Ngày thứ hai Hạ Tịch Nguyệt liền theo Âu Dương Thụy cùng đi đến công ty. Người của công ty nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt cũng gọi:

"Tổng giám đốc phu nhân, xin chào."

Ngày kết hôn đó mặc dù không có truyền hình trực tiếp nhưng thông qua dàn xe chạy ngoài đường cũng đã làm cho thiên hạ biết hết.

"Tổng giám đốc phu nhân, xin chào."

Dọc theo đường đi mọi người đều chào hỏi Hạ Tịch Nguyệt có chút không thích ứng. Bởi vì cô đã trở thành trợ lí cuộc sống cho ai đó nên phòng làm việc của Hạ Tịch Nguyệt dọn đến phòng của tổng giám đốc Âu Dương Thụy. Mạc Kỳ Thiên núp phía sau cánh cửa nhìn Hạ Tịch Nguyệt đang đi mọi người đều gọi là phu nhân tổng giám đốc, trong lòng phẫn nộ cực điểm.

Cô chỉ đi công tác ở Anh có nửa tháng, trở lại thì hay tin tổng giám đốc kết hôn, cô nghe như sét đánh ngang tai, cô vì muốn Âu Dương Thụy chú ý tới mình không tiếc đi học lễ nghi, kinh tế học, học tất cả để mong được ở bên cạnh anh, tại sao 5 năm rồi, không đả động được anh, anh như một tảng đá kín mít, cưới ai so với cô điều kiện tốt hơn thì còn tạm được, lại cưới Hạ Tịch Nguyệt một người không bằng cô, nếu lúc trước Hạ Tịch Nguyệt là một tiểu thư còn có thể nhưng bây giờ Hạ Tịch Nguyệt cái gì cũng không phải. Mặt xinh đẹp vì ghen tị mà trở nên vặn vẹo xấu xí cực điểm. “Chiếc ghế Tổng giám đốc phu nhân chỉ có thể là của mình, mình nhất định sẽ không bỏ qua.”

Mạc Kỳ Thiên dùng ánh mắt độc ác nhìn Hạ Tịch Nguyệt.

Hạ Tịch Nguyệt như người chủ ở phòng làm việc cho tới trưa, bởi vì không có việc gì làm.

“Tổng giám đốc, anh có số điện thoại của Vân Nặc không, buổi trưa tôi muốn cùng cô ấy đi ăn cơm.”

Lần trước kết hôn trong tay không có cầm điện thoại, cho nên cũng không có lấy số điện thoại của Vân Nặc.

“Anh không có nhưng Húc có, đợi anh gọi điện thoại hỏi thử xem sao.”

Nói xong liền lấy điện thoại di động gọi cho Đông Phương Húc.

“Này Húc, cậu đưa số điện thoại của Vân Nặc cho mình.”

Đông Phương Húc không chút suy nghĩ đã nói:

"136**."

Nói xong Đông Phương Húc liền hối hận hô lớn vào:

"Làm sao cậu biết mình có số điện thoại của cô ấy?"

Hơn nữa mình chưa kịp suy nghĩ đã đưa số điện thoại cho người ta rồi, cái này rõ ràng là có gian tình. Âu Dương Thụy nghe xong số điện thoại liền cúp máy. Đưa số điện thoại cho Hạ Tịch Nguyệt, Hạ Tịch Nguyệt lấy điện thoại di động của mình ra gọi.

“A lô.”

Giọng nói có vẻ như chưa tỉnh ngủ.

“Nặc, là mình.”

"Nguyệt Nguyệt, cậu trở về nước rồi hả?."

Vân Nặc vừa nghe đến Hạ Tịch Nguyệt liền tỉnh táo trở lại.

“Ừ, hôm qua vừa trở về, buổi trưa có thời gian thì đi ăn cơm với mình, chúng ta ở phòng ăn dưới lầu của công ty nhé.”

“Được, nửa giờ sau mình đến.”

"Ừ, mình chờ cậu."

Cúp điện thoại xong, Hạ Tịch Nguyệt cầm túi xách lên nói với Âu Dương Thụy:

"Tổng giám đốc, tôi đi trước."

Nói xong cũng không đợi Âu Dương Thụy đáp lời, đeo túi xách liền chạy đi ra ngoài. Hạ Tịch Nguyệt tới trước phòng ăn, gọi những món đơn giản, sau đó ngồi xuống cái bàn cạnh cửa sổ chờ Vân Nặc. Nhìn thấy Vân Nặc đi vào, cậu ấy vẫn không có thay đổi, gương mặt như một cô gái trẻ vị thành niên, chỉ thích mặc những trang phục thục nữ.

