn Bảo cũng khiến cho Vũ Hạo cảm thấy bớt cô đơn hơn nhiều.
" Thì ra là vậy !!! " Hồ Thục đáp lời coi như đã rõ câu trả lời .
Bầu không khí hơi lâm vào trầm lặng , cô nam quả nữ ở chung một phòng.

Lại còn ở trong đêm hôm khuya khoắt thế này , không khỏi khiến cho cả hai có chút lúng túng .
" Đệ có biết một số phương pháp làm cho người khác dễ chịu hơn sau khi tỉnh rượu.

Tỷ muốn thử một chút hay là không ...!" Vũ Hạo lên tiếng phá tan đi sự lúng túng này .
" Được, vậy lại phiền tới đệ rồi " không biết do ma xui quỷ hờn như thế nào mà Hồ Thục ứng tiếng ngay khi Vũ Hạo dứt lời không chút suy nghĩ .
Vũ Hạo xoa xoa bàn tay, hai tay nhanh chóng để lên hai vùng thái dương của Hồ Thục.

Ở trong tư thế này , không thể không tránh khỏi việc bốn mắt chạm nhau.


Không thể không nói mắt của Hồ Thục rất to và đẹp , đôi mắt long lanh, nhưng trong đôi mắt đó Vũ Hạo có thể cảm nhận được một sự đượm buồn, cô đơn ở trong đó .
Vũ Hạo vội vã thu liễm tâm tư, tập trung vào việc truyền nội lực vào Thái dương huyệt đả thông kinh mạch cho Hòi Thục, nội lực truyền vào mạch máu ép hết chất cồn còn sót lại ra ngoài.
“ Ưm ...!, ấm áp quá, thật dễ chịu.


Hồ Thục cảm thấy một cỗ nhiệt lưu ấm áp dễ chịu truyền vào não bộ, tiến đến đâu dễ chịu đến đấy, không kìm được nên la lên sung sướng.
" Tiếp theo tỷ nằm úp xuống giường để đệ matxa cho tỷ " Vũ Hạo nhẹ giọng nói
Mặc dù không biết cái từ " matxa " có nghĩ là gì nhưng Hồ Thục vẫn ngoan ngoãn như chú mèo con mà làm theo lời Vũ Hạo nói.
Bàn tay to lớn của nam nhân ôn nhu di chuyển chậm dãi di chuyển trên phần lưng mềm mại của Hồ Thục.
Mặc dù còn cách qua một lớp vải , nhưng Vũ Hạo cũng có thể mơ hồ cảm nhận được sự trơn mịn và mát lạnh trên tấm lưng của vị Hồ tỷ này.

Bàn tay to lớn di chuyển nhiều lúc còn vô tình hay cố ý chạm nhẹ vào phần mép ngực của Hồ Thục .
Có lẽ do Vũ Hạo cũng có chút thiên phú về mảng xoa bóp này , cho nên thi thoảng Hồ Thục lại nhẹ giọng rên khẽ một tiếng.

Điều này khiến cho cái cục cứng ngắc dưới hạ [email protected] không khỏi dựng thẳng lên biểu tình dữ dội.
Vì đôi bên tiếp xúc thân thể quá gần , cho nên Hồ Thục cũng có thể cảm nhận có một vật thể to cứng không xác định đang tì nhẹ lên bờ m ông của mình.

Điều này khiến cho sắc mặt nàng thoáng hiện lên nét hồng ...
" Tỷ thấy thoải mái hơn chút nào chưa " kết thúc quá trình xoa bóp Vũ Hạo lên tiếng hỏi .
" Tỷ thấy khá hơn nhiều rồi , cảm ơn đệ ...!" Hồ Thục gương mặt vẫn còn có chút hồng , không dám nhìn Vũ Hạo.

Nhẹ giọng nói .
Cả hai lại rơi vào một mảnh khó xử , khi tư thế của Vũ Hạo vẫn còn đang nửa có nửa không ở dưới kiều đồn màu mỡ của nàng .
" Được rồi, tỷ nên ổn định trạng thái lại cho thật tốt.