Nhìn thấy Vân Nặc Hạ Tịch Nguyệt lập tức đứng dậy gọi:

“Nặc, ở nơi này.”

Vân Nặc nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt liền đi tới.

"Xin chào, xin hỏi cô dùng gì?"

Nhìn thấy Vân Nặc tới, nhân viên phục vụ đã tới hỏi cô.

“Cho tôi một ly cà phê Blue Mountain.”

Vân Nặc cười nói, cà phê sau đó được đem lên. Vân Nặc uống một hớp phá vỡ trầm tĩnh mở miệng hỏi:

"Nguyệt Nguyệt, những năm này cậu có khỏe không?"

Nghe câu hỏi của Vân Nặc, Hạ Tịch Nguyệt lúc này mới ngẩng đầu lên nói những chuyện đã xảy ra trong vòng nửa năm qua nói cho cô nghe. Bao gồm chuyện cha mẹ qua đời, bị Quan Hi Triết phản bôi, còn có công ty bị người ta cướp mất. Vân Nặc nắm tay Hạ Tịch Nguyệt khóc.

"Nha đầu ngốc, tại sao không tìm đến mình?"

Hạ Tịch Nguyệt khóc trả lời:

“Khi đó mình một lòng muốn tìm ra hung thủ để báo thù, cho nên không suy nghĩ được nhiều như vậy.”

“Vậy đã tìm được hung thủ chưa?”

Vân Nặc quan tâm hỏi cô, Hạ Tịch Nguyệt thất vọng lắc đầu một cái rồi nói:

“Vẫn chưa.”

“Không sao, cậu đừng nản chí, bây giờ cậu là phu nhân của tập đoàn Âu Dương, cậu có thể dùng thân phận của mình đi làm rất nhiều việc. Còn Quan Hi Triết không phải là loại tốt đẹp gì, cậu không cần phải bận tâm đến hắn, loại người đã nhìn rõ được bộ mặt thật đối với cậu là chuyện tốt, bây giờ cậu có một ông chồng hoàn mỹ như Âu Dương Thụy rồi, cũng đừng nghĩ nhiều nữa.”

Vân Nặc an ủi Hạ Tịch Nguyệt.

"Thật ra thì, mình kết hôn với Âu Dương Thụy chỉ là khế ước mà thôi.”

Hạ Tịch Nguyệt nhỏ giọng nói.

"Cái gì?"

Lời của Hạ Tịch Nguyệt vừa nói ra, Vân Nặc đứng lên thét lớn tiếng, nhất thời làm mọi người trong nhà ăn đều quay lại nhìn.

“Ai u, đại tiểu thư của tôi, cậu nhỏ tiếng một chút đi, cậu hận là không thể cho cả mọi người trên thế giới này được biết à?”

Hạ Tịch Nguyệt đưa tay túm Vân Nặc ngồi lại ghế.

“Vậy cậu nói rõ ràng đi.”

Hạ Tịch Nguyệt đem chuyện tại sao Âu Dương Thụy cùng với cô kết hôn ra nói với Vân Nặc, còn có scandal của Đông Phương Húc bị truyền ra như thế nào.

Vân Nặc nghe xong thì đã hiểu. Nha đầu này thật là ngốc, Âu Dương Thụy rõ ràng là yêu cậu mà, ngày kết hôn hôm đó Âu Dương Thụy đã vì cậu mà làm nhiều điều như vậy, nhìn ánh mắt dịu dàng của anh ta có thể nhéo ra nước thế kia, khế ước chẳng qua chỉ là một cái kế để giữ Hạ Tịch Nguyệt lại mà thôi, thật đúng là người trong cuộc thường không hay biết gì, còn cái scandal kia đánh chết cô cũng không tin Đông Phương Húc là cong giống như chuyện sao hỏa đụng vào trái đất, chuyện vĩnh viễn chẳng có bao giờ. Chỉ là Vân Nặc không nói với Hạ Tịch Nguyệt những thứ này, cô nghĩ một số việc để tự cô ấy tự mình cảm thụ sẽ tốt hơn.

“Chỉ là anh ấy có nói với mình sau khi kết hôn có thể lợi dụng chức quyền của anh ấy để làm bất cứ chuyện gì.”

Hạ Tịch Nguyệt tự nhiên nói đến.

“Vậy không phải quá tốt sao, cậu trực tiếp đi đến đồn cảnh sát xem sao đi.”

“Cậu nói thì mình cũng đã thử qua rồi, mình đến xem camera quan sát lúc cha mẹ gặp chuyện nhưng không may một giờ trước tai nạn chiếc camera đó đã hư rồi, cậu nói xem sao lại đúng lúc như vậy?”

“Mình cũng cảm thấy sao lại có chuyện trùng hợp vậy, thật không đơn giản chút nào.”

Vân Nặc trả lời.

“Thôi không nói về mình nữa, cậu nói chuyện của cậu đi.”

Vân Nặc bưng tách cà phê trước mặt lên uống một hớp, sau đó cười nói:

“Ừ, trong thời gian ngắn tới đây mình không có ý định đi, mình định đi làm.”

“Vậy thì tốt quá, về sau mình có thể thường xuyên tìm cậu đi dạo phố rồi ăn cơm.”

Hạ Tịch Nguyệt vui mừng nói.

“Ừ, về sau chúng ta có thể lại giống như trước đây rồi, ngày ngày ở chung một chỗ, đúng rồi, cậu và Cổ Tây còn liên lạc với nhau không?”

Cổ Tây là thanh mai trúc mã của hai người, trước kia ba người hay ở cùng nhau, sau khi tốt nghiệp trung học thì Cổ Tây ra nước ngoài du học. Hạ Tịch Nguyệt lắc đầu:

“Không có, từ khi tốt nghiệp trung học mình không có gặp cậu ấy nữa.”

“Cổ Tây cái cậu này cũng thật quá đáng, đã nhiều năm rồi vẫn không có chút tin tức gì cả.”

Nói xong Vân Nặc cũng bưng tách cà phê lên uống như xoa đi sự tức giận trong lòng. Hạ Tịch Nguyệt không để ý tới lời của Vân Nặc nói, mà cô lại hỏi:

“Cậu và Đông Phương Húc là quan hệ như thế nào?”

Bởi vì cô biết số điện thoại của Vân Nặc là từ trong tay của Đông Phương Húc, cho nên Hạ Tịch Nguyệt cảm thấy có chút kì quái:

“Phụt….”

Ngụm cà phê Vân Nặc vừa uống vào đã phun hết ra, thật may là Hạ Tịch Nguyệt phản ứng nhanh bằng không mặt cô đã gặp chuyện rồi.

“Cái gì mà quan hệ thế nào?”

Vân Nặc vô tội trả lời.

“Không có gì sao cậu lại kích động làm gì?”

Nhìn Vân Nặc đỏ mặt, Hạ Tịch Nguyệt cười nói:

“Mặt của cậu đỏ lên kìa… từ nhỏ đến lớn cậu đều không có đỏ mặt, nói đi, giữa các người có gian tình gì?”

“Cái gì mà có gian tình, hay là lúc kết hôn cậu có nghe thấy gì hả?”

"Thật sao?"

Hạ Tịch Nguyệt hiển nhiên không tin lời của Vân Nặc nói mà nhìn chằm chằm cô ấy, bộ dáng luống cuống của Vân Nặc không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt mà nói:

“Chúng ta là gặp nhau lúc xem mắt, khi tham gia hôn lễ của cậu mình không ngờ lại gặp lại anh ta, thật ra thì không có chuyện gì hết, cậu cũng biết gia đình mình rồi đó muốn là chủ hôn nhân của mình.”

Vân Nặc bất đắc dĩ nói, Hạ Tịch Nguyệt nghe được Vân Nặc nói như vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

“Tốt nhất là không có chuyện gì, Nặc Nặc, cậu cũng biết Đông Phương Húc là dạng người gì, anh ta chính là một chiếc xe taxi ai cũng có thể lên, cho nên cậu đừng ngốc mà động tình với anh ta, chúng ta không gánh nổi hậu quả đâu. Còn nữa, cái kiểu hoa hoa công tử làm sao vì một cái cây mà buông tha cho cả rừng rậm kia chứ.” Hạ Tịch Nguyệt tận tình nói với bạn.

“Biết rồi. Yên tâm đi, mình biết suy nghĩ mà cậu không cần lo cho mình đâu.”

Hai người lại nói chuyện một hồi sau đó Hạ Tịch Nguyệt nhìn thấy thời gian đã trễ sắp đến giờ đi làm nên đứng dậy chào tạm biệt Vân Nặc ra về.