Sáng mai chúng ta còn phải khởi hành sớm !!! " Vũ Hạo lên tiếng nhắc nhở , phá tan đi không khí đầy vẻ mờ ám này .
Vốn đang ở tuổi sung mãn nhất , Vũ Hạo đã lâu chưa có thân mật với nữ nhân hơn hết Hồ Thục lại còn có sức mê hoặc của một mỹ phụ như vậy.

Cho nên cậu không khỏi có chút tạp niệm trong đầu , nhưng nghĩ đi nghĩ lại , suy cho cùng không phải việc gì cũng dùng đầu dưới để suy nghĩ .
" Được rồi !!! " Hồ Thục gật đầu , ứng tiếng đáp.

Không thể không nói nàng càng ngày càng có hảo cảm với vị tiểu đệ này .

...
Một đêm dài nhanh chóng trôi qua, mặt trời dần ló rạng xoá tan đi màn sương đêm đầy lạnh giá, trên cành chim chóc đã bắt đầu hót vang đón chào một ngày mới.

Tuy nhiên ở Quỷ Khâu quanh năm bao phủ bởi sương mù cùng bầu không khí quỷ dị mấy sự tình như này là điều không hề xảy ra !!!
Vũ Hạo cùng Hồ Thục , Phong Vân nhanh nhanh đi tới điểm hẹn gặp mặt của Thiết Sa Đội.

Tới nơi Vũ Hạo đã thấy anh em nhà Cao Hắc, Cao Bạch , A Ngưu cùng Lưu Cương đã đứng chờ sẵn ở đó .
Thấy Hồ Thục đi cùng với Vũ Hạo tới cả đám cũng hơi bất ngờ , không riêng gì đám này mà ngay cả Phong Vân khi mới sáng ra đã thấy Hồ Thục bước ra từ phòng Vũ Hạo ra thì gã đã há hốc mồm sửng sốt rồi.

Nhưng bất quá nghi hoặc thì nghi hoặc nhưng gã cũng chỉ dấu trong lòng mà thôi.
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của đám người, Vũ Hạo cũng lười phải giải thích.

Dù sao có nói gì cũng chỉ là biện minh, chi bằng kệ cho người ta thích nghĩ ra sao thì ra ...
“ Mọi người đêm qua ngủ ngon chứ, xin lỗi chúng tôi đến muộn một chút.

” Vũ Hạo tươi cười tiến đến chào hỏi mọi người.
“ Không phải lo, chúng tôi cũng vừa mới đến đây thôi.

” Cao Hắc vẫn giữ nụ cười nhanh chóng trả lời.
“ Cao Hắc , mọi người đã có mặt đông đủ, chuẩn bị xuất phát thôi ...!Cơ Bắp ” A Ngưu cất giọng ồm ồm thúc giục, có vẻ như hắn rất háo hức muốn đi ngay.
Cao Hắc gật đầu, bàn tay to lớn phất lên, bảy người hình thành nên một tiểu đội nhanh chóng hướng về phương hướng Tây Bắc mà xuất phát.
Tây Bắc địa hình chủ yếu là vùng đồi núi cao , đất sinh sống thì ít mà rừng núi thì nhiều.

Vì đây là một vùng đất hẻo lánh cho nên rất ít tu hành giả đến sinh sống.

Cho nên nhân lực để chiến đấu với yêu thú luôn trong tình trạng thiếu thốn nhân lực .
Có một điều làm cho hầu hết đám người cảm thấy khó hiểu đó chính là Yêu Thú hầu hết bản tính hung hãn luôn thích sống riêng lẻ độc lập để tìm kiếm con mồi.

Nhưng không hiểu vì sao đột nhiên bọn chúng lại đột nhiên đoàn kết lại để tấn công con người một cách có quy mô như vậy.
Dù biết có sự điều khiển của Yêu Thú Thủ Lĩnh nhưng dù sao thì làm gì có cái gì là tuyệt đối đâu ...
Phủ Sơn quận là một quốc gia nhỏ chỉ có ngàn vạn nhân khẩu sinh sống.


Nơi đây không có hoàng cung, chỉ có một người lãnh đạo để bảo đảm an toàn của Phủ Sơn quận gọi là Phủ Sơn quận chủ.
Cả vùng Tây Bắc này phạm vi mênh mông rộng lớn nhưng lại chỉ có mình Phủ Sơn quận là có cư dân sinh sống tập chung đông đúc nhất.

Trước đây ở vùng này được phân tách rải rác ra làm vô số nơi , nhưng điều này lại phải đối mặt với phần lớn phiền phức đó chính là thường xuyên bị Yêu Thú tấn công.
Khi Phủ Sơn Quận Chủ lên nhậm chức thì ông đã triệt để cải cách, gộp tất cả lại về cùng một chỗ.

Cho nên điều này khiến cho tính mạng của người dân được đảm bảo hơn vài phần ....
Vì nơi đây là vùng núi hẻo lánh cho nên người dân ở đây chủ yếu sinh sống nhờ vào nông sản với hình thức tự cung tự cấp.

Cho nên mức độ đời sống sinh hoạt ở đây cũng không hề cao, lại luôn bị chịu ảnh hưởng uy hiếp từ yêu thú.

Chính vì như vậy , nơi đây cũng chẳng có mấy tu hành giả chịu nguyện ý ở lại nơi đây mà bảo hộ.
Suy cho cùng lợi ích luôn là thứ được đặt lên đầu , đâu có ai nguyện ý sống trong cảnh nghèo đói mà luôn phải đối mặt với vô số nguy hiểm xung quanh đâu ...
Vốn lúc bình thường, nơi đây cũng được coi như là nhộn nhịp có kẻ mua người bán.

Nhưng hôm nay lại có chút ảm đạm.

Trên đường phố, dân chúng hoang mang chạy tán loạn, cuống cuồng bê vác đồ đạc chất lên xe, như chuẩn bị rời nhà chạy trốn.
Còn những thị vệ mặc khôi giáp, tay cầm binh khí sáng loáng thì mất hẳn vẻ oai vệ thường ngày, ai nấy đều hiện rõ nét ưu sầu trên mặt.
Nơi này không phải xuất hiện một kẻ cùng hung cực ác, cũng không phải có thiên tai, mà là Thú Triều được dự đoán là sắp sửa diễn ra tại khu vực này .
Sơn Phủ quận đã tồn tại không ít năm tại mảnh đất này đương nhiên có thể có cách xử lý những đám yêu thú đơn lẻ hoặc một nhóm yêu thú.

Nhưng thú triều lần này quả thật làm bọn họ chỉ còn biết thở dài cũng như là tràn ngập sợ hãi ...
...
Thời gian từ Hắc Khâu tới Phủ Sơn Quận hết 5 ngày đường thời gian.

Thời gian này đám người Vũ Hạo ngày đi đường, đêm đốt lửa dựng trại nghỉ chân.

Về phần lương thực thì không cần phải lo lắng quá nhiều , bởi vì ở đây bốn phía là rừng.

Tuỳ tiện cũng có thể bắt được một ít yêu thú cấp thấp cùng một ít rau củ ăn được...
Vì đám người Thiết Sa Đội cũng rất nhiệt tình, tinh thần đồng đội cũng vô cùng tốt.

Cho nên Vũ Hạo cũng chẳng ngần ngại gì mà thi triển một ít khả năng nấu nướng của mình ra cho cả đám mở rộng tầm mắt.
Với người tu hành mà nói đồ ăn, thức uống có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Nhưng nhìn thấy cách chế biến của Vũ Hạo vô cùng công phu và mới lạ.


Cho nên cả đám cũng lộ vẻ đầy mong chờ...
" Hạo huynh đệ không ngờ ngươi lại nướng gà ngon đến như vậy ...!Cơ Bắp " A Ngưu cầm nguyên một con gà lên nhai ngấu nghiến , ánh mắt sáng rực nhìn Vũ Hạo ồm ồm nói.
" Haha ...!chút chuyện vặt mà thôi !!! " Vũ Hạo tay cầm một cái đùi to lớn vừa ăn vừa nói.
" Quả thực là mở mang tầm mắt ...!không ngờ trên đời lại có mỹ vị ngon đến như vậy !!! " Cả đám xôn xao bàn luận.
" Hạo sư đệ hôm nào phải dạy cho tỷ những bí quyết này đấy nhé !!! " Hồ Thục ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn Vũ Hạo.
" Điều đó là tất nhiên !!! " Vũ Hạo mỉm cười đáp .
Có lẽ đám người ở thế giới này quanh năm chỉ nghĩ đến tu hành, ăn uống đối với họ cũng chỉ coi như là một việc tạm bợ mà thôi.

Cho nên họ cũng chẳng thèm bận tâm đến mấy thứ phức tạp cầu kì như là làm thế nào để chế biến thức ăn cho ngon.
Với kiến thức phong phú về chế biến ẩm thực hiện đại ở tiền kiếp.

Nếu mở ra một chức vụ nấu ăn ở thế giới này Vũ Hạo cũng có thể coi là đại tông sư ...
" HÚ ...!uuuuuu "
Đúng lúc này , phía xa xa phát ra một tiếng sói tru , phá tan đi sự yên tĩnh vốn có của màn đêm.
" Có yêu thú tấn công sao ??? " đang cười nói vui vẻ bỗng nhiên mọi người trở nên cảnh giác .
Thông Thiên Nhãn khai mở , Vũ Hạo cảm nhận được xung quanh không hề tồn tại bất kì sự sống nào.

Cho nên tiếng hú rợn người kia không phải ở phạm vi gần đây...
" Hướng kia ...!" Vũ Hạo chỉ tay về phương hướng phát ra tiếng sói tru kia mà bứt tốc lao đi .
Cả đám nhanh chóng kịp phản ứng , cấp tốc đuổi theo.

Đi được khoảng chừng mười phút, phía trước họ ước chừng nửa dặm có một sơn thôn nhỏ, chỉ khoảng gần trăm hộ gia đình.
Xung quanh thôn là một hàng rào lớn.

Từ chỗ cổng nhìn vào, trong thôn an tĩnh đến lạ kì, một người canh gác cũng không có ....
" Chẳng phải nghe nói ở quanh phạm vi gần đây mọi người đều tập trung lại ở Phủ Sơn Quận rồi sao ? ...!sao ở đây vẫn còn một cái sơn trang.

" Hồ Thục nghi hoặc nói.
" Có thể là do một vài lý do nào đó mà người dân ở cái thôn trang này không muốn di cư đến Phủ Sơn Quận " Cao Hắc đưa ra câu trả lời của bản thân cho câu trả lời của Hồ Thục.
" Nhưng ít ra tin tức Thú Triều sắp xảy ra đám người này phải biết mà tránh né chứ ...!Cơ Bắp " A Ngưa ồm ồm nói .
" Có thể là do mạng lưới thông tin ở đây chưa thực sự phổ biến, cho nên dẫn tới thông tin Thú Triều sắp diễn ra chưa kịp đến tai những thôn dân này !!! " Vũ Hạo phân tích nói.
Đám ngươi nghe tới đây cũng biểu thị đồng tình, bởi vì dù sao đây cũng chỉ là một ít suy đoán của đám người mà thôi.

Thực hư ra sao phải đi kiểm tra mới biết được ...
Đám người càng đi đến gần sơn trang , Vũ Hạo đột nhiên dơ nhẹ bàn tay lên ý bảo tất cả dừng lại.
" Chậm đã , phía trước có mùi Máu ".